Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời

Chương 75: Chương 75




Vào tháng 8, thời tiết trở nên nóng hơn.

Ngày đại hôn của Phó Nguyệt Linh đang đến gần, ban ngày Ngô Mạn liền ở lại Phó gia, giúp Phó Nguyệt Linh chuẩn bị đại hôn.

Vì thế mấy ngày liên tiếp, Tiêu Chước đến Ngô phủ cũng không tìm được người.

Tiểu thái giám nhìn sắc mặt xanh mét của Tiêu Chước thì nơm nớp lo sợ, “Điện hạ, có muốn đi bẩm báo một tiếng không?”

Làm như vậy, chờ đợi cũng không phải là một cách hay...

Thế tử điện hạ mỗi ngày đều chỉ ở bên ngoài nhìn, lỡ như Ngô cô nương không biết hắn chờ ở bên ngoài thì làm sao bây giờ.

Tiêu Chước lắc đầu, hắn và Ngô Mạn hẹn nhau, mỗi buổi chiều hắn đều đợi ở ngoài cửa phủ, nếu nàng rảnh rỗi sẽ đi ra gặp hắn, nàng chưa ra khỏi cửa đã có nghĩa là không rảnh gặp.

Đã sáu bảy ngày, rốt cuộc nàng đang bận cái gì?

“Thôi, trở về đi.”

Hai người rời đi, một tỳ nữ của Ngô Mạn vừa mới ra ngoài về, nàng đứng ở góc nhỏ nhìn vị công tử ăn mặc hoa quý kia thì nhíu nhíu mày, “Liên tiếp mấy ngày nay đều nhìn thấy người này, quả thật cổ quái.”

Nàng chưa từng gặp qua Tiêu Chước, cho nên không biết người này tới tìm cô nương nhà nàng.

Nha hoàn trở về phủ, bẩm báo việc này cho Ngô phu nhân.

“Có thấy bộ dạng của công tử kia không?”

“Ăn mặc rất cầu kỳ, vóc người cao, diện mạo nhìn không rõ ràng, nhưng bên cạnh hắn là một thái giám.”

“Chẳng lẽ là quý nhân nào trong cung...”

Trong khoảng thời gian này, Ngô phu nhân đang tìm phu quân cho Ngô Mạn, vị công tử này ngày ngày đi tới trước cửa phủ, không biết là chờ ai, trong Ngô phủ bọn họ ngoại trừ Mạn Mạn, còn có hai thứ nữ cũng bằng tuổi.

“Ngươi đi gọi hai cô nương trong sân bên đến đây.”

“Vâng.”

Chạng vạng, Ngô Mạn vừa mới về phủ liền bị Ngô phu nhân gọi đi.

“Nương, chuyện gì vậy?”

Ngô phu nhân buông chén trà xuống, tỉ mỉ lau miệng, “Vừa mới từ Phó gia trở về?”

“Đúng vậy, Phó Nguyệt Linh sắp xuất giá nên con đi qua giúp đỡ, mấy ngày nay mệt chết, nương, nữ nhi xuất giá sao lại nhiều chuyện như vậy.”

Ngô phu nhân nhìn nữ nhi tùy tiện này, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Con cũng sắp đến tuổi đàm hôn luận gả, có nam tử nào vừa ý không?”

Ngô Mạn sửng sốt, người mình yêu?

Nàng rũ mắt xuống, có chút do dự.

Ngô phu nhân thở dài, “Nha hoàn nói mấy ngày nay, buổi chiều luôn có một công tử trẻ tuổi ở ngoài cửa phủ bồi hồi, ta hỏi qua cô nương trắc viện, các nàng không biết, có phải người nọ đến tìm con hay không?”

Mấy ngày nay Ngô Mạn rời giường liền đi Phó gia, thời gian cũng đúng, vị công tử kia nhất định là tới chờ nàng, chẳng qua mấy ngày liên tiếp không đợi được.

Ngô Mạn hét lên, “Hỏng rồi, con quên mất huynh ấy!”

Nàng quá bận rộn, vội vàng choáng váng, đúng là quên hẹn với Tiêu Chước, không nhớ chút nào!

Trong mắt Ngô phu nhân nhất thời có ánh sáng, “Đó là người nào vậy?”

Ngô Mạn ảo não chống má, tay nhẹ nhàng đánh vào đầu, sao lại quên mất.

