Hoàng cung. Long Tuyền cung.
Ánh nến bao phủ, đèn đuối mông lung. Dạ Thần buông tấu chương nhu nhu mắt, sau đó nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhu hoàn, gió đêm nhẹ thổi, cây cối lay động trong màn đêm tĩnh lặng quỷ mị. Không biết Cửu Nhi thế nào? Lúc đầu hắn không đồng ý nàng tự thân xuất mã đi thu thập Sát Thủ Môn. Hắn nghĩ Sát Thủ Môn không đáng để nàng động thủ, hắn tính phái Ngự Lâm quân trực tiếp diệt bọn họ. Nhưng Cửu Nhi nói nàng ở trong cung thấy chán, muốn đi giải sầu, thôi thì cứ để nàng đi.
Ngay khi hắn đang nhìn bên ngoài lặng nghĩ, ánh sáng vàng hiện lên bên cửa sổ. Sau đó, ánh sáng biến mất, bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất hiện.
“Thần, ta đã trở về.”
Lãnh Loan Loan thấy Dạ Thần nhìn ngoài cửa sổ, biết hắn lo lắng cho mình. Nàng cảm thấy lo lắng dư thừa, sao nàng lại có chuyện chứ. Nhưng trong lòng vẫn kìm lòng không được mà cảm động, bóng dáng nhoáng lên một cái, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Cửu Nhi...” Dạ Thần thấy nàng, trong lòng mới hoàn toàn yên tâm.
“Giải quyết Sát Thủ Môn xong rồi sao?”
Một tay ôm nàng, nhìn nàng, thản nhiên cười.
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn thấy một đống tấu chương bên cạnh, nhíu mày, không đồng ý nhìn hắn.
“Không phải chàng được nghỉ ngơi trước sao? Còn có đừng xem tấu chương dưới ngọn đèn tối, dễ hỏng mắt.” Vừa nói, nàng vừa động thủ để tấu chương xa hắn.
Dạ Thần cười cười, quốc sự luôn phải xử lý, hơn nữa nàng không về, sao hắn có thể ngủ được?
“Cửu Nhi, ngày mai nàng sẽ xuất hiện trước mắt mọi người sao?” Tuy đột nhiên công bố sẽ khiến cho người ta nghị luận, nhưng hắn cũng không thích nàng không thể quang minh chính đại đứng bên người mình.
“Đương nhiên.” Lãnh Loan Loan gật đầu, bây giờ cũng không cần phải che dấu nữa. Hơn nữa nhiều ngày nay thật sự rất nhàm chán, nàng con đang nghĩ muốn đi đâu đó.
“Đã nói ta là Xà Thần chuyển thế, còn cần ở nhân gian tìm hiểu, sẽ không quy thiên sớm như vậy.” Dù sao những người đó cũng có một ít mê tín, vậy lý do thoái thác cũng không khiến bọn họ tùy tiện hoài nghi. Cho dù hoài nghi cũng không dám nói loạn, vạn nhất khiến thần tức giận, bọn họ cũng sợ bị trừng phạt.
“Được.” Dạ Thần gật đầu.
Lãnh Loan Loan nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng dán lên đôi môi bạc của hắn, lại là một đêm kiều diễm...
Hôm sau, ánh mặt trời phá lệ chói chang, vạn dặm không mây.
Hoàng Hậu nương nương hôn mê nhiều ngày lại kỳ tích mà tỉnh lại.
Tin tức này thật sự khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc trợn mắt há miệng, dù sao đại đa số bọn họ đều thấy bộ dáng của Hoàng Hậu mấy ngày trước, rõ ràng là giống như sắp đi tìm Diêm Vương nói chuyện phiếm. Nhưng kinh ngạc qua đi cũng là tuyệt đối vui sướng, bởi vì Hoàng Hậu tỉnh lại cũng có nghĩa là hoàng cung sẽ không bị bao phủ bởi áp suất thấp, đầu của bọn họ cũng tiếp tục trên cổ, Cùng lúc đó, thân phận Xà Thần chuyển thế của Hoàng Hậu cũng càng lan xa, dường như cả dân chúng Nguyệt Diễm cũng nhận định như thế...
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương đã không sao rồi.”
Lí ngự y buông tơ hồng trên cổ tay Lãnh Loan Loan, cúi đầu chắp tay với Dạ Thần.
Một câu của hắn, mấy thái y kia cũng nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra. Thật tốt quá, tuy bọn họ không biết có thật là Hoàng Hậu cần ở nhân gian tiếp tục tìm hiểu mà đột ngột chuyển tốt hay không, nhưng bọn họ biết chỉ cần nàng khỏe thì mạng nhỏ của bọn họ cũng không lo.
“Ừ.” Dạ Thần gật đầu, trong mắt cũng có ý cười thả lỏng.
Ánh mặt trời theo cửa sổ khắc hoa chiếu vào, óng ánh. Cũng khiến không khí trầm trọng trong phòng thành hư không.
Dạ Thần phất tay với bọn họ, tâm tình tốt nói.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.”
“Thần xin cáo lui.”
Một đám ngự y chắp tay, chậm rãi rời đi. Lần này thân thể bọn họ đều không căng thẳng, không cần lại lo lắng vì mạng nhỏ.
Thái y và cung nữ rời đi, Lãnh Loan Loan lập tức vén lên màn giường, từ trên giường đi xuống, một thân bạch y, ba ngàn tóc đen rơi trên vai, đôi mắt đen như mực nhìn bọn họ rời đi xẹt qua tia sáng, cười nói.
“Bây giờ mọi người càng tin ta.”
Dạ Thần gật đầu, đi đến, vươn hai tay ôm nàng.
“Về sau ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.” Tuy không có thương tổn đến nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn sợ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, hắn hối hận cũng không kịp.
“Ta không sao.” Lãnh Loan Loan dựa vào ngực Dạ Thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn cảnh trí quen thuộc kia. Trong lòng thật sự có vài phần phiền muộn.
“Thần, chính sự thế nào rồi? Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Dạ Thần ngẩn ra, buông nàng, để nàng mặt đối mặt với mình.
“Cửu Nhi ở trong cung buồn sao?” Là hắn xem nhẹ, Cửu Nhi không phải là loại nữ tử im lặng. Nàng giống như phượng hoàng, muốn bay trên trời.
“Ừ.” Lãnh Loan Loan cũng không che giấu tâm tình của mình, thật sự ở trong Hoàng cung rất buồn tẻ.
“Được.” Dạ Thần gật đầu, nếu nàng buồn, hắn liền bồi nàng đi giải sầu.
“Chúng ta cùng xuất cung.
Lãnh Loan Loan nở nụ cười, sau đó nhớ tới Tiểu Hoàng đã được phân đi tìm chuyện vui.
“Có lẽ Tiểu Hoàng có thể nói cho chúng ta biết chỗ nên đến.”