Sau ba năm chu du khắp nơi và được ngắm thế giới, Jocelyn cuối cùng cũng cảm giác như mình đang đi nghỉ vậy. Nàng thật sự tận hưởng cuộc hành trình nên có cảm tưởng như mình là một vị khách du lịch. Tất cả những gì nàng thấy đều đẹp đẽ và đáng nhớ, từ các ngọn núi nơi họ lên và xuống đến những cánh đồng bát ngát dùng để đi tắt. Bầu trời thật đẹp, trong xanh một màu. Sông và suối trong vắt, phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Ngay cả cái lạnh cũng làm người ta thích thú. Nàng thấy mọi thứ thật tốt đẹp, có lẽ ngoại trừ thời gian trôi qua thật nhanh làm sao.
Đã bốn ngày rồi họ băng qua Colorado, vượt qua mấy ngọn núi trên con đường Pass Raton chật hẹp, nơi xảy ra chiến tranh gần đây giữa những tuyến đường sắt chỉ vài năm trước, khi mà cả hai công ty Denver & Rio Grande với Atchison, Topeka & Santa Fe tranh nhau giành quyền xây tuyến đường sắt trên con đường, cuối cùng Santa Fe đã thắng, thật ngạc nhiên là trận đổ máu đã không xảy ra.
Càng gần mấy tuyền đường sắt, Jocelyn càng có cảm giác như quay về với nền văn minh, hồi ấy Colorado đã thu hút hàng ngàn kẻ đi tìm vàng và người khai hoang định cư tại vùng đất hoang sơ này suốt từ lúc vàng được tìm thấy vào năm 1858. Mọi thứ giờ đã ổn định và vùng này đã chính thức trở thành tiểu bang vào năm 1876. Nàng không nhìn thấy nhiều vùng dân cư chỉ là vì Colt toàn đi vòng ra xa các trang trại, nông trang và thị trấn.
Tuy nhiên, hôm nay hành trình có chút thay đổi. Giờ họ đang ngồi ở chỗ bằng phẳng trên đỉnh Pikes Peak, kế bên là dãy Rocky đồ sộ trông giống như một bức tường thành kiên cố, mà đằng sau nó là thị trấn nhỏ của Colorado Springs. Họ vừa đến đây trưa nay và Colt nói họ có lẽ sẽ bắt xe lửa từ đây. Viễn cảnh được làm tình trên chiếc giường êm ái trong toa tàu nằm Pullman sang trọng, với cảnh miền quê trôi qua vùn vụt bên ngoài cửa sổ, khiến Jocelyn chẳng phản đối tý nào. Dù sao thì ý anh cũng muốn bắt chuyến xe lửa ở Denver cho chặng cuối cùng của cuộc hành trình, và với vận tốc họ đang đi thì Denver chỉ cách có hai ngày đường về phía bắc.
Tuy nhiên Colt dừng lại trước khi vào thị trấn, và Jocelyn buộc phải chờ trong lúc anh tết tóc lại. Sáng hôm ấy, anh cũng cởi chiếc áo khoác nặng nề được mặc suốt quãng đường núi lạnh lẽo, nên giờ trên người chỉ mỗi cái áo sơ mi da nai có tua với quần bó màu đen và đôi bốt.
Jocelyn lắc đầu nhìn anh. “Sao anh lại làm thế, cố tình để lộ nguồn gốc của mình? Em biết nó sẽ gây rắc rối cho anh. Đó cũng là nguyên nhân dẫn đến cuộc đấu súng ở Silver City, phải không?”
“Vậy thì sao nào?”
“Vậy nếu anh cắt tóc, ăn mặc khác đi một chút, thì trông anh sẽ hoàn toàn bình thường, không phải sao—có lẽ ngoại trừ vẻ điển trai của anh. Cái đó không bình thường chút nào cả.”
Anh bật cười, bất ngờ vì mình chẳng bực bội về câu hỏi của nàng. Có lẽ là do cách mà nàng đang nhìn anh ngưỡng mộ. Nó làm anh vô cùng vui sướng khi được nàng nhìn như thế.
“Em làm theo cách của em, nữ Công tước, còn anh làm theo cách của mình. Điều tồi tệ hơn có thể xảy ra là khi dân địa phương hiểu sai về em kìa.”
“Tệ hơn mấy trận đấu súng nữa sao?” nàng đáp trả, nhưng không đợi trả lời. “Và nếu theo cách của em, thì anh sẽ phải trả kẹp tóc lại cho em đó.”