“Đó là Thế tử của Khang vương.”

Nụ cười của Ngô phu nhân ngưng trệ trong chớp mắt, “Khang vương Thế tử?”

Hài tử kia khi còn nhỏ bà đã gặp qua, bộ dạng xinh đẹp, giống mẹ hắn, chỉ là tính cách này thật sự là quá quái gở, không biết hôm nay biến thành cái dạng gì.

Ngô phu nhân nói bóng nói gió nói: “Các con...Hắn tìm con để làm gì?”

“Nói chuyện này thì dài lắm, tóm lại con và hắn có một số chuyện làm ăn.”

Ngô phu nhân nở nụ cười, “Chuyện làm ăn thì con nên đi tìm Hoắc gia tam công tử.”

Nàng nhắc tới Hoắc Minh Thần, thấy sắc mặt Ngô Mạn cũng không thay đổi, cuối cùng yên lòng, nữ nhi buông xuống là chuyện tốt.

“Tìm hắn vô dụng, hắn sẽ không đồng ý.”

Thương nhân có lợi nhuận cao, Hoắc Minh Thần sẽ không làm tiền mất tật mang.

Ngô phu nhân còn muốn nói cái gì nhưng thấy Ngô Mạn ngáp một cái, đứng dậy phất phất tay.

“Nương, con đi ngủ trước.”

Ngô phu nhân còn định tiếp tục tâm sự với nữ nhi: “... Ồ.”

Sáng sớm hôm sau, Ngô Mạn phái người gửi thư cho Khang vương phủ, thông báo cho hắn biết gần đây mình bận rộn hơn, phải đợi đến mùng tám tháng tám mới tới tìm hắn.

Tiêu Chước nghe được tin tức, trái tim treo mấy ngày rốt cục cũng thả xuống.

Tính toán ngày thấy còn và ba ngày nữa, hắn có thể chờ đợi.

Tiêu Chước trở lại thư phòng, hắn ngẩn người với những linh kiện lộn xộn trên bàn, đột nhiên không còn hứng thú.

Đây là lần đầu tiên hắn đối với mấy thứ này không yên lòng.

Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có bóng dáng xinh đẹp quanh quẩn thật lâu, quanh quẩn lòng hắn.

...

Sau khi Phó Nguyệt Linh đại hôn, Ngô Mạn liền đến Khang vương phủ.

Ngón tay thon dài của Tiêu Chước đùa nghịch với cơ quan, dường như vô tình mở miệng: “Mấy ngày trước nàng đang làm cái gì vậy?”

Ngô Mạn lật xem sổ ghi chép của Tiêu Chước, thuận miệng đáp: “Tiểu tỷ muội của ta thành hôn, ta đi giúp đỡ.”

Tiêu Chước híp mắt suy nghĩ một chút, gần đây thành hôn hẳn là Trấn Quốc đại tướng quân cùng Tả tướng gia Tứ cô nương.

“Thì ra tiểu tỷ muội của nàng là phu nhân của Lục tướng quân.”

“Ôi, huynh biết Lục tướng quân?”

Tiêu Chước gật gật đầu, “Khang Thành ở Tây Nam, mấy năm nay ta cùng phụ vương được tướng quân chiếu cố không ít.”

Mấy năm nay Khang Thành cũng thường xuyên bị địch quốc quấy rầy, nhờ Lục tướng quân trấn thủ biên quan, hắn mới có thể bình an lớn lên.

Ngô Mạn nghi hoặc hỏi: “Vậy tại sao ngày huynh ấy thành thân không thấy huynh qua?”

Đã là người quen, nên đi chúc mừng mới đúng.

“Ta cùng Lục tướng quân cũng không có thâm giao, huống hồ hắn chức cao chức trọng, ta là nhi tử của Vương gia, nên ít lui tới với hắn thì tốt hơn.”

Mặc dù đương kim bệ hạ đối với hai cha con bọn họ cũng không có lòng nghi kỵ, nhưng điều này không có nghĩa là hắn liền có thể không hề cố kỵ. Huống hồ Thái Tử điện hạ là một nhân vật lợi hại, hắn không thể tùy ý làm bậy.

Người là quyền thần và hoàng tộc vẫn phải giữ khoảng cách.

