Say Đắm Một Nàng Mèo

Chương 3: Chương 3: Chủ nhân biến thái




Cuộc sống con sâu gạo, chỉ cần nheo mắt nằm phơi nắng, mỗi ngày đều cơm dưng nước rót tới tận miệng, quả là ước nguyện không tồi.

Có thể là bởi vì trước kia là thiên hạ đệ nhất mèo lười, cửa phòng chẳng bao giờ khóa lại, cũng không ai hạn chế hoạt động con mèo lười nên cô mới có thể tự do ra vào khu vườn.

Buổi sáng, cô có thể tự tiện đi dạo chơi, lúc về thì ghé nhà hàng xóm láng giềng bên trái bên phải - những con vật đáng yêu, ríu rít kể với chúng những gì cô đã nghe thấy bên ngoài, cũng chẳng quan tâm người ta có hiểu tiếng mèo hay không, cứ tự tung tự tác lảm nhảm một mình. Gặp lúc thời tiết không tốt, cô sẽ nằm ngủ ngon giấc dưới hiên nhà, tối đến lại quay về phòng mình, chờ cơm tối, nghe chuyện phiếm.

Ừm, đúng rồi, hãy tự động phớt lờ con cọp to đó, nó nằm ngoài phạm vi đáng yêu.

Cuộc sống như thế khiến Ôn Tâm rất thoải mái. Đối với người cũng lười nhác như cô, cuộc sống mèo có thể nói là thích hợp nhất. Ôn Tâm chính là loại người dễ thỏa mãn với cuộc sống như thế.

Nhưng nếu cùng lúc có hai người, chú ý nhé, là hai người phụ nữ, ngoài những chuyện phiếm còn không ngừng nhấn mạnh mãi bên tai bạn rằng bạn mập béo như thế nào, khó coi như thế nào, sau đó dùng ánh mắt thương hại cực kỳ nhìn bạn, có lẽ thần tiên cũng sẽ chịu không nổi mà lên Niết Bàn sớm, nói chi đến người phàm tục như bạn!

Chưa được mấy hôm, cuối cùng cô đã chịu không nổi rồi! Thế giới này, ngoại trừ con lợn, ai có thể tùy tiện chê cười cô béo hả? Động vật cũng có lòng tự tôn mà!

Tâm lý thay đổi, thái độ thay đổi; thái độ thay đổi, hành vi thay đổi; hành vi thay đổi, thói quen cũng thay đổi. Ta phải giảm cân! Dù làm mèo cũng phải làm con mèo xinh xắn nhất, tức chết bọn họ! Trong lòng Ôn Tâm tự thề.

Sau đó hùng hồn bắt đầu lên kế hoạch giảm béo.

Bước thứ nhất: Ăn ít lại.

Để giảm cân trong thời gian ngắn, bữa sáng cô chỉ uống một bát sữa bò tươi nhỏ, giờ trưa thường viện cớ ngủ trưa để khỏi ăn, bữa tối chỉ ăn một ít thịt cá và hoa quả.

Bởi vì ăn ít, Ôn Tâm thường ở trong tình trạng nửa đói, hay đói đến rã người, đành không ngừng uống nước, thi thoảng cái bụng lại phát ra những tiếng ục ục.

Thu Cúc và Đông Mai con cô gái này bỗng căng thẳng lên, sợ cô sẽ chết như lần trước thì sẽ khó lòng giao phó với Âu quản gia, nên dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản cô giảm cân.

Một ngày ba lần như thế, khi bụng đói, cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn những lời lải nhải của bọn họ, cưỡng ép cô ăn, uy hiếp bức bách giống như dụ dỗ Đường Tăng.

Tiểu Bạch, thực ra mọi người đều trách nhầm mày rồi! Mày không phải đói chết, mà là bị người ta cằn nhằn tới chết! Cô thật sự thể nghiệm được nổi đau của Tiểu Bạch.

Khi nước bọt của bọn họ văng tung tóe, trong lòng cô chỉ luôn van nào: Thần ơi, hãy mang con theo đi, đưa con rời khỏi Trái Đất này!

Bước thứ hai: Vận động.

Giảm cân mà, phải ăn ít là phụ, vận động là chính. Ăn ít có thể kiên trì một lát, không thể kiên trì cả đời, cô đã lập nhiều kế hoạch tập thể dục.

Buổi sáng.

Chạy bộ.

Theo kế hoạch, Ôn Tâm sớm sớm đã bò dậy. Cô khẽ động đậy tứ chi một lát, sau đó ra khỏi phòng, chạy vòng vòng quanh chiếc ao chưa được hai bước, "Oẳng! oẳng! Oẳng oẳng!" Một tiếng chó sủa sắc nhọn đã phá nát sự tĩnh lặng trong khu vườn. Cô nghi hoặc quay lại nhìn, lông mọc trên lưng dựng thẳng lên ngay, một con chó to đang sủa ỏm tỏi và hung hãn chạy lại, là hàng xóm của hàng xóm của cô!

Ôn Tâm hoảng lên, lông tóc dựng thẳng, tối qua vẫn còn rất thân thiện, cô còn kể chuyện cho nó nghe, lúc nào trở nên đáng sợ như vậy chứ? Nhưng chẳng có nhiều thời gian cho cô nghĩ ngợi, cô thậm chí còn cảm thấy luồng khí nóng phát ra từ con chó đang không ngừng đuổi theo phía sau.

Xong rồi, nếu bị nó tóm được, có khi nào cô sẽ thành bữa sáng của nó không? Đừng! Cô vẫn chưa muốn chết sớm như vậy!

Ôn Tâm điên cuông chạy loạn lên, chạy hì hục như con trâu, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng không biết rằng con chó này hễ thấy ai chạy sẽ đuổi theo, càng đuổi sẽ càng chạy nhanh hơn.

Sắc trời bắt đầu sáng lên, như thường lệ Đông Mai và Thu Cúc bưng chậu nước vào khu vườn.

"Thu Cúc, cô xem chúng nó đang làm gì kìa? "

"Hình như nó đang chạy bộ."

"Hả? Ta thấy nó có vẻ giống như đang chạy thoát thân thì hơn. "

Buổi trưa.

