Hoàng cung. Long Tuyền Cung.
Ánh nắng chiếu xuống sân. Vườn hoa rộng lớn, cây trúc đào hồng nhạt, hạ quyên đỏ, thục quỳ trắng, bạch lan trắng như tuyết...mỗi cây đều có một vẻ riêng. Gió nhẹ thổi, hương hoa tràn ngập trong không khí.
Lãnh Loan Loan một thân sa y, ba ngàn sợi tóc dùng bích trâm buộc chặt. Ngồi trên bàn đu, không ngừng di chuyển, như yến tử nhẹ nhàng qua lại giữa không trung...
Ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống người nàng, khiến nàng như tiên nữ đang chơi đùa...
Thủy Dao và tuyết lang canh giữ ở không xa, nhìn Lãnh Loan Loan như phượng hoàng tự do bên kia, trong mắt là kinh diễm, nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc. Tính tình chủ tử nói đến là đến, lúc đầu còn thở dài buồn chán, giây tiếp theo đã nói muốn tắm nắng. Bọn họ cũng đành phơi nắng cùng nàng. Mà thái giám, cung nữ ở cung điện phụ cận đều bị cho ra ngoài kết giới, cho dù ba người đi rồi đến cũng không thấy chủ tử, càng không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện...
Một trận gió lớn thổi đến, cây cối lay động, cánh hoa lả tả bay xuống, rơi xuống trên áo, cũng đến mặt nàng, như một màn cánh hoa rơi lãng mạn, khiến người ta say.
Một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở một cây khác, khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu bị bao phủ trong bóng ma, chỉ có cặp mắt hoa đào lại phá lệ sáng ngời, trong mắt là ảnh ngược bóng dáng của thiếu nữ đang ngồi chơi đu, hình như có sao rơi vào trong đó, ánh sáng lóa mắt.
Lãnh Loan Loan nắm dây đu một chút, thản nhiên nói.
“Nếu đã đến đây, cần gì phải trốn?”
Giọng nói của Lãnh Loan Loan khiến cho Thủy Dao và tuyết lang căng thẳng, nhìn lướt xung quanh. Sao bọn họ không phát hiện có hơi thở xa lạ?
Bạch y nam tử tà tứ tươi cười, quả nhiên lơi hại, bóng dáng nhoáng lên một cái, như tia chớp xẹt qua muôn hoa, rơi xuống đình viện.
Thủy Dao và tuyết lang mới phát hiện người tới là vị thiếu niên tuấn mỹ âm nhu, bất quá nhìn bộ dáng của hắn không thuộc đồng loại của bọn họ. Một người một sói đánh giá bạch y thiếu niên, không làm gì. Bọn họ cảm thấy, thiếu niên này không có ác ý với tiểu thư.
Khi thiếu niên xuất hiện, Lãnh Loan Loan cũng dừng đu, thân hình nhẹ nhàng ngồi trên bàn đu, theo lực thừa mà động nhẹ, bên cạnh, cây thục quỳ hồng nhạt, đỏ, trắng, nở rộ lóa mắt, bươm bướm ở bụi hoa bay lượn. Trời xanh mây trắng, quả nhiên là một phong cảnh hoa lệ.
“Không biết Hoàng Hậu có vừa lòng với ta không?” Long Khiếu đứng bên cạnh bàn đu nhìn Lãnh Loan Loan, thân hình gầy gò, diện mạo tuấn mỹ ôn nhu đột nhiên khiến Lãnh Loan Loan nghĩ tới bức tranh vẽ thiếu niên, cảm giác như thủy tinh tinh xảo.
“Lập tức sẽ biết đáp án.” Lãnh Loan Loan híp mắt, nếu không ngoài y muốn thì bây giờ hẳn là Trịnh Thiếu Sở đã nhận được lá thư kia.
“Vậy sao?” Long Khiếu gật đầu, xem như nhận lời của nàng. Đột nhiên hắn xoay người nhìn Thủy Dao và tuyết lang vẫn đang đánh giá hắn, nghiêng đầu, cười với Lãnh Loan Loan.
“Hoàng Hậu giới thiệu cho ta hai vị này là?” Nếu không nhầm, tuyết lang có huyết đồng kia chỉ sợ cũng là một nhân vật lợi hại.
Lãnh Loan Loan nhìn lướt qua tuyết lang và Thủy Dao, gật đầu với bọn họ.
Tuyết lang và Thủy Dao nhận được chỉ thị của Lãnh Loan loan, bóng dáng nhoáng lên một cái, đã đứng bên cạnh bọn họ.
Lãnh Loan Loan chỉ vào tuyết lang và Thủy Dao, giới thiệu với Long Khiếu.
“Kiếm Ngân Vang, Thủy Dao, bọn họ là thân tín của ta.”
Sau đó chỉ Long Khiếu, giới thiệu với tuyết lang và Thủy Dao.
“Hắn là Long Khiếu, hồ ly tinh.”
Trong mắt Thủy Dao và tuyết lang đều có kinh ngạc. Không ngờ thiếu niên này lại là hồ ly, trách không được cả người hắn toàn thân cao thấp đều tản ra mị hoặc không nói nên lời.
Long Khiếu không ý kiến với lời giới thiệu của Lãnh Loan Loan, dù sao hắn cũng là hồ ly tinh. Mị hoặc tươi cười, gật đầu với Thủy Dao và tuyết lang.
“Chào các ngươi.”
Thủy Dao và tuyết lang cũng gật đầu với hắn, xem như đáp lễ.
“Vị lang huynh này hẳn là cũng có thể hóa thành người, vì sao lại dùng nguyên hình để xuất hiện?” Long Khiếu chống lại huyết đồng của tuyết lang, trong mắt xẹt qua tia hứng thú. Tuyết lang cùng nữ tử này, pháp lực đều không kém, vậy mà bọn họ cam nguyện bán mạng cho Hoàng Hậu, xem ra Hoàng Hậu thật sự không đơn giản.
Tuyết lang nghe được lời hắn nói, lông trắng trên người rung động, bạch quang hiện lên, một hồng y nam tử xuất hiện trước mặt bọn họ. Một đôi mắt đỏ như máu lóe ra ánh sáng khác thường, tà tứ nhưng có vài phần lạnh lùng, khiến cho người ta đui mù.
“Quả nhiên bất phàm.” Long Khiếu gật đầu, tán thưởng, càng thêm suy nghĩ việc nhận Lãnh Loan Loan làm chủ tử, quay đầu nhìn nàng, giương mi.
“Hoàng Hậu, ta có thể gia nhập nhóm các ngươi chứ?” Ở bên nàng, chắc chắn cuộc sống sẽ không nhàm chán.
Lãnh Loan Loan liếc hắn một cái, nàng nhìn trúng hắn. Nhiều yêu tinh cũng nhiều lực lượng, nàng không ngốc làm vẻ không cần. Huống chi hắn năm lần bảy lượt tìm tới cửa, bây giờ nói rõ, nàng càng không có lý do từ chối, gật đầu.
“Hoan nghênh ngươi, Khiếu.”