“Em không thích cái ý tưởng giết phụ nữ, Dewane.”
“Mày quan tâm cái gì chứ? Việc đó không phải như thể mày có cơ hội tóm được ả đâu, Cydell. Con ả là người nước ngoài, giống y như hắn. Hãy nhìn đi, rồi làm ơn bình tĩnh và kiên nhẫn như mọi khi dùm cái. Hắn không ăn mặc giống mình, không cư xử giống mình, và cách nói chuyện cũng chẳng như mình. Hắn đã khẳng định ả đấy là người Anh rồi mà. Vậy thì mày bận tâm làm gì?”
Cydell liếc mắt về phía gã người nước ngoài. Dáng người cao, ốm, khoác trên mình những bộ quần áo Phương Đông đắt tiền – hay có phải chúng là quần áo Anh Quốc đắt tiền không? – và lớn hơn bất cứ người nào trong số họ khoảng mười tuổi. Hắn ta quá không hợp với nơi này đến nỗi trông hắn nổi bật như cái mụn cóc mọc trên mũi vậy. Và hắn thật sạch sẽ ngay cả khi đã ngủ qua đêm ngoài trời với bọn họ trên đường dốc tối qua. Làm sao mà hắn lại giữ mình được sạch sẽ đến thế?.
“Vẫn …” Cydell lại bắt đầu, chỉ liếc nhìn ra sau và bắt gặp cái nheo mắt của anh mình.
“Nhìn này, hắn đã đưa tụi mình ra khỏi Mê-hi-cô, đúng không? Tao và mày đã nghĩ chắc chắc không bao giờ dành dụm đủ tiền để vượt biên trở về nhà? Tao không phiền nói cho mày biết, đúng là tao rất vui khi được trở về, làm những thứ mà một con người có thể làm như nhổ nước bọt và đi tiểu tiện mà không bị người nào xúc phạm hết. Chúng ta nợ hắn, Cydell àh, không thể làm khác hơn được. Và mày cũng chẳng thấy mấy thằng cha kia tội nghiệp đúng không? Đó chỉ là công việc, vì Chúa mà thôi!”
Khi Dewane nói giọng đó, em trai hắn biết đã đến lúc phải câm miệng. Dewane đã bị ép buộc đến mức phải giải thích tại sao họ lại làm việc này. Đánh cướp xe ngựa hay trộm một bầy gia súc nhỏ không phải là việc quá xấu xa. Và tất nhiên việc gây rối và đánh lộn một hay hai trận cũng là bình thường khi họ vào thị trấn. Clydell hay phàn nàn về chuyện cướp ngân hàng nhưng hắn ta vẫn làm. Vụ này đã khiến cho chúng bị một nhóm cảnh sát truy đuổi không ngừng.
Chúng đã bị rượt đuổi đến tận Mê-hi-cô và nghĩ rằng ít nhất mình cũng được an toàn ở đây cho đến khi có một nhóm cướp dã man đã đánh cho chúng thừa sống thiếu chết và lột chúng không một xu dính túi. Khi chúng rơi vào cảnh túng quẫn cùng cực, phải kiếm miếng ăn sống tạm bợ qua ngày bằng cách làm thuê ở một quán rượu nhỏ dơ bẩn, nơi mà thậm chí đến một chút tiếng lóng chúng cũng không hiểu được, thì gã đàn ông người Anh đúng là vị cứu tinh đối với họ. Mấy tháng vừa rồi Clydell gần như nghĩ mình đãchết dần chết mòn ở đó.
Thật ra hắn ta không nên phàn nàn hay nghĩ nhiều về chuyện đó. Thường thì Dewane toàn nói đúng. Hai trong số bốn tên thanh niên kia mà chúng kiếm được ở Bisbee đã từng là đồng bọn ăn trộm ngựa với chúng ở New Mexico, tụi nó đã không hề chớp mắt khi được bảo những chuyện cần phải làm. Chỉ có mỗi Clydell là người cảm thấy việc giết phụ nữ là không hay. Và cái cách được chọn cho cái chết của cô ta làm hắn buồn nôn. Tất nhiên là mọi chuyện có thể không theo đúng kế hoạch, và cám ơn Chúa vì hắn không phải là một trong hai người bị cử đi giết cô ta một khi tảng đá chẳng đè chết được cô. Một viên đạn chì sẽ là cách giết người sạch sẽ hơn buộc phải làm. Nhưng Clydell lại là một trong bốn người sẽ đẩy tảng đá xuống đường dốc, đó là lý do mà Clydell rên rỉ thầm trong bụng khi bọn Mê-hi-cô đóng chốt ở chỗ xa hơn, phía sau những ngọn đồi để rình rập sự xuất hiện của nạn nhân, đến nói sẽ không lâu nữa đoàn người sẽ xuất hiện.