Nhảy cóc.

Tuy trải qua một buổi sáng thảm thiết, nhưng kế hoạch vận động của Ôn Tâm vẫn tiếp tục tiến hành.

Cô bắt đầu loay hoay làm dáng, tưởng tượng dáng vẻ con ếch, đỡ hai chân trước ngắn cũn ra, hai chân sau quỳ xuống, cái mông béo ú vểnh lên, nhảy phịch đến phía trước, "Thịch! " một tiếng, kế đó phần trán trước đập xuống đất, đau chết đi được, lại tiếp tục nữa, mông rớt xuống.

Nữa nào! Ôn Tâm vẫn chưa bỏ cuộc, không ngừng đạp, không ngừng nhảy, lúc thì té chổng mông, lúc thì đập trúng đầu, kết quả là mông bị xước, mặt bị thương, cơ thể thuận theo hành lang, vút tiến về phía trước.

Trời trong nắng ấm, Đông Mai và Thu Cúc ngồi gặm hột dưa dọc hành lang như mọi ngày.

"Thu Cúc, cô nhìn nó lại đang làm gì nữa kìa? "

"Hình như đang tập nhảy cóc. "

"Đâu? Sao ta thấy nó giống như đang bị động kinh thế? "

Buổi chiều.

Co gập người.

Ôn Tâm hít một hơi, động tác thứ ba, lần này nhất định thành công!

Cô lật lại, nằm sấp trên đất, bụng ngước lên, đầu hơn ngẩng cao, tất cả sức lực tập trung ở phần bụng, sau đó dùng hết sức mòn cố gắng gồng người lên.

Ối! Không lên nổi!

Cố kiên trì nào!

Lên, xuống, lại lên, lại xuống...

Ôn Tâm gồng hết sức, kết quả thì giống như là chiếc ghế bấp bênh không ngừng động đậy. Khiến cô cảm thấy bi ai nhất chính là, tại sao? Tại sao vuốt trước của cô lại không chạm tới chân sau của mình?!

Lá rơi lác đác, Đông Mai và Thu Cúc quét sân như ngày thường.

"Thu Cúc, cô xem nó lại đang giày vò gì nữa? "

"Ơ? Sao ta thấy nó õng ẹo hệt y như con giun thế? "

Buổi tối.

Tập lắc mông.

Chuẩn bị! Bắt đầu!

1,2,3,4, lắc trái ba vòng, lắc phải ba vòng, vặn cái cổ, vặn cái mông, hít thở sau, cong gối trái, cong gối phải, lại hít thở sâu.

Đơn giản lắm mà! Tâm trạng chán chê cả ngày của Ôn Tâm cuối cũng đã tốt hơn rồi, cũng gọi là có một bài tập đã hoàn thành bình thường rồi.

Bóng đêm rũ xuống, Đông Mai và Thu Cúc chuẩn bị lên giường đi ngủ như thường lệ.

"Thu Cúc, cô nhìn nó lại đang giở trò gì kìa? "

"Hình như đang tập thể dục."

"Ôi? Sao ta thấy nó giống như bị co rút cơ bắp vậy ? "

Tuy giảm cân là một hành vi cổ lỗ và ngu xuẩn, nhưng loài ngoài lại rất thích tự hành hạ.

Bạn nghĩ xem, dày vò như thế, không ốm mới lạ!

Chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa tháng, Ôn Tâm biết mình đã ốm xuống rồi, một quả bóng cồng kềnh, béo mập đã biến thành một quả bóng nhỏ nhắn xinh xắn một cách rõ rệt....

Này! Đừng có cười! Tuy thân hình cô vẫn là hình cầu, nhưng nhìn thể hình thì cũng đã trở nên mi-nhon khá nhiều, cũng đáng yêu rất nhiều rồi.

Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng, mục tiêu cực đỉnh của Ôn tâm chính là đạt được đường cong hoàn mỹ nhất của con mèo!

Không, gần đây cô còn tìm ra một cách giảm cân mới, chính là đi bơi. Trong nước, dù đứng yên bất động cũng có thể tiêu hao năng lượng, cộng thêm vận động thích đáng, hiệu quả giảm cân đã rất rõ rệt.

Đương nhiên, địa điểm chắc chắn không phải là cái ao ở trong vườn đó rồi, nước ao đó xám xịt đục ngầu, dơ không thể tả thì làm sao mà dám bơi lội vui đùa chứ. Vả lại trong đó còn có nhiều con cá chép, chúng nó hình như rất vui khi ở trong ao nước bẩn đó, hình như cứ mỗi mười giây thì có thể thấy con cá kích động nhảy lên khỏi mặt nước, cũng lại là một lũ động vật kỳ quặc.

Trong Cầm Thú Uyển hiện giờ cô vẫn chưa phát hiện ra có con vật nào là bình thường, cô cũng chẳng còn gì lạ lẫm nữa.

Ôn Tâm ngẩng cao đầu nhìn bầu trời, một vầng trăng sáng đang trôi dạt trên đỉnh đầu.

Đến giờ rồi!

Ôn Tâm tập nhảy khỏi nóc nhà một cách thành thạo, tản bộ quanh Cầm Thú Uyển, xuyên qua con đường lót sỏi trồng đầy hoa cỏ kỳ dị hai bên, vòng theo hành lang có những họa tiết điêu khắc mang đậm mùi vị Trung Quốc cổ điển, dọc theo vách tường tỏa ra những luồng sáng nhu mì, làm tăng theo vài phần cảm giác thần bí cho đêm tối an tĩnh này.

Cô đã len lén chuồn ra ngoài như vậy được mấy hôm rồi, mỗi lần như thế, cô đều cẩn thận để các tỳ nữ đi ngang qua không phát hiện, hoặc đừng quá thu hút sự chú ý, sợ như vậy sẽ bị bọn họ bắt về Cầm Thú Uyển.

