Buổi chiều Thi Hiểu Nhiên ngủ ở màn lý của Cố Bắc Viễn, là
do hắn yêu cầu như thế.
Trong khoảng thời gian này tự nhiên gặp chuyện, người trong
lòng cũng không ở trước mắt, trong lòng hắn chung quy vẫn không yên.
Thi Hiểu Nhiên cũng hiểu làm thế để tiện chiếu cố hắn, nếu
những người khác không có ý kiến, nàng sẽ tự nhiên mà chuyển qua đây, nhưng phải
trải thêm một cái đệm khác, dù sao hai người đều bị thương, đụng tới nhiều sẽ
khó lành.
Cố Bắc Viễn nửa đêm tỉnh dậy, bóng tối bao phủ, trong phòng
chỉ còn lại hơi nóng bóc lên từ chậu than đang cháy, trong đêm đen còn có người
đang trằn trọc trên giường, phát ra tiếng kêu rên kìm nén, như dùi trống đập
vào con tim, hắn mở mắt ra, kinh hoảng hiện lên, lo lắng hỏi:“Hiểu Nhiên, nàng
làm sao vậy? vết thương đau lắm sao?” Mấy ngày trước Thi Hiểu Nhiên quá mức khẩn
trương, một lòng căng thẳng, mỗi lần đều là Cố Nam Viễn điểm huyệt ngủ cho nàng,
nàng mới nghỉ ngơi.
Hiện tại, trong lòng tảng đá lớn đã được dở bỏ, vết thương
trên thân thể liền đau đến liệu tâm liệu phế, đau đến mức không ngủ được.
Nàng nghe tiếng hắn tỉnh lại, buồn bực trả lời:“Có một
chút.” Cố Bắc Viễn không biết nàng rốt cuộc bị thương như thế nào, nhưng nghe
thanh âm của nàng chỉ biết nàng chịu đựng thật sự thống khổ, quá nửa đêm còn
không ngủ được, hắn liền gọi người tiến vào đốt đèn.
Ngọn nến lung linh được thắp lên, Thi Hiểu Nhiên trên trán đổ
mồ hôi nhỏ giọt, giống ngân châm lóe nhiều điểm hào quang, nàng hơi cố sức ngồi
dậy, không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, nói:“Ta đi chỗ khác ngủ, nơi này ngủ
không an ổn.” “Có gì không an ổn? Là quá lạnh hay là quá nóng?” Thi Hiểu Nhiên
không đáp lời.
“Lại đây, đến chỗ ta.” Cố Bắc Viễn thanh âm như từ trong vầng
mây xuyên qua, ôn nhu chậm rãi, lại mang theo khí tức của ánh dương, khiến người
ta không thể cự tuyệt.
Thi Hiểu Nhiên xốc đệm chăn, phủ thêm áo bông, xỏ hài đi đến
giường của hắn, ngồi sát cạnh bên.
Cố Bắc Viễn dịch người vào bên trong ,“Ngủ bên cạnh ta đi.”
“Ta ngủ không thành thật, sẽ đụng tới vết thương của chàng.” Thi Hiểu Nhiên hai
mắt có chút sương mù, mặt lộ vẻ mệt mỏi, cự tuyệt đề nghị của hắn.
Cố Bắc Viễn nheo hai mắt như hai vì sao mờ nhạt, nửa khuôn mặt
ẩn trong bóng đêm, hắn vươn tay, nắm một tay nàng vào lòng bàn tay, thình lình
vươn hai ngón tay kia, nhanh chóng điểm huyệt trên người nàng hai cái.
“Chàng làm gì vậy?” Thi Hiểu Nhiên phát hiện chính mình
không thể động đậy, mặt mày mang theo nghi vấn.
Điểm huyệt với hắn mà nói mặc dù có chút cố hết sức, động tới
vết thương, nhưng không làm khó được hắn.
Hai tay chống hai bên, hắn cố sức ngồi dậy, giải thích:“Ta
muốn nhìn xem nàng rốt cuộc bị thương thành cái dạng gì rồi.
