Một câu của Thu Đừng Ngôn khiến cho Thu Phỉ Nhi quên cả thẹn thùng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tại sao phụ thân hỏi vậy?"
Thu Phỉ Nhi cảm thấy rất kỳ quái, Hoàng Thượng tốt hay xấu có liên quan đến nàng sao?
"Phỉ Nhi, trước tiên nói về cảm giác con với Hoàng Thượng."
Thu Đừng Ngôn cũng không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ tiếp tục cười hỏi.
"Hoàng Thượng rất tốt." Thu Phỉ Nhi suy nghĩ, đem ấn tượng trong lòng về Hoàng đế nói ra. "Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng hắn anh minh thần võ, có cách trị quốc, dân chúng Nguyệt Diễm đều khen ngợi hắn...."
Tuy nàng chỉ gặp qua Hoàng Thượng vài lần khi có yến hội trong cung, nhưng Hoàng Thượng tuấn mỹ vô trù, hiên ngang, trời sinh uy nghi, khiến cho người ta kính sợ. Huống chi sau khi có tiểu Thái Tử Phi, bây giờ là Tiểu Hoàng Hậu, chuyện càng thần kỳ, nhất là khi hắn đối mặt với chúng thần phản đối lập Thái Tử Phi, một câu trả lời kiên định, 'Các khanh có chuyện gì?', nghiêm nghị, kiên định, một lần khiến cho không ít nữ tử coi là vị hôn phu tốt nhất. Bây giờ phụ thân lại hỏi vậy, chẳng lẽ là?
Nàng kinh ngạc nhìn phụ thân, vì suy đoán trong lòng mà giật mình. Không phải là thật chứ? Phụ thân muốn cho nàng tiến cung làm phi sao?
Thu Đừng Ngôn nghe Thu Phỉ Nhi trả lời, vuốt râu, vừa lòng gật đầu. Xem ra ấn tượng của nữ nhi với Hoàng Thượng cũng tốt.
"Phỉ Nhi, nếu Hoàng Thượng làm vị hôn phu của con, con cảm thấy thế nào?"
Thu Phỉ Nhi thật sự ngây ngẩn cả người, suy đoán của nàng đã đúng. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới việc tiến cung làm phi, huống chi Hoàng Thượng và Tiểu Hoàng Hậu đều trước mặt triều thần nói rõ.
"Phụ thân, không phải Hoàng Thượng đã đáp ứng Hoàng Hậu không lập phi sao?" Bởi vì Hoàng đế đã có lời thề độc sủng, khiến cho không ít nữ tử cảm động rơi lệ, nhưng cũng làm tan vỡ không ít nữ tử vọng tưởng muốn vào cung. Bây giờ phụ thân lại nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nạp phi? Có chuyện đó sao? Nàng hoài nghi.
"Hừ..." Thu Đừng Ngôn hừ lạnh. "Bây giờ Hoàng Hậu không ở Nguyệt Diễm, huống chi nào có hậu cung chỉ có một Hoàng Hậu, từ xưa đến nay tam cung lục viện là chuyện bình thường, nếu Hoàng Thượng độc sủng một mình Tiểu Hoàng Hậu, không chừng về sau còn loạn hơn nữa..."
"Nhưng..." Thu Phỉ Nhi còn muốn nói gì nữa.
"Trước hết cứ nghe lời phụ thân." Thu Đừng Ngôn ngắt lời nàng. "Hoàng Thượng tài tình hơn người, thân phận cao quý, nếu con có thể lấy được tâm của hắn, hắn sẽ sủng ái con, con sẽ được hạnh phúc, mà hạnh phúc của con cũng là mong muốn của ta."
"Nhưng phụ thân, Hoàng Thượng hắn..." Hoàng Thượng sẽ yêu nàng sao? Thu Phỉ Nhi không tin, hơn nữa nàng cũng không có cảm giác đặc biệt với Hoàng Thượng.
