Say Mê Không Về

Chương 22: Chương 22: Bên bờ Lăng Giang




Trích Tinh Phong – Nghị sự điện cao ba trượng rộng năm thước, mặt đá lát cẩm thạch trơn bóng phản chiếu ánh sáng mập mờ. Lúc này, Tất Hàm cả người phong trần mệt mỏi tựa lưng vào điện.

Cố Nam Viễn thấy tay phải của hắn có vệt máu khô, sau khi cho người băng bó đơn giản liền bước đến gần: ” Ngươi tìm được nha đầu kia sao lại còn bị thương? Là người phương nào làm?”

Tất Hàm đối với vết thương nhỏ trên cánh tay không thèm quan tâm, ” Nàng ở một cái tửu lâu tại Ngô châu, ở cùng Thương Thần Phi của Đằng Vân các.”

“Ngươi bị người của Đằng Vân các làm bị thương?” Mới đây là Huyền Kiếm môn, bây giờ lại từ đâu nhảy ra một cái Đằng Vân các, ai cũng muốn phá rối Thất Dương cung hay sao?

“Là sơ suất của thuộc hạ. Vừa mới nhận được tin tức Thi Hiểu Nhiên ở Tụ Vị lâu - Ngô châu thuộc hạ liền một thân một mình lẻn vào muốn đem nàng về. Không ngờ có cả Thương Thần Phi ở đó.” Tất Hàm nói thẳng. ” Chuyện này liên lụy tới Đằng Vân các, không biết là có ý đồ gì hay không. Trước mắt Thất Dương cung cùng Huyền Kiếm môn như nước với lửa, nếu hai phái kia liên minh, chúng ta chắc chắn lâm vào thế bất lợi, vì vậy thuộc hạ đành về đây xin chỉ thị của cung chủ.”

“Thương Thần Phi? Là Đằng Vân các Tam công tử?” Cố Nam Viễn khoanh tay lại thong thả bước. Thương Mộ Sơn hai năm gần đây sống xa hoa dâm dục, thê thiếp thành đàn, Đằng Vân các cũng giao cho mấy đứa con tiếp quản, không hề tỏ ra yếu kém so với Thất Dương cung. Lần này bắt Thi Hiểu Nhiên đi, có lẽ là đã biết được tính chất đặc biệt của nàng ta. Bất quá muốn uy hiếp Thất Dương cung, đương nhiên sẽ không dùng một đứa nha đầu như vậy, hỏi lại: ” Nàng là bị Đằng Vân các cưỡng ép bắt đi?”

“Chắc là Hàn Thiên Tuyết bắt đi, giữa đường thì gặp được Thương Thần Phi. Hơn nữa…” Tất Hàm trầm ngâm chốc lát, ” là nàng tự nguyện ở lại.”

“Tự nguyện?”

“Thuộc hạ muốn dẫn nàng đi nhưng nàng không muốn, lại còn có quan hệ khá thân mật với tên Thương Thần Phi, dường như đã nảy sinh quan hệ nam nữ. ” Tất Hàm đem những chuyện xảy ra hôm đó kể lại cho hắn nghe.

Đệ đệ đối với nàng ôn nhu che chở, vậy mà mới vừa rời đi vài ngày, nàng đã ôm ấp nam nhân khác. Gương mặt Cố Nam Viễn trở nên âm u lạnh lẽo, thanh âm tức giận: ” Đúng là cái loại nữ nhân lẳng lơ trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Xoay người, thoáng lướt qua bóng hình mặc hắc y đứng gần cây Tùng ngoài cửa.

Tất Hàm thấy Đại cung chủ nổi giận, sợ rằng hắn sẽ giết người hả giận, vội nói: ” Thương Thần Phi gương mặt tuấn lãng, nữ tử phàm tục khó tránh khỏi động tâm. Nàng ta chỉ là một nha đầu bình thường, nhưng khá thân thiết với Nhị cung chủ. chúng ta vẫn nên bắt nàng trở về trước cái đã…..”