Nhưng nàng lại không cho ta xem, đau đến như thế, ta thật sự
rất lo lắng.” Hắn xốc áo bông trên người nàng, động thủ tách trung y của nàng
ra.
Ngón tay thon dài trắng trẻo rối rắm trên cúc áo, Thi Hiểu
Nhiên trong lòng một mảnh hoang mang, vừa vội vàng, lại vừa quẫn bách, Cố Bắc
Viễn luôn luôn quy củ, chưa bao giờ làm ra chuyện gì vượt phép tắc đối với
nàng, càng không nói đến chuyện khinh bạc nàng, nhưng ngay cả khi hắn không có
ý tứ kia thì việc cởi áo tháo thắt lưng cũng phải tìm cái thời khắc lãng mạn mà
làm, lần đầu phơi bày trước mặt hắn trên người lại đầy vết thương, xấu xí dữ tợn,
sợ là mặt mũi nàng cũng bị quăng qua chín tầng mây, nàng vội la lên:“Chàng dừng
tay, chàng đang phi lễ ta đó.” Cố Bắc Viễn quả thực đưa tay tháo cúc áo, đốt
ngón tay nắm chặt rồi chậm rãi mở ra, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần
đau thương, phảng phất như ánh trăng,“Nàng thực sự để ý sao? Ta không có ý tứ
khác, chỉ muốn xem vết thương của nàng một chút, nghe tiếng nàng trong đêm đen
đau đớn, đau đến ngủ không được, toàn thân ta cũng đau, lo lắng thật sự.
Nàng và ta như hình với bóng, trải qua mấy kiếp nạn này, chẳng
lẽ nàng còn để ý danh tiết, hư lễ thế tục hay sao? Hoặc chăng nàng đối với ta vốn
vẫn còn cố kỵ, còn có suy nghĩ khác?” “Như vậy không tốt, chàng buông ra trước
đi.” Thi Hiểu Nhiên thanh âm nhỏ dần, mất đi khí lực.
Cố Bắc Viễn trên mặt vẫn mang một tia bướng bỉnh,“Nàng cũng
thường xuyên thay ta chữa thương bôi thuốc, nơi này cũng không có người khác
xem thương cho nàng, dường như chỉ có mỗi mình ta động thủ.” Nói xong tiếp tục
cởi những cúc áo phiền phức.
Thi Hiểu Nhiên cắn môi, trên mặt bạc phấn phun ra, tràn đầy
xấu hổ cùng quẫn khốn (quẫn bách+khốn đốn), dứt khoát nhìn về phía khác, tùy ý
hắn đùa nghịch.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, toàn bộ màn phủ trong một phần
sương mù.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Cố Bắc Viễn kinh hãi, đồng tử
đen như mặc hắc ngọc lưu ly lại bật ra vài vết rạn, mày chau như ngọn núi
Thương Tín, khóa chặt sương khói.
Thân thể của nàng quấn băng vải lung tung, bao trùm toàn bộ
thân trên, cánh tay phải cũng bị bao như cái bánh chưng.
Thủ pháp băng bó vụng về cực kì, băng vải nhuộm máu, đã biến
thành thâm nâu, còn có một hai chỗ máu tươi thẩm ướt ra, hiển nhiên vết thương
còn đang ứa máu.
Từ cổ đến ngực còn có hai vết trảo thật sâu không được băng
bó, huyết nhục lộ ra, da thịt trắng nõn bên cạnh làm nền càng khiến vết thương
thêm khủng bố, kéo dài thẳng xuống phía dưới.
Xem ra băng vải này là tự nàng quấn lên, vì không tiện nên mới
quấn thành như vậy, thương thế chẳng những không có chuyển biến tốt, mà còn
chuyển biến xấu đi.
Nhớ tới những lời nói hắn nghe được trong lúc hôn mê, hắn
không chiếu cố nàng, nàng lại thảm đạm như vậy.
