Thi Hiểu Nhiên sợ tới mức tim muốn vọt ra ngoài, mất vài giây sau mới bình tĩnh lại được, sau đó nàng liền khẳng định đây là con người, tuyệt đối không phải quỷ
trong mộng đuổi theo!
Thi Hiểu Nhiên không dám lên tiếng. Nàng
vẫn còn ở trong phòng của mình, nhưng các nữ tử khác thì đã ngủ say, đối với nguy hiểm này không hề hay biết.
Người này một thân hắc y,
toàn thân bị bóng đêm bao phủ, đang đứng cạnh giường của nàng, ánh mắt
nhìn chằm chằm nàng, nhưng cũng không làm bất cứ động tác gì. Ngừng một
lúc, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy bóng dáng ấy rất quen thuộc, có ý thăm dò,
hỏi: “Cố Bắc Viễn?”
Người nọ “ Ừ” một tiếng.
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy bực bội – chết tiệt, ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên muốn đi hù chết người ta à?!
Bất quá nàng không dám đem tức giận biểu hiện ra ngoài, chỉ lấy tay vuốt ngực mấy cái rồi ngồi dậy, hỏi: “Ngươi là tới tìm ta ?”
Cố Bắc Viễn không nói gì, lại đột nhiên vung tay lên. Thi Hiểu Nhiên chỉ
cảm thấy một vật gì đó như một sợi dây bò lên thắt lưng mình, loáng một
cái nàng liền bị kéo ra khỏi ổ chăn, ngã vào trong lòng nam nhân kia, eo cũng bị một cánh tay giữ chặt, hai người trong nháy mắt biến mất .
Sau khi đem Thi Hiểu Nhiên lên nóc nhà, Cố Bắc Viễn mới nới lỏng tay. Lớp
áo mỏng bị nữ nhân này túm chặt, hắn còn có thể cảm giác được nàng đang
run rẩy.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Thi Hiểu Nhiên mới dám
buông tay, thật cẩn thận ngồi xuống. Mái ngói cong cong trong đêm đen
trầm tĩnh lạ thường, xa gần đều có phòng ốc, Phi Thiên Bảo thật sự rất
lớn.
Nam nhân bên cạnh không nói tiếng nào, Thi Hiểu Nhiên cũng
không đoán ra hắn muốn làm gì. Địch bất động ta bất động, vì vậy nàng
ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao đang lấp lánh. Bầu trời đen thẳm,
thâm thúy cao xa, khiến cho đêm nay ngân hà sáng rực rỡ.
Thật lâu sau, nàng mới mở miệng: “ Ta lạc mất thủ hạ của ngươi, sau đó liền bị
lừa bán đến nơi này .” Thi Hiểu Nhiên sợ hắn để ý đến chuyện mình bỏ
trốn.
“Là do bọn hắn vô năng.”
“Võ công của ngươi hẳn là rất cao ?”
Cố Bắc Viễn nhìn nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cũng tạm, nhưng nhân ngoại hữu
nhân ( người này giỏi còn có người kia giỏi hơn), võ học thâm sâu vô
cùng.”
Đúng là cao thâm, nhìn hắn còn trẻ như thế, vậy mà cũng
được xếp vào hàng cao thủ. Thi Hiểu Nhiên lại hỏi “Học võ rất vất vả
sao?”
“Ngươi muốn học?”
“Ta muốn có thể tự bảo vệ mình.” Nàng nói ra suy nghĩ từ đáy lòng.
“Ngươi không cần học, cũng học không được.”
Đây tuyệt đối là đả kích nàng! Lại nói, nàng bị mama buộc học cách đi đứng
đến muốn khóc, hơn nữa bình thường học võ hình như đều là bắt đầu luyện
từ nhỏ, bây giờ xương cốt đã định hình khẳng định không học được.
Chẳng lẽ nàng chỉ có thể bị kẻ khác chà đạp?
Thi Hiểu Nhiên nhớ tới nam nhân này lúc trước còn nghĩ tới việc để nàng làm tiểu thiếp thứ năm, tối nay lại cố ý tìm đến. Giấc mơ lúc nãy rất khủng bố. Thi Hiểu Nhiên thật sự sợ hãi Thất Dương Cung. Nàng thà cùng Cố Bắc Viễn trở về làm tiểu lão bà của hắn cũng không nguyện đi tới cái nơi
đó, dù sao nam nhân này cũng không giống người xấu, bộ dạng lại anh
tuấn, vì vậy liền hỏi:“Ngươi đêm nay là tới dẫn ta đi?”