Ngô Mạn cười cười, “Huynh còn rất cẩn thận.”

“Tự bảo vệ mình mà thôi, huống hồ ta vốn không có chí lớn, không cần thiết phải kết giao quyền quý, vẫn là ít phiền toái thì tốt hơn.”

Khi hắn nói những lời này, vẻ mặt lạnh nhạt, Ngô Mạn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, lại thất thần.

Hắn thực sự giống nàng.

“Mạn Mạn, nàng sai rồi.”

Ngô Mạn bừng tỉnh hoàn hồn, nhận lấy đồ trong tay Tiêu Chước, dưới sự chỉ đạo của hắn lại tiếp tục đùa nghịch.

Hắn đứng cạnh nàng, rất gần, gần đến mức ngửi thấy mùi trên người nam nhân này.

Thanh âm của hắn ở bên tai, giống như tiếng ngọc thạch, nhưng ngay cả một câu Ngô Mạn cũng không nghe vào.

Sao hắn lại đẹp như vậy.

Hắn tập trung việc thì vô cùng quyến rũ.

Hắn còn thông minh như vậy, mặc kệ cơ quan phức tạp như thế nào hắn liếc mắt một cái liền có thể tìm được mấu chốt trong đó.

Đột nhiên, trán nàng đau.

Tiêu Chước búng lên trán nàng, bất đắc dĩ nói: “Mạn Mạn, chuyên tâm một chút.”

“Ồ, được rồi.”

Hắn lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, Ngô Mạn nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân, dùng sức ghi nhớ những gì hắn nói trong lòng.

Đột nhiên Tiêu Chước im lặng, ôm vai nhìn nàng.

“Hả? Sao huynh không tiếp tục?”

Con ngươi đen nhánh của nam nhân chuyên chú nhìn nàng hồi lâu, trong mắt dần dần có ý cười, hắn nghiêm túc nói: “Mạn Mạn, nếu nàng còn nhìn ta một lần nữa, ta có thể sẽ thất lễ.”

Ngô Mạn mở to hai mắt, nàng mang theo chút mơ hồ cùng mờ mịt, “Hả? Huynh đang nói gì vậy?”

Tiêu Chước nhếch môi, ý vị thâm trường nhíu mày, “Không có gì.”

Ngô Mạn bán tín bán nghi, “A.”

Vẫn là một tiểu cô nương, cái gì cũng không hiểu, sao có thể đáng yêu như vậy chứ.

Nàng không hiểu, hắn có thể dạy nàng, giống như bây giờ.

Ta muốn cưới nàng.

Trong lòng có một thanh âm đang lớn tiếng hò hét.

Mới biết nhau chỉ trong hai tháng, mà hắn rất sống cùng nàng đến hết đời.

Hắn làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ thật lâu, chỉ có một chuyện này, chỉ trong nháy mắt liền đưa ra quyết định.

Ánh mắt Ngô Mạn nhìn nam nhân dần dần tối đi, cho đến khi một tia sáng đều không còn, nàng sắp bị dọa khóc, “Tiêu Chước, huynh đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta thấy sợ hãi.”

Giống như muốn ăn thịt người vậy.

Tiêu Chước chậm rãi đi về phía nàng, Ngô Mạn sợ tới mức liên tục lui về phía sau, cho đến khi lưng đụng vào vách tường, không thể lùi lại được.

Gian nan nuốt nước miếng, cổ họng nàng tựa hồ muốn bốc hỏa, nơm nớp lo sợ nói: “Tiêu Chước, huynh muốn làm cái gì?”

Hắn dần dần đến gần, giọng điệu cười cười, hạ thấp thanh âm mê hoặc nói: “Mạn Mạn, có muốn cùng ta chơi một trò thú vị hay không?”

Ngô Mạn liều mạng lắc đầu, nàng muốn về nhà, Tiêu Chước lại điên rồi.

“Không kịp nữa rồi, Mạn Mạn, rất thú vị, tin ta đi, không lừa gạt nàng.”

Tiêu Chước cười rất ấm áp, nhưng Ngô Mạn lại rùng mình một cái.

Trời ạ, bây giờ nàng còn kịp cắt đứt quan hệ với hắn sao...

Môi hắn chỉ cách nàng vài tấc, hô hấp phả lên mặt nàng, mang theo mị hoặc cùng quyến rũ, dẫn dắt nàng.