Khẩu khí của hắn tràn ngập áy náy, cúi đầu thở dài, tựa như
trách cứ nàng lại như đang trách cứ chính mình,“Đã vài ngày, miệng vết thương
đã không kết vảy, lại còn đổ máu, nếu không may vỡ ra hay bị mưng mủ, sẽ phải
khoét đi thịt thối, nàng xem có sợ hay không? Ta chỉ vài ngày không thể chăm
sóc nàng, nàng đã thành cái dạng này, bảo ta làm sao yên tâm đây?” “Vậy chàng đừng
bị thương! Vả lại ta đã thoa dược rồi, chỉ là lành hơi chậm thôi, muốn trách
thì trách dược của Tất Hàm không tốt, chàng giải huyệt cho ta trước đi.” Thi Hiểu
Nhiên biện bạch.
“dược của Tất Hàm xuất ra vô cùng tốt, là do nàng nhiều ngày
không chịu dưỡng thương cho đàng hoàng.
Vết thương nhỏ cũng không thể khinh thường, ta giúp nàng
nhìn lần nữa, sau lưng có thương tích không?” “Không có.” Thi Hiểu Nhiên cúi đầu
đáp.
“Vậy nàng nằm xuống, ta bôi thuốc lần nữa cho nàng.” Cố Bắc
Viễn nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến, áy náy tựa như những giọt mực không tan tạo
nên những lỗ kim trong con ngươi tối đen của hắn, trên mặt chấp nhất, khiến Thi
Hiểu Nhiên không nói nổi tiếng cự tuyệt.
Hắn đỡ nàng nằm xuống, nhưng không giải huyệt đạo cho nàng,
kéo chăn đắp lên nàng, che thật kín, hướng ra phía ngoài hô to “Người tới”.
Người vào là Lộ Nhị, nghiêm túc kính cẩn, không hề liếc mắt
một cái về phía giường.
“Đi lấy hòm thuốc đến, tiện thể thắp đèn lên.” Cố Bắc Viễn
phân phó.
Không bao lâu, hòm thuốc được lấy đến, mấy ngọn đèn cũng được
thắp lên, Cố Bắc Viễn để hạ nhân lui ra ngoài, không được tùy tiện tiến vào.
Cái hòm thuốc đặt ở bên giường, hắn tay cầm kéo, muốn cắt
tháo băng vải trên người Thi Hiểu Nhiên ra.
Cái này khiến Thi Hiểu Nhiên nóng nảy, nàng còn chưa từng khỏa
thân ở trước mặt một nam nhân, càng không muốn nói đến da thịt sắp hiện ra đây
lại tung hoành vết sẹo, trên mặt nàng một mảnh đỏ ửng, sốt ruột nói:“Chàng
không được nhìn, ta tự mình bôi thuốc là được rồi.
Hơn nữa chàng đang bị thương……” “Không được lớn tiếng nói
chuyện, vết thương trên mặt vốn đang tốt lên.
Ta sẽ chú ý, sẽ không làm nàng đau.” Cố Bắc Viễn thực kiên định,
hoàn toàn không có đường sống thương lượng ,“Ta không muốn điểm huyệt câm của
nàng, nàng nghe lời một chút.” Thi Hiểu Nhiên chẳng thể động đậy, biết không
tài nào lay chuyển được hắn, liền dứt khoát nhắm mắt, trên mặt lại như tháng
sáu nắng gắt thiêu đốt, càng ngày càng nóng.
Băng vải từng tầng từng tầng được vạch trần, Cố Bắc Viễn hít
một ngụm khí lạnh, mày nhíu lại càng sâu.
Trên bộ ngực tuyết trắng của nàng vết trảo tung hoành, lộ ra
màu thịt đỏ tươi bên trong, da thịt bên cạnh vết thương hơi sưng lên, có chút kết
vảy, nhưng có mấy vết trảo sâu còn rướm máu, có dấu hiệu mưng mủ.
Hắn đã tiếp xúc với những vết thương còn nặng hơn thế này,
nhưng nhìn thấy nàng da tróc thịt bong như vậy, ngực hắn lại quặn đau, so với vết
thương trên chính người hắn còn đau hơn.
