Thất Dương cung tứ Sử được phân biệt là
Thành, Phá, Vệ, Tẫn. Thành Sử Văn Tường phụ trách về thương vụ của Thất
Dương cung, đồng thời là chưởng quảng tài chính ( quản lý thu chi) quyền cao chức trọng; Phá Sử Tất Hàm là người phụ trách việc chiêu mộ và huấn luyện hạ nhân, cũng là người phân công quản lý điều tra tin tức và các
lệnh ám sát. Vệ Sử Mục Tuấn chưởng quảng hành chính ( các công việc
trong nội bộ), giám sát các phân, đà, ti, hình phía dưới, cũng phụ trách phòng ngự của Thất Dương cung. Tẫn Sử Lệ Phàm tay nắm binh quyền của
Thất Dương cung, là mũi tiến công chính, cũng là bảo vệ các phân đà.
Tứ Sử đã đi theo nhị vị Cung chủ từ lâu, phối hợp ăn ý, vì Thất Dương cung mà cúc cung tận tụy.
Ngoài ra còn có mười hai Sát, đều là dùng võ nghệ định bài danh ( cấp bậc), do Cung chủ trực tiếp quản lý, sắp xếp
từng người vào từng ngành riêng. Toàn bộ có thể thi hành mệnh lệnh được
giao bất cứ lúc nào, chấp hành phân công của Cung chủ.
Lúc Cố Nam Viễn biết Thi Hiểu Nhiên bị bắt
thì đã là hai ngày sau, hắn giận tím cả mặt, tứ Sử đứng gần đó cũng run
lẩy bẩy, nhất là khi mây đen trên đầu Cung chủ có xu thế tăng lên. Mục
Tuấn quỳ xuống đất nhận tội: ” Thuộc hạ thất trách. Trong cung canh
phòng không nghiêm ngặt, khiến cho xảy ra sơ suất. Thuộc hạ lập tức đi
Hình đường ( nơi nhận và thi hành hình phạt) chịu phạt.”
“Đúng là nên nhận hình phạt. Để một nữ nhân
bắt cóc người khác mà còn quang minh chính đại theo đường cửa chính đi
ra ngoài, vậy thì sau này Thất Dương cung sẽ bị xem là cái gì?!” Cố Nam
Viễn sắc mặt lạnh lẽo. ” Tất cả những người canh giữ cửa chính cùng hạ
nhân của Trầm Hoa điện và Lạc Hà cung vào ngày đó đều đem ra phạt hết
cho ta!”
Trầm Hoa điện là tẩm điện ( điện riêng) của
Nhị cung chủ, Lạc Hà cung chính là hậu cung của hắn, cả hai nơi đều
không trọng yếu, cũng là nơi mà thủ vệ canh phòng lỏng lẻo nhất. Hàn
Thiên Tuyết ít khi đi đâu, trừ bỏ nha hoàn bên người, căn bản là không
có ai quan tâm nàng, vì vậy chỉ cần thu mua một ít nha hoàn là được. Còn Thi Hiểu Nhiên luôn luôn độc lai độc vãng ( một thân một mình), thường
xuyên ở Trầm Hoa điện, dù đi đâu cũng không ai dám quản lý nàng. Trần Y
Vân thấy nàng không đến thì cảm thấy có chút kì quái, nhưng cũng chỉ
nghĩ là nàng có chuyện gì bận, vì vậy cả hai người mất tích đều không ai biết chẳng ai hay. Vẫn là quản sự theo yêu cầu của nàng đem mặt chược
đến, ý muốn hỏi xem nàng có vừa lòng hay không, nhưng tìm mãi cũng không thấy nàng mới biết là đã xảy ra chuyện.
Đã mất tích lâu như vậy mà bây giờ mới biết, tứ Sử cảm thấy thể diện của mình có thể vứt đi được rồi.
“Về kiểm tra lại việc canh phòng cho tốt một chút, ngày mai lại đến báo cáo với ta. Lần này mất tích một tiểu nha
đầu, lần sau không biết sẽ là ai đâu. Có khi ta bị bắt cóc cũng không
biết chừng!”
“Thuộc hạ lĩnh chỉ.” Mục Tuấn trong lòng nặng trịch, áy náy vô cùng.
“Tất Hàm, ngươi phụ trách tìm nha đầu kia
về. Trước tiên điều tra Hàn Thiên Tuyết cái đã, phái người bao vây Phi
Thiên bảo đi.” Cố Nam Viễn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, gương mặt bao phủ khí lạnh. ” Còn nữa, Nhị cung chủ đang bế quan… đừng để hắn biết.”
