Trở lại doanh địa,
một đường tiến vào trong trướng, Giản Thất cùng Bạch Cửu lập tức quỳ
xuống thỉnh tội, Cố Bắc Viễn cũng không trách cứ:“Là sơ suất của ta. Ta
không dự đoán được sẽ có người tập kích. Tra xem là người của môn phái
nào gây nên, xem xem còn có người sống hay không?”
“Tuân lệnh”.
Cố Bắc Viễn đứng cân nhắc một chút, nói “Các ngươi đi xuống xem xét thương vong tổn thất, có việc lại đến bẩm báo.”
Giản Thất cùng Bạch Cửu cáo lui, lúc gần đi ra còn liếc mắt một cái vào góc
tường có nữ tử người đầy bùn bẩn kia, ánh mắt tràn ngập nghi vấn.
Trong trướng ấm áp, lại có ánh nến ánh bốn phía sáng rọi, đầu óc Thi Hiểu
Nhiên cuối cùng cũng từ trạng thái ngừng hoạt động khôi phục lại, ngẩng
đầu thấy Cố Bắc Viễn đang nhìn nàng.
“Nhị… nhị cung chủ,” Thi Hiểu Nhiên cũng không biết nên nói cái gì, chính nàng đang chạy trốn lại bị bắt.
Nam nhân đối diện cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút rét buốt.
Thi Hiểu Nhiên ngượng ngùng nói:“Nhị cung chủ tự mình tới đón tân nương tử sao?”
“Không phải,” thanh âm bình thản, ngừng một chút hắn nói tiếp,“Ta sợ gặp
chuyện không may, ngươi lại không thấy, tìm rất phiền phức.”
Xem
ra, hắn nhất định phải bắt nàng đến Thất Dương Cung. Nhưng khẳng định
nàng không làm ngũ phu nhân được đâu. Thi Hiểu Nhiên cũng không quan tâm lo lắng nhiều. Nếu là Cố Bắc Viễn, mạng nhỏ của nàng hẳn là có thể bảo
đảm. Lúc này nàng cảm thấy cả người khó chịu, buổi tối chưa tắm rửa,
ngồi trong đám cỏ lau nửa ngày, bị muỗi cắn toàn thân sưng ngứa, giờ chỉ muốn tắm một cái, sau đó lên giường ngủ một giấc thật ngon, thư giãn
tâm hồn đáng thương đã bị kinh động suốt nửa ngày này. Cho nên, Thi Hiểu Nhiên không sợ chết mà hỏi:“Ta có thể đi trước không? Ta cảm thấy rất
khó chịu.”
Cố Bắc Viễn nhìn người bình thường rất nữ tính, giờ phút này lại thảm hại không thôi, hỏi:“Ngươi bị thương sao?”
“Không có, chỉ là ta muốn tắm rửa rồi ngủ.” Thi Hiểu Nhiên có điểm ngượng ngùng, thanh âm nhỏ nhẹ.
“Vậy ngươi đi xuống trước đi!” Cố Bắc Viễn hô to, hướng Bạch Cửu nói:“Mang
nàng đi xuống nghỉ tạm. Giờ dần đã qua, ngày mai trễ chút hãy đi.”
Bạch Cửu biết nữ tử này thân phận đặc biệt, phái người đem nàng đến cái
doanh trướng nhỏ, theo sau có người mang nước ấm cùng quần áo tiến vào,
hỏi:“Cô nương có cần người hầu hạ không?”
Thi Hiểu Nhiên nói
“Không cần”, sao đó khép chặt cửa, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo.
Nước rất ấm, toàn thân đều thư thái, tiếp đó cơn buồn ngủ kéo tới, ý
thức nặng nề, nàng lập tức nhào lên giường.
Đêm nay có gối chăn
cũng thoải mái hơn rất nhiều, đầu óc mê man của Thi Hiểu Nhiên còn chưa
kịp tự hỏi hôm nay phát sinh chuyện gì, đã lâm vào mộng đẹp.
