Đêm, trăng hiện lên ngọn cây. Sắp tới mười lăm, trăng đã gần tròn, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng. Xung quanh trăng tròn, những vì sao thưa thớt, nhấp nháy. Ánh trăng bao phủ thiên địa, phồn hoa quy về yên tĩnh.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần chuẩn bị thay y phục để đi ngủ, không ngờ bên ngoài lại vang lên giọng của tiểu thái giám.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc Vương xin cầu kiến.” Hắn cũng không muốn đêm khuya quấy rầy Hoàng Thượng, huống chi Hoàng Hậu vẫn hôn mê bất tỉnh, lửa giận của Hoàng Thượng cũng không phải là cao bình thường, vẻ mặt đau khổ, tiểu thái giám nhìn Lạc Vương ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh, nhưng cũng không dám đắc tội hắn.
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn nhau, sao Dạ Lạc lại tiến cung? Giờ này hẳn là cửa cung đã sớm đóng cửa, không phải là hắn trèo tường vào chứ?
“Thần, ngươi cho hắn vào xem có việc gì.” Lãnh Loan Loan cũng có chút tò mò với việc đêm khuya Dạ Lạc tới, huống chi hắn còn trèo tường vào, nói xong, nàng lại giả vờ hôn mê nằm trên giường.
Dạ Thần lại mặc áo bào, sửa sang lại, sau đó buông màn giường, đứng lên.
“Tuyên.”
Dạ Lạc nghe thấy lời của Dạ Thần, đẩy cửa đi vào.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Đi vào, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng sau màn giường bán trong suốt, nói vậy hẳn là Hoàng Hậu nương nương. Không dấu vết thu lại ánh mắt, hắn chắp tay với Dạ Thần.
“Vương huynh không cần đa lễ.” Dạ Thần giương tay với hắn, chỉ vào một ghế dựa. “Ngồi đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Dạ Lạc chắp tay, theo lời ngồi xuống.
Dạ Thần nhìn hắn, vẻ mặt của hắn dường như có chuyện gì đặc biệt, nhíu mày, hỏi.
“Không biết đêm khuya vương huynh tiến cung vì chuyện gì?” Hắn cũng không nói thẳng là Dạ Lạc thất lễ, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.
“Đêm khuya thần vào cung quấy rầy thánh giá, mong Hoàng Thượng bớt giận.” Dạ Lạc đứng lên, chắp tay với Dạ Thần.
Dạ Thần khoát tay, ý bảo không trách hắn, để hắn ngồi xuống.
Dạ Lạc ngồi xuống, không vòng vo, hắn nhìn Dạ Thần, nói thẳng.
“Hoàng Thượng, tối nay thần tiến cung là chuyện của Tể Tướng Thu Đừng Ngôn.”
“Hửm?” Dạ Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn. “Vương huynh muốn biện hộ cho Thu Đừng Ngôn?”
Ở trong giường, Lãnh Loan Loan cũng dựng lỗ tai lên nghe. Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ Lạc Vương. Lúc trước biết Thái Hậu là hung thủ giết phụ mẫu Lạc Vương, Thần vẫn áy náy với Lạc Vương. Chỉ sợ lúc này hắn sẽ vì Lạc Vương mà thả Thu Đừng Ngôn, bất quá nàng cũng không thất vọng. Dù sao trừng phạt có ngàn loại, giết hắn cũng không phải biện pháp tốt nhất, loại người tham tài sản, tốt nhất là cách chức hắn, lưu đày hắn đến nơi sơn thủy, khiến hắn từ vị trí cao nhất ngã xuống chỗ thấp nhất, để cho hắn sống không bằng chết, đó mới là trừng phạt sâu nhất.
“Phải.” Dạ Lạc chống lại ánh mắt Dạ Thần, đương nhiên hắn hiểu được Dạ Thần phẫn nộ. Nhưng hắn có thể đau lòng vì Hoàng hậu, thì hắn cũng muốn làm tất cả để Phỉ Nhi không phải cau mày.
