Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 9: Chương 9: Khúc tùy tâm sinh




Editor: Cẩm Băng Đơn

Tấm rèm màu tím, giường đàn mộc.

Cảm giác, ngủ thật lâu rồi, ngủ rất say, trong giấc mộng, đều là một màu máu đỏ tươi, cùng với tiếng kêu la thảm thiết của người áo đen. . . . . .

Đầu đau quá. . . . . .

Ta từ từ mở mắt, trời cũng đã tối rồi sao? Đang cảm thán, chợt nhìn thấy bên giường có gương mặt phóng đại của tên biến thái họ Lý trước mặt mình, ta cả kinh, suýt chút nữa rớt khỏi giường.

"Được giáo huấn rồi hả?" Tên biến thái họ Lý nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm ta vừa mới tỉnh lại.

"Cái gì mà giáo huấn chứ? Bản tiểu thư mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi đến ngay cả lời an ủi cũng không có sao? Thần kinh ngươi biến thái à?" Trong lòng khó chịu chết đi được, cái tên biến thái họ Lý này, nhìn thấy hắn là lại muốn mắng hắn.

"Chọc giận ta, vui lắm sao?" Tên biến thái họ Lý vừa nói vừa móc ra một bình bạch ngọc nhỏ từ trong ngực, đổ ra một chút chất lỏng trong suốt, chậm rãi xoa lên huyệt thái dương của ta. . . . . .

Là mùi hoa lan dễ ngửi. . . . . .

Nhất thời cảm thấy đầu thanh mắt sáng, tứ chi trăm xương cũng hài lòng dễ chịu, bất giác ưm ra tiếng, thoải mái nhắm hai mắt lại.

Nể tình tên biến thái họ Lý khiến ta đây thoải mái mấy phần, ta quyết định đại nhân có đại lượng, tạm thời không so đo với hắn.

Rất lâu sau đó, lúc ta đang thoải mái sắp rơi vào mộng đẹp một lần nữa, tên biến thái họ Lý lại chợt than nhẹ ở bên tai ta, "An An, ngươi để ý thân thể của ta có tàn tật sao? . . . . . ."

Ồ? Cái tên biến thái họ Lý này rốt cuộc có thành tích tự ti của người tàn tật rồi hả? Ta chợt mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, gật đầu ý bảo hắn nói tiếp. Bản cô nương chờ tâm linh ngươi sám hối đã quá lâu rồi ấy..., ha ha.

Không ngờ đợi mãi cuối cùng lại nhận được cái đáp án chình là vị đại thiếu gia này chẳng biết xấu hổ mà nói, "Đúng thế, ngươi cũng không có tư cách để ý, chỉ là xem ngươi có thể khiến ta giải sầu mấy phần, bản thiếu gia đành ủy khuất mình, gắng gượng thử tiếp nhận ngươi là được."

Ngã ngửa ~~~~~~~~ thật sự đúng là tự luyến vô địch còn cộng thêm biến thái a a a a a a a a a a a a a ~~

"Ngươi có thể không ủy khuất như vậy. . . . . ." Ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên biến thái họ Lý lấy tay xoa mạnh gương mặt bởi vì tức giận mà co quắp của ta, dám nặn ra gương mặt tươi cười ở ngay trên mặt ta, mặt của ta bị hắn giày vò đến mức đỏ ửng, dưới tình thế cấp bách, ta há miệng cắn vào tay của hắn, tên biến thái họ Lý vội vàng không kịp chuẩn bị, mu bàn tay bị ta cắn một nhát phiếm dấu răng có tơ máu, ta rụt đầu một cái, có chút sợ tên biến thái họ Lý đánh ta, ta cũng không ngờ cái miệng này của mình lại cắn ác như vậy, cũng có thể cắn tới chảy máu kia kìa. . . . . .

