Trong điện, Tiêu Hằng đen mặt từ từ đứng lên, Nhạc Dao ngượng ngùng cười cười, nàng vừa nghe được thanh âm của Nguyệt Linh thì hoảng sợ, không cẩn thận đẩy Tiêu Hằng xuống đất.
Tiêu Hằng thở dài, “Không có việc gì, nàng cứ nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Nhạc Dao đỏ mặt, môi nàng sưng lên, ngượng ngùng gật gật đầu.
Đêm qua tiểu Hoàng tôn khóc nháo không ngừng, nhũ mẫu không thể dỗ, đành phải ôm tới để Nhạc Dao dỗ dành.
Tiêu Hằng vốn định cùng Nhạc Dao thân cận một phen, tuy nói hiện tại thân thể nàng hư nhược, hắn cũng không thể làm gì, nhưng tốt xấu gì cũng có thể hôn một cái giải cơn thèm khát, ai ngờ đều bị tiểu tử thúi kia hủy hoại.
Thật vất vả hài tử mới ngủ, hắn lại phải đứng lên chủ trì hội thơ, rốt cục đợi đến khi hội thơ kết thúc, hắn không ngừng vó ngựa mà chạy về, vậy mà lại có khách không mời mà đến.
Lục Tu Lương cố ý.
Tiêu Hằng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vội vàng mặc y phục, hôn lên trán thê tử, “Ngủ một lát, tỉnh lại ta sẽ trở về.”
Trong thư phòng, Nguyệt Linh cùng Tiêu Hằng nhìn nhau, Lục Tu Lương lại nhàn nhã uống trà như không liên quan đến mình.
Nguyệt Linh nhìn phu quân nàng, lại nhìn Thái Tử, thấp thỏm bất an, “Thái Tử điện hạ, không bằng các ngươi tán gẫu đi, ta đi thăm Nhạc Dao một chút?”
“Không, nàng ấy đang ngủ.”
Phó Nguyệt Linh a một tiếng, lại lâm vào yên tĩnh.
Không bao lâu sau, Tiêu Hằng bất ngờ nói một câu, “Trong lòng thống khoái chưa?”
“Ừm.”
Tiêu Hằng cười lạnh, “Có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi.”
Lục Tu Lương thản nhiên tiếp nhận, “Đúng vậy.”
Tiêu Hằng nghẹn đến không nói lên lời, hắn mất kiên nhẫn đuổi hai người đi.
Nguyệt Linh nhìn cửa phòng bị xô đổ thì gãi gãi đầu, “Các chàng đang nói gì vậy? Thiếp không hiểu.”
Tâm tình Lục Tu Lương rất tốt, khóe mắt mang theo nụ cười, “Không có việc gì, không cần để ở trong lòng.”
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua ngự hoa viên còn ăn ý nhìn nhau cười.
Trong mắt Phó Nguyệt Linh mang theo hoài niệm, “Đi vào xem một chút.”
“Được rồi.”
Nửa năm trước khi hắn vừa mới hồi kinh, lần đầu tiên chính thức gặp mặt là ở cửa Đông cung, sau đó hắn đuổi tới Ngự hoa viên giúp nàng giải vây rồi đưa nàng xuất cung, còn đưa thuốc mỡ cho nàng.
Quá khứ như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Trong nháy mắt, nàng đã gả cho hắn.
Nguyệt Linh đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu nhìn hắn, “Phu quân, lúc trước chính là ở đây, lần đầu tiên chàng che chở thiếp, chàng còn nhớ không?”
Hắn đưa tay ra ôm nàng vào lòng, “Ừm.”
Làm sao hắn có thể quên.
Nàng dựa vào lòng hắn, lúc ấy muốn ôm hắn trực tiếp, giống như bây giờ.
“Phu quân, thiếp hơi lạnh, chúng ta trở về đi?”
Hắn ôm ngang nàng, cất bước muốn đi.
“Chàng chờ đã! Như vậy còn thành ra thể thống gì!”
Nguyệt Linh ra sức giãy dụa, nhưng chút khí lực này của nàng quả thực không gợi nổi sóng gió gì.
Môi nam nhân dán má nàng lên, “Ừm.”
Có ai đó đến gần.
Nguyệt Linh mở to hai mắt, trong nháy mắt đã dựng lỗ tai nghe.