Ngẩng đầu lên lại thấy từ nãy đến giờ Cố Nam Viễn không hề nghe mình nói chuyện, ánh mắt hướng về phía cửa chính, biểu cảm trên khuôn mặt không chút gì thay đổi. Tất Hàm vội quay đầu lại, thấy thấp thoáng xa xa Cố Bắc Viễn một thân hắc y, không biết từ khi nào đã lặng lẽ đứng bên cửa.

“Bắc Viễn… đệ xuất quan?” Cố Nam Viễn giọng bình thản. Đệ đệ hai năm gần đây di chuyển không phát ra tiếng động, hơi thở như có như không, nếu không phải lúc nãy xoay người nhìn thấy, căn bản y sẽ không biết hắn đứng nơi này từ lâu. ” Lần này bế quan ra nhanh như vậy, thần công đệ luyện thế nào rồi?”

“Đã có tiến triển.” Cố Bắc Viễn bước vào điện, thanh âm trầm ổn như trước, nhưng lại không thể che giấu được sự lo lắng sâu trong đáy mắt: ” Đại ca, người đã bị bắt đi, tại sao lại không nói cho ta biết?”

“Người đã tìm được. Đệ cũng nghe rồi đó, nàng ta là nữ nhân không có quan niệm trinh tiết, còn đứng núi này trông núi nọ, lẳng lơ vô sỉ. Chúng ta hao hết tâm lực để tìm nàng, nàng ta lại ở bên ngoài vụng trộm với nam nhân khác, không muốn cùng Tất Hàm trở về.” Cố Nam Viễn đời này hận nhất chính là loại nữ nhân lẳng lơ như nước, thị phi như hoa, khiến cho huynh đệ chia lìa, cha con đối đầu. Chán ghét mở miệng: ” Có can đảm phản bội Thất Dương cung, ta nhất định đem cái đứa nha đầu kia về chịu Hủ Cốt hình ( đại khái là làm cho thối rữa xương). Một ả đàn bà như thế đệ còn quan tâm làm gì?!”

Cố Bắc Viễn cũng không biết nên nói gì. Vừa nãy nghe thấy Tất Hàm nói nàng ở bên ngoài yêu đương vụng trộm với Thương Thần Phi, cùng với hắn ta dây dưa mập mờ, còn không chịu trở về bỗng nhiên trong lòng có chút chua sót. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cùng mở miệng: ” Ta đi đem nàng trở lại.”

Cố Nam Viễn thấy đệ đệ của mình một mực kiên quyết, cũng không muốn ngăn cản. Đây vốn là chuyện của hắn, để hắn giải quyết thỏa đáng cũng tốt: ” Đệ đi cũng được, xem như là giảm bớt rắc rối cho ta.”

- – - – - – - – - – - – - – - – -

Đình thai lâu các, lang yêu man hồi. ( Không rõ ý câu này lắm, hình như là tả cảnh thì phải. 亭台楼阁, 廊腰缦回 nó là đây, ai biết giúp mình )

Thi Hiểu Nhiên tựa vào lan can, nhìn xuống cái ao nhỏ có đàn ca lượn tung tăng. Sau khi cái đêm Tất Hàm đến, ngày hôm sau Thương Thần Phi lập tức đưa nàng đến biệt viện của Tống Tử Ngộ của thành Bắc, bảo nàng nghỉ ngơi tỉnh dưỡng vài ngày. Kì thực trong lòng Thi Hiểu Nhiên rất rõ ràng, bất quá Tụ Vị lâu đã bị tìm ra, không thể cứ ở đó mà ngây ngốc.

Nếu Thất Dương cung thật sự muốn bắt nàng về… vậy Tụ Vị lâu kia hay biệt viện này thì có khác gì nhau đâu.

“Tống đại ca, ta liên lụy mọi người rồi.” Thi Hiểu Nhiên thở dài. Đêm đó tự dưng nàng bộc phát cái tính độc lập, hại mọi người bây giờ phải lo lắng đề phòng.

