“Hoàng hậu giá lâm.”
“Thanh Ngữ quận chúa giá lâm.”
Thanh âm thái giám xé rách không gian vắng lặng, xuyên thấu và vang vọng cả cung.
Tại Đông cung, Dạ Thần vừa nói cho Lãnh Loan Loan đủ loại sự tình của Nguyệt Diễm. Nghe thấy tiếng thái giám thông báo, không khỏi sửng sốt.
Trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan hiện lên một đạo tia sáng kỳ dị, giương mi lên nói với Dạ Thần:
“Tin tức thật là nhanh.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai bóng dáng hoa lệ được cung nữ vây quanh đi đến. Nữ tử phía trước ước trừng trên dưới bốn mươi tuổi, đoan chính thanh nhã. có một không hai, mắt ngọc mày ngài. Cẩm bào màu lam, thêu phượng hoàng. Tóc mây vấn lên. Mắt phượng hẹp dài mang theo sắc bén, nhìn ra được là một nữ tử không đơn giản. Bên cạnh nàng là nữ tử xinh đẹp e thẹn đã gặp lúc trước, vẫn là quần áo trắng phiêu phiêu. Xinh đẹp, thanh nhã.
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Dạ Thần thở dài, thản nhiên vấn an hoàng hậu.
“Bình thân.” Hoàng hậu khoát tay áo, ngồi vào chủ vị.
“Ngữ Nhi tham kiến thái tử ca ca.” Kỷ Thanh Ngữ tao nhã phúc thân với Dạ Thần.
“Đứng lên đi.” Dạ Thần thản nhiên liếc mắt một cái, rời đi tầm mắt.
“Hoàng nhi, hai vị cô nương này là?”
Hoàng hậu vừa tiến lên liền thấy hai cô gái xa lạ, một người ước trừng mười lăm, mười sáu tuổi, thanh nhã, xinh đẹp. Quần áo màu trắng, để lộ ra vẻ không tầm thường. Một người khác là nữ oa sáu tuổi Ngữ Nhi nhắc tới, nhìn bộ dạng nàng phấn điêu ngọc mài, thật là đáng yêu. Nhưng là, một tiểu oa nhi như vậy có thể làm thái tử phi sao? Nàng quả thực không dám nghĩ đến hình ảnh kia. Hơn nữa, vừa rồi hai người này không có hành lễ với nàng, bộ dáng hờ hững ngược lại làm cho người ta cảm thấy kiêu căng, thật sự tâm tình không thể tốt được.
Lãnh Loan Loan nhìn con ngươi Hoàng hậu chợt lóe qua tia sắc bén, nghĩ đến vị Hoàng hậu này sợ là muốn đối phó mình.
“Hồi bẩm mẫu hậu, vị này là tiểu bằng hữu của ta, Cửu Nhi, người này là tỳ nữ của nàng, Thủy Dao.” Dạ Thần giới thiệu Lãnh Loan Loan và Thủy Dao cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu đánh giá Lãnh Loan Loan, thấy nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trên người đã có một cỗ khí chất ngạo nghễ, nghĩ đến cũng không phải nữ tử của gia đình bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng không để một nữ oa sáu tuổi làm thái tử phi. Huống chi nàng chỉ nhận thức Ngữ Nhi làm con dâu, càng không thể để tiểu nha đầu này làm hỏng quyết định của nàng. “Hoàng nhi, vừa rồi ta nghe nói ngươi sẽ lấy tiểu cô nương này làm thái tử phi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt ngọc lưu ly nhìn Dạ Thần, con ngươi phát ra tia sang sắc bén. Có phần chất vấn, cũng có phần tìm tòi nghiên cứu.
“Bác, đó nhất định là lời đồn đại, Thái tử biểu ca làm sao có thể lập một tiểu oa nhi làm thái tử phi chứ?” Kỷ Thanh Ngữ ngồi một bên cười yếu ớt cất giọng nhẹ nhàng, tựa như đang giải vây giúp Dạ Thần.
Nhưng mà Dạ Thần lại tuyệt không cảm kích ý tốt của nàng, ngay cả liếc mắt cũng keo kiệt không cho nàng. Nhẹ nhíu mi, hắn sớm biết mẫu hậu vì việc này mà đến đây. Ngẩng đầu, con ngươi màu tím thần bí lẳng lặng nhìn Hoàng hậu. Trong mắt lưu chuyển tia sáng kiên định.
“Việc này không phải là lời đồn, nhi thần quyết định sẽ lấy Cửu Nhi làm thái tử phi.”
“Cái gì?” Nghe Dạ Thần chính miệng nói ra, Hoàng hậu quá sợ hãi. Đôi mắt ngọc lưu ly giận giữ trừng lớn.
“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Ngươi điên rồi.”