Nàng giơ tay ra, nhưng anh lắc đầu. “Khi ta tới Cheyenne thì cũng đã đủ sớm cho em trở lại với ‘Địa vị hoàng gia của mình.’ ”
Nàng bắt đầu nhăn mặt, cho đến khi nàng chợt nhớ ra bây giờ là cơ hội quý báu để làm một chuyện mà nàng đã không thể thực hiện khi đi cùng nữ Bá tước và các cận vệ. “Trong lúc mình đợi xe lửa, em muốn đi xem nhà thổ để—”
“Không đời nào!”
“Chỉ xem bên trong nó như thế nào thôi mà Colt. Em luôn tự hỏi—”
“Bỏ ý định đó đi, và anh nói nghiêm túc đấy.”
Giờ thì nàng cau mày thật sư khi thấy vẻ mặt không hề suy chuyển của anh. “Vậy thì mình đến quán rượu đi,” nàng nhượng bộ. “Anh chắc chắn không thể phản đối.”
“Anh không thể ư?”
Trước khi bị anh từ chối thẳng thừng, nàng nói, “Làm ơn đi, anh Colt. Tới khi nào em mới có được dịp như thế này nữa? Tới đây rồi bỏ lỡ dịp tham quan một trong những biểu tượng văn hóa của vùng này sao? Một khi quay lại với đoàn, em không còn có thể quá—táo bạo như vậy.”
“Em có sẵn sàng mặc quần và áo khoác của anh không?”
Lúc đó, tất cả những gì nàng cảm nhận được là anh không hề nói ‘không’ với nàng. “Mặc quần của anh? Anh đùa đấy à.”
“Đâu có ai nói nó phải vừa với em, nữ Công tước.”
Nàng đột nhiên phì cười. “Anh nghĩ sẽ thay đổi quyết định của em phải không?”
“Anh làm được sao?”
“Không.”
“Vậy hãy hy vọng xe lửa đã sẵn sàng khởi hành khi chúng ta đến ga đi.”
Tàu vẫn chưa đến. Theo lịch trình, họ có khoảng hai giờ trước khi chuyến tàu đi về hướng Bắc tới. Jocelyn rất vui thì điều đó, nhưng lại quá đỗi thất vọng khi được báo là chẳng còn toa tàu nằm hạng sang Pullman nào còn trống, cho đến khi nàng để ý một chiếc toa xe lửa nhỏ của tư nhân đang đậu ở sân ga. Người ta nói nó thuộc quyền sở hửu của một người giàu có trong thị trấn, và chỉ vừa mới mua, vì vậy họ sẽ không bán hoặc cho thuê đâu. Dĩ nhiên, điều đó chẳng có nghĩa lý gì với nàng, sau ba mươi phút bỏ ra để biết được nơi ở của ông ta, trao đổi qua lại, và một túi vàng nhỏ được gởi lại, thì cuối cùng nàng cũng có một chiếc toa xe lửa cho mục đích đặc biệt trên suốt đoạn đường tới Cheyenne.
Đứng lùi ra sau quan sát sức mạnh của đồng tiền và lối cư xử của nàng tác động đến người khác— thậm chí nàng chưa đề cập đến tước hiệu của mình—Colt chỉ còn biết lắc đầu chào thua. Anh xếp gọn yên ngựa vào toa xe, rồi đứng chờ ở toa khách trong khi nàng thay đồ ở phòng ngủ nhỏ- Nó làm anh nhớ tới cỗ xe của nàng, với vách được bọc nhung và những băng ghế dài sang trọng, nhưng cầu kỳ hơn nữa là những tấm rèm cửa sổ có tua được kết bằng vải tơ, những tấm gương mạ vàng hẹp nằm giữa hai ô cửa, thảm dày trải trên sàn, trần xe được làm bằng gỗ sồi quét sơn trắng, và được trang trí bởi họa tiết hoa lá.
Có một bếp lò hiệu Baker, một phòng rửa mặt đầy đủ tiện nghi với chậu rửa và bồn tắm, một quầy bar đầy ắp đồ uống, và thậm chí còn có một cây đàn pi-a-nô ngay góc phòng. Colt đảo mắt một vòng xung quanh và tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở đây. Nó thích hợp với nữ Công tước, nhưng mấy thứ đồ sang trọng này lại không phù hợp với anh. Căn nhà gỗ của anh ở ngọn đồi phía sau trại chăn nuôi gia súc của Jessie thậm chí còn không có giường nữa kìa. Jessie cứ khăng khăng phải sắm thêm vài món đồ mới được, nhưng khi đề cập đến giường ngủ thì anh lại từ chối, vì anh thích nằm dưới đất hơn. Và anh thật sự đang suy nghĩ về chuyện muốn giữ nữ Công tước bên cạnh mình sao? Anh có điên mới nghĩ như thế.
