Quản sự của Trầm Hoa điện hiện nay họ Trịnh, võ công tốt,
tính cách hòa ái dễ gần, chỉ là tuổi đã lớn, không muốn tiếp tục chém chém giết
giết nên liền đoàn tụ với người nhà trên núi Trích Tinh Phong, giữ chức quản sự,
quản lý thu xếp gọn gàng, ngăn nắp toàn bộ sự tình lớn nhỏ.
Đến tiết Nguyên tiêu, ông gặp Thi Hiểu Nhiên hỏi xem nàng có
muốn đi An thành xem hoa đăng hay không.
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy loại những thứ như hoa đăng không
thích hợp với người cô đơn chiếc bóng liền từ chối, không nghĩ đến ban đêm lại
có người đưa tới hơn mười hoa đăng hình dạng khác nhau, có hồng có xanh, thủ
công tinh xảo, treo đầy đại điện với ánh sáng đủ màu, Thi Hiểu Nhiên cảm kích sự
chu đáo của Trịnh quản sự, ông lại mỉm cười nói đây là do Nhị cung chủ phân phó
từ trước.
Qua hai ngày nàng bắt đầu khởi hành đi Ngô châu, mang theo
những người mà Cố Bắc Viễn đã sắp xếp trước.
Trước khi thành thân Trần Y Vân ở tại một tiểu viện khác,
nàng ấy nhìn thoáng qua người đi sau Thi Hiểu Nhiên, mặc dù tướng tá bình thường,
nhưng bước đi và hơi thở kia lại ám chỉ người tới có võ nghệ cao cường, đối
nhân xử thế có lễ, nàng cười đưa Thi Hiểu Nhiên vào phòng, chỉ nói: “Nhị cung
chủ chẳng những tình thâm ý trọng với muội, còn tâm như tế trần, chuẩn bị thỏa
đáng thay muội, muội so với ta có phúc hơn nhiều.” “Tỷ đã sắp thành thân còn
nói mấy chuyện này.” Thi Hiểu Nhiên sẵng giọng.
Trần phụ Trần mẫu tuy hiểu, nhưng vẫn ngại lễ giáo ràng buộc
nên không tiện đến, chỉ mắt mở mắt nhắm để hai sư huynh của nàng ấy đến đây chuẩn
bị, hai vị sư huynh kiến thức rộng rãi, nhìn ra người đến là người Thất Dương
Cung, lập tức bày ra bộ dạng như gặp đại địch, nhờ có Trần Y Vân giải thích rõ
ràng xong mới thoải mái lại như cũ.
Tuy rằng không có đoàn xe của hồi môn rồng rắn uốn lượn, hôn
lễ cũng khẽ cử hành, nhưng mũ phượng hà phi vẫn sang quý tinh xảo, mũ phượng nặng
trịch dùng vàng ròng tạo ra, đính đầy bảo thạch trông như phượng hoàng giương
cánh muốn bay, lấy ra một cái khiến toàn bộ căn phòng đều sáng sủa lên vài phần,
Thi Hiểu Nhiên hoảng sợ: “Nặng như vậy sao? Không phải sẽ đè gãy cổ luôn sao?”
“Cũng chỉ bảy tám cân mà thôi, mũ phượng tượng trưng cho tâm ý, sao lại cảm thấy
nặng được chứ? Tương lai đến lượt muội kết hôn, khó tránh Nhị cung chủ cũng làm
cho muội một cái một hai chục cân.” “Muội không cần nặng như vậy đâu, chẳng thực
dụng chút nào.” Thi Hiểu Nhiên lầu bầu, tuy không muốn đội trên đầu, nhưng vẫn
rất muốn nhìn xem.
Nàng buông xuống thật cẩn thận, trong mắt chứa vài phần hâm
mộ, lại nói tiếp Cố Bắc Viễn cũng chưa đề cập qua chuyện khi nào thì cưới nàng,
nhìn một phòng sáng trưng, nàng cũng muốn một hôn lễ, không cần phải xa hoa
lãng mạn, chỉ cần trịnh trọng một chút là được.
Ngày thứ ba sau khi thành thân nàng liền rời đi, không muốn
quấy rầy cặp chim yến tân hôn, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho việc an
bài của Thất Dương Cung, trực tiếp trở về núi Trích Tinh Phong.