Không ngờ tên biến thái họ Lý giận quá hóa cười, nhẹ nhàng lắc cái tay bị cắn, giống như là tâm trạng tốt vô cùng, ta không khỏi cảm thán lần nữa. . . . . . Quả nhiên không thể dùng tâm lý bình thường để phân tích kẻ biến thái mà a a a a a a a a a ~~~~

Đêm đó, tên biến thái họ Lý hỏi ta một vấn đề kỳ quái, hắn hỏi, "Tự do và sinh mạng, cái nào quan trọng hơn?"

Ta nói đương nhiên là tự do rồi, còn mô tả đọc cho hắn nghe một bài thơ của thế kỷ 21 mà ta được nghe quá nhiều nên thuộc làu làu, "Sinh mệnh thành khả quý, ái tính giới canh cao, nhược vi tự do cố, lưỡng giả giai khả phao."

(Sinh mệnh thật đáng quý, giá của tình yêu thật là cao, nếu vì tự do, hai người đều có thể vứt bỏ)

Tên biến thái họ Lý nghe xong cũng như có điều suy nghĩ, giúp ta đắp chăn xong, khẽ lăn xe lăn nhẹ nhàng "cút" ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng hắn có chút tiêu điều, ta mê hoặc, đây là tên biến thái họ Lý mà ta quen thuộc sao? Tại sao hắn không khi dễ ta, ta sẽ cảm thấy không quen vậy? Chẳng lẽ ta thật sự có tiềm chất thích bị ngược - -#

Chỉ là khi đó ta còn không biết, tên biến thái họ Lý vì tự do, mà muốn bỏ cái gì.

Đêm đó, cũng không biết có phải là thuốc của hắn có tác dụng hay không, mà cả đêm đều mộng đẹp.

Buổi sáng lúc thức dậy, cha cùng Tề bá bá đã chờ ta ở trong đại sảnh, ta còn tưởng rằng có chuyện lớn gì, thì ra là tên biến thái họ Lý muốn đi.

Đi thì cứ thế mà đi, còn phải phiền nhiều người sáng sớm tinh mơ tiễn hắn đi như vậy, ngươi cho rằng ngươi là Lưu Đức Hoa à ~ cắt ~~ Ta đứng ở trước cửa, nhàm chán nghe tên biến thái họ Lý hàn huyên cùng mọi người, ta có chút không kiên nhẫn ngáp mấy cái.

"An An, con qua đây, cha có lời muốn nói với con." Cha chợt cười híp mắt nhìn ta, kêu ta đến trước mặt ông.

Ta ngoan ngoãn ghé lỗ tai đến gần miệng cha, nghe xong lời cha nói, cằm rớt xuống ngay tại chỗ ~!

Cha vậy mà lại bảo ta đi cùng tên biến thái họ Lý~! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Ta ai oán nhìn cha, mím miệng hỏi, "Cha, con thật sự chính là con ruột của người sao?"

Hằng ca ca cũng tiến lên một bước, ngăn ở trước người ta, bất mãn hỏi, "An bá phụ, đây là vì sao vậy?"

"Nương An An đang du ngoạn ở Thánh Ngưng quốc, rất nhớ nhung An An, thường nói với ta muốn để An An đi Thánh Ngưng quốc tìm nàng, vừa đúng lúc Lý công tử muốn đi Thánh Ngưng quốc thị sát sản nghiệp, Lý công tử có thủ hạ cao thủ nhiều như mây, An An đi theo, nhất định sẽ rất an toàn." Cha nhìn Hằng ca ca, trên vẻ mặt không nhận được vui vẻ hay sầu lo.