Không ngờ hắn lại nói:“Không phải.”
“Vậy ngươi tới làm gì?”
“Đến xem ngươi.” Thanh âm đều đều chầm chậm, giống như là đang nói muốn đi mua đồ ăn.
Thật sự là một nam nhân kì quái! Quá nửa đêm không ngủ được, lôi mình ra đây hứng gió đêm, lại còn đứng trên nóc nhà. Aizz, thế giới này thật sự là
không thể nói lý lẽ.
“Ngươi vì sao muốn tới xem ta?” Chẳng lẽ hắn thích thầm mình ?
Cố Bắc Viễn cúi đầu nghĩ rồi nói: “Ngươi thực kỳ lạ!”
Cái này mà hắn cũng nhìn ra? Nguyên lai vị đại ca này thật sự là cao thủ,
không biết hắn có nhìn ra là nàng xuyên qua đến đây không. Chẳng lẽ là
nàng hiểu lầm, hắn muốn mang nàng về không phải để làm tiểu lão bà thứ
năm, mà là muốn làm tư liệu nghiên cứu? Nàng vội vàng hỏi:“Lúc ấy vì sao ngươi muốn đem ta mang về? Hiện tại vì sao lại không muốn nữa ?”
Cố Bắc Viễn không trả lời, hắn chính là cảm thấy, nữ tử kì dị như vậy không thể tùy ý buông tha, trước đem nàng về rồi tính sau.
Nhưng đêm nay hắn không cần phải mang nàng đi.
Một lát sau, nàng mới nghe Cố Bắc Viễn nói:“Ngươi chuẩn bị đi theo tới Thất Dương Cung?”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ sợ ngươi sẽ không thể tùy
tiện đến xem ta như vậy nữa”, nhớ tới cái gì đó lại hỏi: “Là vì ta sắp
đi Thất Dương Cung cho nên ngươi mới không mang ta đi?”
“Đúng vậy.”
Thì ra là hắn sợ đắc tội với Thất Dương Cung.
Tuy rằng Cố Bắc Viễn có bốn lão bà, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn đem nàng
mang về, nhưng hắn là người nàng gặp đầu tiên ở thế giới này, trong lòng luôn cảm thấy thân thiết hơn một chút. Không nghĩ tới hắn có tà tâm lại không có gan làm, thật sự là đáng tiếc.
Thi Hiểu Nhiên nhất thời cảm thấy chính mình cùng Cố Bắc Viễn thật đúng là không phải người cùng một thế giới, nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia thật không thể nào
dễ chịu được.
Đã là cuối hạ, gió đêm hơi se lạnh, nàng lại bị hắn kéo từ trong ổ chăn ra, trên người chỉ mặc trung y ( áo trong), ngồi
lâu cũng thấy lành lạnh, huống chi nàng cũng không có gì hay ho để tiếp
tục nói với nam nhân này. Nàng dùng ngữ điệu khó chịu nói: “Ta muốn trở
về ngủ, nếu ngươi không có lời gì muốn nói, phiền ngươi đem ta trở về.”
Cố Bắc Viễn không rõ nữ nhân này vì sao mất hứng, thấy nàng không còn lòng dạ nào đứng ở nơi này, hắn đành phải mang nàng xuống. Hai người theo
hướng cửa sổ vào phòng, tới nơi mới buông cánh tay đặt bên hông nàng ra.
“Ngươi đã làm gì bọn họ sao? Vì sao bọn họ lại bất tỉnh?” Thi Hiểu Nhiên chỉ
vào bọn tỷ muội nằm trên giường gỗ vẫn đang say giấc nồng.
“Không có gì, chỉ điểm huyệt ngủ thôi, đến sáng mai là không sao hết.” Cố Bắc Viễn thản nhiên nói.
“Ừm, nếu như không có việc gì, ngươi cũng nên đi thôi.”
Cố Bắc Viễn không nói gì nữa, nhảy ra ngoài cửa sổ, chớp mắt một cái liền biến mất.
Thi Hiểu Nhiên trèo lên chỗ của rồi mình nằm xuống, nàng cũng không biết
lúc này là mấy giờ, tốt nhất vẫn nên đi ngủ tiếp. Binh đến thì tướng
chặn, nước đến có đất ngăn, nàng xuyên qua vào thế giới này chắc không
đến mức làm vật hi sinh, như thế chẳng lẽ sống không nổi? Cho dù thật sự sống không được, hôm nay cũng phải ngủ ngon giấc, nàng có đau buồn cũng vô dụng.