“Chúng ta đều đã nói với muội là không cần lo lắng rồi, thế mà muội vẫn cứ khách khí là như thế nào đây! Muội chẳng phải đã nói qua sao, Y Vân ở nơi đó như chim trong lồng, cá trong chậu, ngay cả người ngoài cũng không được gặp. Nàng sở dĩ phải đến đó là vì muốn bảo vệ Trần Sơn phái.” Tống Tử Ngộ đứng bên cạnh vừa an ủi, vừa nghiến răng nói: ” Ta chỉ hận không thể lập tức đến cứu nàng, làm sao lại có thể để cho muội bị bắt trở về cái chốn ấy được!”

“Thương đại ca là người của Đằng Vân các. Có khi nào làm cho Đằng Vân các bị phiền phức hay không?” Thương Thần Phi hai, ba hôm nay đều về rất muộn, đều là vì sắp xếp chuyện sau này cho nàng, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy thực áy náy.

“Ngày đó ở Nam sơn muội cũng thấy huynh trưởng của Thần Phi rồi đó, hắn ta chính là người nắm trọng trách to trong tay, nhiều người đối với hắn có thành kiến, thường hay bị xa lánh. Vì vậy gần như năm nào hắn cũng ở ngoài, không thèm đem người về Đằng Vân các. Võ Lâm các phái đều vì lợi ích của bản thân, thầm ám toán nhau rất nhiều, Thất Dương cung cùng Đằng Vân các từ lâu đã bất hòa, cho dù muội không ra mặt thì vẫn sẽ động thủ.” Tống Tử Ngộ thấy nàng không vui thì bắt đầu trêu chọc nàng. ” Nè nè, muội thử nghĩ xem bản thân mình có tố chất hại nước hại dân hay không hở?”

Thi Hiểu Nhiên khóe miệng run run, tự hỏi xem có thể nào như vậy không. Các đại môn phái thường đối đầu nhau vì tiền tài hay đất đai linh tinh, hồng nhan gây họa xem ra cũng không phải cứ muốn là làm được. Có thể lựa chọn con đường cho riêng mình, vậy thì không cần sợ mưa sợ gió gì cả, cứ chạy dần theo thời gian. ” Tống đại ca, ta luôn muốn có cuộc sống an bình, không cần chém giết ai cả.”

“Muội yên tâm, rồi sẽ có thôi mà. Chỉ là Thất Dương cung có một tổ chức ngầm cực lớn, cứ mãi dẫn muội chạy trốn cũng không phải là biện pháp tốt, cho nên Thần Phi mới đang cho người ra mặt hòa giải. Muội chỉ là một nữ tỳ nho nhỏ trong Thất Dương cung, Thương huynh tự mình ra mặt hy vọng có thể toại nguyện cho muội.”

“Chờ chuyện này kết thúc, hy vọng là ta có thể trải qua một cuộc sống du sơn ngoạn thủy ( nguyên văn là ngắm núi nghe nước), có thể tự mình tìm kế sinh nhai, hoàn thành mảnh ghép một gia đình bình yên.” Thi Hiểu Nhiên khát khao.

“Muội cứ nghĩ muốn kiếm tiền làm gì chứ? Nha đầu này, lúc nào cũng thích bận rộn. Còn không thừa dịp tuổi đang còn trẻ mà tìm đại một người để lấy, đồ cưới không cần lo gì cả, coi chừng mai mốt tuổi không còn nhỏ nữa thì không kịp đâu. Ta thấy Thần Phi cũng rất tốt, muội cứ nắm thật chặt vào!”

Bọn họ thì làm sao hiểu được cuộc sống như mong ước của nàng. Còn chưa đợi Thi Hiểu Nhiên trả lời, đã nghe từ xa một thanh âm truyền đến, ” Nhắc gì đến ta thế?” Quay sang thì liền thấy Thương Thần Phi một thân áo trắng thêu hoa, bước đi nhanh nhẹn.

“Không, không có gì.” Thi Hiểu Nhiên vội vàng che giấu, Tống Tử Ngộ ghép đôi uyên ương bậy bạ mà còn để người khác biết được, thật đúng là dọa người mà.