Cảm
giác ngủ rất thoải mái, khi tỉnh lại nắng chiếu rực rỡ. Mặc xiêm y rửa
mặt xong, có người đưa điểm tâm tới, Thi Hiểu Nhiên vừa ăn vừa nghĩ đến
Cố Bắc Viễn. Người này anh tuấn xuất sắc, lúc mới gặp tuy không nhiều
lời, nhưng cũng coi như ôn hòa, không ngờ truyền thuyết bên ngoài lại
tàn nhẫn huyết tinh đến vậy. Nhớ rõ khi đó hắn còn đem thức ăn chia cho
nàng, buổi tối ngủ cũng không đẩy nàng ra. Bây giờ hắn lại là cung chủ
đã cưới vài mỹ nhân, thưởng thức qua không ít tư sắc. Nàng cũng chỉ có
thể xem là nha đầu hồi môn, chắc không khơi dậy nổi hứng thú của hắn đâu nhỉ?
Hẳn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng liền thấy kì lạ. Lúc ấy nàng mặc quần áo “Quái dị” như vậy, tóc tai thì bù xù. Không biết
hắn có thể tin nàng là người của thế giới kia hay không?
Hắn chắc sẽ cho rằng nàng hồ ngôn loạn ngữ, suy nghĩ không bình thường .
Ăn xong ra khỏi trướng, bên ngoài đội ngũ đã chờ xuất phát, nhìn thấy Cố
Bắc Viễn đứng ở xa xa, ánh mắt hướng về miền viễn phương. Thi Hiểu Nhiên nhìn bóng dáng kia, cảm thấy toàn thân hắn tỏa ra một cảm giác cô đơn
tịch mịch. Ánh mặt trời rọi vào hắc y của hắn lại không thể xua tan cái
cảm giác mênh mang, mờ mịt kia.
Nhận thấy Thi Hiểu Nhiên đang đi đến phía sau hắn, Cố Bắc Viễn ngoảnh đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không, không có việc gì.” Không biết nên nói cái gì, Thi Hiểu Nhiên nghĩ ra,
lập tức đuổi theo, hỏi: “Nhị cung chủ, ta có thể cưỡi ngựa không?”
Ôi~ đôi bàn chân đáng thương của ta!!!
“Có thể.” thanh âm Cố Bắc Viễn vẫn thản nhiên .
Gọi người dắt một con ngựa đến trước mặt Thi Hiểu Nhiên, đại mã đỏ thẫm béo tốt cường tráng, nhìn tiểu nữ tử bên này tựa hồ có chút khinh thường,
móng trước còn đào đào vài cái trên mặt đất, nhưng ngại chỉ thị từ chủ
nhân bên cạnh, cũng tỏ ra quy củ. Thi Hiểu Nhiên từng có kinh nghiệm
ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi. Đội ngũ tiến lên với tốc độ chậm, nàng
nghĩ có lẽ phi ngựa đi cũng sẽ không thành vấn đề .
Chân trái đạp lên, hai tay gắt gao bám trụ yên ngựa, Thi Hiểu Nhiên dốc hết sức trèo
lên lưng ngựa. Võ sĩ dẫn ngựa đem dây cương đưa cho nàng. Thi Hiểu Nhiên ngồi trên lưng ngựa mà trong lòng đắc ý, mấy ngày hôm trước nàng đối
với mấy con ngựa còn thèm nhỏ dãi, hôm nay giấc mộng đã thành sự thật .
Lúc xuất phát, Cố Bắc Viễn không có đuổi kịp. Thi Hiểu Nhiên quay đầu nhìn
vài lần, đội ngũ càng chạy càng xa. Hắn vẫn đang đứng tại chỗ, bóng dáng càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không nhìn thấy. Nhưng qua một hồi lại
thấy một đạo bóng dáng màu đen thổi qua, bay vượt mặt đội ngũ, càng ngày càng xa, biến mất tăm.
Thì ra là ruồng bỏ đội ngũ tốc độ quá chậm!!!
Thi Hiểu Nhiên đi ở phía trước đội ngũ, song song là một thiếu niên tầm hai mươi bộ dáng đao khách, mặt mày tuấn tú, trầm ổn nội liễm, hàn đao buộc sau lưng. Thi Hiểu Nhiên biết hắn là một trong những người phụ trách
đón dâu lần này, hôm qua còn cùng Cố Bắc Viễn tới thương nghị, nhưng
không biết tính danh của hắn, nàng mở miệng hỏi:“Ta tên là Thi Hiểu
Nhiên, xin hỏi tôn tính đại danh vị thiếu hiệp này?”