Đường này thông đến nhà chính "Cẩm Lan Uyển", tuy giới bị nghiêm ngặt, gia đinh khá nhiều, có thể nói là mười bước một gò, năm bước một đồn gác, muốn bước vào quả thật khó như lên trời. Nhưng may mắn rằng, họ cảnh giác người, chứ không phải vật. Mấy hôm trước rảnh rỗi tản bộ, cô tình cờ phát hiện ra một nơi rất tuyệt ở nhà chính - một ao tắm lộ thiên siêu cấp!

Đây là ao tắm, cô không những có thể bơi thỏa thích, mà còn có thể tắm sạch sẽ, thoải mái ngắm trăng, hưởng thụ cảnh sắc tuyệt đẹp của ban đêm, cảm giác High đến nỗi nhiều lúc còn nghêu ngao ca hát "Meo meo meo meo meo meo meo", dịch ra có nghĩa là "Một tia sáng lấp lánh lấp lánh", cũng chẳng có ai nhảy ra kiện tụng cô hát dở, hay là giọng ồn ào làm phiền làng xóm.

Đây là mảnh đất bí mật của cô.

Ôn Tâm men theo lối mòn theo ký ức của mình, con đường bị lấp vùi bởi một màu xanh biếc. Sau khi hết con đường màu xanh, một bầu trời quang đãng, một vách đá sừng sững, bên trong bức tường đá chính là Cẩm Lan Uyển.

Ôn Tâm tăng tốc đi nhanh đến bên tường đá, ao tắm cách cô chỉ có một bức tường, tiếng nước rì rào khẽ vang bên tai cô, từ sau khi biến thành mèo, thính giác và thị giác của cô đã tốt hơn hẳn rất nhiều, những âm thanh vốn dĩ không to nhưng nghe rõ rệt như là được lắp loa phát thanh.

Nhưng, bức tường này có độ cao sánh bằng Vạn lý trường thành, cô đến mấy lần, lần nào cũng men theo vách tường mất mười hai mươi phút mới vào đến cửa chính. Ừ, lần này cứ trèo tường mà qua cho xong, dù sao ao tắm cũng ngay dưới ấy, đỡ phải lòng vòng mất thời gian.

Vừa đúng hai bên vách tường đề lắp bằng gỗ bách. Ôn Tâm linh hoạt động đậy, nhắm thẳng một cành cây mà nhảy phổng lên, nhanh chóng leo lên thân cây, dọc theo những cành khô mà đi, nhẹ nhàng trèo qua bờ tường, sau đó nhìn xuống cảnh quan bờ tường —— Woa! Từ trên cao nhìn xuống, phía dưới là một phong cảnh khác hẳn bên trong. Phía trước là đình đài lầu gác, phỉ thúy ngọc lầu, thông qua những ánh đèn phản chiếu càng trở nên mê ly đầy màu sắc, bất giác lại vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ.

Chờ khi dịch chuyển ánh nhìn, bóng cây lắc lư, yên khói tỏa khắp, chiếc ao được lát Bạch Hán Ngọc, hơi nước bốc lên, nước suối nhè nhẹ tuôn trào, cánh hoa thơm ngát rơi xuống mặt nước, có cảm giác như đang ở tiên cảnh nhân gian.

Hả?

Cánh hoa?

Ôn Tâm sững người, bởi vì cho đến ngày hôm qua cũng chưa thấy có cánh hoa nào mà, sao hôm nay lại...

Trong làn sương mông lung, Ôn Tâm kinh ngạc khi phát hiện trong ao có người!

Cô thầm mắng mình sơ ý, chú tâm nhìn kỹ, người này xoay lưng lại với cô, mình trần ngâm trong ao nước, bởi vì ao trong thường xuyên tỏa ra những làn khói trắng nhàn nhạt, nên không nhìn rõ thân hình lắm, chỉ có thể thấy mái tóc đen láy, suôn mượt đang xõa dài trên mặt nước, đuôi tóc có những sợi xoăn lại không theo nếp, tạo thành một làn sóng, dưới khẽ hở giữa làn sóng là một sống lưng trắng trẻo và trơn láng. Bỗng chốc, ánh trăng nhàn nhạt soi rọi trên thân người đó, phủ lên một lớp màu trắng bạc.

Ôi, cảnh tượng đẹp mắt biết bao! Nhìn như thế thì cô có thể đoán ngay người này chắc chắn là vị đại mỹ nhân.

Ôn Tâm thực sự không kìm nén nổi, đi qua đi lại trên bờ tường, dự tính vòng tới vòng lui để nhìn trộm dáng vẻ cô gái này. Xương quai xanh với những đường nét quyến rũ; chiếc eo mê ly, đường cong xinh đẹp của phần hông...Sát gần tí nữa, đập vào mắt cô là một gương mặt tuyệt đẹp, ngũ quan phân minh. Cô thẫn thờ trít một hơi, Woo~~~ đẹp quá, mỹ nhân thật khôi ngô!

Đôi chân mày vừa đen vừa đậm, sống mũi cao vút, đôi môi đỏ tươi khiến người ta mê mẩn, thêm vào đó là một làn da trắng như tuyết, đẹp quá sức tưởng tượng.

Tục ngữ có câu: Lòng yêu cái đẹp, người người đều có. Ánh nhìn của cô không tự chủ lướt xuống theo những đường cong dẻo dai của cơ thể và làn da đẹp ngất ngay, từ cổ xuống đến ngực, rồi đến bụng...

Ơ?!

Đây là gì?

"Meo!" Ôn Tâm bất giác ngạc nhiên kêu lên.

Người trong ao ngẩng đầu lên ngay, đôi mắt phượng nhắm thẳng vào vị trí Ôn Tâm đang đứng, không một chút chênh lệch, xa xa nhìn trực diện với đôi mắt to tròn của Ôn Tâm, tình hình xảy ra đột ngột, khiến một người và một mèo đều sửng sốt. Người định thần lại đầu tiên là mỹ nhân nhi trong ao.

"Trên đó mát mẻ lắm nhỉ! " Một giọng nói ung dung mang chút châm biếm.

Ôn Tâm "khờ dại" như vừa bị điện giật! Không phải chứ! Bị bắt quả tang nhìn trộm rồi, cô thật sự xấu hổ không còn chỗ để trốn. Không được! Cô phải rời khỏi thôi. Lo lắng và bối rối trong lòng, Ôn Tâm quên khuấy vị trí mình đang đứng, cả cơ thể bỗng mất thăng bằng, rơi thẳng xuống dưới ao.