Thương Thần Phi gương mặt mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng như nước, chậm rãi từ tốn: ” Hai ngày nay có cảm thấy buồn chán hay không? Hôm nay thời tiết có vẻ không tồi, vừa hay ta đang rảnh rỗi, mang nàng đến bờ sông chơi chút nhé?” Nói xong lại nhìn sang Tống Tử Ngộ: ” Tống huynh, có muốn cùng nhau đi hay không?”

Tống Tử Ngộ vội vàng xua tay: ” Thôi thôi, ta ở lại đây thì tốt hơn. Các người cứ đi chơi vui vẻ đi, từ từ mà thưởng ngoạn nhé!” Lặng lẽ chuyển ánh nhìn sang Thi Hiểu Nhiên, hai đuôi mắt hẹp dài tựa hồ mang ý cười, như muốn nói ” Từ từ mà hẹn hò nhé ~”

Ánh chiều tà ngã về phía Tây, mặt sông gió thổi nhẹ nhàng lướt qua, nắng cùng khói vấn vít nhau trên cỏ, xa xa sắc trời mênh mang vô ngần, mây với núi thấp thoáng từa tựa nhau. Cổ đại mặc dù không có nhà cao tầng, không thể thấy ánh sáng lấp lánh bảy màu trên của kính thủy tinh mỗi lần hoàng hôn buông xuống, nhuưng không khí tươi mát, phong cảnh hữu tình. Thi Hiểu Nhiên tâm tình tốt hơn không ít, ngồi xuống nghỉ chân bên bờ sông, bỗng nhớ tới hà bao lúc trước vẫn còn đem theo, liền lấy từ trong tay áo ra: ” Thương đại ca, cái này tặng cho huynh, huynh xem xem có thích không?”

Thương Thần Phi đón lấy, cẩn thận xem xét, ánh mắt đầy một mảng vui vẻ: ” Cái này màu sắc tinh tế, hẳn là được nhuộm và lấy ra vừa đúng lúc, thanh cao mà không sơ sài, rất hợp ý ta.” Nói rồi lấy hà bao treo bên hông, rồi xoa nhẹ mi tâm của nàng: ” Không cần lo lắng quá, hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về Tụ Vị lâu.”

Thi Hiểu Nhiên nhẹ nhàng cười: ” Thương đại ca, ta không lo lắng, chỉ là muốn cảm tạ tất cả những chuyện mà huynh đã làm cho ta.”

Đột nhiên không khí xung quanh có chút không bình thường, sát khí từ đâu tràn ngập, Thương Thần Phi ngưng khí quay người lại.

Thi Hiểu Nhiên cũng hướng tầm mắt nhìn sang. Ánh nắng chiều chiếu rọi, thân ảnh thon dài đứng lặng lẽ như cây tùng. Áo choàng trên vai khẽ rơi xuống một nửa, nửa còn lại cứ chơi vơi, bộ y phục màu đen lạnh lùng trang nghiêm trang, sát khí quanh quẩn bên người.

Nàng sợ tới mức bật thốt ra: ” Nhị cung chủ!” Không nghĩ tới người lại đến nhanh như vậy, Thất Dương cung vì muốn bắt nàng, ngay cả Đại Boss ( từ gốc :3) cũng xuất động.

Thương Thần Phi ôm vai nàng kéo ra sau, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, tăng đề phòng lên mức cao nhất.

Tất Hàm nói, hắn không tin. Vừa rồi thấy hai người anh ôm tôi ấp, khanh khanh ta ta ( gọi thân mật), hắn cũng thực muốn không tin. Nhưng ngay lúc này, nàng vì nhìn thấy hắn mà sợ hãi tránh sau lưng Thương Thần Phi, hắn tin thật rồi, trong lòng cũng đau đớn đến ê ẩm. Cố Bắc Viễn hai con ngươi trầm lắng như không thấy đáy, sắc mặt đen hơn, nhìn thẳng Thi Hiểu Nhiên lạnh lùng mở miệng: ” Ngươi… thật sự không muốn quay về Thất Dương cung?”