Elliot Steele mở đồng hồ ra xem giờ. Đã gần trưa rồi. Nữ công tước vẫn muộn – như thường lệ. Nhưng nàng vẫn luôn tìm được cách phá hỏng những kế hoạch đã được sắp đặt chu đáo của hắn. Hắn không biết tại sao mình nghĩ lần này sẽ khác biệt. Nhưng may thay, chuyện giờ giấc không quan trọng. Chỉ có duy nhất một con đường mòn và nàng lại đang đi trên đó. Sẽ không còn con đường nào khác mà nàng có thể đi ngoại trừ tiến tới phía trước, rơi ngay vào bẫy của hắn.
Hắn đã nói câu đó trước đây bao nhiêu lần rồi, và giờ nàng vẫn đang sống vui vui vẻ. Hẳn nàng ta đã có vận may của Chúa. Nếu không thì làm sao nàng lại có thể thoát được bẫy của hắn lần này đến lần khác chứ?
Elliot giỏi hoạch định công việc của mình, hoặc nghĩ mình như vậy cho đến khi ngài Công Tước của dòng họ Eaton thuê hắn. Hắn trở nên phát tài bằng cách làm việc cho tầng lớp quý tộc trong mọi mọi chuyện suốt những năm qua, bất kể công việc nhơ nhuốc thế nào, cho nên hắn trở thành chuyên gia trong lĩnh vực của mình. Và chuyện Maurice Fleming muốn hắn hoàn thành lại quá đơn giản. Chỉ việc tìm cô gái và đưa cô ta trở lại nước Anh, nơi ngài ấy có thể kiểm soát một cách hoàn toàn nàng và tiền bạc của nàng, đấy là tất cả những gì ngài Fleming muốn.
Elliot có nhiều đầu mối liên lạc ở những quốc gia khác nhau, những kẻ có cùng tuyến làm ăn. Và hắn biết cách làm sao thuê được hạng người rẻ tiền và không tò mò về việc họ được bảo làm. Lẽ ra công việc này không nên mất nhiều thời gian hơn một vài tháng, chỉ đủ lâu để tìm ra nơi Jocelyn tới. Ấy vậy mà đã gần 2 năm rồi, khoảng thời gian ngài Công Tước vẫn tiếp tục trả tất cả chi phí phát sinh cho Elliot, người của hắn chỉ chạm được vào chéo áo của nàng một lần.
Thật là vô lý, bởi vì quá dễ dàng để nhận ra nàng bất cứ nơi nào nàng đã đi qua – nếu không phải bởi con tàu của nàng, thì là bởi đoàn tùy tùng lớn gồm xe ngựa, xe hàng cộng thêm những cận vệ có trang bị nữa chứ. Đó chẳng phải là một đoàn người có thể bị trộn lẫn, và nàng không bao giờ cố che đậy, thay đổi hay bỏ họ lại phía sau. Chỉ riêng có xe ngựa của nàng là loại tốt nhất, to lớn, màu xanh két tươi, được kéo bởi sáu con ngựa cái cùng màu xám đồng nhất. Nàng ta cũng đã cho chạm khắc kí hiệu của Công tước lên cửa xe, một chiếc xe ngựa để lại ấn tượng khó quên.
Vậy mà, dù cho hắn xác định được đúng nơi của nàng bao nhiêu lần rồi thì chuyện bắt được nàng thật sự lại chẳng bao giờ dễ dàng gì. Thật ra đội quân cận về và người hầu của nàng đã làm cho công việc của hắn trở nên khó khăn đến nản lòng, và từ trước tới giờ nàng lại chưa bao giờ ở quá xa họ. Có một lần người của hắn đã bắt và đem nàng đi xa, vậy mà nàng lại được tìm thấy và giải cứu luôn vào cùng ngày, trong khi bốn tên tay sai của hắn đã thiệt mạng thì thậm chí không một người nào của nàng bị thương.