Hắn đang dụ dỗ nàng, lừa dối nàng, không biết phải làm gì với nàng.

Ngô Mạn luôn có một dự cảm xấu.

Tiêu Chước nhìn bộ dáng co rúm lại của nàng, hứng thú trong lòng lan tràn.

“Đi với ta.”

Hắn nắm lấy cổ tay nàng rồi đưa nàng ra khỏi phòng nghiên cứu.

Rẽ trái rẽ phải, đúng là một đường dẫn hắn về phía phòng ngủ.

Tiêu Chước có phải muốn mưu đồ bất chính với nàng hay không, tuy rằng nàng cũng có chút thích hắn, nhưng trước khi thành thân làm sao có thể vượt tường được đây!

Ngô Mạn sợ tới mức khóc lớn, nàng ôm cột ngoài cửa không đi vào.

“Tiêu Chước! Huynh là một cầm thú đội lốt người! Huynh định làm gì ta! Huynh mau đưa ta về nhà!”

Tiếng la hét của nàng quá thê thảm, gia hầu trong viện đều vây quanh.

Tiêu Chước nở nụ cười, “Đi xuống, không cho phép giữ lại ai trong viện.”

Gia phó nhao nhao cúi đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Ngô Mạn nhất thời tuyệt vọng, nàng đã vào hang sói.

“Tiêu Chước! Nếu huynh dám làm gì ta, phụ mẫu ta nhất định sẽ lột xác huynh! Còn có di mẫu, Hoàng hậu nương nương nhất định trị tội huynh đó!”

Tiêu Chước mắt điếc tai ngơ, hắn cười kéo tay nàng, ý đồ đưa người vào trong phòng.

Ngô Mạn sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa khóc vừa hô: “Ô ô ô, Tiêu Chước! Nếu huynh thích ta, huynh có thể nói ra, có lẽ ta sẽ đồng ý với huynh. Nhưng nếu huynh muốn trảm hậu tấu trước, ta nhất định sẽ không tha thứ cho huynh đâu! Loại chuyện này lưu lại sau khi thành thân lại làm không tốt sao! Huynh lại không để ý đến danh dự của ta sao? Tiêu Chước!”

Tiêu Chước nhịn không được cười rộ lên, hắn cũng buông tay, Ngô Mạn lập tức ôm chặt lấy cột không buông tay, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt của hắn đầy hứng thú, “Ồ? Thì ra Ngô cô nương muốn gả cho ta.”

“Ta không nói như vậy!”

Giờ phút này Tiêu Chước cực kỳ vui vẻ, hắn vốn không có ý định làm cái gì, chưa từng nghĩ kia.

“Nàng nghĩ ta sẽ làm gì?”

“Ta.”

“Khóc nháo, Ngô cô nương thật có bản lĩnh.”

Tiêu Chước không chút lưu tình trào phúng nhìn nàng, Ngô Mạn tức giận từ trên cột trượt xuống, chuẩn bị xông lên đấm đá hắn.

Tiêu Chước thấy đã đến lúc, một tay ôm ngang người nàng, hai bước đã đi vào cửa phòng.

“A! Tiêu Chước khốn kiếp! Huynh buông ta ra!”

Một tiếng thét chói tai, cơ hồ đâm thủng lỗ tai Tiêu Chước.

Ngô Mạn ôm ngực, cảnh giác nhìn Tiêu Chước đóng cửa phòng lại, nhìn ngươi đi về phía tủ để lấy ra một bộ y phục, rồi lại nhìn hắn đi về phía mình.

“Làm gì!”

“Yên tâm, ta sẽ không thô lỗ với nàng.”

Tiêu Chước ho nhẹ một tiếng, hắn nuốt ý cười vào, “Thay vào đi, đây là đồ mới ta chưa mặc, ta ở bên ngoài chờ nàng.”

Nói xong xoay người ra cửa, “Đúng rồi, nếu nàng không thay, vậy ta cũng chỉ có thể thay giúp.”

Không phải đã nói sẽ không thô lỗ sao? Lại còn uy hiếp nàng!

Nước mắt Ngô Mạn chưa khô, hít nước mũi nhìn y phục trong tay, là một bộ y phục nam tử.

Yên lặng lại lầm bầm một câu, cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn thay y phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.