Ngô Mạn nhìn đôi mắt Lục Tu Lương dính trên người bằng hữu thì trong lòng lại càng cảm khái.
Nhưng người nào đó ở cùng nàng lâu như vậy mà hắn vẫn như cũ, không phát hiện ra tâm tư của nàng.
Cũng có người, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết tâm tư của đối phương.
Chỉ sợ đây chính là đơn phương tương tư bất đồng với lưỡng tình tương duyệt.
Ngô Mạn giữ chặt cánh tay Hoắc Minh Thần, nàng cười cười, “Nguyệt Linh, muội còn có chút việc nên đi trước, để Lục tướng quân đi dạo cùng tỷ đi.”
Nguyệt Linh hiểu Ngô Mạn làm vậy là cố ý dành thời gian cho nàng và Lục Tu Lương bên nhau thì trong lòng ấm áp.
Thần sắc Lục Tu Lương hoà hoãn, hắn cũng cúi đầu cảm tạ nàng ấy.
Ngô Mạn cười khổ, kéo Hoắc Minh Thần ra ngoài.
“Nguyệt Linh muội muội, coi trọng cái gì thì cứ trực tiếp lấy đi! Đừng khách sáo!”
Âm thanh dần dần đi xa.
“Tiểu Mạn Mạn, từ lúc vừa rồi muội đã lạnh mặt với ta, là ta làm sai cái gì khiến muội mất hứng sao?”
Hoắc Minh Thần chậm rãi đi theo phía sau Ngô Mạn.
“Huynh đừng đi theo ta nữa, thật phiền.”
Ngô Mạn bước nhanh hơn, nhưng nam nhân phía sau lại luôn bám theo không bỏ xa được.
Trong lòng nàng càng cảm thấy ủy khuất.
Từ nhỏ nàng đã dính chặt Hoắc Minh Thần, có lẽ vì đã quen nên trong lòng hắn thấy không có gì khác nhau.
Đoạn thời gian trước nghe nói Thanh Hà quận chúa đang thúc giục hắn thành thân, còn cho hắn xem qua rất nhiều quý nữ, trong lòng nàng cũng thấy chua xót.
Thật ra Hoắc Minh Thần vẫn luôn coi nàng là muội muội, nàng biết điều đó.
Hắn với mình, với Nguyệt Linh, bao gồm cả Minh Châu, đều là đối xử bình đẳng.
Hắn cũng là một ca ca tốt, nhưng nàng chưa bao giờ hài lòng với điều đó.
Hiện giờ nàng cũng đến tuổi nghị thân, mấy ngày trước mẫu thân nhắc nhở nàng vài câu, sau đó nàng càng thêm uể oải.
Mẫu thân đã sớm nhìn ra nàng thích Hoắc Minh Thần, hai nhà cũng là môn đăng hộ đối, nếu nàng nguyện ý thì mẫu thân hoàn toàn có thể đi cầu Hoàng hậu nương nương một ân điển, nếu không được thì cũng có thể đến thăm dò ý Thanh Hà quận chúa một chút.
Nhưng Ngô Mạn từ chối.
Nàng biết trong lòng Hoắc Minh Thần không có mình, nàng không muốn tự làm nhục bản thân.
Ngô Mạn nàng không phải không ai muốn, cũng không nhất quyết phải ở bên Hoắc Minh Thần, nàng cũng biết rõ đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, nếu như cưỡng cầu chỉ sợ gây chia rẽ mối quan hệ xưa, như vậy mặt mũi hai nhà đều không đẹp.
Do dự nhiều ngày như vậy, nàng đã quyết định buông bỏ.
Nhưng thật sự đến lúc muốn một đao chặt đứt tơ tình thì trái tim nàng lại đau đớn như vậy.
“Tính tình muội vẫn luôn lớn như vậy, từ nhỏ đã thế, sau này xuất giá thì phải làm sao bây giờ? Ai có thể giống ta, luôn khoan dung với muội chứ.”
Trên mặt Hoắc Minh Thần mang theo nụ cười bất cần đời, lời nói trong lòng thuận miệng liền nói ra.
Hắn không cảm thấy mất tự nhiên nhưng Ngô Mạn gần như muốn khóc.
Hắn là người tùy tiện, nhưng đối với nàng luôn dịu dàng như vậy, có lẽ nàng còn tham luyến phần ôn nhu này, đến lúc mất đi mới thống khổ như thế.
“Mẫu thân, phụ thân nói, không cho con ăn cái này.”