"Tõm! " Những giọt nước văng tung tóe.

Nam Cung Cẩm chán ghét nhíu chặt đôi mày, vội lùi ra sau một bước, tâm trạng không vui nhìn về chỗ nước văng lên.

Tuy khoảng cách khá xa, những giọt nước cũng chẳng bắn trúng người, nhưng y là người mắc bệnh "ở sạch", ở sạch một cách nghiêm trọng. Con mèo hoang chẳng biết từ đâu đến, leo trèo, chui nhũi tứ tung, người ngợm dơ bẩn, làm dơ ao tắm cũng đánh, đã tắm xong cũng coi như chưa tắm rồi.

Uống một ngụm nước tắm to to, mèo con ngước cái đầu nhỏ nhắn ra khỏi mặt nước, nhìn xung quanh trái phải, tứ chi ngắn ngủn nhanh nhẹn ve vẩy, chính là tư thế bơi chó mà người ta thường nói, thừa thế bơi về phía thành ao, bơi một lúc nó chợt dừng lại, bỗng quay người sang, bơi về hướng Nam Cung Cẩm, nước ao bình lặn bị nó vẽ nên một đường cong rất tuyệt.

Cái này...là biểu diễn "lướt sóng" trên nước à?

Thú vị! Nam Cung Cẩm bỗng nảy hứng thú, lần đầu y nhìn thấy con mèo hoang biết bơi như vậy đấy, rơi xuống nước cũng biết là phải vung vẫy tứ chi mới có thể nổi trên mặt nước, biết rằng ngẩng cao đầu thì sẽ không bị sặc nước, còn biết xoay người bơi về. Đừng xem thường tư thế bơi của người ta không nho nhã, chẳng mấy chốc đã bơi lại gần y rồi.

"Nhóc con, mi muốn làm gì? "

Giọng trầm, không cao đầy nam tính, nhưng lại khiến cơ thể Ôn Tâm run cả lên. Lẽ nào "người đó" là ...đàn ông thật à?!

Nhưng cô thật sự không tin nổi, đừng nói đến ngũ quan tuyệt mỹ còn hơn cả nữ nhi của người đó, chỉ nhìn thấy mái tóc suôn mượt như dòng suối, dài thắt ngang hông thì chắc chắn chỉ có phụ nữ mới như vậy thôi! Để xác minh thật hư, cô vội giơ vuốt mèo trắng xóa của mình bấu lấy phần ngực của y, "Á! Meo meo~~" Woa! Là đàn ông thật đó! Bởi vì xẹp lép à.

Nam Cung Cẩm sững người, mở to mắt, con mèo hoang này đang tập kích y, sàm sỡ y? Không phải đấy chứ?

Ôn Tâm chợt ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, nhìn kỹ người trước mắt, chỉ quan sát sơ thì đã phát hiện ra yết hầu Adam thừa ra trên cổ họng y rồi, đặc trưng rõ rệt của nam giới chính là chỗ đó, nhìn đã thấy ngay.

Gương mặt Ôn Tâm đầy vẻ khó tin, như nhìn thấy một con cá sấu bay lên trời vậy. Thôi rồi! Cô không hoa mắt! Cái nhìn thấy lúc nãy chính là cái đó rồi!

"Meo meo meo!" Sau khi hét toáng một tiếng, cô nhanh chóng quay người lại, bốn vuốt cố sức vẫy ra sau, một lòng mong muốn có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, ngờ đâu lại bị người phía sau xách lên.

"Con mèo con háo sắc này, tính trốn đi đâu? " Nam Cung Cẩm lôi con mèo lên giữa không trung, đôi môi mong mỏng nhếch lên, nở một nụ cười trêu đùa.

Thả ta ra! Ôn Tâm lắc đầu nguầy nguậy, trừng mắt nhìn thẳng "hung thủ" Nam Cung Cẩm. Làn mi dài dài của y khẽ ngước xuống, bóng mờ rọi xuống khuôn mặt y như dấu chân chim nhạn hồng in hằn trên tuyết, vài giọt nước ở trên trán từ từ trượt xuốngmen theo những đường nét tinh tế trên gương mặt, ánh nhìn hơi ngừng lại ở khóe môi và từ từ thuận theo cần cổ thon dài kéo xuống lồng ngực.

Trời ơi! Người đàn ông này tuấn tú như tinh linh xuất trần, rõ ràng sinh ra để mê hoạt đồng bào nữ giới trên khắp thiên hạ, nhìn thêm một lát e sẽ quên sạch sành sanh tổ tông tám đời của mình!

"Meo...." Ôn Tâm ngoác to mồm mèo, đầu óc trống rỗng. Ngay sau khi nhìn thấy "đôi mắt gọi hồn" lóng lánh hệt như viên đá quý màu đen, sự bất mãn của cô đã bị vứt khỏi chín tầng mây rồi. Bây giờ, cô cần một ít thời gian để tìm lại chúng, người xưa hay bảo: Hồng nhan họa thủy, ai biết rằng, lực sát thương của mỹ nam cũng không nhỏ chút nào.

"Mồm há to như vậy, chờ con muỗi bay vào à? " Nam Cung Cẩm trêu. Bộ dạng "ngốc nghếch" của nhóc con này thật thú vị.

Lúc nãy trên bờ tường, cả người nó là một lớp lông dài trắng muốt, đôi mắt to sáng ngời linh hoạt, thân hình bụ bẫm cùng với bốn chân ngắn cũn tròn trịa, lại còn chiếc đuôi dài dài, cả người như một khối thịt tròn mũ mỉm.

Còn bây giờ, nó trông khác hẳn, mở to đôi mắt ngây ngô nhìn y, trở thành một con mèo gặp nạn đáng thương, cả người ướt sũng, lông trên người dính sát thịt, chỉ có chiếc đuôi be bé vẫy vẫy sau người.

"Nhóc con, ta không làm gì ngươi đâu. " Nam Cung Cẩm cười phá lên, dường như nổi mệt nhọc đường xá suốt mấy ngày đêm đã hoàn toàn biến mất.