Nhưng những ngày đó đã qua rồi. Nàng bây giờ đã đến tuổi, Fleming sẽ chẳng còn cơ hội dễ dàng thao túng phiên tòa để đòi quyền kiểm soát nàng nữa. Ngài ấy không còn muốn nàng nữa, và cũng chẳng còn trả tất cả phí tổn trong quá trình tìm kiếm nàng cho Elliot, và Elliot không kiếm chác được gì trong suốt khoảng thời gian qua, ngoài rắc rối và sự bất mãn, trước khi hắn bị sa thải. Đó là bằng chứng cụ thể về việc hắn đã lãng phí hai năm trời mà không được gì hết. Hắn không phải là người chấp nhận chuyện đó dễ dàng bằng cái nhún vai thờ ơ. Tuyệt nhiên là không rồi.
Mục đích của hắn bây giờ lại tăng gấp đôi. Hắn sẽ giết mụ đàn bà tóc-đỏ đó không chỉ vì niềm vui thích, mà còn vì tất cả cảm giác kém cỏi bất tài mà nàng khiến hắn phải chịu, và cả chuyện phá hỏng danh tiếng hắn đã tốn công gầy dựng, danh tiếng của môt kẻ chuyên nghiệp có thể tin tưởng vào để hoàn thành công việc một cách nhanh chóng mà không để xảy ra sai sót nào. Và khi hắn thông báo cho ngài Công Tước hay mọi chuyện đã xong xuôi, và để ngài thấy được nàng ra đi không một bản di chúc nào, thì Fleming bây giờ có thể thừa hưởng gia tài của nàng đơn giản là vì ngài ấy là họ hàng duy nhất của nàng, thể nào thì cuối cùng Elliot cũng được đền bù thôi.
Hắn chẳng cần biết phải mất bao lâu hoặc tốn kém bao nhiêu tiền bạc hắn có, hắn chỉ muốn thấy nó kết thúc. Và việc giết nàng lại dễ dàng hơn nhiều so với việc cố tìm cách bắt cóc nàng. Chuyện giết người có thể thực hiện từ xa, thực hiện bằng vô số cách. Hắn đã thử làm điều đó hai lần và cả hai lần đều thất bại chỉ để chứng minh là nàng vẫn chưa hết may mắn.
Ngay cả mấy cái đất nước chết tiệt mà nàng chọn trong cuộc hành trình cũng thường xuyên không có lợi cho nàng. Mê-hi-cô là nước lý tưởng cho mục đích của hắn, hay hắn nghĩ thế; đất nước rộng lớn, dân cư sống thưa thớt ngoài thành phố, trên nhiều dặm đường đi chẳng có gì ngoài cảnh vật hoang dã, các vụ tàn sát có thể không bị trình báo trong nhiều ngày hay nhiều tuần. Và Nữ công tước cứ dựng lều cắm trại ở giữa nơi đồng không hiu quạnh hết lần này đến lần khác. Đó là cơ hội hoàn hảo để tấn công bằng cách thuê một đội quân tương xướng với đội quân của nàng. Và lẽ ra chuyện thuê cả đội quân sẽ dễ dàng và rẻ tiền – nếu cho những mục đích khác. Nhưng kiếm một người Mê-hi-cô chấp nhận đi giết phụ nữ lại gần như bất khả thi. Hắn đã cố thử đi thử lại nhiều lần nhưng lần nào cũng bị từ chối. Nàng đã đánh bại hắn lần nữa mà chẳng cần động tay chân, bởi đơn giản đó là tính cách của người dân Mê-hi-cô.
Sau đó hắn tìm được Dewane và Clydell Owen, hai tên gặp-vận-đen người Mỹ có vẻ mặt khiến Elliot luôn nhận thấy chúng sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện .Hắn đưa chúng vượt biên giới đi về hướng Bắc, và chúng gặp bốn tên nữa cũng một giuộc như chúng, cũng như một nơi thích hợp cho việc phục kích. Chúng sẽ hội họp ở thị trấn mỏ Bisbee, nơi hắn cuối cùng cũng xác định được vào hôm qua. Hắn đã bỏ hết thời gian còn lại trong ngày cưỡi ngưa chạy tới chạy lui trên con đường chật hẹp có in dấu vết xe lừa ở dưới, tìm kiếm địa điểm lý tưởng cho việc hắn đang âm mưu trong đầu.