"An An muốn đi Thánh Ngưng quốc, cháu có thể bảo vệ trên đường đi, không cần thiết nhờ người khác." Hằng ca ca nói với giọng điệu tôn trọng phụ thân, nhưng vẫn không che giấu được khí thế kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Ta miễn cưỡng liếc mắt nhìn tên biến thái họ Lý, liếc thấy hắn vênh váo, vẻ mặt là ngươi làm khó dễ được ta sao, cái mặt đáng ghét, không khỏi hận nghiến răng, không đúng, giữa cha và tên biến thái họ Lý nhất định có cái gì mà ta không biết rõ, nếu không cha sẽ không quan tâm đến việc ta mất tích những một năm, sẽ không đột nhiên bảo ta đi cùng tên biến thái họ Lý, ta có trực giác rất chính xác, câu trả lời của cha đối với Hằng ca ca, cũng không phải là thật.

Chỉ là đáp án chân chính sẽ là gì chứ?

Tên biến thái họ Lý ngược lại có thể lấy hành hạ ta là niềm vui thú, nhưng cha chắc chắn sẽ không hại ta, trong này đến tột cùng có ẩn tình gì đây? Thật sự không thể để cho ta biết rõ sao?

"Trạm Hằng, con mới vừa học nghệ trở về, chuyện lớn nhỏ trong Tề gia bảo, cha còn phải phó thác cho con xử lý, tại sao có thể vừa trở lại lại muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy hả?" Tề Bá Phụ tái mặt lại, có vẻ không vui.

"Nhưng cha, con không yên lòng An An, con nhất định phải đi theo."

Ta biết rõ Hằng ca ca luôn luôn cực kỳ kính trọng phụ thân của mình, cho nên vô luận Tề bá bá nói gì, hắn cũng sẽ không làm trái. Lúc này vì ta mà công khai làm trái với ý tứ của Tề bá, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.

Ta cúi đầu, không nói thêm nữa, ta đang đợi, chờ cha hoặc là tên biến thái họ Lý đưa ra một lời giải thích hợp lý cho ta, nếu như thời cơ không phải bây giờ, như vậy ta cũng không thể quá nóng vội, huống chi, ta không thể để cho Hằng ca ca vì ta, chọc giận người cha mà hắn tôn kính nhất.

"Hằng ca ca, không phải huynh nói là, sẽ không làm gánh nặng của An An sao?" Ta đột nhiên lên tiếng, mắt nhìn vào đôi con ngươi tĩnh mịch của Hằng ca ca.

Cả người Hằng ca ca chấn động, ánh mắt quét qua tên biến thái họ Lý và ta, qua một hồi lâu, hắn vươn tay, chậm rãi đặt ở ngực của ta, nói, "Lúc Trạm Hằng ngây ngốc chờ muội, An An, có phải muội đã giao trái tim giao cho người kia hay không?"

Ngất xỉu, chẳng lẽ Hằng ca ca cho rằng ta thích cái tên biến thái họ Lý kia? NONONO, mắt của ta không biết nhìn như vậy sao? Ta làm sao sẽ thích một kẻ biến thái? Đánh chết ta cũng không dám thích một con đại hồ ly tu luyện ngàn năm đâu, trình độ tiểu bạch thỏ phúc hắc như ta đây, còn để cho hắn ăn đến mức xương cốt cũng không chừa lại gì cơ mà, huống chi ta lại không có tình huống bị ngược đãi - -# Hằng ca ca huynh nói xem huynh tưởng tượng ra cái gì vậy hả? Vấn đề không lôgíc như vậy mà cũng có thể hỏi ra được?

Ta cuống quít lắc đầu, vẻ mặt bi thương, ta là muốn nói rằng: Hằng ca ca sao huynh có thể chà đạp thẩm mỹ quan của muội như thế hả a a a a a a a a?

Hằng ca ca bị bộ dạng ta nóng lòng phủi sạch của ta chọc cười, lo lắng trên mặt thoáng qua, dịu dàng nói, “Huynh sẽ sớm tới tìm muội."

Cảm nhận được ánh mắt cao áp sau lưng, ta quay đầu nhìn lại tên biến thái họ Lý ở sau mình, gớm ~~ Cảm tình sinh ra từ sự lo lắng trên mặt Hằng ca ca đều bị quét sạch khi thấy mặt hắn~ sắc mặt âm trầm đáng sợ. . . . . .