Dám xem thường ta? Ôn Tâm nhăn mũi, lập tức giũ giũ lông mèo trên cơ thể, nước ứ lại bắn tung tóe lên mặt Nam Cung Cẩm, lanh lợi né tránh bàn tay đang giơ sang của y, sau đó "meo meo" mãi không ngừng, y như đang gây sự với y.

Nam Cung Cẩm bực mình lau những giọt nước trên mặt. Nó đang cười, chắc chắn là nó đang cười. Có ai nhìn thấy con mèo cười không? Nhưng Nam Cung Cẩm lại cảm nhận rằng nó đang cười, cười đắc ý!

"Nhóc con, mi tưởng như thế này thì ta sẽ thả mi ra sao? " Nam Cung Cẩm kéo nó lại gần, khẽ cúi lưng, trừng mắt nhìn con mèo.

"Meo! Meo!" Đáng ghét! Thả ta ra! Ôn Tâm tức tối nghiến răng, vuốt nhọn giơ ra, những chiếc móng lộ ra, đu đưa trước mặt Nam Cung Cẩm vài cái, như muốn nói với y rằng nếu không thả cô xuống thì cô sẽ cào xướt mặt y ra.

"Ồ, con mèo hoang hung tợn thật. " Nam Cung Cẩm cười to, không hề để tâm, vả lại nó chỉ là một con mèo, động tác uy hiếp này càng khiến y cười to hơn nữa.

"Con mèo này là được hay cái nhỉ?" Nam Cung Cẩm lầm bầm suy nghĩ, tia sáng chợt lóe lên trogn đầu, "Có rồi!" Y toan kéo chân sau nó ra, giở đuôi nó sang một bên, muốn kiểm tra giới tính của mèo con. Lúc ấy Ôn Tâm mới nhận ra sự việc không ổn, cố sức dằn co không cho hắn xem hạ bộ của mình.

Ngươi muốn làm gì? Đừng làm bừa! Sàm sỡ kìa! Cứu tôi với!

"Meo meo....." Ôn Tâm hét to mong y dừng tay, nhưng sức lực yếu ớt của cô làm sao có thể địch lại Nam Cung Cẩm, chiếc đuôi không giằng ra khỏi tay Nam Cung Cẩm, muốn cắn hắn nhưng cũng bị hắn né được, hắn lại dám giở cơ thể mèo của cô ra, nghiêm túc kiểm tra giới tính của cô, xấu hổ chết đi được...Cô thật muốn thưởng hắn một bạt tai.

"À, thì ra là con mèo cái. "

Trong lòng Ôn Tâm thầm nguyền rủa, đàn ông thối tha! Biến thái chết tiệt! Oa..Cô nhất định phải cho hắn chết không toàn thây!

Nói là làm, cô dùng hết sức uống sữa của mình không ngừng lắc lư cái eo, đạp bốn chân ngắn cũn, nhắm mắt khua múa loạn xạ.

"Này! Nhóc con, mi đừng động đậy! " Âm thanh trầm trầm của Nam Cung Cẩm vang lên, tiếp đó là một tiếng hứ nhẹ.

Hứ! Ta động đậy đó, xem ngươi làm gì được ta? Ôn Tâm càng cố ý vặn vẹo thân mèo, giẫy nãy hai cặp giò, đá sang trái, đá sang phải, đá liên hoàn.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có cái gì đó "là lạ"...

Là lạ? Đúng rồi! Cảm giác cô đạp phải một thứ gì đó "cưng cứng"!

Rốt cuộc là gì nhỉ?

Ôn Tâm tò tò nghiêng đầu sang, mở mắt nhìn trộm một hồi.

"Meo! " Cô hét lên.

Thì ra nãy giờ cô đang đá...là ...là cái đó à....

Ôn Tâm bị kinh ngạc quá đỗi, theo bản năng chiếc vuốt nhọn ở bàn chân nho nhỏ đã lộ ra ngay, nó cào trúng ngay của quý của Nam Cung Cẩm.

"Này! Mi...Chẳng phải ta bảo mi đừng động đậy rồi sao? " Bị con mèo chọc tới nỗi dục hỏa sôi lên, lại bỗng dưng bị trọng thương như thế này đã khiến dây thần kinh Nam Cung Cẩm suýt đứt ra, hét lên một tiếng đau đớn, nghiến răng túm lấy thân hình tròn trịa nhỏ nhắn của nó.

"Meo meo meo!"

Mẹ ơi! Ôn Tâm bị Nam Cung Cẩm nắm lủng lẳng trên cao, đôi tai dựng đứng, hai mắt to tròn rưng rưng nhìn y sợ hãi, lo lắng, hoảng hốt lộ ra trên gương mặt nhỏ hắn. Cô không phải cố ý, a di đà phật, thần phật phù hộ, thượng đế, Amen, thánh mẫu Maria....trong lòng cô niệm đủ thứ thần phật Đông - Tây, mong chờ họ sẽ cứu vớt cô.

Nhìn bộ dạng đáng thương đến lạ lùng của nó, Nam Cung Cẩm chợt hết cả giận. Nhóc con này, đúng là sợ kẻ dữ, ức hiếp người hiền, cái bộ dạng "vênh váo" ban nãy, sau khi bị anh quát lên, nó đã lập tức khác hẳn.

"Xảy ra chuyện gì? " Tiếng hét của Nam Cung Cẩm đã kinh động Liễu Nghị đang gác ngoài cửa viện, y dắt theo mười mấy gã đàn ông to lớn mặc áo giáp chạy vào, cảnh tượng khiến y ngạc nhiên cực kỳ chính là —— chủ nhân trần truồng, và còn một con mèo ướt sũng, họ đang trừng mắt nhìn nhau.

"Thiếu gia, người không sao chứ? "

Ôn Tâm ngẫn người, sau khi nghe thấy hai từ "Thiếu gia", bên tai cô văng vẳng tiếng ùng ùng, Người này ——không phải chính là chủ nhà biến thái của phủ Nam Cung chứ?! Á! Tiêu rồi! Vậy thì cô chết chắc rồi! Trời đất bỗng xoay chuyển, trước mặt tối sẵm, cô bất tỉnh miêu sự* ngay tức thì...Thực là một đả kích quá lớn, trong phút chốc khó lòng chấp nhận!