Địa điểm không được hoàn hảo như hắn mong đợi: gần như nằm ngoài dãy núi, và dốc núi mà đường mòn cắt ngang qua chạy dài xuống tận đáy vực sâu. Cây cối trong khu vực này, ít nhất cũng nằm phía dưới đường mòn ở chỗ dốc thấp hơn, tuy không nhiều nhưng đủ ngăn cho cỗ xe ngựa đang lăn ngừng lại nếu tảng đá chỉ có thể đánh bật xe ngựa trật ra khỏi đường mòn. Điều này có thể không xảy ra. Độ dốc thẳng đứng ngay dưới tảng đá, và độ mở rộng của con đường tại địa điểm ấy gần như bảo đảm cho tảng đá rơi thẳng xuống và không lăn đi xa hơn.
Nếu còn thời gian, chắc hẳn hắn sẽ di chuyển tảng đá chết tiệt này đến một vị trí tốt hơn, chỗ mà nó bị nêm chặt không động đậy giữa hai sườn dốc, khiến ngựa và xe không thể vượt qua được. Nếu trong trường hợp đó, hắn sẽ để Nữ công tước vượt qua trước tiên, đơn giản vì hắn thích thú với ý tưởng tự tay giết nàng. Nhưng trong lúc này, nếu tảng đá không rơi trúng vào vị trí xe ngựa dẫn đầu như trong kế hoạch, thì đường mòn vẫn đủ bị chặn lại, khiến đoàn tùy tùng còn lại mắc kẹt đằng sau tảng đá, và người của Elliot sẽ nhã đạn để giữ chân họ. Và khi Nữ công tước vẫn bị ngăn cách ở phía bên kia của tảng đá, thì hai tên mà hắn đã chuẩn bị cho kế hoạch phụ này có thể lẻn xuống và xử lý gọn nàng.
Bây giờ chúng mới nghe được tiếng vó ngựa đang đến gần, đi chậm rãi xuống con đường mòn. “Mày đếm được có bao nhiêu tay cưỡi ngựa đi đầu?” Elliot hỏi gã người Mễ “Sáu, thưa ông.”
Elliot ngật đầu. Đáng lý ra hắn nên biết những tên cận vệ của nàng sẽ không thay đổi thói quen thường ngày của mình chỉ vì đường mòn chật hẹp. Luôn có sáu tên cưỡi ngựa đi đằng trước, và sáu tên hộ tống phía sau. Có vừa đủ chỗ để các tay cưỡi ngựa dẫn đầu lách qua cỗ xe lúc tụi Mê-hi-cô bắt đầu nổ súng nhằm thu hút sự chú ý của họ đến phía sau đoàn tùy tùng. Và sẽ chẳng được tích sự gì nếu họ không di chuyển ra sau để kiểm tra, vì thật khó để tất cả sáu người có thể bị bắn chết hết trước lúc có cơ hội tìm được chỗ núp. Và nếu xe ngựa tránh được cú va đập của tảng đá, thì vẫn còn quá nhiều cận vệ bảo vệ cho nó.
“Quay lại vị trí của ngươi,” Elliot ra lệnh cho gã kia, “và chờ tín hiệu để bắt đầu hành động.”
Dewane châm chọc sau khi thấy gã kia đã đi khỏi “Ông không nói cho thằng người Mễ biết là con ả sẽ chết, đúng không?”
Elliot lành lạnh nhìn chằm chằm vào gã anh họ Owen. Đó là cách ít nhất có thể mà hắn thể hiện ý nghĩ của mình với những kẻ hắn thuê, và hắn thấy bây giờ không có lý do gì để đề cập đến kinh nghiệm của hắn đối với người Mê-hi-cô cả. Hắn không tìm bất cứ cơ hội nào nói với kẻ hắn thuê dẫn Nữ công tước ra khỏi con đường chính, cho nên nàng sẽ buộc phải đi vào con đường này.
