Mặt trăng trốn sau tầng mây dày, bóng đêm đen tối.
Gió đêm thổi, bóng cây lắc lư, như móng vuốt từ trong bóng tối vươn ra.
Đèn lồng trên mái hiên theo gió lướt nhẹ, trong đêm tối mờ nhạt.
Sát Thủ Môn, thư phòng, có một bóng dáng màu đen đi tới đi lui trong phòng, lo âu không thôi.
“Tả hộ pháp...”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói thản nhiên, bóng người đi lại lập tức ngừng lại, cất bước đi đến mở cửa.
“Thế nào?” Tả hộ pháp hỏi hắc y nam tử, không đầu không đuôi.
“Hồi tả hộ pháp, hôm nay một nhà tướng gia đều đã rời khỏi hoàng thành, bị áp giải đến biên cương.” Hắc y nhân chắp tay với Tả hộ pháp, hồi đáp.
“Quả nhiên...” Lập tức vẻ mặt Tả hộ pháp trở nên ảm đạm, sau đó trong mắt xẹt qua tia khẩn trương, ngay cả Tể Tướng có quyền thế trong triều như đại thụ mà cũng bị diệt trừ, sát thủ môn bọn họ chỉ sợ lần này cũng khó trốn. Ngẩng đầu, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói với hắc y nhân.
“Truyền lệnh xuống dưới, trong khoảng thời gian này mọi người cần cẩn thận, mặt khác chú ý triều đình, một khi dị động, lập tức hồi báo bổn hộ pháp.” Bây giờ môn chủ không được, cũng không thể sai lầm nữa, nếu không sát thủ môn thật sự xong rồi.
“Vâng.” Hắc y nhân đáp.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tả hộ pháp phất tay với hắn.
“Thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nhân xoay người rời đi.
Tả hộ pháp gật đầu, quay lại đi vào thư phòng, hắn vừa đến bàn, nghe thấy tiếng động khác thường từ bên ngoài truyền đến, trong lòng khẽ động, nhanh chóng nắm lấy thanh kiếm giắt trên tường đi ra ngoài.
“Các ngươi là?”
Hắn vừa đi ra thư phòng, lại thấy vài nam nữ xuất hiện ở sân, mà hắc y nhân vừa rồi đã ngã xuống trên mặt đất, không còn hô hấp. Tả hộ pháp cầm vỏ kiếm, đôi mắt thâm thúy khẩn trương nhìn qua vài người kia. Trước mặt là hai nam hai nữ, nữ nhân, một xinh đẹp lạnh như băng, một xinh đẹp phong tình vạn chủng. Nam nhân, một hồng y tung tay, tà tứ lạnh lùng, một tuấn mỹ vài phần âm nhu. Tóm lại bốn người này đều là nhân vật không tầm thường, trên người cũng có cảm giác hắn không điều khiển được.
“Bọn họ đương nhiên là người sẽ lấy mạng người của ngươi.”
Một giọng nói thanh thúy mà lãnh lệ truyền đến, bốn người kia nghe thấy, cung kính lùi lại hai bên, phía sau bọn họ, một bóng dáng lửa đỏ hiện ra. Nữ tử không thể dùng từ ngữ để diễn tả sự tuyệt sắc của nàng, mi, mục, đều động lòng người, nhưng ánh mắt kia khiến hắn cảm thấy như hàn băng ngàn năm, kìm lòng không được run run.
“Ngươi là ai?” Hắn không dám nhìn thẳng ánh mắt hồng y nữ tử, nhưng hắn biết bọn họ đều lai giả bất thiện, chỉ sợ đêm nay sát thủ môn sẽ có một hồi ác chiến.
“Ta?” Hồng y nữ tử nhíu mày, sau đó môi anh đào nhếch lên, tươi cười nở rộ khiến thiên địa thất sắc, nhưng lời nói khiến người ta lạnh lẽo.
“Đương nhiên ta cũng muốn tính mạng người của ngươi.”