“Ta không phải thiếu hiệp, ta là Bạch Cửu .”
Bạch Cửu kỳ thật đối với Thi Hiểu Nhiên cũng rất ngạc nhiên. Nhị cung chủ
thân mang kịch độc, không ai có thể tới gần, nhưng nữ tử này lại không
sợ, liền hỏi:“Ngươi trước kia có quen biết nhị cung chủ sao?”
“Đúng vậy. Nhưng tối hôm qua ta mới biết được hắn là nhị cung chủ.”
“ Gặp mặt như thế nào?”
“Đại khái là hai mươi mấy ngày trước. Ta lạc đường tại ngọn núi kia, sau đó chúng ta gặp nhau, hắn mang ta rời khỏi núi.”
“Ngươi là người của Phi Thiên Bảo?”
“Cũng không phải. Ta là sau đấy bị bọn buôn người bắt được, bán cho Phi Thiên Bảo.” Thi Hiểu Nhiên cảm thấy thực 囧.
“Vậy chính xác thì ngươi là ai? Tại sao có thể tới gần nhị cung chủ?” Bạch Cửu muốn biết nguyên nhân.
Thi Hiểu Nhiên cũng không biết trả lời thế nào. Chung quy không thể nói ”
ta không phải người thế giới này”. Hơn nữa, không phải ta muốn tiếp cận
nhị cung chủ, là nhị cung chủ các ngươi muốn mang ta trở về!
Bạch Cửu thấy Thi Hiểu Nhiên không nói lời nào, bộ dáng có chút khó xử, thầm nghĩ nữ tử này rất kỳ quái, nên sớm báo cho đại cung chủ biết, điều tra rõ lai lịch, để ngừa nàng ta tâm tư lệch lạc.
Hai người đi một
đoạn không hề nói chuyện, đi chung đường cảm thấy chút nhàm chán, Thi
Hiểu Nhiên lại thỉnh giáo Bạch Cửu cách giục ngựa chạy nhanh như thế
nào. Bạch Cửu chỉ điểm là cẳng chân, đầu gối cùng đùi trong phải dùng
sức áp vào ngựa, hướng người về trước, mông cùng yên ngựa tựa như chạm
mà không chạm, theo tiết tấu chạy của ngựa mà phập phồng.
Bạch Cửu lại nói:“ Ngựa là một loài động vật ôn hòa, lá gan cũng nhỏ, rất dễ nắm bắt.”
Thi Hiểu Nhiên tưởng tưởng tới một ngày có thể cưỡi ngựa giơ roi, tốt nhất
là mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, phất theo gió
vũ, thật sự là anh tuấn đến ngây người.
Luyện tập có hơi gấp rút, vì thế nàng liền ngồi trên yên cầm lấy một cây roi ngựa, nhẹ nhàng quật vào mông rồi kẹp chặt bụng nó. Đại mã đỏ thẫm chạy chầm chậm, thân thể
Thi Hiểu Nhiên lắc lư cùng với tiết tấu ngựa chạy chậm rãi hòa hợp. Vượt qua đội ngũ chừng một đoạn ngắn, Thi Hiểu Nhiên nắm chặt dây cương,
chậm rãi giảm tốc độ, chờ đội ngũ phía sau bắt kịp, nàng quay đầu, cằm
khẽ nâng, vẻ mặt đầy ý cười.
Chậm rãi lại thử vài lần, Bạch Cửu
thấy nàng tốc độ không nhanh, chạy cũng ổn nên không để ý lắm. Những
người khác thì ở trong lòng khinh thường: Loại tốc độ này, có thể kêu là chạy sao? Làm gì mà đắc ý thế?
Cảm giác chạy nhanh thật đúng là
tốt, không nghĩ nàng lại thông minh như thế, người khác dạy một chút là
biết. Thi Hiểu Nhiên bỏ lại một khoảng, cảm thấy phấn khích. Vừa hung
hăng rút một roi, hai chân áp chặt. Đại mã hiểu được ý tứ, ra sức, bắt
đầu chạy như điên.