"Không cần lo lắng." Thu Đừng Ngôn nghĩ rằng nữ nhi lo lắng chuyện Tiểu Hoàng Hậu, vỗ vỗ tay nàng. "Chỉ cần con đồng ý tiến cung, phụ thân sẽ nghĩ biện pháp."
"Nhưng phụ thân, con không có cảm tình với Hoàng Thượng." Nàng vẫn hướng với chuyện xưa 'Chắp tay cùng tử cùng lão' trong sách, cũng khát vọng gặp được người phu quân có thể toàn tâm toàn ý hiểu nỗi lòng nàng. Tuy Hoàng Thượng tốt, nhưng dù sao trong lòng hắn cũng đã có Tiểu Hoàng Hậu, không còn vị trí cho người khác.
"Đứa ngốc, cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng." Thu Đừng Ngôn vuốt râu, cười nói.
"Nhưng..." Thu Phỉ Nhi nhíu mày, đây không phải vấn đề bồi dưỡng là được.
"Được rồi, phụ thân không quấy rầy con nữa. Ngày mai, trong cung có yến hội. Quan viên có thể đi cùng gia quyến, con theo phụ thân tiến cung."
Thu Đừng Ngôn quyết định, hy vọng yến hội ngày mai nữ nhi có thể biểu diễn một khúc, ở trước chúng quan nữ tử, trổ hết tài năng, bắt được ánh mắt Hoàng Thượng, cũng bắt được tâm của hắn.
"Phụ thân..."
"Phụ thân đi, chuẩn bị tốt đi."
Thu Đừng Ngôn không cho Thu Phỉ Nhi có cơ hội phản đối, nói xong đã đi ra ngoài. Hắn tin nữ nhi nhất định sẽ thích Hoàng Thượng, dù sao Hoàng Thượng, dung mạo hay tài năng, đều là đệ nhất Nguyệt Diễm quốc.
Thu Phỉ Nhi nhìn phụ thân mình vội vàng đến, vội vàng đi, ánh mắt buồn buồn, khiến cho khuôn mặt có vẻ nhu nhược lại càng thêm khiến người ta thương tiếc.
Ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu rọi, một chút cũng không khiến người đang sầu trong phòng chú ý.
Thời gian nháy mắt trôi qua. Bóng đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, Nguyệt Diễm thành được bao phủ bởi một mảnh huyền bí.
Phong Nguyệt lâu, đèn đuốc sáng ngọc, tiếng đàn xen lẫn trong không khí.
Nam nhân dâm tà ham mê sắc đẹp ám muội đùa giỡn các cô nương trong lâu, trêu đùa, vũ khúc, khiến nơi này càng thêm mị hoặc.
Lão bản Phong Nguyệt lâu, Khê Nương đứng trên lầu hai, nhìn xuống khách quan, rượu vào người liền mất khống chế, lộ ra bản mặt xấu xí, môi anh đào gợi lên, khinh thường cười nói, đây là sự xấu xí của nhân loại.
"Khê Nương."
Đột nhiên bên tai nàng truyền đến giọng nói của chủ tử. Trong lòng biết chủ tử dùng pháp thuật tìm nàng có việc, nhanh chóng đứng lên đi vào phòng.
Đến trong phòng, nàng xem xét bốn phía không người, ngồi cạnh bàn, nhẹ giọng đáp.
"Chủ tử, Khê Nương đây."
Bạch quang xuất hiện trước mặt nàng, sau đó biến mất, một hình ảnh mỹ lệ xuất hiện. Đôi mắt sáng, môi anh đào, khuôn mặt tuyệt sắc, phiêu dật như tiên, thanh linh lại yêu mị, khiến cho người ta tìm không ra từ để hình dung hình ảnh tuyệt mỹ này.
Khê Nương tự hỏi, nàng, nàng là ai?
Thật lâu sau, nàng không hỏi, sau một lúc lâu, mới mở miệng hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Khê Nương, là ta."