“Vì sao?” Dạ Thần nhíu mi, khó hiểu nhìn hắn. “Huynh không có giao tình với Thu Đừng Ngôn, không phải sao? Sao đột nhiên vương huynh lại cầu tình cho hắn?” Thậm chí không tiếc ban đêm xông vào hoàng cung, hắn không rõ.
Lãnh Loan Loan ở trong giường cũng gật đầu, nàng cũng muốn biết.
“Thu Phỉ Nhi.” Dạ Lạc chỉ nói ra một cái tên.
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan cũng hiểu rõ, hóa ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể không tiếc cầu tình với Hoàng Thượng.
Dạ Thần nhìn biểu tình Dạ Lạc, đó là biểu tình ôn nhu lại kiên định, hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này trên người Dạ Lạc, hắn không biết hắn và Thu Phỉ Nhi gặp gỡ lúc nào? Lại thích nàng như thế nào, nhưng hắn thấy trong mắt Dạ Lạc có nhu tình khi nhắc tới Thu Phỉ Nhi.
“Huynh nên biết Thu Đừng Ngôn phạm tội không thể tùy tiện có thể miễn tội.” Lạnh lùng nhìn Dạ Lạc, ám sát Hoàng Hậu là tội tru di cửu tộc.
“Thần hiểu.” Dạ Lạc gật đầu, nhưng trong mắt vẫn kiên cường như cũ. “Hoàng Thượng, thần xin hỏi đã có chứng cứ chứng minh là tương gia gây nên?”
“Nếu có?” Dạ Thần hỏi lại hắn, nhưng vẻ mặt cũng đã chứng minh hết thảy.
Dạ Lạc sửng sốt một chút, mím môi, không nói tiếp.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thôi vào, màn khẽ bay, ánh nến bao phủ, mông lung, không khí càng lạnh.
“Khẩn cầu Hoàng Thượng tha cho tướng gia một mạng.”
Thật lâu sau, Dạ Lạc đứng lên, khom người với Dạ Thần. Trong giọng nói thể hiện thái độ của hắn, nếu thật sự là hắn ta làm, hắn vẫn cầu tình với Hoàng Thượng.
Dạ Thần mím môi, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn hắn, như muốn nhìn thấu.
“Hắn là tội nhân, người vẫn muốn cầu tình? Ngươi có từng nghĩ tới bản thân sẽ thế nào không?” Thân là Vương gia lại cầu tình cho một tội nhân muốn ám sát Hoàng Hậu, không phải nói hắn và Thu Đừng Ngôn cùng một phe sao? Chẳng nhưng bị quan viên trong triều nói xấu, có thể sẽ bị liên lụy.
“Phải.” Dạ Lạc đáp.
Dạ Thần không tức giận, ngược lại cười, nhưng khiến người ta kinh hãi.
“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng trẫm sẽ đáp ứng ngươi tha cho hắn? Phải biết rằng người hắn thương tổn là Hoàng Hậu trẫm yêu nhất, là quốc gia chi mẫu.”
Đương nhiên Dạ Lạc hiểu, nhưng hắn vẫn còn vũ khí cuối cùng. Có lẽ không quang minh lỗi lạc nhưng nếu Hoàng Thượng thật sự kiên trì như vậy, hắn cũng không thể không dùng.
“Hoàng Thượng từng nói qua sẽ đáp ứng thần một điều kiện.” Dạ Lạc nhìn Dạ Lạc, thản nhiên nói. “Mà điều kiện của ta là thỉnh cầu Hoàng Thượng giữ lại tính mạng của Thu Đừng Ngôn.”
“Ngươi...” Dạ Thần thật sự có chút tức giận, không ngờ một câu hứa hẹn lúc đó của mình lại thành uy hiếp bản thân.
“Lời của Hoàng Thượng vẫn tính chứ?” Dạ Lạc không nhìn Dạ Thần đang tức giận.
Dạ Thần ngực phập phồng, cuối cùng lạnh lùng nói.
“Được, trẫm có thể tha tội chết cho hắn, nhưng trẫm muốn bỏ thân phận Tể Tướng của hắn, đưa hắn sung quân đến biên cương.” Xem như là trừng phạt hắn.
“Đa tạ Hoàng Thượng.”