Một giọng nữ tử ngọt ngào truyền vào tai hai người.
Dừng lại nhìn thì thấy hai mẹ con bên đường đang nói chuyện.
“A Cẩn ngoan, không cần nói với phụ thân con, được không? Con giúp nương giữ bí mật, nương sẽ làm diều mà con yêu thích.”
Ngô Mạn thấy rõ mặt cô nương kia, nàng theo bản năng nhìn về phía Hoắc Minh Thần.
Nam nhân sửng sốt trong chớp mắt, thần sắc trong mắt càng thêm ôn nhu, Ngô Mạn rũ mắt xuống, che dấu thần sắc bi thương.
Hoắc Minh Thần không khống chế được mà bước đi, hắn liếm liếm môi, nhẹ giọng gọi: “A Nguyên tỷ.”
Phó Nguyệt Nguyên ngước mắt nhìn qua, nở nụ cười, “Minh Thần, đã lâu không gặp.”
Nàng nhìn về phía sau Hoắc Minh Thần thấy thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hoạt bát đáng yêu, trong lòng cũng hiểu rõ.
Nàng ý vị thâm trường nói, “Các người đang đi dạo phố sao?”
Hoắc Minh Thần cuống quít phủ định, “Không!”
Cùng một lúc đó, “Đúng.”
Ngô Mạn quay mặt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.
Hoắc Minh Thần không nhìn thiếu nữ phía sau, Phó Nguyệt Nguyên lại nhíu nhíu mày.
“A Nguyên tỷ, tỷ... Tỷ có ổn không?”
Hắn cũng không biết mình có tâm tư gì, nhất định phải nhìn nàng sống vui vẻ hạnh phúc mới yên tâm.
“Ta rất tốt, ngược lại là đệ...” Phó Nguyệt Linh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý, khẽ trách: “Đừng khi dễ người ta.”
Dứt lời liền dẫn nữ nhi rời đi trước.
Hai người này hiển nhiên là đang giận dỗi nhau, nàng lưu lại không thích hợp lắm.
Hoắc Minh Thần nhíu nhíu mày, hắn xoay người lại thì thấy Ngô Mạn đã đi xa.
Hắn vội vàng đuổi theo rồi chặn nữ nhân đang chạy trốn trong góc hẻm, nàng hổn hển.
“Muội chạy làm gì?”
Hắn nhìn thấy khóe mắt đỏ hồng của Ngô Mạn thì nhất thời hoảng hốt, thật cẩn thận nói: “Làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn tốt sao?”
Khó trách A Cẩn tỷ hiểu lầm hắn, nhưng rõ ràng hắn không hề khi dễ nàng.
Ngô Mạn rẽ trái, hắn liền chặn ở bên trái, nàng đi về bên phải, hắn chặn bên phải, thật sự không thể vòng qua được liền đứng tại chỗ, cúi đầu.
“Có chuyện gì với muội vậy?”
Hoắc Minh Thần vỗ vỗ đầu nàng, giống như khi còn bé.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Ngô Mạn đẩy hắn lên tường rồi giữ chặt cổ áo nam nhân, nàng lớn mật kiễng chân hôn lên môi hắn.
Đồng tử Hoắc Minh Thần co rút, xúc cảm trên môi mềm mại, thơm ngọt.
Nàng ấn chặt lấy hắn, Hoắc Minh Thần hoảng hốt cũng quên đẩy ra.
Đột nhiên, trên môi đau đớn một trận, Ngô Mạn hung hăng cắn môi Hoắc Minh Thần.
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng hai người, nàng dùng sức ngậm lấy môi dưới của hắn, nuốt hết giọt máu trên môi nam nhân.
Sau đó buông hắn ra.
Hoắc Minh Thần còn mơ màng, hắn run rẩy nói không nên lời còn tâm tình Ngô Mạn lại thoải mái hơn rất nhiều.
Hôn xong, nàng cũng không lỗ.
Lúc cắn hắn, cảm giác thành tựu dâng trào.
“Cảm giác thế nào?”
Ngô Mạn giống như một tên lưu manh đầu đường, tay còn ấn vào vai hắn.
“Cái gì, cái gì?”
“Hoắc Minh Thần, huynh hôn muội, huynh có cảm giác không?”
Ngô Mạn dụi dụi mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười, nàng quật cường nhìn hắn.
Nam nhân ngơ ngác dần dần trở nên không thể tin được.