Ta không chịu yếu thế trừng mắt trở về, hừ, một mình ngươi ngồi xe lăn chảnh cái gì mà chảnh? Ta sống đã hơn hai mươi năm, tự nhận là chưa từng có thành kiến đối với người tàn tật, làm sao có thể vừa nhìn thấy người kia liền ghét vậy?

Aizzz ~~ chỉ là tự do của ta, đỏ mắt mong chờ cũng không có .

Lung la lung lay ngồi ở trong xe ngựa siêu hào hoa của tên biến thái họ Lý, chúng ta đang trên đường tiến về Thánh Ngưng quốc.

Chỉ là nói xe ngựa của tên biến thái họ Lý bố trí đúng là xa hoa như xe của thởi hiện đại, ăn uống ngủ nghỉ, đầy đủ mọi thứ, phía dưới còn phủ lên da chồn nệm êm màu trắng, vừa ấm lại vừa thoải mái, ta cực kỳ hài lòng.

Lúc này, trong một góc của xe ngựa, tên biến thái họ Lý đang nghiêng người dựa vào cái bàn, quay đầu đi, mắt buồn cười nhìn ta.

Nhìn, nhìn, có cái gì hay mà nhìn mãi thế hả?

Ta chẳng qua chỉ là bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm xuống, cơ hồ chiếm hết tất cả chỗ trống bên trong xe, nằm cứng đơ chứ có gì đâu.

Chán quá chán quá, cổ đại này, thiết bị giải trí gì cũng không có, thật vất vả có một trai đẹp để dưỡng mắt, rốt cuộc lại là tên biến thái họ Lý khiến ta căm thù đến tận xương tủy, điều này làm cho ta từng vô số lần tự tưởng tượng đột nhiên gặp và đi du ngoạn cùng trai đẹp, làm sao mà chịu nổi a a a a a a a ~

Hai mắt ta vô hồn nhìn trần xe ngựa, than thở lần thứ một ngàn 800, ông trời, cầu xin người rớt xuống người soái ca đập chết ta đi ~

"An An, ngươi cứ nằm như vậy sẽ mập hơn đấy, gảy khúc đàn cho ta đi ~"

Tên biến thái họ Lý chỉ chỉ cổ cầm trên bàn, hơi hơi nghiêng mình.

"Không gảy, vì sao ta phải gảy chứ?" Thôi đi, thật sự coi ta là nha hoàn nhà ngươi à, ta đổi tư thế tiếp tục nằm cứng đơ, không để ý tới hắn.

"Hửm. . . . . . Vậy điểm tâm hôm nay. . . . . ."

Nhìn thấy ta nhanh chóng ngồi xuống cạnh cổ cầm, tên biến thái họ Lý lại lộ ra cái nụ cười muốn bị ăn đòn đó. . . . . . Cái tên biến thái này, thật sự không phải là người, lại muốn tước đoạt trụ cột tinh thần của ta. . . . . . Niềm vui thú trong đời của ta. . . . . .

"Muốn nghe gì?" Miễn cưỡng ngồi, ta trợn mắt nhìn hắn.

"Mọi người nói khúc tùy tâm sinh, vậy thì cho tại hạ nghe một chút nội tâm của An An đi." Tên biến thái họ Lý một tay chống đầu, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn ta.

Đó chính là tùy tiện gảy à?

Ta vò vò tóc, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng thử dây đàn, thử âm, âm sắc trầm hậu mà không mất độ cao, ba âm sắc trên, giữa, dưới đều chuẩn, âm bội rõ ràng như ngọc mà hiệu quả lại bén nhạy, lại xem thân cầm, thân cầm theo kiểu mây trôi, có thể thấy rõ hoa văn giống như hoa mai, trong bụng không khỏi âm thầm kích động, thật là một cây cầm nổi tiếng thời xưa, cho ta gảy nó, thật đúng là mù quáng - -#

Tên biến thái họ Lý nhìn thấy ánh mắt ta say mê, yêu thích không buông tay, cười khẽ bưng lên một ly trà thơm thưởng thức, mỏi mắt mong chờ.