"Nhóc con...." Nam Cung Cẩm nhìn con mèo đang ngất xỉu trong tay, bất lực lắc đầu, nhát gan quá rồi đấy.

"Thiếu gia...." Liễu Nghị ngờ vực nhìn y, và kinh ngạc trước cử chỉ thân mật của y. Thiếu gia vốn ở sạch, sao có thể chạm vào thứ mà người cứ luôn cho rằng dơ bẩn, ông trời sắp đổ mưa màu đỏ rồi à? Hay là mặt trời mọc ở hướng tây? Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có mà.

"Các người lui xuống đi! Đúng rồi, gọi Âu quản gia đến gặp ta. " Nam Cung Cẩm lạnh lùng dặn dò, nhóc con này đã thành công thu hút toàn bộ sự chú ý và hứng thú của y, trong những vật sưu tầm của y vẫn chưa có loài động vật này, giữ nó lại có lẽ là một ý kiến không tồi.

"Vâng, thiếu gia. "

Cẩm Lan Uyển.

Âu quản gia vừa bước vào phòng ngủ của Nam Cung Cẩm đã bị sững sờ trước cảnh tượng hiện ra trước mắt, ông chớp chớp mắt khó tin, ông…ông lại nhìn thấy "Tiểu Bạch" nằm thư thả trên giường êm thiếu gia nghỉ ngơi mọi ngày, và thiếu gia đang nhìn nó với ánh mắt cao siêu khó hiểu, như ánh mắt con chim ưng.

"Thiếu gia, người gọi lão nô đến có việc gì dặn dò? " Trong lòng thấp thỏm không yên, Âu quản gia đành cung kính hỏi, đôi mắt vẫn len lén nhìn Tiểu Bạch. Sao Tiểu Bạch lại ở đây? Hay là con súc sinh này đã mạo phạm thiếu gia? Ông càng suy đoán thì mồ hôi lạnh càng toát ra đầm đìa bên trán.

Từ khi Âu quản gia bước vào phòng, ánh mắt ông ta đã dồn về phía nhóc con đang nằm trên giường, ánh mắt lo âu và sợ hãi đó, thằng khờ cũng thấy ngay ông ta có gì đó lạ, hay Âu quản gia biết con mèo này?

"Âu quản gia, con mèo trắng trên giường này, ông có biết nó không? "

"Bẩm thiếu gia, lão nô biết."

"Ồ? Chẳng lẽ nó là thú nuôi của Âu quản gia? " Nếu là thú nuôi của Âu quản gia thật, người xưa có câu: Quân tử không đoạt cái yêu thích của người khác, tuy y nảy sinh một chút hứng thú cỏn con với nhóc này, nhưng cũng không thể lạm dụng quyền uy của chủ nhân.

"Bẩm thiếu gia, con mèo này không phải của lão nô, mà nó chính là Tiểu Bạch mà thiếu gia sưu tầm. " Âu quản gia vừa đáp vừa liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt Nam Cung Cẩm.

"Tiểu Bạch? "

Âu quản gia nhìn thấy thần thái thiếu gia bất thường, bèn quỳ xuống nói: "Lão nô đáng chết! Là lão nô thất trách, để tiểu súc sinh chạy đến nơi này, lão nô sẽ mang tiểu súc sinh gây họa này đi. "

Dứt lời vội vàng muốn đứng lên, Nam Cung Cẩm chặn ông ta lại, nói: "Chờ đã! Tiểu Bạch có phải chính là con mèo lười Tiểu Bạch đó không?! Chẳng phải nó đã lười chết rồi à? Huống hồ Tiểu Bạch mập như thế, làm sao có thể là nó được? " Tuy ba từ "tiểu súc sinh" thốt ra từ miệng Âu quản gia khiến y rất khó chịu, nhưng Nam Cung Cẩm không còn đủ tâm trí để nghĩ ngợi, trong lòng tràn đầy nghi vấn nan giải.

"Bẩm thiếu gia, Tiểu Bạch vẫn chưa chết. Hôm đó, Tiểu Bạch bỗng chết đi sống lại, hai con a đầu Thu Cúc và Đông Mai cũng sợ hoảng hồn. Khi lão nô nhận được tin này thì thiếu gia đã rời phủ rồi, nên vẫn chưa kịp thông báo với người. Ngay sau hôm đó, tính tình Tiểu Bạch hoàn toàn thay đổi, không những biết kêu biết đi biết ăn cơm, lại còn thường xuyên làm những điều khiến người ta khó hiểu, cả bộ dạng cũng ốm đi rất nhiều, nếu không phải do lão nô mỗi ngày đều sai người trông nom, lão nô chắc đã không nhận ra rồi. " Âu quản gia vội vã kể tường tự chi tiết sự việc.

"Hoang đường! Âu quản gia, ta gọi ông vào không phải để trừng phạt ông, ông không cần dựng chuyện để lừa ta. " Nam Cung Cẩm nhíu mày không vui. Y hoàn toàn không thể nào liên tưởng nhóc con đang ngủ say trước mắt lại chính là Tiểu Bạch béo tròn trước kia.

"Trước và sau khi ta rời khỏi phủ Nam Kinh cộng lại cũng không đến một tháng, trong thời gian ngắn như vậy, sao Tiểu Bạch lại có thể thu nhỏ đến gần một nửa, lại còn chết đi sống lại, chuyện này thật hoang đường, khoa trương quá rồi, bảo ta làm sao tin nổi? " Giọng điệu khó chịu của Nam Cung Cẩm cực kỳ lạnh lùng.

"Bẩm thiếu gia, điều lão nô nói đều là sự thật." Âu quản gia vội vã gào lên. "Nếu không tin thiếu gia có thể truyền gọi Thu Cúc và Đông Mai, bọn họ cũng có thể làm chứng."

"Người đâu, đưa Thu Cúc và Đông Mai đến đây. " Nam Cung Cẩm dặn dò nô bộc bên ngoài.