Con đường nhỏ quanh co trong ngự hoa viên, Nguyệt Linh nghe không ra người nói chuyện ở nơi nào.
“A Cảnh ca ca, ta rất nhớ huynh.”
Thôi Sở Vân mang theo nức nở, ôm chặt Tống Cảnh.
Từ khi vào kinh tới nay, ở trước mặt thế nhân nàng mới phát hiện ra sự kiên cường quả cảm cùng thông minh của mình, nhưng chỉ có ở trước mặt Tống Cảnh mới giống như một tiểu cô nương cần người bảo vệ.
Tống Cảnh thở dài một tiếng, “Ta một mực chờ nàng ở kinh thành, rốt cuộc nàng cũng tới.”
Nguyệt Linh nghe trộm góc tường của người khác, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, bên kia dần dần truyền đến thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Nàng xấu hổ không biết làm sao, vùi đầu vào lòng Lục Tu Lương, thúc giục hắn đi nhanh.
Lục Tu Lương cười khẽ ra tiếng, Phó Nguyệt Linh vội vàng che miệng hắn lại, “Nhỏ một chút!”
Mãi cho đến khi hai người đến cửa cung, lên xe ngựa, Nguyệt Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Linh tức giận đấm hắn, “Vừa rồi đi đến đây đều có người nhìn chúng ta!”
Hắn lại dám ôm nàng ra khỏi cung như vậy.
Lục Tu Lương nhướng mày, hắn khó hiểu nói: “Chẳng lẽ phu nhân đã quên ta từng nói qua, sau này ta muốn ôm sẽ ôm, không cần để ý ánh mắt người khác.”
“...”
“Xem ra phu nhân còn chưa quen, vậy vi phu càng nên luyện tập mới đúng.”
“Thôi.”
Nguyệt Linh thở dài, nàng không tiếp tục nói với hắn.
Một lát sau đảo mắt lại, thần bí tiến lên, “Phu quân, chàng nhất định đã biết chuyện của Thôi cô nương cùng Tống công tử, nói cho thiếp biết đi?”
Lục Tu Lương ngồi nghiêm chỉnh, hắn nhắm mắt lại không nhúc nhích.
“Phu quân, nếu chàng không nói cho thiếp, vậy thì thiếp có thể đi tìm Tống công tử hỏi đến cùng.”
Lục Tu Lương chậm rãi mở mắt ra, hắn nhếch khóe miệng, “Uy hiếp ta?”
“Vâng.”
Hắn nhìn bộ dáng kiêu ngạo mà kiên quyết của nàng, cuối cùng cũng bại trận.
Thôi Sở Vân và Tống Cảnh đều là người Thanh Hà, là thanh mai trúc mã, Thôi Sở Vân ưu tú mang đến cho nàng rất nhiều phiền toái, nàng là nữ nhi Thôi thị, gánh vác trách nhiệm gia tộc, cũng không có biện pháp lựa chọn.
Tống Cảnh lên kinh thi cử, tộc trưởng Thôi thị nhất tộc thừa dịp này định ra vận mệnh của Thôi Sở Vân.
Lục Tu Lương phái người tìm được Thôi Sở Vân, cho nàng hy vọng, giúp nàng một tay.
Nguyệt Linh nghe xong thì hai tay nâng mặt hắn, cẩn thận quan sát.
Lục Tu Lương mỉm cười, đỡ eo nàng, “Thế nào? Nàng vẫn còn để mắt tới?”
“Phu quân, chàng thật lợi hại.”
“Thích không?”
Phó Nguyệt Linh dùng sức gật đầu, “Đặc biệt thích.”
Trong đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của Lục Tu Lương nhuộm đầy ý cười, vẻ mặt tự nhiên gật gật đầu, “Có thể được phu nhân ưu ái, là vinh hạnh của Lục mỗ.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Hắn không nói một lời nào mà hôn lên môi nàng, “Vậy nàng thử xem, rốt cuộc trơn tru đến mức nào.”
...
Giữa tháng mười, Thái Tử hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng vụ án thân mẫu Thôi Sở Vân bị sát hại.
Hết thảy tiến triển thuận lợi như kế hoạch, Thái Tử làm việc này náo loạn rất lớn, thành công lật ra vụ án cũ năm đó.
Tội ác chiêu cáo thiên hạ, dân chúng phẫn nộ, Diêu thái hậu cuối cùng cũng không giữ được Diêu gia, bệ hạ hạ chỉ trảm đầu Diêu Chấn vào tháng mười hai.
