Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 53: Chương 53: Đảo Đào Hoa của chúng ta




Cổ thụ xanh um tươi tốt, suối nước kêu róc rách vang dội.

Một nam một nữ đón gió mà đứng, tay áo bồng bềnh.

Nam tử hơi nhíu mày, ôm kiếm hỏi, "Sao cô cứ đi theo ta làm cái gì?"

Nữ tử y phục màu vàng cười hì hì đáp, "Bởi vì chàng là Lý Uẩn Đình~"

Nam tử hứng thú híp mắt lại, xoay người đối mặt với cô gái, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta liền tìm một hòn đảo, đủ loại hoa đào ~" Dung nhan như vẽ, hanh phúc trong mắt nữ tử cứ như thế khắc sâu vào trong lòng nam nhân kia.

Gió xuân thổi qua gò mà… Nam nhân hơi thả kiếm trên bả vai… Mùa xuân, chẳng lẽ tất cả có thể bắt đầu lại bằng một cách như thế ư?

Mười năm sau.

Một cái đầu cắm đầy tram cài, trên người là châu báu nhiều vô kể, một nữ tử trang điểm lòe loẹt chống nạnh hô to, giống như công phu sư tử hống của sư tử hà đông, hét lớn, “Lý Uẩn Đình, đảo Đào Hoa của em đâu????!!!!”

Nam nhân áo lam nhàn nhã thả sách trong tay xuống, “Nha đầu, có phải lại rảnh rỗi rồi không?... Có hài lòng thành quả trang điểm của nữ nhi chúng ta hay không?”

Mỗ nữ giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội soi gương, tiếp theo dùng sức cúi đầu, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, “Khả Khả, Ái Ái các con lăn ra đây cho nương!”

Một đôi bé trai bé gái giống nhau như đúc từ một khuôn mà ra xô xô đẩy đẩy chạy vào, một nam một nữ, cực kỳ đáng yêu ~

Khi bé gái thấy nương đổi sắc mặt, vội cong cái miệng nhỏ nhắn lên, trốn tránh nói, “Là ca ca nói chắc chắn nương sẽ thích cách trang điểm nhà giàu mới nổi này mà ~”

Ánh mắt sắc bén của mỗ nữ bắn về phía bé trai, lại thấy bé trai không chút hoang mang ưỡn ngực, bước đi thong thả, tiến vào trong ngực phụ thân, dùng sức cọ xát hai cái, vẻ mặt hả hê nói, “Lúc trước nương nói nương yêu một nam nhân là thủ phủ đứng đầu thiên hạ, là cao thủ võ lâm mà người người nghe đều biến sắc. Hiện tại phụ thân đều làm được rồi, còn chê cái này chê cái nọ, aizzz… Nữ nhân ấy, đúng là động vật không dễ dàng thỏa mãn, phụ thân nhỉ?”

Giọng nói y như một tiểu đại nhân, khiến mọi người trong phòng cười nghiêng ngả ~

“Nương, người xem kìa! Huyền thúc thúc tới ~!”

Ái Ái khó nén hưng phấn trong giọng nói, bóng dáng màu trắng mới vừa bồng bềnh đi tới, lập tức đã bị hai cục thịt nhỏ bu lại trong ngực.

“Huyền thúc thúc thật là đẹp, lúc Ái Ái lớn lên cưới người có được hay không?” Cô gái nhỏ không quên vãi nước miếng lên.

Mỗ nữ vội nhân cơ hội nhổ hết tram cài đầu xuống, liều mạng dùng tay áo lau mặt, người không ra người quỷ không ra quỷ nói, “Huyền nhi, đã lâu không gặp.”

Nam tử áo lam bên cạnh bàn nhìn thấy cũng chậm rãi đứng dậy, đứng chắp tay, nhẹ nhàng gật đầu với người mới tới.

Nam tử áo trắng cũng đáp lại một nụ cười, tóc bạch im lướt qua gò mà hai đứa trẻ, ~ nhẹ nhàng để chúng dưới đất.

“Một năm không gặp, ta theo sư phụ du lịch đến chỗ này, thuận tiện tới thăm hai người một chút, dạo này sống có tốt không.”

“Du lịch… Lưu lạc…” Mỗ nữ lâm vào trạng thái ước mơ không thể tự kìm chế, “Huyền nhi, huynh từng thấy đảo Đào Hoa chưa?”

“Gần đây ta cũng nghĩ, tương lai một mình ta sẽ ẩn cư ở chỗ nào đó, nên đủ loại thực vật mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, Huyền nhi vẫn thích Thương lan hơn.” Bên môi Huyền nhi nở một nụ cười tuyệt mỹ, ưu thương trong mắt lại bình tĩnh.

Nam tử áo lam tiến lên ôm lấy bả vai ái thê, oán trách nói, “Nha đầu, vốn định cho nàng một cái ngạc nhiên vào ngày sinh nhật, mà cái người này gấp gáp muốn chết, vậy thì chúng đi xem cái đảo Đào hoa ta mua cho nàng có được không?”

Nam tử áo trắng nhìn nam tử áo lam, vẻ mặt là đúng như thế mà mỉm cười. Đúng vậy, vì nữ tử này, đừng nói là một hòn đảo đủ loại hoa đào, dù cho nàng muốn cả thiên hạ, Lý Uẩn Đình ngươi cũng sẽ nhất định vì nàng mà hai tay dâng lên thôi.

Nếu mình rời khỏi có thể đổi cho nàng vui vẻ cả đời, như vậy cũng là đáng giá.

Chỉ là không biết mình còn phải cô độc tu luyện mấy đời, mới có thể hoàn toàn quên nàng…

Nam tử áo lam nhẹ nhàng quét qua mắt nam tử áo trắng, Mộ Dung Huyền, Dung Huyền, nếu không phải bởi vì An An, ta nhất định sẽ kéo ngươi làm tri kỷ, nếu không phải lựa chọn cuối cùng của nha đầu ngốc này là ta sợ rằng cho dù có buông tha vài chục năm kham khổ tu luyện của mình, thậm chí là cơ hội tu thành chính quả người cũng sẽ không nguyện ý buông bỏ thôi.

Tình yêu của ta đã vượt qua tất cả, thậm chí là sự tự do mà ta luôn luôn theo đuổi, từ đó không lưu lạc chân trời nữa, từ đó không còn ngày đêm cô đơn nữa, chỉ vì nàng ở đâu, ở đó chính là nhà.

Nhưng mà ngày đêm ở cùng nàng vẫn còn chưa thỏa mãn đâu, chỉ muốn đời đời kiếp kiếp làm bạn bên nàng, làm hư nàng.

Nữ tử ở trong ngực nam tử áo lam hạnh phúc cúi đầu mỉm cười, dây dưa cùng khổ sở ba đời ba kiếp, hãy để một mình An An nhớ là được rồi.

Bánh xe vận mệnh vì vậy mà thay đổi, đời đời kiếp kiếp, khắc cốt dây dưa như cũ, chỉ vì yêu, nên kết cục đã thay đổi.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.