“Hoàn toàn đúng” là tất cả những gì hắn nói, và thế là quá đủ.
Những gã này đều láu cá với hắn và cái này phải nên như thế. Bọn chúng có tình đồng hương mà hắn không thuộc vào đó, đó cũng là cái mà hắn muốn ngay cả khi những điểm khác biệt giữa chúng không liên quan gì. Khi anh thuê những kẻ máu lạnh và tàn nhẫn giống như chính anh, thì sự phân cách phải được duy trì, để không bao giờ có bất kỳ thắc mắc nào về kẻ nào đang nắm quyền kiểm soát.
Elliot quay lại quan sát gã người Mễ đang hối hả đi về vị trí mà gã được chỉ định. Nơi này thật là lý tưởng. Với hai cái rìa, cái trên cao bị che khuất từ bên dưới, đúng là tuyệt đối hoàn hảo cho một cuộc phục kích.Có cả một lối mòn dẫn xuống phía bên kia của dốc đứng - nơi chúng giấu ngựa. Và những người ở dưới cũng không thể đuổi theo được ngay cả khi họ muốn, bởi vì hai con đường mòn tách biệt lại không giao nhau cho đến khi chúng chạm đến tận đáy ngọn núi. Lối mòn dẫn xuống phía bên kia của dốc đứng chạy dài đụng đến chân đồi ở hướng tây của ngọn núi, nhưng ngựa lại không thể lách lên lách xuống được.
Chẳng bao lâu nữa … cuộc đời hắn sẽ trở nên suôn sẻ. Lần này mọi thứ sẽ trôi chảy. Nhất định vậy. Hắn xứng đáng được hưởng vận may của chính mình.
Hắn đứng vào vị trí của mình, nơi có được tầm nhìn bao quát hết con đường mòn bên dưới. Giờ thì hắn có thể thấy những người cưỡi ngựa đi đầu, và Ngài Parker Grahame, người chỉ huy của đội cận vệ, đang dẫn đầu như mọi khi. Hắn biết hết tên tất cả những người hầu của nàng, và cả một số lai lịch quá khứ của họ nữa. Hắn đã nói chuyện với họ, mời họ uống rượu, và gần như đã quyến rũ được nàng hầu ngờ nghệch người Pháp đó, Babette, trong lúc họ ở Ai Cập. Việc họ không hình dung được hắn là ai hoặc hắn trông như thế nào khiến mọi chuyện dễ dàng hơn. Miễn là hắn không bao giờ đến gần một người trong số họ trừ phi họ ở một mình, và không đời nào chạm mặt người đó một lần nữa ở thị trấn hay đất nước khác, thì họ không khi nào nghị ngờ điều gì.
“Tốt nhất là chuẩn bị sẵn sàng đi. các quý ông,” Elliot nói khẽ với mấy gã ở đằng sau hắn.
Hắn nằm phía bên trái của tảng đá. Hắn sẽ không rời khỏi vị trí của mình, vì muốn tận mắt chứng kiến cảnh tàn phá. Khối đá khổng lồ đang ở sát ngoài rìa dốc đứng. Bọn họ chẳng phải làm gì hơn là nới lỏng nó ra khỏi rãnh núi đã được đào sẵn, vì vậy một cú đẩy là tất cả những gì cần làm.
Bốn tên sẵn sàng làm công việc này đang đặt tay lên khối đá và chờ tín hiệu. Elliot đợi cho những tên cận vệ dẫn đầu đi qua và chiếc xe ngựa đầu tiên vào ngay vị trí bên dưới rồi mới ra hiệu cho gã người Mễ bắt đầu phần việc của mình. Dewane đến đứng bên hắn, mỗi tay cầm một khẩu súng, tuy vậy hắn ta còn dằn thêm một khẩu nữa ở dưới phòng khi lát nữa sử dụng đến. Kẻ còn lại lấy ra chiếc gương mà nó phản xạ ánh sáng, phát tín hiệu tới gã người Mễ.
“Ta muốn tên đánh xe ngựa bị khử trước lúc hắn kịp thắng lại.” Elliot lặp lại mệnh lệnh cá biệt này. “Hắn sẽ dừng xe lại ngay khi những tên cận vệ ở đằng trước bắt đầu vòng lại để điều tra mấy tiếng súng nổ phía sau, nhưng dù bọn cận vệ có vượt ra sau xe ngựa hay không, thì phải ngăn tên đánh xe thắng lại. Không có người điều khiển, chiếc xe sẽ tự mình chạy thẳng.”
