”Cái gì?”
Dạ Thần kinh ngạc, cũng đúng. Tuy bình thường Thu Đừng Ngôn rất dài dòng, nhưng hắn cũng trung thành với Nguyệt Diễm.
“Cửu nhi, có phải nhầm rồi không? Sao hắn phải phái người đến ám sát trẫm?”
Hắn mở to mắt, hoài nghi. Có phải là hắc y nhân cố ý nói ra tin giả? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy Thu Đừng Ngôn có động cơ ám sát hắn. Muốn soán vị hắn sao? Căn bản hắn không có dã tâm đó.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái, xem ra lão già kia không thích Dạ Thần nhưng hắn cũng rất đáng tin tưởng. Xác thực, hắn không có động cơ ám sát Thần. Bởi vì người hắn muốn chết là nàng.
“Hắn muốn giết ta.”
Dạ Thần sửng sốt, ý của Cửu nhi là Thu Đừng ngôn phái hắc y nhân ám sát nàng?
“Hơn nữa không phải chính miệng bọn họ nói ra, là ta dùng cách lấy tin tức từ trong đầu họ.”
Lãnh Loan Loan không đợi Dạ Thần phản ứng, tiếp tục nói. Lão già này, nghĩ rằng chỉ có vài người đã lấy được mạng nàng, xem ra hắn thật sự không để chuyện nàng là Xà Thần chuyển thế trong lòng. Có lẽ hắn nghĩ, cái gọi là Xà Thần chuyển thế là giả.
Dạ Thần mím môi. Nhưng tại sao Thu Đừng Ngôn phải phái người ám sát Cửu nhi? Là ai cho hắn lá gan dám phạm thượng như vậy? Ám sát Hoàng Hậu là tội tru di cửu tộc.
“Cửu Nhi, bây giờ nên làm thế nào?” Mặc kệ mục đích của hắn là gì, nếu hắn đã dám muốn giết Cửu Nhi, hắn cũng sẽ không để tâm thân phận nguyên lão của hắn nữa. Bất quá bây giờ toàn bộ hắc y nhân đều đã chết, không có chứng cứ chứng minh hắn là người phía sau màn. Xem ra phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Lãnh Loan Loan cười, nàng lại nghĩ ra một trò chơi.
“Thần, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi.”
Ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng, tà tứ ma mỵ cười.
“Trò chơi gì?” Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan cười tà, kìm lòng không được hỏi.
“Trá thương.”
“Trá thương?” Dạ Thần sửng sốt, sau bừng tỉnh đại ngộ.
“Cửu Nhi, ý nàng là làm bộ bị thương khiến hắn nghĩ kế hoạch của hắn đã thành công một nửa, sau đó khiến hắn thả lỏng, tự động lộ ra dấu vết?”
“Phải.” Lãnh Loan Loan gật đầu, híp mắt, trong mắt là vẻ tính kế. “Phải là trọng thương, thậm chí khiến hắn nghĩ ta đã đi đời nhà ma.”
“Này...” Khiến Cửu Nhi bộ dáng trọng thương sắp chết, hắn luyến tiếc.
Lãnh Loan Loan ý cười càng sâu.
“Muốn diễn phải diễn đến cùng, chẳng những phải để ta trọng thương, hơn nữa vài thị vệ kia cũng có thể lợi dụng.”
“Bọn họ?”
“Nói với người ngoài là vì bảo vệ chúng ta mà bọn họ bị kẻ bắt cóc giết chết, mà kẻ bắt cóc cũng bị chàng truy sát. Cứ như vậy, không có người làm chứng, hắn sẽ càng thêm yên tâm, sẽ không nghi ngờ.”
“Được.” Dạ Thần gật đầu, trong mắt có ý cười lạnh.
“Chúng ta diễn cùng hắn.” Dám đả thương Cửu nhi, hắn gặp thần sát thần, gặp ma tru ma.
Lãnh Loan Loan giương mi, đột nhiên quay người lại nơi nào đó, thản nhiên nói.
“Xuất hiện đi.”
Dạ Thần cả kinh, nghĩ là thích khách. khi hắn cầm đến nhuyễn kiếm, theo tầm mắt Lãnh Loan Loan nhìn lại, lại thấy một bóng dáng màu trắng xuất hiện. Hóa ra là một con hồ ly, tuyết hồ có đôi mắt xanh thẳm, như nước biển trong suốt. Toàn thân tuyết trắng, sáng bóng. Chẳng lẽ đây là hồ ly lúc trước bọn họ phát hiện sao?
“Ta nói, ngươi luôn đi theo ta, muốn tự động dâng con mồi lên cho ta sao?” Lãnh Loan Loan nhìn tuyết hồ, nhíu mày nói, vừa rồi nàng phát hiện tuyết hồ luôn ở xung quanh nàng. Nhưng lúc đâu nàng không để ý tới nó, không ngờ nó vẫn đi theo nàng tới bây giờ.
“Còn có...” Ánh mắt quét qua tuyết hồ, nhìn vào lam mâu. “Ta không thích nói chuyện với hồ ly, tốt nhất ngươi nên thay đổi bộ dáng.” Nhìn xem bộ dáng con người của tuyết hồ này thế nào.
“Cửu Nhi, nàng nói nó?”
Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, sau đó nhìn hồ ly. Tuyết hồ này cũng là hồ yêu sao?
Đột nhiên tuyết hồ mở miệng, đầu khẽ lắc. Khói trắng đi qua, một bạch y thiếu niên xuất hiện trước mặt bọn họ. Ngũ quan khác với Dạ Thần tà mị, tuấn mỹ, cũng không cao quý giống hắn. Thiếu niên này thiên hướng âm nhu, môi hồng răng trắng, thân hình cao lớn mà gầy, lam mâu câu hồn, mang theo ba phần tà khí, bảy phần tà khí.
“Quả nhiên là hồ ly tinh.”
Lãnh Loan Loan nhìn thấy bộ dáng của hắn sau khi hóa thân, chỉ thản nhiên nói vài từ, tổng kết ấn tượng với hắn. Mọi người đều nói hồ ly tinh xinh đẹp câu hồn, nhưng không ngờ nam nhân này, bộ dáng kia, cũng chỉ là một tiểu chịu. Khiến người ta vừa nhìn là nổi lên sắc tâm, đương nhiên ngoại trừ nàng, hắn không phải loại nàng thích.
Dạ Thần khi nhìn thấy tuyết hồ hóa thân thành thiếu niên cũng kinh ngạc, tuy rằng dùng từ hồ ly tinh để hình dung một nam nhân có chút kỳ quái, bất quá hắn cũng đồng ý lời của Lãnh Loan Loan, thiếu niên này xác thực là có bộ dáng hồ ly tinh, bât quá cũng không phải hồ ly tinh bình thường.
Thiếu niên nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan, sắc mặt biến đổi. Có ý gì? Nghe người khác nói hồ ly tinh bình thường cũng không tốt đẹp, chẳng lẽ nàng cũng xem thường mình?
“Ngươi có ý gì?” Ngoài mặt bình tĩnh, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.
“Không có ý gì, không phải ngươi là hồ ly tinh sao?” Lãnh Loan Loan liếc hắn một cái, sau đó khi thiếu niên còn chưa có phản ứng, lại hỏi.
“Ngươi tên gì?”