Tin tức truyền đến Lục phủ vẫn chưa dấy lên sóng gió quá lớn, kết quả này nằm trong dự liệu.
Nguyệt Linh nằm trên giường mềm trong thư phòng nhìn thoại bản mới nhất của Sơn Lâm tiên sinh, trong miệng lẩm bẩm, “Sơn Lâm tiên sinh có phải là có người mình yêu hay không, trong thoại bản mới nhất lộ ra tình yêu nồng đậm, trước kia hắn không phải như vậy, mỗi lần đều lừa gạt nước mắt của thiếp, lần này lại ngọt thấm trong lòng người ta.”
Không ai trả lời.
“Phu quân?”
“Ừm.”
Nguyệt Linh lăn qua lộn lại nhìn nội dung trước mắt, nàng xem rất nhiều lần, mặt đỏ bừng.
Một ý niệm xoay quanh trong lòng nàng hồi lâu, rốt cục cũng lấy hết dũng khí.
Nàng ngồi dậy, cởi trâm cài tóc ra, rồi lại cởi váy ngoài, kéo cổ áo xuống.
Nàng đi đến trước mặt nam nhân, rút binh thư trong tay hắn.
Lục Tu Lương nhướng mày nhìn nàng.
Nguyệt Linh cắn môi, khuôn mặt từ từ chuyển sang đỏ, nàng cắn răng ngồi lên đùi hắn.
Ý cười của Lục Tu Lương dần dần sâu thêm, hắn thuận theo ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Nàng ôm cổ nam nhân, giọng nói như muỗi kêu, “Phu quân, thiếp có việc cầu xin chàng.”
Lục Tu Lương cười cười, “Đại sự gì mà để phu nhân dùng mỹ nhân kế với ta?”
“Thiếp...”
“Suỵt...” Môi của hắn dán lên, cứ như vậy khàn giọng mở miệng, “Để ta đoán xem, muốn gặp vị tiên sinh kia, có phải hay không.”
Nguyệt Linh tròn mắt, thuận thế đáp ứng.
Tuy rằng nàng còn chưa nghĩ ra muốn nói cái gì nhưng gặp vị tiên sinh kia cũng có thể.
Xúc cảm trên môi thật sự chân thật, hô hấp quấn lấy nhau khiến lòng người hoảng hốt.
Giọng nói của hắn mang theo sự mê hoặc, so với vừa rồi càng thêm khàn khàn, “Sợ ta tức giận, cho nên trước tiên quyến rũ ta, có phải hay không.”
Nguyệt Linh mềm nhũn, “Chàng không thích ta như vậy sao?”
“Vì nam tử khác mà dùng mỹ nhân kế với ta, A Linh không sợ ta càng tức giận sao?”
Nguyệt Linh mở mắt ra, nàng nhìn thấy trong mắt hắn đen như hàn động, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Thầm nghĩ, trong sách này sao lại gạt người?
Lực đạo bên hông làm cho nàng ý thức được tình huống không ổn, nàng nuốt nước miếng, dập đầu nói: “Phu quân, trong sách viết như vậy... Thiếp cảm thấy thú vị nên thử...”
Trong sách nói, nữ chính muốn cái gì thì chính là như vậy, cứ mở miệng với nam chính, rõ ràng nam chính sẽ rất vui vẻ mà, sao phu quân có thể tức giận đây? Lục Tu Lương dở khóc dở cười, uất khí trong lòng tiêu tán trong nháy mắt, hắn trấn an hôn lên môi nàng, “Dọa nàng rồi sao?”
“Có một chút, thiếp sợ chàng ăn thiếp.”
Nàng không sợ hắn, chỉ sợ ngày mai sẽ không rời giường được thôi.
“Nếu ta không mở miệng, vậy nàng sẽ yêu cầu ta chuyện gì?”
Bàn tay ôm cổ vô thức vuốt ve gáy nam nhân, ánh mắt nàng lơ lửng, ấp úng, “Thiếp chưa nghĩ kỹ, định tùy tiện nói một cái.”
“A Linh muốn cái gì ta đều đáp ứng, chỉ có gặp nam tử khác, chết cũng không có khả năng.”