Cái mà anh cần bây giờ là tự gỡ nàng ra khỏi mình để anh có thể tĩnh tâm lại, đó là lý do tại sao họ có mặt ở đây. Anh quá thích được ở cùng nàng, bảo ban chăm sóc nàng, thích nàng dựa dẫm vào anh. Nhưng nguy hiểm là ở chỗ đó, việc ở cùng nàng trong khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ không đủ, và rồi cuối cùng anh sẽ muốn giữ nàng bên mình mãi mãi. Anh mong mọi thứ sẽ khác đi, nhưng không hề có cơ mày nào. Anh chỉ không nghĩ mình lại quá lún sâu vào chuyện này.
Suy nghĩ về nó đã khiến anh nhớ đến tất cả những cay đắng và căm phẫn của ngày xưa. Bất kể là anh muốn gì, anh không thể có được nàng. Nàng là người da trắng, còn anh thì không. Phụ nữ da trắng không lấy người lai trừ phi họ muốn bị khai trừ khỏi cộng đồng của mình. Nàng có lẽ không quên chuyện đó, cho dù có lúc anh quên đi. Nàng đang vui thú cùng anh, nhưng rồi đến lúc nàng sẽ ra đi mà không hề ngoái đầu nhìn lại. Không phải nàng lợi dụng anh giải quyết vấn đề trinh tiết của mình để nàng có thể lấy một người nào đó phù hợp sao? Ai đó phù hợp!
“Em sẵn sàng rồi.”
Lạy Chúa, ngay cả khi nàng ăn mặc buồn cười thì vẫn rất gợi cảm đối với anh. “Không, chưa đâu. Nhét tóc dưới nón đi.”
Nàng làm theo, cau mày với giọng điệu của anh. “Có gì không ổn àh?”
“Thế sao?”
“Anh thật sự không muốn đưa em tới quán rượu đúng không?”
“Điều anh muốn …thì đâu có quan trọng, nữ Công tước.”
Coi bộ câu nói này mang hai nghĩa và nàng bực mình vì không thể hiểu thấu được. Tính hay cáu kỉnh của anh cũng khiến nàng phát bực, bởi vì nàng đã nghĩ nó qua rồi.
“Vậy nếu không quan trọng, thì mình đi chứ?”
Nàng không chờ sự đồng ý của anh cũng như chờ anh. Nàng ra khỏi toa xe và bước giận dữ về con đường chính. Colt giật người nàng xoay lại trước khi kịp ra khỏi sân ga.
“Cô muốn làm việc ngu xuẩn chết tiệt này, vậy hãy làm theo cách của tôi. Giữ nón trên đầu, mắt nhìn thấp xuống. Cô cứ nhìn chằm chằm gã nào đó như cách của cô, thì hắn ta sẽ nghĩ cô muốn gây sự đấy. Và im miệng lại luôn. Ôi vì Chúa, đừng có níu lấy tôi nếu có gì làm cô giật mình. Hãy nhớ cô là đàn ông. Cư xử như một người đàn ông đấy.”
“Như anh phải không? Tôi không nghĩ mình bắt chước được vẻ cau có đặc trưng đó đâu, nhưng anh có nhiều vẻ mặt, nên tôi ít nhất cũng có thể bắt chước một kiểu. Thế này thì sao?”
Bộ mặt nàng làm khiến anh không nhịn cười nổi. Anh xoay người và đẩy nàng về phía trước trước khi nàng kịp chú ý đến nụ cười anh không thể giấu nổi.
Họ không phải đi quá xa để kiếm một quán rượu. “Bộ họ chế tạo vàng ở đây hả?” Jocelyn hỏi sau khi nhìn thấy tấm biển treo đằng trước “Quán bia Thỏi Vàng.”
Colt chưa sẵn sàng để nghe thêm câu nhận xét hài hước nào của nàng. “Rắc rối là thứ họ tạo ra ở những nơi này đấy, Dutch. Em có chắc là muốn vào đó không?”
“Dutch á?” Nàng cười toe toét. “Em nghĩ đó là biệt danh nam tính, chứ không phải là quốc tịch. Bộ nhìn em giống người Hà Lan lắm sao?”
“Em nhìn giống như một thứ lạc lõng vậy,” Anh độp lại và kéo xụp nón nàng xuống để che đi dái tai nhỏ nhắn. “Chúa ơi, chẳng có tác dụng gì cả. Nếu có người nào nhìn mặt em thì ta sẽ bị lộ tẩy hết.”
“Nhưng chuyện gì có thể xảy ra nếu họ biết em là phụ nữ ?”
“Mẹ kiếp, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra.”
Thấy anh sắp thay đổi ý định về việc cho nàng vào trong, nên nàng lùi dần về phía cửa quán, “Năm phút thôi mà Colt, làm ơn đi anh. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra chỉ trong năm phút đâu.” Và nàng đẩy bung cánh cửa bước vào trước khi anh kịp ngăn nàng lại.