Nhìn dòng nước lăn
tăn gợn sóng, Thi Hiểu Nhiên nhịn không được liền tháo đôi hài, hai chân khua khua mặt nước. Nước hồ hơi lạnh, thấm vào gan bàn chân, Thi Hiểu
Nhiên chẳng mảy may để ý. Một lát sau nàng ngồi trên tảng đá trơn bóng ở bên hồ, hai chân không ngừng khuấy động ở trong nước. Cố Bắc Viễn khi
trở về, trên tay một bên xách gà rừng, một bên là thỏ. Thấy nàng đang
nghịch nước, nhẹ nhàng nói “Nước lạnh, đừng nghịch lâu.” Nói xong ném
con mồi qua một bên, rồi đi tìm mấy nhánh cây nhóm lửa.
Thi Hiểu Nhiên chơi đã, mang hài vào chạy lại giúp.
Lúc mặt trời ngả về tây cũng là lúc lửa được nhóm lên, Cố Bắc Viễn thả mấy
nhánh cây to, ngọn lửa không quá lớn, vừa đủ làm chín thức ăn bên trên.
Thi Hiểu Nhiên cẩn thận trở gà rừng trên lửa, nhìn sắc da gà chậm rãi vàng
rượm. Gà nướng tuy chỉ cho chút muối, không có gia vị khác, nhưng lại
thơm phức.“Nhị cung chủ, người đã từng thử ướp gà rồi gói lại, bên ngoài bọc một lớp bùn, sau đó chôn trong đất, mặt trên để lửa nướng chín
chưa?”
“Chưa, ngươi đã ăn qua ư?” Cố Bắc Viễn thỉnh thoảng lại đảo mặt con thỏ cùng gà rừng trên lửa, động tác tao nhã nhàn hạ.
“Ta cũng không có. Chỉ là nghe người ta nói qua, từ một kẻ hành khất võ
công rất cao sáng chế.” Thi Hiểu Nhiên chỉ mơ hồ nhớ rõ Hồng Thất Công
kêu để gà hoa chôn trong đất nướng. ( V: chỗ này mình không chắc nữa, A: trong phim kiếm hiệp ấy ạ) Trong thành thị nào có loại điều kiện nấu
nướng thế này, nhiều lắm là vài người đi công viên thuê cái bếp lò, mua
mấy xâu thịt, nướng một chút đồ ăn cho vui.“Người nghĩ đi, nếu đem gà
ướp lên trên các loại gia vị rồi bọc lại nướng chín khẳng định thịt sẽ
rất mềm và thơm ngon, nghĩ đến liền chảy cả nước miếng.”
“Nghe
qua không tồi, có thể dùng lá sen bao lại rồi phủ bùn ẩm lên. Lần sau
chúng ta sẽ thử.” Cố Bắc Viễn cảm thấy cùng nàng đến đây nhóm lửa nướng
thức ăn tựa hồ cũng là một thú tiêu khiển không tệ. Nàng dường như rất
thích được ăn nhiều món.
“Được, chờ người luyện công đi ra chúng
ta liền thử xem. Người nhất định phải mang ta đi nha.” Thật sự là làm
người ta rất ư là hưng phấn, “Nhị cung chủ, người nhất định phải sớm
ngày thành công, ta không chờ lâu được đâu.”
“Được.” Cố Bắc Viễn
nhìn khuôn mặt nàng bị ánh lửa nhuộm hồng mặt, lông mi thật dài, mặt
tươi như hoa. Nhiều năm như vậy, hắn đều ở một mình, khi còn bé thì bị
nhốt, sau đó được đại ca giải cứu, nhưng cũng không có người gần gũi với hắn. Chỉ còn mức không ngừng luyện công, không ngừng luyện võ đến trình độ cao để lắp đầy cuộc sống hư không. Sau khi nàng tới, cuộc sống phong phú rất nhiều, trong lòng hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
“Nhị cung
chủ, võ công thật sự rất quan trọng ư? So với hạnh phúc của một người
còn quan trọng hơn sao?” Thi Hiểu Nhiên không hiểu, đã là tam đại môn
phái đứng đầu, chẳng lẽ chỉ theo đuổi võ công cá nhân thôi sao? Nàng
thực sự cảm kích Cố Bắc Viễn, thật tình hy vọng hắn hạnh phúc — nhưng
nghĩ đến hắn cùng mỹ nhân ở Lạc Hà Cung tình chàng ý thiếp hình như cũng không phải chuyện sung sướng gì.