Tháng hai gió xuân thổi bay, Trịnh quản sự đưa tới một con
diều, cũng nói đây là chuyện Nhị cung chủ đã phân phó từ trước.
Con bướm thật to như một đóa hoa mang sắc thái diễm lệ, bay
lên cao thật cao, in hình bóng xinh đẹp lên bầu trời xanh thẳm, cho dù rất xa
nhưng sợi dây nối với nó luôn luôn ở trong tay nàng, Thi Hiểu Nhiên nheo mắt lại,
khẽ mỉm cười nhìn con diều đang bay rất cao, giống như hai người cho dù cách
nhau rất xa, có thể sẽ không gặp lại nhưng hai tâm hồn luôn luôn nối liền một
đường với nhau.
Cây đào nhiễm sắc hồng, cây liễu bắt đầu trổ nhánh, nàng mời
người làm vườn chuẩn bị sân, hoặc là sơn trà màu hồng, hoặc là hoa diên vĩ với
nhiều sắc thái khác nhau, không ít danh phẩm liên tục được chuyển đến Trầm Hoa
điện, đến khi mặt trời ấm áp tháng ba chiếu xuống, hoa xuân nở rộ, ngũ thải tân
phân, đẹp không sao tả xiết.
Nàng không có hứng thú với nữ hồng hay thú chơi cờ phong nhã
linh tinh, lại vô cùng yêu thích việc trồng hoa, đi theo người làm vườn học tập,
tự tay đào đất cuốc xới, trồng đào trồng liễu, một đôi vợ chồng trung niên đều
là người am hiểu nghề làm vườn, đối với nàng lại thân cận, dốc lòng chỉ đạo,
không bao lâu sau Thi Hiểu Nhiên cũng biết hoa nào là hoa hỉ âm, hoa nào là hoa
hảo dương, hoa cỏ trong Trầm Hoa điện phần lớn là do tự tay nàng chăm sóc.
Lại chơi thân với tiểu nữ nhi tên là Đông Linh của hai vợ chồng
nọ, không biết là ai chủ trương, Đông Linh vẫn đứng ở Trầm Hoa điện xem hoa trồng
cỏ cùng nàng.
Tháng tư cỏ cây um tùm, một lần nàng đến Thiên Tâm hồ, gió
nhẹ phất qua, mặt hồ sóng gợn, trời trong, mây trắng, cây xanh tất cả đều thành
ảnh ngược in trong đó.
Ở triền núi bên hồ những người thợ đang bận rộn, cũng có một
mảng rừng đào đã được trồng xuống, lá cây lộ ra trên những nhánh cây thấp bé,
khẽ rung động trong gió.
Qua vài ngày có công tượng cầm một bức thiết kế lâu vũ cho
nàng xem qua, hỏi nàng còn có yêu cầu gì, nhìn xem còn nơi nào cần chỉnh sửa,
đó là một tiểu lâu rất khác biệt, chiếm diện tích không lớn, đứng tựa vào bên hồ
càng thêm phần sinh động.
Nàng cảm thấy tim mình ấm áp, hắn không ở trước mắt, lại như
không có chỗ nào là không hiện diện.
Tháng năm An thành có hội đua thuyền rồng, Cố Nam Viễn tới hỏi
nàng có đi xem hay không, nàng không muốn gây phiền đến nhiều người nên khéo
léo từ chối.
Cố Nam Viễn lại cố tình bảo nàng đi ra ngoài một chút, nói
đây là ý của Bắc Viễn, sợ nàng ở trên núi ngây ngốc nhàm chán, đua thuyền rồng
rất náo nhiệt, An thành cũng có không ít thứ thú vị.
Nàng cũng là lần đầu dạo chơi ở An thành, mang đủ bạc trên
người, nhìn thấy thứ mới mẻ kỳ quái gì đó đều mua vào túi.
Sự náo nhiệt trong ngày đua thuyền rồng đó càng không cần phải
nói đến, bình thường cũng đã vô cùng náo nhiệt, nay càng rộn ràng nhốn nháo.
