Hai ngự lâm quân kéo Thu Đừng Ngôn, Thu Phỉ Nhi đã về. Nhìn thấy bên ngoài phủ hoảng sợ, lại thấy phụ thân của mình bị ngự lâm quân mang đi, nhanh chóng tiến lên, truy vấn.
“Phụ thân, sao lại thế này? Người làm sao vậy? Vì sao bọn họ muốn bắt người?”
Thu Phỉ Nhi không biết làm sao, ở chợ gặp được một vị tri âm, tâm tình vui sướng, sao ngờ vừa hồi phủ lại gặp biến cố như vậy. Trong mắt mê mang, nhìn Thu Đừng Ngôn, thấy hắn thản nhiên liếc nàng một cái, rồi đem ánh mắt về phía Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở. Hành lễ với hai người, có chút khó hiểu nói.
“Dân nữ khấu kiến Vương gia, Tướng quân, không biết gia phụ đã phạm tội gì, phải áp giải người?” Phụ thân đường đường là Tể Tướng, bây giờ thành tù nhân? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ có vài canh giờ, lại xảy ra chuyện này?
“Phi Nhi không cần lo lắng, cha sẽ trở về.” Thu Đừng Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của nữ nhi, an ủi. Nhưng trong lòng hắn cũng hy vọng, lấy địa vị nguyên lão của hắn, phần đông trong triều, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không nhất thời tức giận mà chém hắn, khiến cho Nguyệt Diễm lâm vào quẫn cảnh.
“Phụ thân...” Thu Phỉ Nhi quay đầu nhìn hắn, sao nàng có thể không lo lắng chứ. Nàng không hiểu gì, chỉ có thể nhìn phụ thân bị người áp giải.
“Thu tiểu thư, Tể tướng có liên quan đến chuyện Hoàng Hậu, Hoàng Thượng hạ chỉ, tạm thời áp giải Tể Tướng, tra án. Thu tiểu thư đừng làm chậm trễ công sự của chúng ta.” Trịnh Thiếu Sở nhìn lướt qua Thu Phỉ Nhi, thản nhiên nói. Tuy Tể Tướng thiên kim đúng là tài nữ hiếm thấy, nhưng cũng không thể xóa hết những chuyện mà Tể Tướng đã làm.
“Cái gì? Hoàng Thượng cho rằng phụ thân liên quan đến chuyện Hoàng Hậu bị ám sát?” Thu Phỉ Nhi kinh hãi, không, nàng không tin.
“Nhất định là Hoàng Thượng sai rồi, phụ thân luôn trung thành tận tâm, sao có thể ám sát Hoàng Hậu?” Trong đầu nàng xẹt qua bóng dáng khiến người ta kinh diễm, nữ tử tuyệt sắc được gọi là Xà Thần chuyển thế, gặp chuyện, nàng cũng nghe qua. Nhưng là do phụ thân, nàng không thể tin tưởng. Sao phụ thân phải ám sát nàng? Không lý do.
“Phải hay không, đều do Hoàng Thượng định đoạt.” Đức Thanh Vương gia nói xong, liếc Trịnh Thiếu Sở, vung tay với thị vệ, đoàn người áp giải Thu Đừng Ngôn chậm rãi rời đi.
Phía sau, Thu Phỉ Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng bọn họ, thất thần hồi lâu.
Ánh mặt trời rơi trên người nàng, nàng lại chỉ cảm thấy cả người đều lạnh như băng, như tiến vào lòng băng vạn năm, trong lòng lạnh lẽo.
Gió từ từ thổi, ánh mắt mê mang vẫn chưa lấy lại thần.
“Tiểu thư...”
Không biết qua bao lâu, quản gia Tể Tướng phủ mới đi đến bên người Thu Phỉ Nhi.
Trong mắt nàng hiện lên tia sáng, nhìn hắn.
“Sinh bá, ngươi nói xem phụ thân thật sự sẽ phái người ám sát Hoàng Hậu sao?” Thế nào nàng cũng không thể tin tưởng, người phụ thân hết lòng sủng ái nàng, trung thành tận tâm với quốc gia trong mắt nàng, sẽ làm chuyện như vậy.
“Này...” Quản gia lắc đầu, nhìn Thu Phỉ Nhi thở dài.
“Tiểu thư, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp cứu tướng gia.” Đi theo tướng gia vài thập niên, sao hắn không biết tướng gia cũng làm những việc trong bóng tối. Ở quan trường, thân bất do kỷ. Cũng không thể trách tướng gia.
“Đúng vậy, phải nghĩ biện pháp.” Thu Phri Nhi gật đầu, sau đó quay đầu định vào phủ. Nhưng phụ đệ đã được Ngự Lâm quân tiếp quản, những người trong Tể Tướng phủ đều bị đuổi ra. Hạ nhân thấy Thu Phỉ Nhi, đều nhìn nàng.
“Tiểu thư...”
Vẻ mặt kia, biểu tình kia, bọn họ đang ôm khát vọng với Thu Phỉ Nhi.
Thu Phỉ Nhi sửng sốt, nhìn Ngự Lâm quân, xem ra là không về được.
“Sinh bá, ngươi dẫn mọi người đến tòa nhà ngoại ô.” Không còn cách khác, trước hết cứ dàn xếp chỗ ở cho bọn họ.
Sinh bá gật đầu, nhưng thấy Thu Phỉ Nhi không tính đi theo bọn họ, lo lắng.
“Vậy còn tiểu thư? Người không đi sao?”
Những người khác cũng nhìn nàng, bọn họ vẫn còn chút kinh sợ, không ngờ đột nhiên tai họa lại đến, còn không biết tướng gia thế nào? Chẳng lẽ thật sự là tướng gia cấu kết với sát thủ ám sát Hoàng Hậu sao? Nếu thật sự là vậy, bọn họ cũng trốn không thoát. Vẫn là nghĩ biện pháp.
Thu Phỉ Nhi lắc đầu, nàng muốn nghĩ biện pháp cứu phụ thân.
“Không được, các ngươi đi trước đi. Ta đi bàn việc, tối nay sẽ về.”
“Vậy tiểu thư, người phải cẩn thận.” Sinh bá lo lắng dặn dò.
“Sinh bá đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận.” Thu Phỉ Nhi gật đầu.
Thế này Sinh bá mới mang đám người hầu và thiếp thất Tể Tướng phủ lên xe ngựa, đi đến ngoại ô.
Thu Phỉ Nhi nhìn xe ngựa rời đi, thở dài, bây giờ nàng nên làm gì? Đúng rồi, vẫn nên đi tìm môn sinh của phụ thân trước, chắc chắn bọn họ sẽ có biện pháp. Nghĩ nghĩ, nàng cũng thuê xe ngựa, đến phủ đệ của các môn sinh của Tể Tướng. Bất quá, nàng phải thất vọng, dường như có người dự đoán được hành động của nàng, mọi người đều bị liên lụy, tự thân khó bảo toàn, không thể biện hộ cho Tể Tướng.
Thu Phỉ Nhi thất vọng rời đi, không biết tiếp theo nên làm thế nào.