Tốc độ tăng quá nhanh, Thi Hiểu Nhiên không
điều khiển được nữa, nhất thời thân thể ngửa ra sau. Nàng lập tức luống
cuống, thân thể lắc lư lung tung. Con ngựa không hiểu ý người trên lưng, ngược lại còn tung chân chạy nhanh hơn. Một hồi sau đã bỏ lại đội ngũ
thật xa.
Thi Hiểu Nhiên tuy rằng còn cầm dây cương, song hoàn
toàn không thể khống chế ngựa, trong đầu chỉ còn một mảnh mơ hồ, sợ hãi, há mồm kêu to:“Cứu mạng!!!”
Tiếng kêu sợ hãi từ cổ họng nàng phát ra làm ngựa giật mình, phát điên chạy loạn.
Bị lắc kinh hồn, chân Thi Hiểu Nhiên sắp rời khỏi bàn đạp, lông mao cũng
bám không được. Nhất thời nước mắt cùng nước mũi bay tứ tung, nàng không ngừng kêu sợ hãi:“Cứu – mạng –!!!” ( _ __ |||)
Bạch Cửu cùng
Giản Thất nghe được tiếng kêu, vội giục ngựa rượt theo. Thấy tình cảnh
này, họ bắt đầu hoảng sợ, quất roi thúc ngựa chạy thật nhanh, nhưng ngựa điên tốc độ rất nhanh, phút chốc khoảng cách đã quá xa.
Một bóng đen từ đằng xa tiến lại. Lúc này, hơn phân nửa thân mình Thi Hiểu Nhiên đã nghiêng qua một bên lưng ngựa, sớm đã hú hồn khiếp vía. Cố Bắc Viễn
cấp tốc giục ngựa, phi thân nhảy lên, cầm trụ cổ nàng, vung lên rồi
chuyển tay trái sang ôm lấy nàng, ở trên không trung xoay hai vòng, an
toàn tiếp đất.
Thi Hiểu Nhiên còn chưa hoàn hồn, hai tay như vòng sắt ôm chặt lấy thắt lưng hắn, vùi đầu vào ngực hắn, khóc rống lên.
Sắc mặt Cố Bắc Viễn hơi cứng ngắc, thấy nàng vừa bị kinh hồn, thân mình
lạnh run, khóc lóc vì sợ hãi. Hắn cũng thấy đau lòng, lấy tay ôm nàng.
Giản Thất cùng Bạch Cửu chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ, quỳ xuống:“Cung chủ thứ tội!”
Cố Bắc Viễn lạnh lùng liếc mắt bọn họ một cái.
Thanh âm gào khóc dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn còn tiếng nức nở. Thi Hiểu Nhiên thật rất sợ hãi. Vừa rồi nàng cảm thấy bản thân mình sẽ ngã xuống đến
bại liệt tàn phế, lần đầu tiên cảm thấy cái chết gần như vậy. Lúc này đã quên mất mình đang ôm ấp ai, cứ muốn ôm chặt lấy — lòng ngực này thật
an toàn, ấm áp.
Qua một hồi, Cố Bắc Viễn mới nói:“Được rồi, không có việc gì nữa.”
Thi Hiểu Nhiên thoáng nâng đầu lên, lại cúi đầu nói:“Cám ơn!”. Hai tay nới lỏng nhưng vẫn bấu lấy vạt áo đen không buông.
Cố Bắc Viễn thấy hai mắt nàng sưng đỏ, mặt đẫm nước mắt, vạt áo trước của
hắn rối tinh rối mù. Hắn lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng “Đừng khóc, đã không có việc gì .”
“Vâng.” Thi Hiểu Nhiên đáp lại.
“Làm sao vậy, không thoải mái à?”
“Không có, chỉ là rất sợ hãi thôi.”
“Về sau không được cưỡi ngựa một mình!” kỳ thật, khoảnh khắc Cố Bắc Viễn
nghe tiếng nàng thất thanh, trong lòng rất khẩn trương. Nhiều năm như
vậy, nàng là người duy nhất có thể chạm vào hắn. Nàng còn có nụ cười
trong sáng cùng biểu tình sinh động, mặc kệ là vì thể chất đặc biệt của
nàng hay là vì cảm giác kỳ lạ trong lòng, hắn cũng không muốn nàng gặp
chuyện chẳng may. Bằng không hắn sẽ không từ Phi Thiên Bảo đi theo đội
ngũ này.