Ngô Mạn lại... Thích hắn?
Làm sao điều này có thể được!
Hắn luôn lấy đó làm... Giữa bọn họ là tình huynh muội...
Hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn ánh mắt kiên định của Ngô Mạn, cuối cùng hắn cũng ý thức được, nàng nghiêm túc.
Nhưng đó là khi nào... Hắn quả nhiên có chút chậm chạp.
Hoắc Minh Thần thở dài, “Ta...”
Nàng lại ngắt lời hắn, “Huynh chỉ nghĩ ta là muội muội, phải không?”
Hắn không biết, nhưng là như thế, vì vậy hắn cũng đã chấp nhận mối quan hệ đó.
Hốc mắt Ngô Mạn đỏ lên, “Huynh có chắc không? Huynh nghĩ lại xem, huynh không có chút tình cảm nào với muội sao? Huynh đối với Nguyệt Nguyên tỷ tỷ, thật sự còn yêu ư?”
Ánh mắt Hoắc Minh Thần tối sầm lại.
Trong lòng hắn rối bời, đối với Phó Nguyệt Nguyên, hắn chắc chắn đã sớm buông tay, nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Nhưng đối với Ngô Mạn thì hắn không rõ ràng lắm, trước đây chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Chăm sóc nàng đã trở thành một loại bản năng, hắn nhìn Ngô Mạn một đường lảo đảo đi theo sau mình, chậm rãi trưởng thành bộ dáng thiếu nữ bây giờ. Vì thế hắn cũng không có khả năng suy nghĩ sai trái gì với nàng, cũng không nên có, hắn hơn nàng nhiều tuổi như vậy, bọn họ không thích hợp.
Nhưng nhìn nàng khóc trước mặt mình, vì sao trong lòng hắn lại bối rối như vậy.
Hoắc Minh Thần nghĩ không ra, trước kia hắn cũng chỉ thích qua Phó Nguyệt Nguyên, khi hắn còn là thiếu niên, hắn thích sự dịu dàng của nàng, thích nàng luôn cười với hắn.
Hắn hẳn là thích nữ tử như vậy, ôn nhu như nước.
Ngô Mạn có tính cách hoạt bát, nàng so với Nguyệt Linh còn hoạt bát hiếu động hơn, hắn kinh doanh bao năm cũng không có nơi ở ổn định, bọn họ nhất định không thích hợp.
Huống hồ, hắn cảm thấy mình vẫn coi nàng là muội muội... Hắn không hiểu, không hiểu bản thân mình chút nào.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không mở miệng.
Cuối cùng hắn lên tiếng, “Xin lỗi, Mạn Mạn.”
Ngô Mạn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng nở nụ cười nhưng ánh mắt rưng rưng.
Nàng nhìn hắn một cách sâu sắc, đây là lần cuối cùng.
Sau đó xoay người rời đi, cũng không mang theo một tia lưu luyến.
Hoắc Minh Thần, từ nay về sau ta không nhớ thương huynh nữa, huynh đã được tự do. Ta tự có bến đỗ của mình, chỉ là nơi đó không có huynh.
...
Diêu gia.
“Phụ thân, hiện giờ Lục Tu Lương và Thái Tử đứng cùng một chiến tuyến, Hoắc gia có thể...”
Ánh mắt Diêu Chi Khiên tối tăm không rõ, sự ghen tị trong lòng hắn càng cháy càng mạnh.
Diêu Chấn lắc đầu, “Tín Quốc công luôn trung lập, người của Hoắc gia chỉ trung thành với người ngồi trên ngôi vị hoàng đế.”
“Nhưng Lục Tu Lương cùng Hoắc gia có quan hệ không nhỏ! Sau khi hắn hồi kinh không ít lần chạy tới Hoắc gia, hơn nữa không bao lâu nữa, hắn chính là con rể của Phó gia. Bọn họ đứng cùng một chỗ, huống hồ hai nhà Hoắc Phó vốn là thông gia, nếu nói Hoắc gia độc thiện kỳ nhân*, làm sao có thể!”
“Quan hệ giữa Hoắc gia và Lục Tu Lương đích thật là phức tạp, liên quan giữa bọn họ cho tới bây giờ ta cũng không thể dò xét được. Nếu là...”
Diêu Chấn nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.
“Phụ thân?”
Diêu Chấn khoát tay, ông ta không muốn nói nữa.
Nếu ông ta còn ở đây thì tuyệt đối Diêu gia sẽ không bị động như thế.