Chẳng lâu sau, cửa phòng có tiếng ken két và cửa bị đẩy vào, Thu Cúc và Đông Mai bước đến trước mặt Nam Cung Cẩm, cung kính cuối người chào, sau đó liếc nhìn Âu quản gia bên cạnh, lòng đầy nghi vấn.

"Thiếu gia, người gọi nô tỳ đến có việc gì ạ? " Đông Mai dè dặt hỏi.

"Các ngươi hãy nhìn con mèo trên giường. "

"Vâng, thiếu gia." Họ cung kính chuyển ánh nhìn đến chiếc giường-----Tiểu Bạch?

Thu Cúc và Đông Mai nhìn nhau lo sợ, không hẹn mà cùng suy đoán hệt như Âu quản gia ban nãy, sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội quỳ xuống "Nô tỳ đáng chết, để Tiểu Bạch chạy khỏi "Cầm Thú Uyển", xin thiếu gia trách phạt. "

"Ơ? Con mèo này là Tiểu Bạch thật à? " Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của bọn họ, không giống đang nói dối.

Nam Cung Cẩm khẽ nhướn mày, nghĩ ngợi một lát, mới hỏi: "Nếu nó là Tiểu Bạch thật, vậy các người nói thế nào về việc nó có thể ốm như vậy? "

"Bẩm thiếu gia, chúng tôi cũng không biết, hình như mỗi ngày Tiểu Bạch đều ốm đi một ít, không biết từ lúc nào đã trở thành bộ dạng như hôm nay rồi. " Đông Mai run rẩy đáp.

"Chuyện này là sao? " Nam Cung Cẩm nhíu mày hỏi.

"Thời gian gần đây TIểu Bạch rất kỳ lạ, mỗi sáng nó đều phải để con chó vàng trong vườn đuổi chạy một lần, hình như nó vui mừng hơn là mệt nhọc, buổi trưa thì lăn qua lăn lại trên sàn, lại còn giống như bị động kinh, tối đến thì kiên trì co rút cơ bắp một lần mới chịu ngủ. " Thu Cúc đáp lời.

"Và mỗi ngày nó ăn rất ít, một ngày hai bữa, chỉ uống một ít sữa bò và trái cây, nô tỳ và Thu Cúc vừa định ép nó uống thì nó lại né tránh rất nhanh, dường như biết chúng tôi muốn làm gì, chúng tôi thật sự không còn cách nào với nó. " Đông Mai bổ sung.

"Kỳ lạ thế à? Tại sao nó lại làm thế? " Nghe những việc kỳ quặc này khiến sự tò mò của y gia tăng, trong tiềm thức cũng chấp nhận sự thật rằng nhóc con đó chính là Tiểu Bạch.

"Bẩm thiếu gia, thực ra nô tỳ cũng không hiểu gì cả, nhưng nô tỳ đoán Tiểu Bạch có thể đang giảm béo." Đông Mai suy đoán tiếp.

"Giảm cân? Một con vật mà cũng biết chuyện này à? " Nam Cung cẩm lắc đầu, không nhịn cười nổi.

Đột nhiên, bóng mèo đang nhúc nhích trên giường đã thu hút chú ý của y, nhoc con dữ dằn nhát gan đó sắp tỉnh rồi.

"Những việc này sẽ nói sau, các người lùi xuống đi! " Y đang rất muốn chọc phá nó rồi đây.

""Thiếu gia, còn nó..." Ba người đồng thanh hỏi.

"Cứ để nó lại chỗ ta, các người xuống hết đi! " Nam Cung Cẩm hết kiên nhẫn ra lệnh đuổi người.

"Vâng, thiếu gia."

Trong nội thất, Ôn Tâm dần dần mở mắt ra, một gương mặt khôi ngô to đùng đang nhìn cô tỏ ra hứng thú, khoảng cách rất gần, khiến cho tâm hồn bé bỏng, yếu ớt mới vừa tỉnh lại của cô bị hoảng sợ lần thứ hai – Là đại biến thái!?

Nó vội vàng nhảy cẫng dậy, tốc độ nhanh hết sức tưởng tượng, nằm ngoài dự đoán của Nam Cung Cẩm, “Rầm” một tiếng, Ôn Tâm đụng phải vách tường thịt và lăn trở lại vào trong chiếc giường, hồi phục lại tư thế lúc nãy.

“Meo eo!” Đau quá! Cô đau đến thét lên.

“Nhóc con, mi không sao chứ? Sao bất cẩn thế này, đâu ai đuổi bắt mi. ” Đôi mày nhướn lên, Nam Cung Cẩm lắc đầu trước sự “kích động” của nó, trước đây dù y có giở bất kỳ thủ đoạn nào cũng đừng hòng Tiểu Bạch sẽ nhúc nhích, giờ lại hệt như con nhím, chênh lệch lớn thật.

“Meo….” Ôn Tâm nổi nóng phồng mình lên ở tư thế chuẩn bị tác chiến, nhưng thân phận của “Đại biến thái” chợt lóe sáng trong đầu cô, cô đành thu hồi toàn bộ động tác của mình.

Chức Nữ hạ phàm tắm một cái đã quen Ngưu Lang, diễn dịch một câu chuyện tình kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, chuyện này muốn nói với chúng ta: Tắm ở nhà sẽ chẳng có cơ hội, phải ra ngoài tắm mới được. Không, cô quả thật đã gặp phải mỹ nhân đang tắm, tiếc rằng, đó chỉ là tên đại biến thái.

Cô không thể đắc tội với hắn, vì người này là chủ nhân của mèo, người nắm quyền sinh sát của cô, dù rằng trong long cô vẫn luôn mang tư tưởng không khuất phục quyền uy, nhưng kẻ biết điều mới là hào kiệt, ít ra cô vẫn còn hiểu được chút thường thức này.

“Nhóc con, hình như mi đang nổi giận à.” Nhóc con dùng ánh mắt để lườm y, bộ dạng tức tối mà không dám thể hiện ra, đã khiến y nảy ra tâm trạng muốn trêu đùa nó. Tiếp xúc với nó, y phát hiện bản thân rất khó duy trì tâm trạng lạnh lung, cũng có thể vì nó không phải là con người, nên bớt đi sự đề phòng và cảnh giác cần thiết.