“Vâng.” Tất Hàm lĩnh mệnh, lại nói thêm: ” Cung chủ, Hồi Lung quả có tiến triển.”
“Nói.”
“Mười lăm năm trước, Tây Trần quốc từng dâng tặng Hồi Lung quả cho Đại Mục. Đại Mục Tiên hoàng ( hoàng đế đã mất)
ban cho Điệp phi lâm bệnh nghiêm trọng, nhưng là Điệp phi không lâu sau
vẫn chết. Cho nên vài năm nay chúng ta cứ một mực tìm kiếm ở Tây Trần
quốc. Hiện hoàng cung mật báo, đã điều tra ra năm đó Điệp phi không có
dùng Hồi Lung quả mà là bị Tiên hoàng đem đi cất giữ. Hiện giờ trong tay Thánh Thượng không giữ Hồi Lung quả, chắc là nằm trong tay Trưởng công
chúa.”
“Vậy là tốt rồi. Văn Tường, ngươi đi tìm Tả
tướng thương lượng một chút, xem có thể lấy được hay không.” Sắc mặt Cố
Nam Viễn tốt hơn một chút. ” Hồi Lung quả tìm được là tốt rồi. Mặc dù
không biết tiểu nha đầu kia vì cái gì mà bị bắt đi, nhưng sợ là dữ nhiều lành ít, nếu có chết rồi thì cũng phải cấp cho Bắc Viễn một cái bồi
thường.”
Trán Tất Hàm nhỏ mồ hôi, chuyện này… như thế nào mà bồi thường được? Người với người không ai giống nhau, cũng không phải cứ bồi thường một vật đơn giản là được. Cho dù Nhị cung chủ có thể chạm được vào nữ nhân khác, nhưng suy cho cùng cũng không phải là cái
nha đầu đơn thuần ngốc nghếch, tươi cười như hoa kia. Xem ra chính mình
phải gánh trách nhiệm trọng đại rồi!
Không có việc gì khác, tứ Sử lui ra trước
tiên. Cố Nam Viễn tựa vào ghế, nhíu lông mày ( bản gốc nó là nhu nhu cái trán). Bên cạnh vô thanh vô tức ( bỗng nhiên, im hơi lặng tiếng) có
thêm một người, cũng không biết xuất hiện từ khi nào.
“Lộ Nhị, ngươi nói thử xem, nếu nha đầu kia đã chết, Bắc Viễn có trở lại cái bộ dáng trước kia hay không?”
“Nàng chỉ là bị bắt, trước mắt chắc cũng không có gì nguy hiểm. Mau chóng tìm về là được.” Lộ Nhị giọng trầm thấp.
“Cũng là Bắc Viễn làm việc bừa bãi, nữ nhân gì đó cũng toàn là hại người mà thôi.” Cố Nam Viễn thở dài.
- – - – - – - – - – - – - – - – -
Nửa đêm, tại khách điếm An Bình.
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, một bóng người
màu đen theo hướng cửa sổ nhảy vào. Mới vừa đi tới cạnh cái bàn thì một
thân ảnh khác từ trên giường nhảy lên, cầm chủy thủ ( dao găm, đoản
kiếm) trong tay, hướng về phía cái bóng kia mà đâm. Hắc y nhân tựa hồ có phòng bị trước, thân thể di chuyển nhanh nhạy, tránh đi một đao, cũng
đồng thời trả lại một chưởng.
Hàn Thiên Tuyết chân trái vòng nửa cung,
thân thể hơi nghiêng tránh một chưởng, chủy thủ trong tay giơ lên đâm
ngang qua, như gió lớn mà tấn công mãnh liệt không ngừng.
Hắc y nhân trong tay không có vũ khí, chỉ
biết tránh né trái phải, không ngừng di chuyển, ra tay có chút bị động,
hơn mười chương sau dần dần yếu sức hơn, chỉ biết chuyển hướng sang phía có cửa sổ. Hắn vận đủ khí rồi đột nhiên xuất ra một chưởng, thừa dịp
đối thủ tránh hai bước về bên phải thì liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hàn Thiên Tuyết đuổi theo sát phía sau. Hai người quấn nhau ra tận hậu viện.
Hắc y nhân vừa đánh vừa lui, rồi lại không
ngừng công kích, dần dần kéo Hàn Thiên Tuyết ra khỏi đó, đến sâu trong
một cái ngõ nhỏ yên lặng mà giao đấu.