Nghệ nhân dân gian ven đường rất nhiều, chỉ lấy mấy văn tiền
ăn vặt cũng làm có khuông có dạng, trông rất sống động, Thi Hiểu Nhiên nán lại
ước chừng ba ngày, yêu thích một nhà bán bánh nướng ở thành Tây, về sau thường
thường đi ra dạo một lần.
Đến tháng sáu mặt trời đỏ như lửa nung cháy mặt đất, đầu bếp
đưa tới một chén nước quả đá bào, băng vẫn còn thô, nhưng ăn vào cảm thấy hương
vị cũng ngon lắm.
Thi Hiểu Nhiên nghi hoặc đầu bếp nơi này lại có người đi trước
thời đại như thế, đầu bếp lại báo cho biết là nửa năm trước Nhị cung chủ đã dặn
dò qua, nàng nhớ lại trước kia nàng từng miêu tả qua cho Cố Bắc Viễn nghe, nói
đó là thứ mà mùa hạ mình cực thích ăn, vậy mà hắn lại để ở trong lòng.
Khi nàng muốn thêm một chén nữa, đầu bếp không đồng ý, chỉ
nói Nhị cung chủ đã phân phó, mỗi lần chỉ có thể ăn một chén, tuyệt đối không
được ăn nhiều, lo lắng nàng nhất thời tham món ngon dẫn đến dạ dày bị thương.
Ngày hội Thất Tịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau ở cầu Hỉ Thước,
nàng ở bờ sông An thành thả đèn hoa đăng, nguyện cầu Cố Bắc Viễn sớm ngày xuất
quan.
Dòng người cuồn cuộn chung quanh tất cả đều là người trẻ tuổi,
nam nữ độc thân kín đáo uyển chuyển trao nhau những cái liếc mắt, muốn tìm kiếm
giai nhân để cuộc đời này được gần nhau.
Nàng hỏi Đông Linh bên cạnh đã có ý trung nhân hay chưa,
Đông Linh lập tức nói không có.
Thi Hiểu Nhiên chỉ nói chờ Bắc Viễn ra sẽ nói hắn làm chủ chọn
một phu quân cho nàng ấy, Đông Linh nghe xong ngượng chín cả mặt.
Trung thu Cố Nam Viễn kêu nàng cùng đi dự tiệc, hỏi nàng có
thiếu cái gì không, nếu muốn làm cái gì chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục
thì cứ việc tùy ý.
Mấy tháng này Cố Nam Viễn cũng thường xuyên tới Trầm Hoa điện
thăm nàng, không thể nói rõ được là đã nói bao nhiêu câu, chỉ là không muốn khiến
nàng cảm thấy mất mát, ngay cả Tất Hàm cũng tới vài lần.
Nhưng nàng không gặp được Bạch Cửu, đi tìm vài lần thì được
báo cho biết là Bạch Cửu có nhiệm vụ ở bên ngoài, qua một hai tháng lại đi nơi
khác nữa, cho nên nàng đành từ bỏ.
Trăng bạc như ngọc treo trên màn trời, hương hoa quế phiêu
đãng trong gió đêm, nửa năm đã qua, nhớ nhung dài như sông, đêm đó nàng ngắm
ánh trăng soi đầy phòng, thật lâu sau cũng không thiếp đi được.
Tháng chín hoa cúc bung nở, Trịnh quản sự đưa tới quần áo mới
chống lạnh, ước chừng cũng tới mấy thùng, áo choàng đệm chăn tất cả đều là đồ mới,
Trịnh quản sự mỉm cười nói đây là vải mới năm nay thu được, giữ ấm vô cùng tốt,
trước kia Nhị cung chủ đã phân phó mỗi thứ làm một bộ.
Còn đưa tới một bộ áo lông cáo màu sắc rực rỡ mới tinh, vừa
mềm vừa ấm, đỏ như ráng chiều, trước đó Thi Hiểu Nhiên đã có một cái màu trắng
rồi nên nàng bảo như vậy thật lãng phí, Trịnh quản sự lại vuốt râu một phen,
nói màu đỏ thuần khiết như vậy để Thi cô nương mặc vẫn là thích hợp nhất.
Tháng mười gió lạnh thổi tới, nàng vội vàng bọc ấm cho hoa cỏ
trong viện, dùng nệm rơm ủ cây cối, gấp rút bận rộn.