Âm lịch ngày hai mươi chín tháng bảy, ngày đại cát, thích hợp cưới gả.
Thất Dương Cung từ sáng sớm đã phái người đến, nói là đón dâu. Chẳng những
cung chủ không tới mà đoàn người đón dâu người nào cũng mang theo đao
kiếm bên mình, biểu tình vô cùng nghiêm túc, người không biết còn tưởng
là tới đòi nợ.
Thi Hiểu Nhiên đứng từ xa, chỉ thấy tân nương một
thân giá ý đỏ rực như lửa, dáng người thướt tha, không thấy rõ dung mạo
xinh đẹp như thế nào. Tân nương đội khăn hỉ, được nha hoàn nâng tay,
ngồi lên một chiếc xe ngựa xa hoa màu đỏ.
Theo sau xe là các nha
đầu hồi môn, tiếp đến chính là của hồi môn. Người của Thất Dương Cung
chủ yếu nằm trong đội ngũ trước và sau xe cưới, cũng có vài kẻ cưỡi ngựa cao to, không khí bị đè nén rất áp lực.
Đội ngũ rước dâu bắt đầu xuất phát. Thời điểm mới bắt đầu còn có chút áp lực, các nữ tử đi trên
đường cũng không dám nói gì. Nhưng đi được hơn nửa canh giờ ( 1 tiếng)
liền chụm đầu ghé tai nhỏ giọng nói chuyện, chỉ cần không nghị luận về
Thất Dương Cung cùng Phi Thiên Bảo là được. Mặt trời cuối hạ mặc dù
không thể so trời với tháng sáu ( tháng 6 trời đẹp, trời mát ^^), nhưng
vẫn có chút gay gắt, mọi người đều mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ có người
của Thất Dương Cung là còn giữ bộ dáng thoải mái. Đến giờ cơm trưa, đội
ngũ nghĩ ngơi lấy sức nửa canh giờ, phát chút lương khô nước uống rồi
tiếp tục lên đường bất chấp cái nắng giữa trưa.
Buổi chiều, đám
hồi môn nữ tử đi phía sau xe không hề có tiếng cười, mọi người đều gắng
dành sức để đi. Thi Hiểu Nhiên thề với chính mình cả đời cũng chưa từng
đi bộ lâu như vậy, đi đến khi mặt trời ngả về phía tây hai chân đều đã
mỏi muốn chết. Khi đi ngang qua thành trấn là lúc mọi người đều có cảm
giác mặt trời sắp ló dạng, kết quả người của Thất Dương Cung vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục hành quân băng qua mấy đoạn đường liền. Xem
ra đêm nay nhất định phải ăn ngủ ở vùng sơn dã hoang vu.
Đợi cho
mặt trời hoàn toàn xuống núi, đội ngũ rốt cuộc mới dừng lại, cắm trại
nhóm lửa. Xa xa bay đến mùi thịt nướng, mọi người càng cảm thấy đói
bụng, ai cũng đều muốn ăn một bữa thật ngon rồi chợp mắt một chút. Kết
quả khi cơm tối được bưng lên căn bản không có chút thịt, xem ra thịt
nướng này là đồ ăn cho người của Thất Dương cung. Người của Phi Thiên
Bảo xác thực không được đãi ngộ, ngoại trừ tân nương tử, đồ ăn của mọi
người đều không khác nhau lắm, nhưng mà không ai có thể kén chọn, lúc ăn cơm chẳng khác gì một đám lang thôn hổ yết, qui củ học hơn nửa tháng đã sớm bị ném lên chín tầng mây.
Có thể thấy được, trong lúc đối mặt với đói khát, những thứ khác chỉ là mây bay~.
Sau khi ăn xong Thi Hiểu Nhiên nhận nước ấm rồi đi vào lều. Lúc cởi hài ra
quả nhiên liền thấy trên chân nổi lên vài bọng nước. Nàng một bên xoa
chân, một bên không ngừng mát xa toàn bộ bắp chân, hy vọng ngày mai lúc
đứng lên chân sẽ không quá đau.