Hắn ôm nàng lên, xoay chuyển đè lên bàn, cắn lỗ tai nàng, “Đã đưa tới cửa, Lục mỗ sẽ không khách khí nữa.”
“Ôi... Phu quân...”
Đây là lần thứ hai.
Cùng một chỗ muốn nàng, cảm giác lại khác với lần trước, lần này là nàng tự tìm đến.
Động tác của Lục Tu Lương không ngừng, giọng nói mị hoặc mười phần, “A Linh, nàng muốn cái gì, giờ phút này nói ra, ta nhất định sẽ thỏa mãn nàng.”
Lần đầu tiên thê tử của hắn chủ động như vậy, chủ động đến mức hắn suýt nữa không khống chế được lực đạo của mình.
“Phu quân...”
“Nói đi.”
Giọng nói như bị hỏng, “Nói... Cái gì?”
“Những gì nàng muốn.”
“Muốn chàng...”
Cuộc sống này của hai người đi cùng nhau đến tuổi già, đó là mong muốn lớn nhất của nàng.
Nàng không cầu xin gì ngoài hắn.
Nhưng Lục Tu Lương lại xuyên tạc ý tứ của nàng, có lẽ hắn nghe hiểu, chỉ là cố ý làm vậy.
“Được rồi, ta đến đây.”
Sau một lúc lâu, tất cả mọi thứ cuối cùng đã bình tĩnh.
Mồ hôi thấm ướt y phục, hắn sợ nàng bị cảm lạnh nên lập tức đặt nàng lên giường mềm, lau khô mồ hôi, kéo chăn quấn người lại.
Nguyệt Linh mềm nhũn dựa vào hắn, “Phu quân...”
“Ừm.”
“Sinh thần của chàng là ngày mùng năm tháng Chạp?”
Nàng hỏi thăm hồi lâu, ngay cả Hoắc phủ cũng đi qua một chuyến lại không ai biết Lục Tu Lương sinh ngày nào.
Lục Tu Lương không để ý lắm, hắn gạt mái tóc ướt trên trán nàng, hôn lên, “Không biết.”
“Sao lại...” Nguyệt Linh mở mắt ra, nhìn về phía ánh mắt của hắn.
Hắn mỉm cười, “Thực sự không biết. Ta chỉ biết đại khái tuổi tác, đại khái là sinh vào mùa đông, còn lại không ai nhớ, càng không ai nói cho ta biết.”
Nguyệt Linh đau lòng, nụ cười của nam nhân càng sâu, “Bộ dạng muốn khóc này của nàng làm cho ta nhớ tới vừa rồi.”
Nàng biết hắn đang cố tình chuyển đề tài, chính hắn không quan tâm, nhưng nàng thì không.
Giờ phút này nàng lại hèn mọn suy nghĩ, người Lục gia chết cũng tốt, ít nhất không ai tiếp tục đối đãi tồi tệ với hắn.
Nàng đau lòng cho hắn, sau khi biết được nhiều chuyện càng thêm khó chịu hơn.
Chỉ vì xuất thân của hắn mà tất cả mọi người Lục phủ đều coi hắn như người thấp hèn, nhưng xuất thân không phải do hắn có thể lựa chọn, mẫu thân hắn cũng không phải tự nguyện, vì sao hết thảy đắng cay đều phải do phu quân của nàng gánh vác.
“A Linh, đã sớm qua rồi.”
Lục Tu Lương chậm rãi vuốt nhẹ lưng nàng, “Ta rất may mắn, nếu không phải như vậy, ta không gặp được nàng, không có quyền thế như bây giờ, càng sẽ không cưới được nàng vào cửa.”
Nếu hắn chỉ là một thứ tử bình thường thì ở thời điểm còn chưa gặp được nàng đã táng thân trong biển lửa, biến mất ở nhân gian này, mà nàng sẽ cùng người khác yêu nhau đến già, không có nửa điểm liên quan gì đến hắn.
“Phu quân, vậy bát tự lúc cầu thân làm sao có được?”
Nàng nhớ bát tự của hắn là mùng 5 tháng Chạp.
Lục Tu Lương cúi đầu cười, “Đó là ngày ta chọn xứng với nàng nhất.”
Miễn là phù hợp với nàng, ta có thể coi ngày hôm đó là sinh thần của ta.
Phó Nguyệt Linh khóc, nàng lau nước mắt lên người hắn, “Được, vậy thì ngày đó đi.”