Ha ha ~Tên biến thái kia, nếu không chỉnh được ngươi ta sẽ không gọi là An An nữa ~~

Ý định vừa tới, tay trái ấn dây đàn, tay phải nhẹ nhàng gảy, một bài nổi tiếng ở thế kỷ 21 kéo dài không ngớt theo đầu ngón tay của ta mà phát ra. . . . . .

"Ta là một con ong mật nhỏ, mỗi ngày bay đến trong bụi hoa, bay đến tây, bay đến đông, bận rộn không rảnh rỗi. . . . . ."

Ta say mê cuồng nhiệt vừa gảy đàn vừa hát, hài lòng nhìn thấy khóe miệng tên biến thái họ Lý mơ hồ co rúm lại, ha ha, tức chết ngươi ~~

Một khúc kết thúc, Đơn.l.q, đ, ta cố ý ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn, giả vờ thẹn thùng vô hạn hỏi, "Lý đại ca, dễ nghe không?"

Tên biến thái họ Lý hình như còn chưa trở lại bình thường từ trong cảm xúc khiếp sợ, thấy vẻ mặt này của ta hỏi hắn, "Phụt ~" một tiếng, phun hết tất cả nước trà trong miệng lên trên mặt của ta.

"Lý Uẩn Đình! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Ta có cảm giác tiểu vũ trụ của ta đang hừng hực thiêu đốt, kẻ sĩ có thể nhẫn những gì không thể nhẫn nhịn ~! ! !

"Ha ha, thật xin lỗi, thật xin lỗi An An." Tên biến thái họ Lý thấy bộ mặt ta nhếch nhác, lại cười ồ lên, đưa ống tay áo ra xin lỗi lau chùi mặt của ta.

Ta thuận thế chùi hết nước mũi lên tay áo trắng như tuyết của hắn, hài lòng nhìn thấy sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét.

"Nói xin lỗi là được à?" Ta ngấc đầu lên, không lùi bước nhìn hắn, rõ ràng là hắn có lỗi trước, còn dám tỏ vẻ cho ta xem? Trên mặt ta có khắc năm chữ, "Ta rất dễ bắt nạt" à?

"Ha ha, vậy ta cũng gảy cho An An một khúc, bồi tội, được không?" Tên biến thái họ Lý vậy mà lại lui bước, chín đại kỳ tích của thế giới a a a a a a a ~~

Ta hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, lúc này quan trọng nhất chính là khí thế, ừh chính nó đó.

Tên biến thái họ Lý nhẹ nhàng bày cầm ra đường hoàng, ngón tay thon dài đặt lên trên dây đàn, khóe miệng chứa đựng một chút ý cười như có như không, tay phải nâng lên, một bài ta chưa từng nghe qua chậm rãi phát ra. . . . . .

Ta đã từng rất nhiều bài hát dễ nghe, không bị cản trở, ưu thương , nhưng vô luận kiếp trước “Mai Hoa Tam Lộng”, “Cao Sơn Lưu Thủy”, hay là khúc nhạc nổi danh ở Thanh Long quốc “Tử Dạ”, “ Vị Ương”, cũng không đưa đến rung động cho ta như khúc nhạc bên tai này.

Giai điệu trầm ổn cùng âm bội trong suốt, hiện ra núi non trùng điệp cây rừng chen nhau xanh mướt, cảnh khe núi suối nguồn kỳ lạ, ta không khỏi tỉ mỉ lắng nghe, trong nháy mắt khe nước vui mừng chầm chậm uyển chuyển, hóa băng thành nước, tuyết tan thành bùn. . . . . .