“Bảo vệ Thất Dương Cung là trách nhiệm của ta. Còn việc bế quan là ý tứ của đại ca.”
Quả nhiên là đại cung chủ, thật muốn trói cái loại tiểu nhân như hắn, cái
tên âm hiểm giả dối này, ngay cả đệ đệ của mình cũng lợi dụng. Khuyên
hắn khẳng định sẽ không nghe. Người ta là thân huynh đệ, nàng chỉ là một nha đầu, làm gì có tư cách. Khóe miệng Thi Hiểu Nhiên co quắp:“Thất
Dương Cung đã lớn mạnh như vậy. Võ công cá nhân dù có so ra cũng kém sức mạnh tập thể, cần gì phải phí hoài tuổi thanh xuân vào việc này? Nhân
sinh còn biết bao nhiêu lạc thú.”
Cố Bắc Viễn không nói tiếp, một lát sau, thấy gà đã nướng xong, liền cầm lấy đưa cho Thi Hiểu Nhiên,“Ăn đi, thịt để ta canh. Ngươi nướng như vậy đến cháy khét cũng không chín
được đâu.”
Thi Hiểu Nhiên tiếp nhận miếng gà nướng vàng óng, cũng không muốn bàn lại đề tài này, cầm xiên gà, chờ nó hơi nguội một chút
liền bỏ vào miệng thưởng thức.
Ban đêm bầu trời xinh đẹp dị
thường, ngân hà ánh sáng ngọc, có gà rừng, nguyên vị hỏa nướng, bên cạnh còn có một đại soái ca, Thi Hiểu Nhiên cắn thịt, trong lòng thật sự
hạnh phúc. ( V-Emy: Sướng quá còn gì =)) )
————-
Ngày
thứ hai Cố Bắc Viễn xác thực không ở Trầm Hoa điện, Thi Hiểu Nhiên nhìn
thấy tẩm điện trống trơn, trong lòng là một loại tịch mịch. Chạy đến
phòng bếp lấy hai loại điểm tâm nàng đặc biệt thích, gói lại, mang theo
đi tìm Trần Y Vân.
Ở Lạc Hà Cung đợi đến giữa trưa, Trần Y Vân
hỏi:“Sao hôm nay ngươi lại không gấp rút như mọi khi nhỉ? Không cần hầu
hạ nhị cung chủ dùng cơm trưa sao?”
“Hắn bế quan, mấy tháng sẽ
không gặp. Trầm Hoa điện không có người nào, lạnh lẽo, yên tĩnh, trở về
làm chi?” Thi Hiểu Nhiên thiếu hưng trí.
“Hôm nay nhìn ngươi ỉu
xìu, chẳng lẽ là vì Nhị cung chủ bế quan?” Trần Y Vân trêu chọc,“Hắn bế
quan ngươi không phải càng tự do sao? Ngược lại, ta thấy ngươi chẳng có
tinh thần gì cả?”
“Là vì cảm thấy sau này mấy tháng liền phải ở một mình, cực kì vô nghĩa !”
“Ta không phải người sao? Ngươi không có việc gì có thể chạy tới nơi này
tìm ta, để Tiểu Lan xử lý việc bên ngoài. Còn nói không có ý nghĩa.
Chẳng lẽ ngươi có có ý tứ muốn hầu hạ nhị cung chủ hả?” Y Vân thấy bộ
dáng Hiểu Nhiên hôm nay liền muốn trêu ghẹo nàng.
“Hầu hạ người
khác mà tính là có ý tứ gì? Ta mới không phải mệnh khổ. Chẳng qua là Nhị cung chủ tạm thời đi vắng, ta không biết làm cái gì.” Thật là nhàm chán muốn chết.
“Là ngươi không nỡ rời xa nhị cung chủ thì có.” Trần Y Vân đứng lên, thở dài,“Chẳng lẽ ngươi thích hắn ?”
“A?” Thi Hiểu Nhiên bị lời nói của nàng kinh động ,“Thích nhị cung chủ? Làm
sao có thể? Hắn không thể gần nữ sắc, ta làm sao có thể thích hắn cơ
chứ?”