Từ khi Viên Lập Hiên mất tích, tất cả đều không thể khống chế.
Diêu Chấn ngửa mặt lên trời nhìn, trong lòng lại trào ra một tia thê lương.
Phó Sùng có đại đa số quan văn trong triều ủng hộ, Lục Tu Lương tay nắm quân quyền, mà Hoắc gia trong võ tướng cũng có uy vọng rất cao, ba bên này sắp đứng cùng một chỗ.
Chẳng lẽ thật sự không thể xoay chuyển càn khôn sao...
...
Tiệm vải bên này, Lục Tu Lương một tấc cũng không rời mà canh giữ bên người Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh nhìn thấy biểu tình nghẹn cười của chưởng quầy thì bất đắc dĩ kéo tay áo nam nhân, “Huynh nhàn rỗi như vậy sao? Đường đường là Trấn Quốc đại tướng quân, cho dù không phải xử lý trăm công ngàn việc, nhưng cũng sẽ không thanh nhàn như huynh chứ.”
Nàng ở Tín Quốc công phủ có thể gặp được hắn, ở tiệm vải cũng có thể gặp được hắn.
“Hiện tại cũng không có chiến sự, ta chỉ cần luyện binh, cũng không có quá nhiều việc cần làm.”
Tuy nói hiện tại trong tay hắn nắm binh quyền, trong triều không ít người muốn tiếp cận nhưng hắn không muốn để ý tới, thời gian rảnh rỗi không bằng ở bên cạnh nàng.
Ngày đó nếm qua tư vị của nàng, hắn như ăn quen biết mùi.
Mỗi đêm đều chật vật bừng tỉnh khỏi mộng, cảm giác mất mát trong đêm tối yên tĩnh phóng đại vô hạn, trong lòng trống rỗng như thế nào cũng bị bất mãn lấp đầy.
Tại sao không phải sớm hơn tám tháng tám...
Ánh mắt nam nhân nóng bỏng nhìn nàng khiến người ta không thể bỏ qua.
Nàng thì thầm: “Lưu manh.”
Hắn mỉm cười nhạt, cũng không nói gì.
Hắn vốn không phải quân tử, nếu như vậy thì hắn cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể ở riêng bên nàng.
Lúc này Nguyệt Linh mới phát giác, “A Niệm đâu?”
A Niệm cùng các nàng đi ra ngoài, nửa ngày như vậy, người đâu rồi?
“Có ta ở đây, không cần nàng ấy.”
“...”
Không biết tại sao lúc đó chưởng quầy lại lặng lẽ lui ra ngoài, ngay cả cửa lớn cũng đóng lại.
Nguyệt Linh còn đang nghiêm túc xem vải vóc, Lục Tu Lương liếc thấy động tác của chưởng quầy thì làm như không có việc gì mà nhếch khóe miệng.
Trong cửa hàng vốn vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, sau đó lại trở về vẻ bình tĩnh.
Nam tử cao lớn ôm người trong ngực điên cuồng cọ xát, hắn ngậm đôi môi anh đào của nàng rồi hôn thật sâu.
Càng ngày càng điên cuồng, hai người dần dần phát nghiện.
Hắn trực tiếp ôm eo nàng, hơi dùng sức ôm người ra lên mặt đất, hắn giơ tay lên gạt ra khiến vải trên bàn rơi xuống đất, tất cả đều dính bụi bặm.
Hắn ôm nàng lên bàn rồi siết chặt vào lòng.
Thật sự hắn luôn cảm thấy yêu nàng bao nhiêu cũng không đủ, muốn moi tim của mình cho nàng xem, muốn nàng ăn thịt của mình, uống máu của riêng mình, để hắn và nàng hòa nhập thành một.
Nàng đáng yêu như vậy, nên được giữ trong nhà làm để hắn yêu thương thật tốt, ánh mắt của nàng dừng lại trên người khác thêm một giây thì hắn cũng không thể chịu đựng được.
Bàn tay hắn dần dần trở nên không trung thực.
Còn bàn tay nhỏ bé của nàng lại gắt gao nắm chặt y phục hắn, cả người đều bị bao bọc trong hơi thở của nam nhân.
* Độc thiện kỳ nhân(独善其身): 1. Trong hoàn cảnh xấu vẫn giữ vững phẩm cách của mình
Chỉ lo thân mình (mặc kệ kẻ khác). Thành ngữ trong truyện theo nghĩa thứ hai.