“Meo meo! ” Ôn Tâm ngẩng cao cái đầu nhỏ nhắn, vờ kêu vài tiếng cho vừa lòng hắn.

“Người giận dữ là ta mới đúng, mi cào ta bị thương rồi, ta còn chưa trách mi nữa là.” Y không kìm lòng nổi muốn trêu chọc nó một phen, dường như nó nghe hiểu tiếng người, cách nghĩ của nó hoàn toàn thể hiện rõ trên nét mặt, thái độ đó rõ rang là nụ cười miễn cưỡng.

“Lỡ sau này ta tuyệt tử tuyệt tôn, có phải mi sẽ chịu trách nhiệm không? ”

Ôn Tâm trợn mắt lườm hắn, quay đầu bước vào nằm xuống trong một góc tường, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, đôi vuốt ôm đầu, cố gắng bịt lỗ tai lại, rõ ràng là không muốn để ý đến hắn nữa.

“Thế nào? Không thèm đếm xỉa ta à? ” Nam Cung Cẩm vừa tức giận vừa buồn cười, gõ nhẹ lên đỉnh đầu nó, sau đó dùng sức kéo đuôi nó, chọc cho nó giận.

Tên đại biến thái này đúng là cố ý mà, Ôn Tâm căm hận nghĩ, trong lòng cứ nhắc nhở bản thân, đừng tức giận, không được tức giận, bụng dạ rộng lượng lên nào

Phù, thở một hơi xong, bất chợt cơ thể cô bị người ta dùng sức lắc lư, xương cốt khắp người như sắp rớt ra ngoài, trong chốc lát lông mèo rơi lả chã, bao tử như bị lộn tùng phèo.

Á á á~~~

Điên rồi! Tên này điên thật rồi! Muốn chọc cho cô chết thì cũng đừng dùng cách này chứ!

Cô hết chịu nổi rồi!!!

Ôn Tâm đã bị chọc cho điên tiết lên rồi, cặp mắt giận dữ nhìn Nam Cung Cẩm, chỉ thấy hắn đang cười khoái chí, ánh mắt dường như đang nói “Nào! Tới đây trả thù ta đi! ” Máu trong người Ôn Tâm bị cơn giận đốt cháy, phút chốc đã dâng trào cả lên.

Đối phó với người dữ tợn thì phải hung hãn hơn hắn; đối phó với kẻ đê tiện thì phải đê tiện hơn hắn; đối phó với người phóng khoáng thì phải phóng khoáng hơn hắn, đối phó với tên đẹp trai thì phải….hủy hoại dung nhan hắn!

Cô dùng hết sức trừng mắt nhìn hắn gầm gừ, “Đại biến thái Nam Cung Cẩm! Ngươi muốn chơi chứ gì? Được! Ta chơi với ngươi! ”

Nam Cung Cẩm làm sao nghe hiểu tiếng mèo, nhưng Ôn Tâm mặc kệ, không nói lời thứ hai, chỉ nghĩ tới việc vồ thẳng vào cào nát gương mặt xinh đẹp đó.

“Meo meo! ” Cùng với tiếng kêu thảm thiết, Ôn Tâm té bịch xuống đất, té đập mặt, có thể nói là thảm không nhìn nổi. Cái mặt của ta….

Nam Cung Cẩm cười to một cách không khác sáo, “Hahaha! Nhóc con, thì ra mi muốn ám sát ta à, đáng tiếc đáng tiếc. ”

Ôn Tâm lửa giận hừng hực, hận đến muốn cắn hắn. Cả đời cô chưa bao giờ thảm bại như vậy! Nhìn phía trước đã thấy ghét cả phía sau, nhìn bộ ngực hắn đã hận cả mông hắn!

“Mi thật thú vị.” Lời y vừa dứt, lập tức nhận được ánh mắt giết người toát ra từ trên người nhóc con này, nếu ánh mắt có thể giết người, ngay khoảnh khắc này, y chắc chắn đã bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây rồi.

Thú vị! Thú vị thật! Thần thái sôi sục, ánh mắt nảy lửa, y chưa hề nhìn thấy loài động vật nào có linh tính như vậy, trước giờ sao y không nhận ra nhỉ? Mèo lười cuối cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu sống chung với nó, nhất định sẽ không buồn chán nữa.

Bỗng nhiên, đầu y lóe lên ý nghĩ, có một ý kiến hay-----

“Khụ khụ!” Y kê nắm đấm vào bờ môi, vờ ho khan hai tiếng, sau đó ung dung đi đến phía trước con mèo, khom người xuống, nở nụ cười dịu dàng với nó, “Nhóc con, mi cứ ở lại đây nhé, ta sẽ chăm sóc cho mi thật tốt” nét mặt hiền từ. dường như đang đảm bảo với nó, đây tuyệt đối không phải là ý niệm hứng chí nhất thời của y, nhưng một nụ cười gian xảo nơi khóe môi chớm nở rồi biến mất ngay.

Trời ơi! Trợn tròn mắt, Ôn Tâm tức đến sắp ngất xỉu rồi. Chăm sóc? Nụ cười có tỏ ra thành khẩn thế nào trên gương mặt hắn cũng không che giấu nổi ý đồ tà ác của hắn. Hai từ “Chăm sóc” này rõ ràng có ẩn ý, nụ cười ẩn giấu con dao găm, ý đồ xấu xa, đoán là trong lòng tên biến thái chết tiệt này ắt hẳn toan tính mưu mô quỷ quyệt gì rồi đây.

Nam Cung Cẩm, chưa biết ai sẽ chết dưới tay au à? Cô và hắn chọi nhau rồi đấy! Cô nhất định phải cho hắn biết tay! Cô thề trong lòng.

Cả hai mỗi người một ý nghĩ, ngờ đâu sợi dây tơ hồng của vận mệnh đã len lén kết chặt họ với nhau, dù là Nam Cung Cẩm tài cán vô biên nhưng vẫn có lúc bi sơ hở, e rằng có nằm mộng y cũng không ngờ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.