Sói thật đúng là dã thú đáng ghét, mỗi vết trảo đều rất sâu
và dài, một mảnh băng cơ tuyết phu (da thịt trắng như băng tuyết) cũng bị phá
hư từ đó, hắn giờ phút này chỉ hận không thể chộp tới lột da rút gân, khó phát
tiết mối hận trong lòng.
Mắt của hắn giống như ánh trăng khuyết, trong trẻo nhưng lạnh
lùng ưu thương, thanh âm hơi phát run,“vết thương nhỏ bôi thuốc là được, còn mấy
vết thương sâu này phải loại bỏ máu mủ, sợ là sẽ hơi đau, nàng ráng nhịn một
chút.” Cố Bắc Viễn nói xong, từ trong hòm thuốc lấy ra vài cái bình sứ, dược bố
màu trắng, theo thứ tự đặt trên cái bàn nhỏ.
“Chàng làm nhanh một chút.” Thi Hiểu Nhiên mở mắt ra, yếu ớt
cầu xin.
Ánh mắt của nàng khiến lòng hắn một mảnh mềm mại, Cố Bắc Viễn
chậm rãi cúi đầu, đặt trên trán nàng một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước,
giống hệt lần trước Thi Hiểu Nhiên từng làm, thanh âm tựa cơn gió dịu từ đỉnh đầu
nàng truyền đến,“Ta biết nàng sợ đau, nhẫn một chút là được, lúc này không chăm
sóc tốt, vết thương khép lại khó tránh khỏi lưu sẹo, bầu bạn với nhau cả đời,
như thế khiến ta nhìn đến sẽ đau lòng.
Nàng hãy nhắm mắt lại, nếu đau liền kêu ra.” Trên trán còn
lưu lại hơi ấm từ chiếc hôn, Thi Hiểu Nhiên có chút sửng sốt, mở to mắt nhìn hắn.
Hắn bị thương là chuyện thường xuyên, mỗi lần như thế, hắn đều
tự mình trị liệu, cho nên đối với mấy loại ngoại thương nhỏ nhặt bình thường hắn
xử lý rất thuần thục.
Ngón tay trắng nõn lướt qua mí mắt của nàng, yến ngữ nỉ non
(ngữ điệu của chim Yến) :“Nhắm mắt lại, một lát là xong.” Trước tiên hắn thoa
lên một loại rượu thuốc gì đó, tay phải cầm một thìa dược nhỏ, ấn vào vết
thương sưng mủ, sau đó dùng dược bố nhanh chóng lau qua, lại đem thuốc bột chậm
rãi rắc lên.
Đôi chân mày thon mảnh của hắn nhíu lại, sắc mặt âm u, khóe
miệng mím lại, động tác trên tay cực kì nhẹ nhàng, cực kì cẩn thận như đang e sợ
rằng, hắn chỉ hơi dùng sức một tí thôi là sẽ bóp nát thứ gì đó tốt đẹp .
Thi Hiểu Nhiên từ từ nhắm hai mắt, chỉ thấy ánh lửa sáng tối
chớp động, rượu thuốc kia một lần được thoa lên là một lần toàn thân nàng rùng
mình, hết lần này đến lần khác không trốn tránh được, vừa mới bắt đầu nàng cắn
môi nhẫn nại, nhưng loại bỏ mủ trên vết thương cũng là quá trình thống khổ chậm
chạp, huống hồ không phải chỉ có một hai vết thương cần xử lý, lệ theo khóe mắt
rơi xuống, cuối cùng nàng thật sự nhịn không được nữa, bắt đầu kêu rên phát tiết,“Đau
quá…… Ô…… Đau…… Nhẹ chút……” Mới đầu chỉ là tiếng rên nhỏ vụn đứt quãng, sau liền
biến thành tiếng khóc lớn, thậm chí nàng còn quên mất vết thương trên má.