Tả hộ pháp cả kinh, rút kiếm ra khỏi vỏ, giương lên, chỉ vào đám người hồng y nữ tử. Trăng tròn phá mây đi ra, rơi xuống trên người, chiếu xuống thân kiếm, lóe ra hàn quang. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hồng y thiếu nữ, nhướn mày hỏi.
“Không biết tại hạ vài chư vị có ân oán gì, khiên scho chư vị đêm khuya ghé thăm tại hạ?”
“Được rồi, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi hiểu.” Hồng y thiếu nữ giương khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tả hộ pháp, môi anh đào hé mở, gằn từng chữ.
“Thu Đừng Ngôn.”
Tả hộ pháp ngẩn ra, đoán thân phận của hồng y nữ tử.
“Các ngươi là người của triều đình?” Không phải triều đình nên phái thị vệ sao?
“Sai.” Hồng y thiếu nữ vươn tay quơ quơ ở miệng, phủ định.
“Vậy ngươi là?” Không phải người của triều đình, lại có liên quan đến Tể Tướng? Chẳng lẽ là người giúp hắn? Sát thủ môn lại có cá lọt lưới sao?
“Ta chính là Hoàng Hậu mà các ngươi muốn giết.” Hồng y thiếu nữ nói, liếc hắn, vừa lòng nhìn vẻ mặt Tả hộ pháp bỗng nhiên đại biến.
“Cái gì?” Tả hộ pháp giật mình, không phải Hoàng Hậu đang hôn mê bất tỉnh sao? Nhưng thiếu nữ trước mặt thật sự nhìn không ra bị thương. Nhưng dung mạo, khí thế của nàng xác thực như Hoàng Hậu trong truyền thuyết.
“Ngươi không nghe sai.” Lãnh Loan Loan hảo tâm lặp lại. “Ta chính là Hoàng Hậu, hôm nay ta tới là đến tính sổ với ngươi.”
Tâm Tả hộ pháp trùng xuống, xem ra Hoàng Hậu tự mình đến đối phó với bọn họ.
“Muốn diệt Sát Thủ môn, cho dù ngươi có là Hoàng Hậu cũng chưa chắc đã làm được.” Thua nhân không thua trận, hắn không thể để bọn họ thấy trong lòng hắn đang khủng hoảng.
“Ha ha ha...”
Đột nhiên Lãnh Loan Loan ngửa đầu cười, tiếng cười thanh thúy ở ban đêm yên tĩnh quanh quẩn, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, gió đêm lay động y phục, mái tóc của nàng, theo gió phấp phới. Cặp mắt dưới ánh trăng phá lệ sáng ngời, khiến cho người ta cảm thấy khiếp đảm.
“Một Sát Thủ môn nho nhỏ này không cần bản cung tự mình xuất thủ. Hôm nay bản cung chỉ đứng một bên xem diễn.” Nói xong, bóng dáng nhoáng lên một cái, ngồi xuống ghế một bên, sau đó giơ tay với bốn người kia.
“Đi thôi.”
Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Khê Nương, Long Khiếu nhận được mệnh lệnh của nàng, ánh mắt lộ ra hàn quang, bay vút tới chỗ Tả hộ pháp, bọn họ không cần binh khí, thậm chí một người bọn họ cũng có thể khiến cho Sát Thủ Môn hoàn toàn bị thu phục, nhưng chủ tử của bọn họ, Hoàng Hậu nương nương thân ái, nói là ở trong cung rất buồn chán, kiên quyết muốn đi xem diễn, huống chi lý do của nàng có rất nhiều. Mấy người liền chậm rãi xuất hiện ở Sát Thủ Môn.
Tả hộ pháp thấy bốn người cùng công kích mình, trong lòng kinh hãi. Thân ảnh nhoáng lên một cái, nhanh chóng tránh khỏi bọn họ. Phát ra tín hiệu với sát thủ của Sát Thủ môn, bầu trời đêm xuất hiện pháo hoa, bầu trời đêm như ban ngày.
“Có người xâm nhập Sát Thủ Môn.”