“Haizz… Nếu không biết điểm ấy của hắn, ta sẽ khẳng định
ngươi thích hắn. Ta chưa gặp qua hắn, nhưng nghe ngươi nói chắc cũng là
tuấn nam ngọc thụ lâm phong, đối với ngươi lại nuông chiều……” Trần Y Vân ngừng một chút, lại nói “Không thích cũng là điều tốt.”
“Nam
nhân này thật sự đáng tiếc. Ngay cả mỹ nhân như ngươi cũng không cảm
thấy hứng thú. Ta nghĩ cũng không dám nghĩ.” trong lòng Thi Hiểu Nhiên
thật bi thương. Mĩ nam như vậy mỗi ngày ở bên người, vả lại, là người
đầu tiên nàng gặp mặt sau khi xuyên qua, võ nghệ cao cường, đối với nàng rất tốt, nói không có hảo cảm, đó là gạt người. Nhưng hết thảy đều bị
bóp chết từ trong trứng. Trước kia biết hắn đã có lão bà, nàng không dám thân cận. Hiện tại có thể thân cận, nàng vẫn như trước, không có một ý
nghĩ gì.
“Không nghĩ ngươi còn có bộ dáng này. Ngươi cho là Nhị
cung chủ đáng thương? Chúng ta có thể ở Thất Dương Cung này bảo toàn một mạng, đó là lựa chọn sáng suốt. Đừng hy vọng xa vời làm chi.”
“Ta không có bổn sự gì, toàn dựa vào sự chiếu cố của hắn. Tự nhiên cũng hy
vọng hắn có thể quan tâm ta hơn. Chuyện trong chốn võ lâm ta cũng không
hiểu, người nên giúp hay bỏ, ta cũng chỉ lo được cho bản thân mình .”
Người khác xuyên qua khắp nơi hoa đào nở. Nàng xuyên qua bị ngược lại bị bán, bên người có đóa hoa đào không tồi, đáng tiếc lại không nở được (ý bảo anh Viễn đấy LoL). Tại Thất Dương Cung đây chạy đi đâu mới tìm được chân mệnh thiên tử của nàng chứ?
“Không nói chuyện này nữa. Ngươi trưa trở về ăn hay vẫn ở chỗ này?”
“Ở chỗ này ăn đi.”
Sau giữa trưa, nghĩ đến thời gian dài không việc gì làm, Thi Hiểu Nhiên
chuẩn bị hướng hai chủ tớ mở rộng hoạt động giải trí dân gian Trung Quốc đã ăn sâu vào lòng người — mạt chược cùng bài tú lơ khơ, cân nhắc đến
nhân số cùng đồ dùng chế tác, trước hết phải kiếm người làm bộ bài đã.
Thi Hiểu Nhiên hấp tấp chạy đến Trầm Hoa điện tìm đến bản in bằng đồng,
giấy, lấy tới đây cùng hai người giải thích cả nửa ngày. Trần Y Vân mặc
dù không rõ nàng vì sao nhiệt tình như thế, nhưng khổ nỗi nơi này không
có thứ mua vui, buồn chán hết sức, thế là mọi người cùng nhau hứng thú
cắt cắt vẽ vẽ, mất một buổi chiều, cuối cùng làm ra được một bộ bài tú
lơ khơ.
Sau khi dùng xong bữa tối, Thi Hiểu Nhiên giới thiệu vài
chò trơi, thử đem ra chơi hai ba trò, hai chủ tớ đều cảm thấy vô cùng
thú vị, hưng trí dạt dào, nhưng sắc trời đã tối, đành phải hẹn nàng ngày mai tiếp tục.
Mấy ngày sau Thi Hiểu Nhiên mỗi ngày đều hướng
Tiểu Lan- Lạc Hà Cung truyền mấy trò này cho các nha hoàn khác. Bài cũng bắt đầu lưu hành dần dần giữa những hạ nhân. Thi Hiểu Nhiên sau đó biết được ở trong lòng cười to ba tiếng – ha ha ha, giải trí từ thế kỷ 21 ta truyền lại mà có thể không được hoan nghênh sao?!
Nếu không có
mạt chược làm sao mà chơi? Nhưng bộ mạt chược này hơi bị khó làm. Thi
Hiểu Nhiên tìm quản sự Trầm Hoa điện, miêu tả lại bộ dáng mạt chược, nói nửa ngày quản sự liền vỗ ngực đáp không thành vấn đề, nhất định theo
yêu cầu của nàng mà làm.