Cố Bắc Viễn toàn thân rung động như rơi vào hầm băng, đại giọt
đại giọt nước mắt chảy xuống, thấm ướt gối đầu, nóng bỏng như dầu sôi đổ trên
da hắn, khiến hắn một trận tổn thương đau đớn, hắn một mặt chịu đựng cảm giác
như điện giật đau đớn trong lòng, một mặt chú ý động tác trên tay , tận lực làm
thật nhanh, tận lực nhẹ nhàng.
Thời gian ngắn ngủn một chén trà nhỏ nhưng lại có cảm giác
như địa ngục dày vò vô tận, việc chữa thương này đối với hắn mà nói quả thực
chính là đem đao nhọn lăng trì, thuốc bột cuối cùng rắc xong, hắn cầm khăn mặt
nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, sắc mặt trắng bệch mang theo nhu hòa quyến
luyến, thanh âm khẽ run:“Đừng khóc, sẽ không bao giờ …không bao giờ nữa.” Hắn
giải huyệt đạo của nàng, Thi Hiểu Nhiên hơi chổm dậy để tiện cho hắn quấn băng
vải, khóe mắt như lá cây sau cơn mưa còn đọng lại giọt lệ trong suốt, cúi đầu nức
nở, ngực hơi phập phồng.
Từng lớp vải trắng lướt qua ngón tay, cuối cùng thắt khúc, hắn
thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, cầm quần áo đưa nàng mặc
vào, đem chăn bông nhẹ nhàng đắp lên, lập tức thu dọn hòm thuốc, nằm xuống bên
người nàng, bàn tay mát lạnh ở trên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve,“Còn rất đau
sao?” “Đỡ hơn nhiều.” Nàng trả lời, thanh âm nhu nhu mềm mại ,“Có phải rất xấu
hay không ?” “Cái gì?” Cố Bắc Viễn nghe không rõ, hắn vừa ngẫm nghĩ lại, chợt
nhẹ nhàng nở nụ cười, ở nàng bên tai khẽ nỉ non, mang theo vài phần triền
miên,“Tốt lắm, không xấu.” Ngừng sau một lúc lâu còn nói thêm:“Sẽ không để nàng
lưu lại sẹo, Tất Hàm cũng nói nàng yên tâm, nếu vẫn còn sẹo, ta lại đi tìm thứ
hoa tốt nhất vì nàng, nhất định khiến nàng khôi phục như nguyên trạng.” Thi Hiểu
Nhiên xả ra một nụ cười như dòng nước chảy, quay đầu nhìn thấy trên trán hắn lấm
tấm mồ hôi, vội hỏi:“vừa rồi chàng làm nhiều như vậy, có nghiêm trọng lắm
không?” Cố Bắc Viễn cười rực rỡ, ánh mắt lưu luyến như nước đảo qua khuôn mặt
nàng :“Nàng thật đúng là …, thể chất ta vốn khỏe mạnh, khôi phục sẽ rất nhanh.
Chỉ có nàng đó, nhất định phải chú ý nhiều.” “Vâng,” Thi Hiểu
Nhiên nằm bên người hắn, ngọn nến lấp lánh ánh lên màn trướng tĩnh lặng, khuôn
mặt hai người chỉ cách nhau mấy tấc, trong ánh mắt trong veo của Cố Bắc Viễn phản
chiếu bóng dáng của nàng, nhu tình ngàn vạn, nàng ngắm nhìn hắn đến thất thần.
Một lát sau, nàng nói:“Đã khuya rồi, ta qua bên kia ngủ.” Cố
Bắc Viễn lại nhẹ nhàng đè tay nàng lại, nhu hòa nói:“ ngủ bên cạnh ta đi, ta
cũng biết kiên định, hai con người bị thương chỉ biết an an ổn ổn, thành thành
thật thật mà ngủ.” Ngón tay thon dài của hắn lấp đầy khe hở giữa các ngón tay
nàng, mười ngón tay gắt gao đan xen nhau chặt, khuôn mặt sáng sủa của hắn nhẵn
mịn như dương chi ngọc.