Hôm sau, mới tảng sáng liền bị
đánh thức, sau khi ăn sáng xong lại bắt đầu đi tiếp. Hai chân Thi Hiểu
Nhiên đều đau nhức, bàn chân bởi vì ngày hôm qua nổi lên bọt nước giờ
lại chịu khổ, tự mình trải nghiệm gian khổ của Hồng quân hành quân vạn
dặm ( Hồng quân: chi tiết tại đây ). Mỗi khi bên cạnh có người của Thất
Dương Cung cưỡi ngựa đi ngang qua, trong lòng mỗi người đều nhịn không
được mắng thầm: “Ngươi là nam nhân sao? Nào có nam nhân cưỡi ngựa mà để
nữ nhân đi bộ chứ !”
Mắt thấy tốc độ hiện tại phải hơn hai mươi
ngày mới tới nơi, người của Thất Dương Cung rõ ràng rất bất mãn đối với
tốc độ của nhóm người này, mặt càng bè ra.
Trèo đèo lội suối,
vượt trấn qua sông, sáng sớm xuất phát, đêm đến dừng chân. Thi Hiểu
Nhiên có khi có ý nghĩ, có nên thừa dịp lúc quản lý lơi lỏng chạy trốn
hay không? Trên người nàng có ngân phiếu, chỉ cần có thể đào tẩu, sinh
sống sau này hẳn là không thành vấn đề. Nhưng nơi này rất nhiều người
đều có võ công, có khi nào chạy nhanh cũng bị bắt lại? Nếu như bị tóm
được khẳng định cả trái cây cũng không có mà ăn.
Ham muốn tự do chiếm lấy suy nghĩ của Thi Hiểu Nhiên. Nàng phải đợi chờ cơ hội, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Không nghĩ tới cơ hội này ở buổi tối ngày thứ năm đã xuất hiện. Đêm nay Thi
Hiểu Nhiên đi lấy nước ấm hơi trễ một chút, đại khái nguyên nhân là do
thiếu người gánh nước. Không có nước ấm, Thi Hiểu Nhiên còn chưa có tắm
rửa, cố gắng năn nỉ cấp chút nước ấm, quản sự là người của Phi Thiên
Bảo, quản lí chuyện cưới gả này trong lòng buồn bực, hôm nay uống chút
rượu, nghe Thi Hiểu Nhiên muốn nước liền thấy phiền, trực tiếp ném cái
xô cho nàng, nói:“Muốn nước thì tự mình lấy đi, làm như mình là thiên
kim đại tiểu thư không bằng, bên kia có sông kìa.” Nói xong huơ tay chỉ
sang ” bên kia”.
Thi Hiểu Nhiên liền mang theo thùng gỗ xoay
người đi qua hướng bên kia, lập tức có tiếng quản sự ở phía sau nàng
vọng đến: “Tẩy rửa như vậy làm gì, đến nơi đó người cũng dơ bẩn.”
Con sông cách nơi cắm trại vài trăm mét, trên đường tối như mực, hai bên
đường đầy cỏ dại không tên, Thi Hiểu Nhiên nghe thanh âm từ phía doanh
trại càng ngày càng xa, bốn phía im lặng, cũng không có người nào, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nàng nghĩ lại nghĩ: Không có người đi theo
mình, đây không phải là thời cơ chạy trốn hoàn hảo sao?
Quay đầu
nhìn lại, bãi sông mấy trăm thước có một đám cỏ lau rất lớn, ẩn núp vào
đó rất khó bị phát hiện. Hiện tại đã qua hơn nửa giờ Hợi ( 22 giờ),
trong doanh nhiều người đã muốn ngủ, vừa rồi cái gã kêu mình đi múc nước tựa hồ cũng có men say, phỏng chừng đến sáng mai mới có thể phát hiện
thiếu người. Bọn họ sẽ nghĩ nàng đã chạy xa, mà người Thất Dương Cung
khẳng định sẽ không vì một nha đầu mà chậm trễ hành trình. Có lẽ đây là
cơ hội duy nhất.
Thi Hiểu Nhiên ném thùng gỗ vào lòng sông, chạy tới phía cỏ lau.
Cỏ lau cao thấp, gồ ghề, Thi Hiểu Nhiên chạy đến một chỗ dày đặc, tìm nơi
an toàn, ôm đầu gối thu người lại. Nàng không dám chạy đến chỗ sâu hơn,
sợ có đầm lầy hoặc là đột nhiên nhảy ra cái gì đó.