Ta lần đầu tiên nghiêm túc quan sát tên biến thái họ Lý, hắn khảy đàn, thần thái tính toán kia, giờ lại đúng là dịu dàng như ngọc, mặt mày như vẽ, giữa mắt xếch hẹp dài có ánh sáng lung linh, bờ môi thủy chung chứa đựng nụ cười yếu ớt như có như không. . . . . . Lại làm cho người ta nhớ tới trăng tròn trên trời. . . . . . Như thế. . . . ..Mát mẻ trong sáng. . . . . . Như thế. . . . . . Đơn.l.q, đ. Xa không thể với tới. . . . . . Như thế. . . . . . Làm cho người ta sinh lòng hướng tới. . . . . .

Mấy cây cối chỉ đơn giản vì dây đàn mà ánh sáng lưu chuyển, sức sống dồi dào, giống như nước chảy lười biếng, núi đá tự tại.

Đối mặt với tiếng đàn mỹ diệu uyển chuyển như thế, ta lại một lần nữa mê hoặc, tấm lòng trống trải như thế, tâm cảnh dương dương tự đắc như thế, ta thật sự biết hắn ư? Thật sự là kẻ mà người đời đều biết đến là thủ phủ thiên hạ một thân hơi tiền sao?

Ta bình tĩnh nhìn tên biến thái họ Lý, lại đụng phải con ngươi lúc hắn đàn đang ngước lên, ánh mắt chạm vào nhau, ý cười bên môi hắn càng trở nên sâu hơn.

Lấy tay nâng lên, giai điệu khúc nhạc đột nhiên trở nên to lớn hơn, khí phách khoáng đạt, khiến ta giống như đang bị cơn sóng biển ào xuống, hơi nước đập vào mặt, chỉ đành phải nín thở mà chống đỡ. . . . . .

Tâm như nước chảy, đã quên thời gian.

Cho đến khúc nhạc gần kết thúc, cường độ âm thanh đã giảm, đúng là nước sông chảy ào ạt rốt cuộc cũng hội tụ biển rộng, đúng là mưa thu chợt ngừng, hoa lê mọc đầy cây. . . . . .

Tất cả bình thản trở lại, trở về với tự nhiên. . . . . .

Khúc nhạc đã kết thúc, lòng ta vẫn còn đang rung động, khúc tùy tâm sinh, ta chưa bao giờ nghĩ tới, tên biến thái họ Lý lại có thể nhìn thấu sinh mạng như vậy, theo đuổi cuồng nhiệt đối với tự do của mình như thế. . . . . . Thậm chí vượt qua tất cả. . . . . . Trong đất trời, chỉ còn tùy ý tung hoành. . . . . . Niềm vui thích thú tràn trề. . . . . .

Tên biến thái họ Lý mỉm cười nhìn ta, hỏi khẽ, "Như thế nào?"

Ta còn đang nằm trong mộng cảnh, trong đầu chỉ có câu nói của tiên nhân hình dung cổ khúc Lưu Thủy kia, "Không vì trần tục bó buộc, không vì người nói mà ảnh hưởng. Cho dù chông gai liên tiếp, lòng ta vẫn như xưa như cũ."

"Không vì trần tục bó buộc, không vì người nói mà ảnh hưởng. Cho dù chông gai liên tiếp, lòng ta vẫn như xưa như cũ." Tên biến thái họ Lý lặp đi lặp lại câu ta nói..., đột nhiên nhếch môi cười, "Người biết lòng ta, An An cũng vậy chứ?"

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt mê ly. . . . . .

. . . . . . Này. . . . . . Loại không khí này cũng quá mức tốt đẹp nhỉ?

Ta chợt đẩy mạnh tên biến thái họ Lý ra, nhìn hắn bất ngờ không kịp phòng bị, đầu "ầm" một tiếng đụng vào thành xe ngựa, Đơn.l.q, đ, không khỏi cười to lên, mới vừa rồi lão nương quá nhập vai rồi, cuộc sống vẫn nên bình thường một chút thì tốt hơn! ! !