Sau một lúc chỉ còn tiếng hô hấp trầm ổn vang bên tai nàng,
Thi Hiểu Nhiên trong lòng một mảnh quyến luyến, cũng không nguyện đứng dậy, nhẹ
nhàng nhắm mắt, ánh nến không biết từ lúc nào đã bị người ta tắt đi, chậm rãi
chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau vài nữ quyến được phái đến đây, tiện cho Thi Hiểu
Nhiên không ít.
Hai cái người bị thương giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố cho nhau,
cũng vì vậy mà việc dưỡng thương tăng thêm không ít thú vị.
Mỗi lần đến giờ uống thuốc, Cố Bắc Viễn sẽ nhìn chằm chằm
Thi Hiểu Nhiên, nếu nàng không uống, hắn cũng sẽ không bưng chén thuốc lên, thật
giống cái đứa nhỏ bướng bỉnh.
Mỗi lần nhìn vẻ mặt đắng ngắt của nàng khi nuốt xuống ngụm
thuốc cuối cùng, hắn sẽ tự tay đút một viên mứt hoa quả cho nàng, kèm theo nụ
cười mỉm ấm áp, mềm mại.
Mứt hoa quả là hắn dặn dò thuộc hạ chuyên môn từ bên ngoài
mang đến, Thi Hiểu Nhiên liền ngậm ngay trên tay hắn, cái lưỡi ấm áp thấm ướt
ngón tay, phảng phất như một luồng điện lướt qua, trong lòng hắn không hiểu sao
lại chấn động không ít.
Thi Hiểu Nhiên mỗi ngày tự mình giám sát Cố Bắc Viễn ăn cơm,
đủ loại thức ăn được gắp vào một chén lớn, nếu nàng cảm thấy hắn ăn quá ít,
nàng liền trưng bộ mặt bình tĩnh không uống thuốc uy hiếp, Cố Bắc Viễn chẳng
nói đúng sai, nhẹ nhàng cười, thấy nàng mắt hạnh trừng trừng, sau một lúc lâu,
hắn lại tiếp tục cầm lấy bát đũa.
Nàng mỗi ngày đều đi tìm Tất Hàm, hỏi thương thế của Cố Bắc
Viễn chuyển biến tốt hay không, nên điều dưỡng như thế nào, ăn uống nên phối hợp
ra sao.
Cố Bắc Viễn thời điểm vừa mới bắt đầu chỉ có thể nằm trên
giường tĩnh dưỡng, rất nhiều việc đều qua tay Thi Hiểu Nhiên, nàng đều làm ổn
thỏa, thỏa đáng, trên mặt mỉm cười nhẹ, như thể nụ hoa vừa hé.
Cố Nam Viễn tiến vào trướng chỉ thấy hai người bày ra bộ
dáng chàng chàng thiếp thiếp nùng tình mật ý, nhịn không được trên mặt cũng lộ
ra ý cười nhàn nhạt tựa viễn sơn, cầm một lọ dược đặt lên bàn, nhìn Thi Hiểu
Nhiên nói:“băng vải trên mặt ngươi có thể tháo xuống rồi đấy, thứ này cho
ngươi, thoa lên hai tháng là sẽ không còn vết tích gì nữa.
Vết thương trên người cũng có thể dùng, trở lại Thất Dương
Cung lại tìm Tiết thần y xin thêm một ít.” Thi Hiểu Nhiên thụ sủng nhược kinh,
vội cảm tạ hắn.
“Về sau không cần khách khí như vậy”, Cố Nam Viễn khóe môi
hơi nhếch, hào quang đầy mặt ,“Rất nhanh sẽ qua năm mới, xem ra năm mới tới ắt
hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây.” “Nơi đây mừng năm mới như thế nào? náo nhiệt lắm ư?”