Hàn Thiên Tuyết bị cuốn lấy thật nhanh, đối
thủ ở thế công nhưng lại không ra chiêu, dù rằng chính mình chiếm thế
thượng phong nhưng cũng không thể đả thương hắn.
Thi Hiểu Nhiên nằm ngủ dưới đất, bị tiếng
động trong phòng làm bừng tỉnh, nằm xem hai người kia ở ngoài phòng
khách đánh nhau. Bây giờ nàng không nói được, cũng không có võ công, vì
vậy không thể di chuyển, càng không thể kêu cứu, đành phải trông đợi vào hai người đang giao đấu, trong tâm căng thẳng vô cùng, cho đến khi hai
người kia dời vị trí mới thở ra.
Trong giây lát, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất
hiện thêm một cái bóng trắng, nhẹ nhàng bước đến gần rồi ngồi xổm trước
mặt nàng, hạ giọng: ” Cô nương, ngươi cần tại hạ cứu ngươi hay không?”
Dựa vào ánh trăng, nàng thấy người trước mặt tản mát ra khí chất khiêm tốn. Cảm thấy hắn không phải người xấu, nàng
vội dùng sức gật gật đầu.
Thương Thần Phi thấy nàng gật đầu, nói: ”
Đắc tội.” Hai tay ôm lấy Thi Hiểu Nhiên, vụt ra ngoài cửa sổ. Lại động
nhẹ chân mấy cái, liền trở về phòng của hắn.
Hàn Thiên Tuyết cùng Hắc y nhân còn đang
giằng co. Đối thủ đột nhiên tấn công toàn những chiêu sắc bén, chính
mình phải lấy hết sức mà chống đỡ, bị bức lui vài bước. Hắc y nhân tuy
vậy nhưng lại không thừa thắng xông lên, lách mình ra ngoài rồi biến mất hẳn. Nàng ta thấy thân ảnh kia đột nhiên rời đi, cả người chấn động,
thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì không tốt. Vội vàng chạy về khách điếm,
quả nhiên dưới đất chỉ còn tấm lót sàn trống trãi, từ sớm đã không thấy
bóng dáng của Thi Hiểu Nhiên.
Hàn Thiên Tuyết lấy lại bình tĩnh. Người đến không phải chỉ một người, một mình nàng ta không thể nào đối phó nổi,
không biết có phải là truy binh của Thất Dương cung hay không. Chính
mình lộ ra dấu vết, nơi này không thể ở lâu được, vội vàng ly thân rời
khỏi khách điếm.
Thương Thần Phi đặt Thi Hiểu Nhiên lên ghế,
giải huyệt đạo cùng á huyệt cho nàng, đánh giá một phen, mắt lộ ra tia
thân thiết: ” Cô nương họ gì? Có thể nhận ra Thương mỗ hay không?”
Thi Hiểu Nhiên gật đầu, y phục màu trắng,
mặt mày ôn hòa. Ánh sáng từ cây nến trên bàn chiếu vào mặt hắn, lộ ra
một mảng mông lung ấm áp. Trong lòng có chút rụt rè, chậm rãi nói: ” Ta
gọi là… Thi Hiểu Nhiên, chúng ta hình như chưa nói chuyện qua. Bất quá…
ta biết Tống Tử Ngộ. Huynh cùng huynh ấy là bằng hữu sao?”
Thương Thần Phi mỉm cười: ” Tống huynh đích thực là bằng hữu của Thương mỗ. Huynh ấy có nói qua với cô về ta rồi à?”
“Ta thấy huynh cùng Tống đại ca… đi cùng một chỗ. Khí chất của hai người không khác biệt lắm… ta đoán hai người là bằng hữu.”
“Vậy vì sao cô bị bắt? Nữ nhân kia là ai?”
Thi Hiểu Nhiên chậm chạp mở miệng: ” Nàng
gọi là Hàn Thiên Tuyết, là Phi Thiên bảo Tam tiểu thư. Hai tháng trước
được gả tới Thất Dương cung, ta là nha hoàn hồi môn của nàng. Hiện tại
nàng trốn ra, không hiểu tại sao lại bắt theo ta.”
Thương Thần Phi suy nghĩ một chút, lại thấy
sắc mặt của nàng không được tốt, tinh thần rất kém, xem mạch cho nàng: ” Nàng ta ép cô uống dược?”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu.