Cuối thu khí sảng, Lạc Hà Cung cúc hoa
tranh diễm, ngày hôm đó ba người ở trong một tiểu đình thưởng cúc uống
trà đánh bài. Càng đánh càng hăng, bỗng một bóng người thướt tha đi tới, một thân váy xanh biếc, đi vào trong đình cúi chào“Tỷ tỷ hữu lễ. Xem
các tỷ tỷ chơi hưng trí như thế, không biết Thiên Tuyết có thể gia
nhập?”
“Được”, tam tiểu thư Hàn Thiên Tuyết này mặc dù đã gặp qua vài lần, nhưng chưa từng kết giao bao giờ. Hôm nay, người ta có tâm
tương giao, Thi Hiểu Nhiên rất cao hứng.
Tiểu Lan chuyển vị trí, tiếp đón Hàn Thiên Tuyết ngồi xuống, lập tức giới thiệu cách thức chơi.
“Gần đây Lạc Hà Cung có không ít người chơi bài, nguyên lai bài này là Thi
cô nương phát minh. Thật là thú vị.” Hàn Thiên Tuyết thật thông minh,
rất nhanh liền hiểu được ảo diệu trong đó.
“Ha ha, cũng không phải ta phát minh, bài ở quê nhà ta rất phổ biến.” Thêm một bằng hữu, Thi Hiểu Nhiên rất vui vẻ.
“Không biết quê của Thi cô nương ra sao ? Ta chưa bao giờ nghe nói qua bài này bài nọ.”
“Nhà của ta rất xa, dù sao cũng không thể quay về, không nói thì hơn. Nhưng
quê ta còn có rất nhiều trò chơi hay, ngươi đã gia nhập, làm thêm một bộ bài, ngày mai chúng ta bốn người chơi mạt chược.”
Tay Hàn Thiên
Tuyết cầm lấy bài xòe ra, bàn tay trắng nõn thon dài, thanh âm uyển
chuyển:“Thật có ý tứ. Thi cô nương thật sự hiểu biết không ít.”
“Nàng biết chơi bài, biết cách ăn điểm, người khác lại không.” Trần Y Vân nói tiếp.
“Đúng vậy, không giống như các ngươi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, Y Vân còn có chút quyền cước công phu, ta thật sự là xấu hổ hết sức.” So
sánh với tiểu thư khuê các cổ đại, Thi Hiểu Nhiên không khác biệt lắm so với thôn cô , lại nhìn về phía Hàn Thiên Tuyết,“Ngươi thì sao? Ngươi
cũng có công phu sao?”
“Ta cùng Trần tỷ tỷ đều là võ lâm môn phái sinh ra, đương nhiên mưa dầm thấm đất một ít, song chỉ biết khoa chân
múa tay chút thôi, tự bảo vệ mình thì không đủ đâu. Nghe nói Thi cô
nương ở nơi đó hầu hạ nhị cung chủ, sao lại có thể rảnh rỗi mà mỗi ngày
đều ở Lạc Hà Cung chơi thế?”
“Nhị cung chủ bế quan, ta đương
nhiên nhàn rỗi. Còn mấy tháng an nhàn đâu, chờ ta làm xong bộ mạt chược, các ngươi chơi mạt chược nha, so với bài này còn vui hơn.”
Lại chơi đến lúc mặt trời khuất núi, mấy người mới ra về.
Thi Hiểu Nhiên trở lại Trầm Hoa điện, chạy đến phòng bếp lấy cơm chiều.
Trước mắt cuộc sống của nàng cực kì tự tại, hoàn toàn không ai hỏi đến,
có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm quản sự là được, nếu đói bụng thì chạy đến phòng bếp, chọn món nàng muốn ăn, khi cần đã có người đưa tới.
Buổi tối khi tắm phát hiện lệnh bài không thấy, ở trong phòng tìm nửa ngày
cũng không phát hiện, xem ra là mất ở Lạc Hà Cung . Đã trễ thế này, ngày mai lại đi tìm đi. Đồ ở chỗ Nhị cung chủ không ai dám lấy bừa, nếu tìm
không thấy thì hỏi Ngô quản sự, kêu hắn hỏi giúp mấy người ở Lạc Hà
Cung.
Thi Hiểu Nhiên dậy sớm, ăn qua điểm tâm liền đến Lạc Hà
Cung tìm lệnh bài đánh rơi. Đi đến một chỗ yên tĩnh, đột nhiên sau gáy
tê rần, hai mắt tối đen, mất đi tri giác.