Thi Hiểu Nhiên chưa từng nhìn thấy Cố Bắc Viễn nổi giận, bây giờ lại thấy sát khí ngưng tụ lại thành đám khói đen kịt như sương mù, khí thế làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ép người khác đến mức không thở nổi. Nàng căn bẳn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, sợ tới mức bất giác lùi về phía sau.

Cố Bắc Viễn thấy nàng bước về phía sau, rõ ràng là có ý muốn cự tuyệt, hai tròng mắt híp lại. Đột nhiên một dải ánh sáng trắng như xé toạt bầu trời, Cố Bắc Viễn từ trên lưng rút ra một dây trường liên ( Vầng, dây xích đấy ạ ~~) , hướng mặt Thương Thần Phi mà quất tới.

Đối với một người lấy việc luyện võ công làm thú vui, Cố Bắc Viễn tinh thông mười tám loại vũ khí . Hơn nữa trên người có độc là vũ khí tốt nhất, vì vậy trên người không cần đem theo kiếm hay đao linh tinh gì cả. Trường liên đối với hắn mà nói, là vũ khí, cũng là công cụ. Như tên, trường liên dài một trượng hai thước ( đại khái khoảng 4m – Theo Wiki, Gg), dùng hàn thiết chế thành. Chính bởi vì nó dài và linh hoạt nên Cố Bắc Viễn mới chọn nó làm vật tùy thân. Có khi không muốn lại gần làm bị thương người nhà, vì vậy liền rút trường liên lấy vật cần đưa, không cần khiến cho người ta bị độc đến mất mạng.

Thương Thần Phi thấy trường liên quất ra, vội rút bảo kiếm, nhảy vọt lên không trung né một kích. Biết Thi Hiểu Nhiên không có năng lực trốn tránh, chỉ cần nửa chiêu còn lại thôi cũng có thể làm nàng trọng thương, vì vậy bèn bay sang hướng khác.

Cố Bắc Viễn nhìn ra suy nghĩ của hắn, cũng dời chiến trường sang bên phía bờ sông khác, cách nàng hơn trăm bước.

Trường liên của Cố Bắc Viễn chiếm tuyệt đối ưu thế về khoảng cách. Tuy thân quá dài, không linh hoạt bằng roi, người sử dụng cũng không thể cử động tự nhiên nhưng vào tay hắn lại giống như sợi tơ bay lên lượn xuống phiêu dật, như linh xà ( rắn) múa may, mang theo cả tầng nội lực hùng hậu. Sợi xích giống như núi lở lao đến cuồng cuộn, như cơn cuồng phong lướt qua tiêu diệt sạch mọi thứ cản đường, khiến Thương Thần Phi không tài nào chạm vào được. Thương Thần Phi không thể lại gần hắn, càng không dám lại gần hắn, không tài nào phát huy được sở trường dùng kiếm của mình, chỉ còn cách gắng sức chống đỡ.

Thi Hiểu Nhiên hoàn toàn không nhìn ra từ nãy đến giờ là các chiêu thức gì, chỉ cảm thấy sát khí đầy trời cùng với tiếng gió thét gào khiến người ta tê liệt thành từng mảng. Hai thân ảnh hắc, bạch cuốn lấy nhau, xẹt qua nhanh như chớp, cứ tách ra rồi lại quấn vào, không thể nào phân biệt được đâu là đường kiếm đi, đâu là đường xích đảo, chỉ còn một dải ánh sáng lấp lóe vụt đến rồi đi. Tiếng kim loại chạm vào nhau kêu loảng xoảng, từng tiếng như đập thật mạnh vào tim nàng. Cuối cùng thanh âm hóa thành hình, biến thành một sợi dây gắt gao xiết chặt lấy trái tim, càng đè nén lại càng siết thật mạnh, đau đớn lan truyền đến từng thớ thịt. Hô hấp ngày càng khó khăn, đầu óc của nàng bây giờ bỗng trở nên trống rỗng, linh hồn như muốn bay vụt lên nên đè ép thân thể xuống, bên tai không còn nghe được tiếng đanh gọn lạnh lẽo của vũ khí, chỉ có một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu: Thi Hiểu Nhiên, ngươi xem xem ngươi đã làm cái gì?…

Mỹ nam như hoa như ngọc, ai cũng không hề thiếu nợ ân tình của nàng.