Vẻ mặt tên biến thái họ Lý âm trầm, chậm rãi ném ra một câu, "An An, hôm nay, còn có ngày mai ngươi đừng hòng nhớ nhung điểm tâm nữa."

Ta nhe răng toét miệng nhào tới, vật lộn với hắn. . . . . . Tiếng cười tùy ý vang lên khắp xe ngựa. . . . . .

Nhìn diện mạo dữ tợn của tên biến thái họ Lý, đâu còn có bộ dạng khảy đàn mới vừa rồi? Ta dùng sức lắc đầu, gần đây ảo giác thật là càng ngày càng nghiêm trọng - -#

Một đường lắc lư trằn trọc, chúng ta đến gần biên giới Thánh Ngưng quốc - hùng quan*.

(Hùng quan là cửa ải hiểm yếu)

Lại nói dọc suốt con đường này ăn cơm ngủ, đều là ở tửu lâu nhà trọ do tên biến thái họ Lý kinh doanh, ta không thể không cảm thán lần nữa, người với người khác biệt . . . . . . Người có tiền chính là rất cường đại như hắn đấy . . . . . .

Ngẩng đầu nhìn thấy tấm biến "Tê hạc lâu" lóe sáng kia, tửu lâu khí thế bất phàm, thấy thế nào cũng tương đương với khách sạn năm sao của Trung quốc, ta nhe răng một cái, kéo ống tay áo tên biến thái họ Lý nói, "Hôm nay muốn ăn ở lâu này!"

"Được." Tên biến thái họ Lý mặc ta đẩy vào tửu lâu, nhìn thấy bộ dáng lão đầu chưởng quỹ vừa nhìn thấy tên biến thái họ Lý lập tức khắc cúi đầu khom lưng, ta không khỏi ghen tỵ cùng tức giận, mẹ nó, vốn nghĩ định hung ác làm thịt hắn một chút, không ngờ lại là lâu của hắn mở!

Long tỉnh hà nhân, mật trấp hỏa phương, Đơn.l.q, đ, kê bì tầm long, kiền thiêu võng bảo phiến, thanh thang tuyết nhĩ, bốn món ăn mặn một món canh, lại nói tiêu chuẩn mĩ vị của ta, ăn đến nỗi ta thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi luôn, ăn như hổ đói.

(Long tỉnh hà nhân: Tôm nhân trà long tỉnh. Mật trấp hỏa phương: Chân giò hun khói dùng lửa đốt cháy ra rồi tẩm mật, chưng lên. Kê bì tầm long: Món cá Tầm Long: Món kiểu như cá hồi xén ấy. Thanh thang tuyết nhĩ: Canh thịt mộc nhĩ)

Tên biến thái họ Lý còn giả bộ thục nam ở đằng kia, giơ chiếc đũa, thỉnh thoảng dừng lại cau mày, ăn ưu nhã vô cùng.

Chưởng quỹ cẩn thận hầu hạ sau lưng tên biến thái họ Lý, cứ hễ tên biến thái họ Lý nhíu mày một chút, ông ta sẽ sợ hãi không dứt.

"Ợ." Ta xoa cái bụng tròn vo, ta hài lòng ợ lên no nê.

"Lý Uẩn Đình, đầu bếp nhà ngươi làm thật đúng là không tệ." Con người của ta thực ra vô cùng cầu thị.

Tên biến thái họ Lý nghe thấy ta khen ngợi, nhẹ nhàng cười, Đơn.l.q, đ, từ chối cho ý kiến.

Không ngờ lão đầu chưởng quỹ nhìn thấy nụ cười của hắn thiếu chút nữa không nén nổi cảm động, nước mắt tung hoành.

Ách. . . . . . Xem ra bình thường tên biến thái họ Lý này tuyệt đối không phải là một ông chủ dễ nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.