“Không thành vấn đề.” Dewane nhe răng cười toe toét. Giờ có thể thấy người đàn ông cao to đang đánh chiếc xe ngựa dẫn đầu. “Hắn ta không phải là mục tiêu dễ bị bắn hụt đâu.”
Elliot nhận ra một trong số những người hầu đang đánh xe cho Nữ công tước. Thật tệ, không phải là gã người Tây Ban Nha. Gã đó là ác quỷ khi cầm dao, và đã giết chết một trong số mấy tên tay sai của Elliot ở New York khi tên này bị bắt gặp đang lục lọi xe của Nữ công tước.
Những người cận vệ giờ đây đang đi qua. Thêm chút nữa thôi, chút nữa …
“Gửi tín hiệu đi,” Elliot quay đầu ra lệnh. Hắn chờ đợi một cách căng thẳng, nín thở. Cặp ngựa màu xám đầu tiên đã vượt qua, cặp thứ hai sắp vượt qua. Chết tiệt, chết tiệt thật, nếu thằng Mê-hi-cô kia …
Hắn nghe tiếng súng nổ. Đội cận vệ bên dưới cũng nghe thấy. Tất cả họ đều quay người lại, nhưng Grahame chỉ cử hai người ra sau để điều tra. Mọi chiếc xe đều dừng lại. Có tiếng la hét bao phủ khắp không gian, càng khiến họ muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Người cưỡi xe đẫn đầu đang đứng lên để nhìn ra sau.
Cặp ngựa màu xám thứ 3 bây giờ đang đứng ngay bên dưới tảng đá.
Lại thêm hai phát súng liên tiếp nổ ra. Bốn người cận vệ còn lại bắt đầu lách ra sau xe ngựa ở bên sườn dốc, nơi duy nhất có chỗ cho họ đi. Tuy vậy, Grahame ngừng lại, rõ ràng để đoan chắc một lần nữa là Nữ công tước vẫn an toàn. Trong lúc quan sát người chỉ huy của đội cận vệ, Elliot đã không thấy người đánh xe với cái phanh, nhưng Dewane thì có. Tiếng súng nổ ngay bên cạnh đã làm hắn giật mình, nhưng không đủ làm hắn bỏ lỡ dịp nhìn thấy người đánh xe thả dây cương ra khi anh ta bắt đầu ngã xuống khỏi chiếc xe. Anh ta ngã xuống chỗ đằng sau ngựa của Grahame, làm con ngựa hí lên mất tự chủ. Người đánh xe rơi xuống ngay phía sau chú ngựa Grahame đang cưỡi, khiến con ngưa hoảng sợ chồm lên. Anh ta rơi xuống gần cặp ngựa xám thứ 3, chúng cũng cố chồm lên, nhưng không thể, và khiến cho những cặp khác cũng hoảng sợ theo.
Diễn biến quá nhanh. “Bây giờ!” Elliot hét lên, sau lại chửi rủa khi thấy tảng đá đâm sầm vào rìa phía dưới, vỡ tan tành ngay khi va vào nhau, và chẳng có tác dụng gì ngoài việc tung bụi cát mù mịt vào chiếc xe ngựa đang bỏ chạy một cách nhanh chóng.
Hắn bật dậy cằn nhằn, và suýt bị bắn trúng. Những người cận vệ đã nổ súng đáp trả lại trận hỏa lực mấy tên tay sai của hắn.
Hai gã được chỉ định leo xuống rìa bên dưới để tóm lấy xe ngựa nếu nó tránh được tảng đá, thì đang đứng đó chờ đợi chỉ thị mới.
“Lấy ngựa vòng xuống khúc cuối của con đường mòn,” Elliot ra lệnh. “Với vận may chết tiệt của ả, thì chiếc xe sẽ chạy xuống hết con dốc một cách thần kì mà không rơi xuống vực. Chạy hết tốc độ đuổi theo nó đi, chặn nó lại nếu cần, nhưng phải chắc chắn là không một người nào còn lại sống sót trong xe. Không một ai.”