Nàng đứng ở bên người Cố Bắc Viễn, vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Trừ bỏ Trích Tinh Phong sẽ treo lên rất nhiều đèn lồng đỏ, Cố
Bắc Viễn cũng không thấy qua năm mới có bao nhiêu đặc biệt, dù sao hắn đều có một
mình, náo nhiệt chẳng bao giờ liên hệ tới hắn, nhưng hiện tại hắn hơn phần chờ
mong, tâm tình mênh mông vô ngần, mi mắt khẽ động, nói:“Qua năm mới người của
các phân đà Thất Dương Cung sẽ lần lượt trở về, xướng tuồng vài hôm, so với
bình thường náo nhiệt hơn rất nhiều.” Hắn cố gắng hồi tưởng, vẫn nghĩ không ra
qua năm mới thì có gì đặc biệt.
Cố Nam Viễn cười nói,“Đến lúc đó nhiều người náo nhiệt, ban
phong phát thưởng, có ca có vũ, hạ nhân đều có hồng bao (bao lì xì), cả phái
không khí vui mừng.
Ngươi muốn dạng hồng bao nào, ta phát cho ngươi một cái.” “Hồng
bao không phải chỉ là hình thức sao?” Cố Nam Viễn cằm khẽ nâng, mặt mày tuấn
lãng,“Cũng không nhất định, tiền bình thường được chia cho hạ nhân.
Có khi ngươi muốn thứ gì đó, cũng không phải dùng tiền là có
thể mua được.
Ngươi không phải là người ngoài, đương nhiên không thể phát
tiền được.” Thi Hiểu Nhiên mặt mày cong lên, ý cười ngâm ngâm,“Ta không có mong
muốn gì đặc biệt cả, đại cung chủ phát cái gì ta đều thích hết, năm mới chỉ muốn
được vui vẻ, hạnh phúc.” Lại chuyển hướng Cố Bắc Viễn,“thời điểm Trích Tinh
Phong sang năm mới sẽ có tuyết rơi đúng không ? Ta rất muốn ngắm tuyết rơi.”
“trước và sau khi qua năm mới đều có một khoảng thời gian rất lạnh, bình thường
sẽ có hai đợt tuyết.” Cố Bắc Viễn cười khẽ.
“Chờ qua nguyên tiêu an bài một chút sự vụ trong cung, đệ
cũng nên bắt đầu khử độc, ta thấy Hoàng Kim hoa qua năm mới sẽ nở.
Trong khoảng thời gian này đệ lo mà dưỡng thương cho tốt,
hai ngày sau ta sẽ quay về, trong cung nhiều sự vụ.
Tất Hàm ở tại chỗ này, đệ cũng có người chiếu cố, không cần
ta quan tâm.” Cố Bắc Viễn vuốt cằm, đại ca bề bộn nhiều việc, trước mắt hắn
không có gì nguy hiểm, cũng cần phải trở về.
Không có chuyện gì khác, Cố Nam Viễn cũng không muốn quấy
nhiễu hai người, khóe miệng đầy cười thong thả xuất môn, ngẩng đầu nhìn bầu trời
cao xa, mây trắng lướt nhẹ.
Qua hai ngày, tuấn mã phi trần, Cố Nam Viễn dẫn theo hai người
rời đi, trước khi đi còn một phen nhắc nhở, khuôn mặt tràn ngập ý cười ôn hòa.
Cho dù có xe ngựa, lặn lội đường xa vẫn bất lợi tới việc dưỡng
thương, Cố Bắc Viễn còn muốn tĩnh dưỡng thêm một hai mười ngày hẳn xuất phát.
Nơi này món ăn thôn dã nhiều rõ rệt, gà rừng lại thêm dược
liệu bổ huyết ích khí nồng đậm một nồi nước, một ngụm nhấm nháp, ấm áp khoan
khái.
Thức ăn được làm có tư có vị, lấy thanh đạm làm chủ, không
có gà nướng thỏ nướng, Cố Bắc Viễn chỉ nói thân thể của nàng cũng cần điều dưỡng
thật tốt, khẩu thực chi dục ( ham muốn ăn uống) tạm thời khắc chế.
Thi Hiểu Nhiên thay đổi hai lần dược, miệng vết thương khép
lại rất mau, vết tích cũng không sâu, thêm một thời gian thao cao dược hoạt huyết
sinh cơ sẽ không nhìn ra sẹo, nhất thời tâm tình nàng dễ chịu hẳn lên.