Ngàn san vạn sai, tất cả đều là lỗi của nàng; là nàng suốt đời theo đuổi, thế nào lại khiến người khác đem tánh mạng ra làm vật đặt cược?

Bên bờ Lăng Giang khiêu chiến sinh tử, vô luận là ai thắng ai bại, vô luận là có người chết hay không thì người nên xuống địa ngục vẫn là nàng. Thi Hiểu Nhiên chưa có lúc nào hận bản thân như lúc này, chỉ mong bầu trời đột nhiên rầm một cái, cầu cho sấm đánh nàng biến mất luôn đi,

Nhất thanh muộn hương ( ý là trong chốc lát, một lát), Thi Hiểu Nhiên bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình, chỉ thấy Thương Thần Phi như con diều bị cắt dây, bị đánh bật ra xa hơn hai mươi thước rồi ngã mạnh xuống đất. Thanh kiếm cũng bị trường liên cuốn văng ra xa, ” ầm” một tiếng rơi vào lòng Lăng Giang, bọt nước văng lên tung tóe. Tim nàng như ngừng đập, trong lòng hoảng hốt, giống như phát điên chạy tới bên cạnh Thương Thần Phi.

Thương Thần Phi nằm vật trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đau đến nhíu lông mày. Từ khóe môi một vệt dài màu đỏ chảy xuống, hẳn là bị thương không nhẹ.

Nhào người đến trước, toàn thân Thi Hiểu Nhiên giống như bị rút hết sức lực, hai chân mềm nhũn quỳ sát bên hắn, nỗi hối hận trong lòng dâng trào càng cao, nước mắt cũng chảy ra như Hoàng Hà vỡ đê, gào lên ” Thương đại ca………..”

“… Hiểu Nhiên, huynh không sao…” Thương Thần Phi mở miệng an ủi nàng. Còn chưa kịp nói hết câu thì máu tươi trong miệng phun ra ào ạt, bạch sam nháy mắt biến thành hồng sam.

“… Đừng….. chết…………..” Thi Hiểu Nhiên khóc không thành tiếng. ” Đều là….. là lỗi……… của ta………..”

Một thân hắc y như Câu Hồn sứ của địa ngục, chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng đi lại. Cố Bắc Viễn sắc mặt lạnh như băng, cả người tràn ngập sát khí chen lẫn đau thương.

Thương Thần Phi che ngực ho khan: ” Hiểu Nhiên…. đi mau………”

“Không đi!!!!!……… Vì ta…… mà huynh….. mới bị thương…….

Sát khí càng ngày càng nồng nặc của Cố Bắc Viễn khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Thi Hiểu Nhiên rơi từng giọt nước mắt, bỗng nhiên ngước đầu lên nhìn hắn, thanh âm kiên định: ” Nhị cung chủ, là do ta không muốn quay về Thất Dương cung. Tự làm tự chịu, ngài giết chết ta cũng được, chỉ cầu ngài hãy buông tha cho huynh ấy.”

Cố Bắc Viễn đứng lặng, trường liên rũ xuống đất, hai con người trầm lặng như mực,gương mặt ngưng trọng.

Không tài năng, không quen biết, ở thế giới này sống tạm một mạng, lẽ ra thế là đủ rồi. Chỉ vì nàng luôn mong muốn một cuộc sống như trong mơ, thế nên mới tạo thành cục diện hiện giờ. Thi Hiểu Nhiên hối hận đã không còn kịp, nhưng không thể nào để Thương Thần Phi bị giết, nàng nhìn Cố Bắc Viễn: ” Nhị cung chủ, đây đều là do ta gây ra, tất cả đều không liên quan đến huynh ấy!”