“Không có gì đáng ngại. Chỉ cần không dùng tiếp tục, nghỉ ngơi một hai ngày là được.”
Lúc này Lạc Khôn một thân hắc y trở lại. Thi Hiểu Nhiên cũng đoán được hắn là người đã tập kích Hàn Thiên Tuyết.
Thương Thần Phi nhìn hắn: ” Ngươi về phòng
trước đi”, rồi lại quay sang nói với nàng, ” Cô nương cứ nghỉ ngơi một
đêm, có gì ngày mai nói sau. Ta với Lạc Khôn ở cách vách. Cô di chuyển
không tiện, để ta đỡ cô lên giường, thỉnh đừng trách khứ.”
Thi Hiểu Nhiên lộ ra biểu tình cảm kích.
Thương Thần Phi ôm lấy nàng đặt trên giường, rồi lại đưa nàng cái chăn, an ủi: ” Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai
chắc sẽ tốt hơn nhiều. Có việc gì thì cứ gọi ta.”
Dập tắt ánh nến, đi ra khỏi cửa, Thương Thần Phi nhảy vào phòng cách vách, nhìn về phía Lạc Khôn: ” Thế nào?”
“Nàng ta võ nghệ không thấp, hơn nữa còn pha trộn chiêu thức của Huyễn Kiếm môn.”
“Còn có quan hệ với Huyễn Kiếm môn?” Thương Thần Phi nhíu mi, ” Nàng là Phi Thiên Bảo tiểu thư, Hàn Thiên Tuyết,
đáng lẽ phải theo Thất Dương cung. Nữ tử kia nói nàng là nha hoàn hồi
môn, tự xưng là bằng hữu của Tống Tử Ngộ. Hàn Thiên Tuyết bắt nàng làm
gì chứ?”
“Nàng chính là nữ tử trốn trong đám cỏ lau đêm đó.”
“Hèn chi ta cảm thấy đã gặp qua nàng ấy ở đâu rồi.” Thương Thần Phi tựa hồ như giải được khuất mắc.
- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – -
“Huynh nói Tống đại ca thật sự sẽ đến hay sao?” Thi Hiểu Nhiên mang theo tia kinh hỉ ( vui mừng)
“Ta lần này kì thực là đến tìm huynh ấy. Cô
nương cũng biết huynh ấy với Trần Y Vân lưỡng tình tương duyệt ( tình
cảm hai phía), không an tâm nên đến An thành xem thử. Còn nói cái gì mà
chuyện buôn bán phát sinh sự tình linh tinh… ta thấy kì thực là muốn tìm thời cơ lên núi. Ta sợ huynh ấy làm chuyện gì ngu ngốc nên mới đến đây
để cản lại.”
“Khi nào thì huynh ấy tới?”
“Huynh ấy đi trước ta, nhưng ta mã bất đình
đề ( đi không ngừng nghỉ, ngựa không dừng vó) mà đuổi theo, huynh ấy hẳn là chậm hơn một, hai ngày so với kế hoạch.”
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy hôm nay tốt hơn rất
nhiều, tuy rằng vẫn chưa có khí lực, nhưng mà đã có thể hoạt động đơn
giản, may mắn hơn là đã thoát khỏi cảnh bị bắt cóc. Thương Thần Phi cũng rất thận trọng. Buổi sáng đưa đến quần áo mới, hỏi tình trạng thân thể
của nàng, còn nói Tống Tử Ngộ đang ở gần đây. Tâm tình lo lắng của Thi
Hiểu Nhiên cuối cùng cũng được dẹp bỏ.
Tiểu nhị đem điểm tâm đến, Thương Thần Phi
đón lấy rồi đặt lên bàn, trên mặt nở nụ cười ấm áp cực kì tuấn lãng, ”
Ăn điểm tâm trước đi. Hôm nay chúng ta sẽ đón xe ngựa đi về hướng Đông,
có lẽ trên đường sẽ gặp được hắn. Lạc Khôn ở lại nơi này, tìm ở hai thôn trấn lân cận, chung quy sẽ tìm được sớm.”
Thi Hiểu Nhiên thấy điểm tâm đưa đến chỉ có một phần, hỏi: ” Huynh đã ăn rồi?”
“Ừ.” Thương Thần Phi cười, ” Đây là đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô. Ăn nhiều một chút, mau mau khôi phục sức sống.”
Thi Hiểu Nhiên mặt mày hớn hở vui vẻ nhìn hắn, môi mỉm cười, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng.