(*Chuyển cơ: Có thể xoay chuyển; có thể chuyển biến; bước ngoặt; khả năng chuyển biến tốt)
"Không xong, hoàng thượng ngất rồi ~!"
"Mau truyền ngự y!"
Mờ mịt nhìn thái giám cung nữ hết chạy vào lại chạy ra.
Nhặt Phật châu trên đất lên.
Đó là Phật châu rớt từ trong ống tay áo của Lý Uẩn Đình.
Phía trên có khắc chữ nối thành một câu, "Đệ tử, suốt đời không dám quên."
Gourde từng nói: "Trúc ảnh tảo nhai trần bất động, nguyệt luân xuyên chiểu thủy vô ngân." Ngô nho từng nói: "Thủy lưu nhậm cấp cảnh thường tĩnh, hoa lạc tuy tần ý tự nhàn." Người ta thường lấy ý này, lấy ứng xử để giao tiếp, cho nên thể xác và tinh thần tự tại đến thế nào.
(Bóng trúc quét sân, trần chẳng động. Vầng trăng xuyên biển, nước chẳng xao
Nước chảy chậm khiến cảnh thường yên lặng, mặc dù hoa rơi nhiều lần nhưng lại tự tại)
Trước tượng Phật, đàn hương lẳng lặng đốt. . . . . .
Đi vào bên trong phòng, trên bàn có cuốn kinh hắn vừa chép xong.
Con người lúc còn sống, thân như trong bụi gai, tâm bất động, không có người vọng động, bất động sẽ không bị thương; nếu tâm động người sẽ động, vết thương đau đến tận xương này, vì vậy cảm nhận được nhiều loại khổ sở trên thế gian.
Cỏ dại tiêu sái điên cuồng, giống như mất đi đôi cánh tự do, cho dù cố gắng kìm chế đến đâu cũng sẽ mang theo sự đè nén khổ sở.
Là biến cố như thế nào, khiến một người tiêu sái không kiềm chế được như Lý Uẩn Đình bắt đầu truy đuổi nội tâm bình tĩnh đây.
Chẳng lẽ, có cái gì đã tác động nội tâm của hắn, chẳng lẽ hắn đang cố gắng đè nén, để cho lòng của bản thân không có chút gợn sóng nào.
Hắn đã mất đi trí nhớ, thì còn có cái gì đáng giá để hắn nhớ thương sao?
Lý Uẩn Đình vẫn đang nằm trên giường rồng.
Vừa vặn lúc đó Mâu Tần tới.
Hắn phức tạp nhìn ta một cái, nói, "Hoàng thượng chỉ là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
Nhưng, thật sự chỉ là quá mệt mỏi thôi ư.
Không chịu chuyển bước, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn.
Thị vệ ngại thân phận đặc biệt của ta, cho nên không dám ngăn trở.
Cứ như vậy, nhìn hắn.
Giúp hắn xõa tóc ở bên gối.
Một nhánh tóc rồi lại một nhánh tóc, đều khiến ta quyến luyến suy nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu, đầu dần dần hỗn loạn.
"Cho ta vào gặp hoàng thượng!"
Một giọng nói ngây thơ truyền vào.
Lướt qua thị vệ thái giám canh giữ ở cửa.
Tư Đồ Điềm Nhi một thân cung trang xanh lá đi vào.
Trâm vàng tinh xảo, bướng bỉnh cắm nghiêng.
Đong đưa từng lần một, giống như con người của nàng, vừa linh động lại vừa hoạt bát.
"Tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây ư." Điềm Nhi nhìn thấy ta đang ngồi ở bên giường, ngây thơ cười cười.
Khẽ gật đầu, không muốn đánh thức Lý Uẩn Đình, nhỏ giọng, "Hoàng thượng còn đang ngủ."
"Ơ? Hoàng thượng không phải là tỉnh rồi đó sao?"
Theo ánh mắt Điềm Nhi nhìn lại, quả nhiên Lý Uẩn Đình đang từ từ tỉnh lại.
Đang làm bộ muốn đứng lên.
Cứ tự nhiên như thế muốn dìu hắn đứng dậy.
Lúc tay sắp chạm tới thân thể của hắn thì đột nhiên như bị điện giật mà thu hồi.
Mờ mịt nhìn Điềm Nhi đỡ hắn dậy, giúp hắn kê gối đầu, kéo chăn.
Điềm Nhi cười như thế càng làm cho ta cảm thấy vào ta vào giờ khắc này là một kẻ dư thừa.
Nếu hắn đã không sao.
Có phải nên rời đi hay không.
Chỉ là ta không ngờ, chỉ xoay người một cái, lại khó khăn như vậy.
Ta nên bước chân trái hay là chân phải trước, mới có thể không làm cho mình bị vấp váy mà té đây?
Chỉ là làm sao thời gian có thể vì thỉnh cầu của ta mà đứng lại chứ.
Rốt cuộc vẫn phải xoay người sang chỗ khác.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lúc cổ tay sắp rời đi thì bị người nhẹ nhàng bắt lấy.
“ An An, nàng khóc.”
Khẽ mỉm cười, biểu cảm đáng tin cậy đó, là Lý Uẩn Đình của ta, nhưng cũng là đương kim Quân vương của Hoài quốc.
“ Không có, nhìn thấy hoàng thượng tỉnh, An An đây là do quá vui mà khóc.” Không để ý ánh mắt kinh ngjac của Điềm Nhi, ta dùng ống tay áo thô lỗ lau đi. Cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào.
“ Thật bẩn.” Lý Uẩn Đình đột nhiên dùng sức kéo ta tới bên người hắn, lấy tay lau không nước mắt cho ta, hắn dùng sức rất mạnh, “ Sao Lý Uẩn Đình ta lại thích cái nha đầu ngốc như nàng chứ, còn bị nàng chơi đùa thảm như vậy.”
Ho khan kịch liệt một trận, Lý Uẩn Đình dần dần bình phục hô hấp, một cái tay kéo ta, một cái tay khác đặt tại ngực.
Tâm bởi vì lời của hắn mà rung động mãnh liêt, hắn nhớ tới ta ư? Hắn vẫn rất thích ta ư?
Khi ta tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt đó, Lý Uẩn Đình gật đầu một cái, sắc môi tái nhợt trong suốt.
Cười rồi cười ra nước mắt, cười rồi cười thêm nghẹn ngào.
Cười rồi lại cười và tỉnh lại từ trong mộng.
Ánh nắng sáng sớm nghiêng nghiêng chiếu lên người của ta, cửa cung “ Két” một tiếng mà bị đẩy ra.
Điềm Nhi xinh đẹp đứng ở trước cửa, dưới ánh mặt trời, là dung nhan tinh xảo cực kỳ tươi trẻ.
“ Tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây.” Lễ độ mỉm cười.
Sững sờ gật đầu.
“ Ah, hoàng thượng tỉnh.” Giọng điệu mừng rỡ.
Lý Uẩn Đình giãy giụa muốn ngồi dậy.
Mỉm cười nhìn Điềm Nhi nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, kê gối, kéo chăn cho hắn.
Sẽ có một ngày, cô bé này sẽ trở thanh thê tử của hắn?
Sẽ có một ngày, ta cũng phải quên hắn sao?
Trong căn phòng này, không ai chú ý tới môi ta chua xót.
Cuộc gặp lại tốt đẹp như vậy, cuối cùng chỉ có thể ở trong mơ mà thôi.
Kéo váy lên, xoay người, cố gắng để cho bước chân của mình không lề mề dây dưa.
“ Khụ khụ.....An An.” Tay đột nhiên bị giữ chặt, tình cảnh giống như trong mơ vậy.
Giờ khắc này, thân thể đột nhiên không khống chế được mà khẽ run.
Mở miệng nói yêu em, mở miêng nói em ở lại được không?
“ Tư Đồ Điềm Nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Lạnh lẽo mở miệng, thậm chí không thèm nhìn Điềm Nhi một cái.
Điềm Nhi kinh ngạc nhìn chúng ta, hơi nhún mình, chậm rãi lui xuống.
Thấy bóng dáng của Điềm Nhi dần xa tầm mắt, Lý Uẩn Đình nhìn ta nói.
“ Linh Chi ngàn năm cũng không thể cứu tính mạng của Mộ Dung Huyền.”
“ Ngài nói cái gì?”
Nghe vậy, thậm chí quên mất đau đớn, Linh Chi ngàn năm theo lời Mâu Tần, cuối cùng vẫn không thể cứu tính mạng của Huyền nhi ư?
“ Có thể cứu tính mạng của Mộ Dung Huyền, thế gian này chỉ có một người, đó chính là Vô Tâm thiền sư sống ẩn trong đầm Cửu Long.” Hai mắt Lý Uẩn Đình sáng như đuốc nhìn ta, tay nhệnh đặt ở trên ngực.
Vô Tâm thiền sư? Chẳng lẽ Mâu Tần đã lừa ta? Nhưng mục đích cuối cùng khiến ta dự thi là cái gì? Giờ phút này ta có thể tin tưởng Lý Uẩn Đình ư? Ta thật sự có thể tin tưởng ư?
“ Cám ơn hoàng thượng đã nói cho An An những chuyện này.”
Con đường sau này, phải một mình cô đơn đi thôi.
Trầm ngâm hồi lâu, Lý Uẩn Đình nói.
“ Với sức của một mình ngươi, chưa chắc mời được vị cao nhân này, trẫm sẽ đi cùng ngươi.”
Cây già che trời, suối rừng thấp thoáng.
Đầm Cửu Long đón gió mà đứng, nhưng đầm nước sâu không thấy đáy, lạnh lẽo thấu xương.
Nhìn khắp bốn phía, cũng không thấy căn nhà nào. Vô Tâm thiền sư này, đến tột cùng đang ở đâu đây?
Trong rừng hoang vu như vậy, chắc không ở dưới đầm đâu nhỉ.
Thấy ta buồn cười nhìn hắn, Lý Uẩn Đình giống như là đoán được suy nghĩ của ta, khẽ gật đầu một cái.
Cười khổ, ai, ta đoán thật đúng là chính xác.
Dọc theo đường đi, hắn cũng không nói thế nào, mặc dù đã đến bờ đàm Cửu Long, ta vẫn không hiểu tại sao hắn phải giúp ta.
Mà ta lại nguyen ý lựa chọn tin tưởng hắn.
Vô luận lập trường hay thân phận hôm nay của chúng ta là gì.
Ta đều không muốn đi oán hận, đi nghi kỵ.
“ An An, biết bơi không?” Lý Uẩn Đình cởi long bào ra, một thân trường bào màu xanh mực, cột tóc bạch ngọc, tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng cảm xúc không hiểu trong mắt hắn càng lúc càng khắc sâu, khiến người ta mê hoặc.
“ Ừ.” Lúc đi học xác thực đã từng họ bơi lội, chẳng qua kỹ thuật đúng là chưa nên hồn.
Làm theo động tác của hắn mà cởi giày và tất ra.
Lúc chân chạm tới cái đầm lạnh lẽo kia, rất muốn lùi bước.
Không phải là ta không muốn cứu Huyền nhi, chỉ là cái đầm sâu không thấy đáy như vậy, hành động giờ phút này chứng tỏ rằng không biết tự lượng sức.
Không nói gì, Lý Uẩn Đình yên lặng đi tới bên cạnh ta, dắt tay của ta.
Một dòng nước âm từ lòng bàn tay của hắn truyền đến.
Không nói gì, đưa mắt nhìn.
Nhìn thấy ý bảo tín nhiệm hắn, khiến t không hề lui bước nữa.
Hi vọng thật nhiều giờ phút này có thể dừng lại, trong mắt của ta chỉ có chàng, cũng như trong mắt của chàng chỉ có ta.
Theo bóng dáng của hắn mà đi vào trong đầm.
Nín thở.
Mở mắt.
Dười lòng nước, ta theo đuôi bóng dáng làm ta an tâm kia.
Hành động lúc này, có lẽ thật sự là rất ngốc.
Ái tình, không phải là làm cho người ta mất đi tất cả độc dược phòng bị sao?
Nhưng rốt cuộc khi nào có thể kết thúc cái hành trình đi dưới nước này đây.
Dần dần, cảm thấy hít thở không thông.
Trước mắt mơ hồ thấy một tia sáng.
Nín thở thật là khó chịu, ham muốn sống còn khiến ta bỏ qua tia sáng kia, liều mạng tiến về phía trước.
Chân lại bởi vì sự lạnh lẽo của đàm mà tê cứng, thân thể chợt mất đi thăng bằng.
Ừng ực ừng ực uống phải mấy ngụm nước, không thở được, không thở được, phổi khó chịu như muốn nổ tung, ta.....Sắp chết rồi ư?
Ý thức dần dần mơ hồ, cảm thấy có một cánh tay hữu lực ôm chặt ta, môi bị cái gì đó ấm áp phủ lên.
Trong đầu trống rỗng, ta tham lam thỏa thích hút dưỡng khí trong miêng của hắn. Giống như là cây cỏ cầu cứu mạng bấu víu thân thể của hắn, không chịu buống tay.
Lần nữa mở mắt ra, ta đã nằm ở trên giường đá.
Thấy căn phòng đều được đục từ đá.
Khí chất trang nghiêm, nhưng cũng lộ ra quỷ dị.
Giãy giụa xuống giường, y phục trên người đã khô một nửa rồi.
Lý Uẩn Đình đâu?
Nụ hôn trong nước đó, chỉ là vì cứu tính mạng của ta ư?
Lấy tay tự giễu sờ sờ đôi môi, làm gì còn dư âm ấm áp của hắn nữa, nhưng.....Đây chỉ là do một mình ta quyến luyến ư?
Bước chân nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài, thấy bên ngoài hành lang gáp khuc đan xen vào nhau, thật giống như một tòa cung điện đá dưới lòng nước.
Theo nguồn sáng từ từ di động bước chân, trước một thạch thất thì dừng bước.
Ánh nến bên trong đang sáng, đưalưng về phía ta mà quỳ trên mặt đất, chính là Lý Uẩn Đình.
Cố gắng không để cho mình phát ra bất kỳ một tiếng động gì, thân thể dính vào bên tường, nghiêng tai lắng nghe.
“ Sư phụ, đệ tử van người.”
“ Hazzz, không phải vi sư không muốn cứu, chỉ là trên đời này chỉ có một bụi Băng Phách Tuyết Liên, nếu cứu hắn, thì con sẽ làm sao đây?”