Cố Bắc Viễn sau khi có thể xuống giường hoạt động, liền phối
hợp nội công điều tức dưỡng thương, tinh thần càng ngày càng tốt, mới qua mấy
ngày hắn đã bắt đầu đánh một bộ quyền thư giãn gân cốt vào sáng sớm.
Hắn đứng dậy rất nhẹ và chậm rãi, như sương sớm đêm khuya, lặng
yên không một tiếng động, hắn xưa nay biết Thi Hiểu Nhiên tham ngủ, cho nên
không muốn quấy rầy giấc ngủ ngon của nàng.
Tập xong một bộ quyền, trời đất hửng sáng, hắn mang theo vài
tia hàn khí trở lại phòng, thay người trên giường nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn,
hoặc ngồi bên đệm ngắm dung nhan nàng khi ngủ, hoặc cách một tấm đệm chăn ôm lấy
nàng, nếu Thi Hiểu Nhiên tỉnh lại, hắn sẽ ôn nhu nói một câu “Ngủ thêm một
lúc”, thanh âm so với lông hồng phất qua mặt còn nhẹ nhàng, còn nhu hòa hơn,
pha trộn vài phần sủng nịch.
Thi Hiểu Nhiên cũng sẽ kêu hắn thoát ngoại bào nằm xuống
cùng nhau, hắn cười cười khéo léo từ chối, thứ nhất là do thói quen dậy sớm,
hai là không muốn hơi lạnh đầy người lây sang đệm chăn ấm áp.
Nơi này là đồi núi đồng không, vào đông mưa không nhiều lắm,
khi thời tiết sáng sủa, bọn họ sẽ ở cùng sóng vai nhau xem mây trôi, ngắm mặt
trời lặn.
Ánh chiều tà cùng với những ngọn núi nhấp nhô tạo thành một
đạo kim quang lấp lánh, bầu trời phía tây một mảnh sắc hồng pha tím, sắc trời
trong giây lát vạn biến.
Thi Hiểu Nhiên đầu tựa vào bả vai hắn, khóe miệng mỉm cười,
xem mây tan rồi lại hợp, mặt trời lặn về phía tây .
Thời điểm nàng im lặng không nói lời nào, Cố Bắc Viễn cũng sẽ
im lặng không lên tiếng, đặt tay nàng vào lòng, mâu sắc như nước, lưu luyến
ngàn vạn, trong yên tĩnh cảm thụ hạnh phúc ấm áp.
Khi cảm thấy tay nàng hơi lạnh, hắn chỉ biết lặng yên không
một tiếng động độ chút chân khí truyền qua, để toàn thân nàng ấm áp lên một ít.
Cho đến lúc thái dương hoàn toàn chìm vào sau núi, chạng vạng
bốn phía, hơi lạnh từ mặt cỏ tản ra, hắn mới ở bên tai nàng nỉ non:“Trở về đi,
trời lạnh ” Hoặc là “Sắc trời đã tối muộn, nên về ăn cơm thôi.” Có đôi khi Thi
Hiểu Nhiên cũng sẽ huyên náo, kể chuyện quá khứ cùng một vài kiến thức, Cố Bắc
Viễn luôn luôn chăm chú lắng nghe, vẻ mặt điềm đạm nhu hòa.
Nàng một khi hưng trí sẽ kể một hai truyện cười, tuy rằng hắn
nghe không hiểu, nhưng sẽ phối hợp cười khẽ hai tiếng.
Nhìn màn trời cao xa, viễn sơn một màu khói, trong lòng hắn
lại dâng lên cảm giác may mắn, may mắn nàng đến đây, ngay lúc chính hắn đang cô
đơn gần như không thể kiện trì được nữa, nàng mang theo ý cười ấm áp đến với hắn.
May mắn người nàng gặp được ở nơi này chính là hắn, nếu
không phải thế, chỉ sợ hắn sẽ mai một trong biển người, khó có thể truy tìm được
nửa còn lại của hắn.
Vận mệnh, quả thật là điều kỳ diệu.