Thương Thần Phi cố gắng nhấc thân thể dậy, kéo tay nàng: ” Ta không sao. Nhất định có thể hoàn thành cuộc sống mà nàng luôn nghĩ tới.”

Lời này càng làm Thi Hiểu Nhiên thêm áy náy, tâm như tảng băng muốn nứt ra: ” Nhị cung chủ, ngài buông tha huynh ấy đi. Ta cầu xin ngài! Ngài muốn giết ta cũng được, mang ta trở về cũng không sao, tất cả ta đều cam chịu. Chỉ mong ngài thả huynh ấy đi……”

Nắng chiều chiếu xuống phía Tây, gió sông Giang nổi cuồng cuộn. Cố Bắc Viễn chỉ thấy trước mắt mình là hai người đang ôm nhau giữa một bầu trời đỏ rực. Nam tử lấy máu nhuộm hồng bạch sam, nữ tử lệ rơi đầy mặt, đau xót khôn cùng, không ngừng nhìn hắn mà hạ mình cầu xin. Hai người kia sinh tử gắn bó, tình cảm thắm thiết có nhau.

“Ngươi nguyện ý vì hắn mà chết?” Cố Bắc Viễn nghe thấy thanh âm của chính mình đã không còn chút cảm xúc nào.

“Chỉ cần ngài buông tha huynh ấy, muốn chém muốn giết thì tùy ngài!” Dù sao nàng cũng phải chết, hà tất phải khiến người khác bỏ mạng vì mình. Thì ra các loại oai phong lẫm liệt trong tiểu thuyết không hẳn đều là Thánh mẫu, mà là tự mình trách mình, bị áy náy tra tấn suốt cả cuộc đời.

Nghe thấy lời này, nội tâm Cố Bắc Viễn bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường.

Ngươi nguyện ý vì hắn mà chết, vì sao lại không thể vì ta mà sống?…

” Ta giết ngươi thì có được gì đâu…” Cố Bắc Viễn cười chua xót, nụ cười làm cho người ta vừa lạnh run lại vừa đau thương.

Cô đơn lẻ loi hai mươi bốn năm, từ lâu hắn đã tự cho rằng trái tim mình đã đóng băng, không muốn cũng chẳng cầu mong gì cả, nay lại bị một nữ tử trêu ghẹo khiến cho mặt hồ phẳng lặng gợn sóng. Ngày ấy vô tình gặp gỡ trong núi, cứ tưởng rằng ông trời thương xót cho hắn, đâu ai ngờ rằng đây chỉ là một giấc mộng tuyệt đẹp. Hiện giờ, người tỉnh, mộng tan, những nụ cười cũng dần biến mất, chỉ còn lại ánh trăng lặng lẽ rơi lệ trên bầu trời.

Tất cả đều chỉ là những giấc mơ xa xỉ…

Nam tử áo trắng, sáng trong như trăng; nữ tử mỉm cười, xinh tươi như hoa; thật là một đôi được trời tác hợp!

Cố Bắc Viễn tâm lặng như nước, từ trong lòng lấy ra một cái khăn màu trắng nho nhỏ hình vuông, nhẹ nhàng ném đi. Chiếc khăn tay liền bị cuốn vào trong cơn gió, càng bay càng xa, cuối cùng không một tiếng động rơi xuống sông Lăng rồi biến mất hoàn toàn.

Chỉ thấy hắn đờ đẫn xoay người lại, từng bước từng bước một rời xa. Gió đêm thổi lạnh lẽo, con đường phía trước thật tịch mịch, thật hoang vắng. Những vệt nắng cuối cùng chiếu vào bóng hình cô độc đến cực điểm. Cái bóng ấy thật dài, tựa hồ như đang cười, mà cũng có khi đang thầm lặng rơi nước mắt.

Hoàng hôn buông xuống, ánh tím nhẹ nhàng lướt trên từng gợn mây. Đêm nay ánh trăng lẻ loi không biết tìm ánh sáng nơi nào. Thất Dương sơn trúc xanh đổ rạp, Trích Tinh Phong mây trắng xa vời. Rời đi, khi chẳng còn ai ở cạnh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.