Có lẽ là Cố Nam Viễn sợ nàng ngại buồn tẻ, Thất Dương Cung dựng
đài diễn xướng, giọng hát lưu luyến uyển chuyển, đẹp đẽ hoa mỹ, chỉ có điều Thi
Hiểu Nhiên chẳng có tí hưng trí nào, nhớ lại thời khắc qua năm mới là lúc Cố Bắc
Viễn ở bên nàng cùng bình luận, bất giác lại cảm thấy chút buồn bã.
Ngày không phải trôi nhanh như cát chảy, mà đi chậm như ốc
sên.
Cuối tháng mười một Tống Tử Ngộ vui mừng báo đã sinh được
Lân nhi (con trai), truyền tin cho nàng, nói là trăm ngày sau sẽ làm tiệc rượu
đãi khách, nàng vội vàng gọi người chuẩn bị quà tặng chúc mừng, lại suy nghĩ
trăm ngày sau Cố Bắc Viễn có thể đã xuất quan hay chưa, có thể đi cùng nàng hay
không? Nàng rảnh rỗi nên sau đó Cố Nam Viễn tới tìm nàng, hỏi nàng có muốn tính
toán sổ sách hay không, cuối năm nhiều chuyện, vừa lúc nàng cũng rảnh liền bắt
đầu giúp đỡ xem xét các khoản thu chi của Thất Dương Cung.
Xem mới biết vì sao Thất Dương Cung lại là đại môn phái,
không riêng gì việc có nhiều người võ công cao cường, quan trọng là khu vận
chuyển Tây Nam Đại Mục, việc khai thác quặng thu vào tay, cửa hàng cũng trải đến
đại mục, vàng ròng bạc trắng cuồn cuộn chảy vào.
Cố Nam Viễn thấy nàng tâm tư linh hoạt, từ đó về sau liền
giao một phần công vụ cho nàng, để nàng tham dự vào chuyện của Thất Dương Cung
nhiều hơn, cũng để cho Thi Hiểu Nhiên có cảm giác mình đang làm việc.
Tháng mười hai tuyết bắt đầu rơi, sân Trầm Hoa điện vẫn có một
loài vẫn phát triển tươi tốt như cũ, hoa mai nở rộ kiều dung, hồng phấn, trắng,
vàng, xanh nhạt, che phủ thanh tùng thúy bách như lục nhung ở xa xa, mùi thơm
ngát tinh tế thấm vào ruột gan.
Nàng nhìn từng cây hoa mai kia, hy vọng cỡ nào Cố Bắc Viễn
có thể lập tức xuất hiện ngay trong viện này, liếc mắt nhìn một đóa hoa tinh
thuần kiều diễm mềm mại, nói một tiếng “Trầm Hoa điện bây giờ, suýt nữa ta cũng
không nhận ra được.” Nhưng Cố Bắc Viễn vẫn không xuất hiện, nàng bất tri bất
giác bước đến dược thất ở bên kia, nhìn từ đằng xa, chờ đợi trong lòng như
thiêu đốt, cho đến khi ánh hoàng hôn bao phủ bốn phía mới trở lại Trầm Hoa điện.
Chắc do bị gió lạnh thổi trúng quá nhiều, rốt cuộc nàng cũng
sinh bệnh, Tất Hàm khi viết đơn thuốc cho nàng dặn nàng đừng quá lo lắng, không
lâu nữa Nhị cung chủ có thể xuất quan rồi.
Cũng vì qua năm mới rồi mà còn chưa gặp được người, tiếng
pháo nổ liên tiếp chỉ khiến nàng nghĩ đến năm trước, người trong lòng không có ở
đây, sự náo nhiệt lập tức cách mình thực xa xôi.
Cố Nam Viễn đưa cho nàng một chậu san hô đỏ cực kỳ quý hiếm,
nàng mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cứ hỏi một lần tình hình của Cố
Bắc Viễn, Cố Nam Viễn mang theo nụ cười điềm đạm nói có khả năng cần thêm chút
thời gian, chuyện này cho dù gấp cũng không được.
Nàng không biết còn phải chờ bao lâu, ngọt ngào chua sót lẫn
lộn, đúng là một ngụm trà đắng.