Thương Dịch Thiên xoa xoa thái dương, hắn vừa mới thoát ra
khỏi cái nghị sự đầy tranh cãi kia.
Trước mắt mấy phái đang đóng quân ở phụ cận cầu treo, tuy
nói Thất Dương Cung bị vây, nhưng dù sao mấy phái cũng khó có thể tấn công qua
được, cầu treo là nơi hiểm yếu, phòng thủ kiên cố, một khi có người xuất hiện,
lập tức vạn tên bắn ra, chớp mắt có thể bắn người ta thành cái tổ ong, là vị
trí hiểm yếu của Thất Dương Cung, cũng là nơi phòng thủ vô cùng nghiêm mật.
Nếu mấy phái đồng tâm hiệp lực, điều động toàn bộ những người
chuyên leo vách đá của môn các phái, lẻn vào Thất Dương Cung, nhiễu loạn trận
thế, chưa hẳn là không thể nắm chắc.
Có điều, nhân thủ Đằng Vân Các giỏi về leo trèo trên vách đá
dựng đứng này không nhiều lắm, nhưng Huyền Kiếm môn lại hơn ở phương diện này.
Nhưng Quy Hồn Nhất Kiếm giương lông mi, thái độ xảo trá thừa
nước đục thả câu thực tại của hắn làm cho người ta giận giữ.
Hắn phong khinh vân đạm nói:“Huyền Kiếm môn nhân thủ cũng
không nhiều, một hảo thủ phải mất bao nhiêu năm mới có thể bồi dưỡng thành tài,
Thương thiếu chủ cũng biết, người đi tiên phong trên cơ bản chỉ có đường chết,
trận chiến này có đắc thắng hay không còn chưa biết.
Huyền Kiếm môn đã hy sinh rất nhiều người, kêu tại hạ làm
sao trở về ăn nói với môn chủ đây?” Lời này của hắn khiến Thương Dịch Thiên căm
tức, ai chẳng biết hữu hộ pháp ở Huyền Kiếm môn hết sức quan trọng, xem như một
nửa môn chủ.
Lần này liên thủ với Đằng Vân Các đã coi là nhượng bộ rất lớn,
hứa hẹn sau khi hủy diệt Thất Dương Cung, bốn thành thuộc sở hữu Thất Dương
Cung đều thuộc về Huyền Kiếm môn, Đằng Vân Các có thể lấy được nhiều nhất là
hai thành, tiếc rằng Huyền Kiếm môn còn chưa thỏa mãn, thật sự là lòng tham vô
đáy mà! Từ xưa đến nay công danh đạt được đều ở trên bạch cốt, nếu muốn diệt Thất
Dương Cung, Đằng Vân Các cũng sẽ trả giá rất lớn, loại trả giá đắc như thế mà lợi
ích thu hoạch được chưa chắc đã bù lại được tổn thất sinh ra, thực tại hắn phải
thương thảo cho bằng được.
Hắn chưa lấy được Các chủ vị, lúc này nhượng bộ sau này chẳng
phải sẽ khiến người ta chê cười? Nhân tâm bất tề (lòng người không thống nhất),
chính là tối kỵ trong một liên minh.
Thất Dương Cung bị vây, dường như không hề có nửa phần khẩn
trương, hẳn trên núi này còn có một mật đạo khác, một đại phái tu cung kiến cơ
(môn phái lớn, có nền tảng vững chắc) tuyệt đối sẽ không để chính mình rơi vào
hoàn cảnh bị bao vây tứ phía.
Thất Dương Sơn lớn như vậy, muốn tìm được mật đạo này chỉ sợ
là không dễ.
May mà các phái đều có thể xuống núi tìm tiếp viện, hiện nay
vây khốn đại bộ phận thế lực Thất Dương Cung, chậm rãi thương nghị lần nữa, Huyền
Kiếm môn ngàn dặm xa xôi mà đến, hắn không tin Quy Hồn Nhất Kiếm có thể kéo dài
lâu.
Trong lòng có chút phiền muộn, Thương Dịch Thiên mang kiếm,
muốn vào trong rừng phát tiết một phen.
Cũng không nghĩ có một người vội vàng đi đến, hành lễ, muốn
nói lại thôi.
Thương Dịch Thiên mắt liếc ngang hắn một cái, trong mắt mang
thêm một phần khinh miệt, khẩu khí cũng không tốt lành,“Chuyện gì?” Lạc Khôn thấy
sắc mặt hắn không tốt, thập phần khó xử, kiên trì nói:“Bẩm thiếu chủ, thương thế
Tam công tử chuyển biến xấu, hiện nay sốt cao không lui, hiện giờ đến xin chỉ
thị thiếu chủ, có ……không?” “Nói thì hay lắm!” Thương Dịch Thiên hỏa khí tăng
lên, mắng một tiếng.
Hắn tất nhiên là biết Tam đệ này võ nghệ không tốt, cũng
không thể tưởng tượng được hắn lại làm cho Đằng Vân Các mất mặt.
Ngày ấy chúng môn phái đang công sơn, Thương Thần Phi hắn vừa
không xung phong, lại phải có Lạc Khôn ở bên cạnh che chở, thế nhưng vẫn không
né tránh được cơ quan ám khí, bị cọc gỗ bay tới đâm vào ngực một phát, sát thủ
Thất Dương Cung thuận thế tiến tới, đánh thêm hai chưởng, tức thì đánh hắn nội
thương.
Nếu không phải thiếu chủ thay hắn chống đỡ, lúc này nói
không chừng hắn đã sớm hồn phách quy thiên.
Nếu chết thì chết cho sạch sẽ, nửa sống nửa chết thật mất mặt
xấu hổ.
Chúng môn phái mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng trong mắt
viết rõ chữ khinh miệt.
Đằng Vân Các đại phái khí phách to lớn, đường đường là Tam
công tử, còn phải nhờ đến người của Mi Sơn phái tới cứu, sau này truyền ra khắp
toàn bộ võ lâm há chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng hay sao? Tên
này ngoại trừ ngày thường tỏ vẻ phong lưu, chẳng có một chút hữu dụng.
Thương Dịch Thiên khinh bỉ, mang theo tức giận:“Hắn sắp chết
sao?” Lạc Khôn bộ dạng phục tùng cúi đầu, cẩn thận lựa lời:“Đại phu nói là bị nội
thương, phải mau chóng trị liệu.” “Trị cái gì mà trị? Trị xong cũng chỉ có nước
bẽ mặt, thành sự không được bại sự có thừa.” “Nhưng Tam công tử dù sao thân
cũng là đệ đệ của thiếu chủ, còn có nhiều môn phái như vậy, lúc này……” “Lúc bị
mất mặt sao hắn lại không nghĩ tới còn có các môn phái khác? Lại còn muốn người
của Mi Sơn phái cứu giúp, hắn có tư cách gì làm người của Đằng Vân Các?” đầu
Thương Dịch Thiên bốc lửa, hận không thể xé xác Thương Thần Phi thành từng mảnh.
Vẻ mặt Lạc Khôn khó xử, mây đen trải rộng, muốn nói lại thôi.
Xa xa có người của các môn phái khác, nghe tiếng hắn rống giận
kìm nén không nhịn được ngó nhìn lại tò mò, Thương Dịch Thiên cuối cùng không
nhịn được nữa,“Quên đi, ngươi nhanh đưa hắn trở về, về sau cũng đừng có mà lãng
vãng trước mặt ta.” Nói xong căm giận mà đi, không thể để người ngoài chê cười
đại ca hắn đây không quan tâm huynh đệ của chính mình, phải nhẫn nại, món nợ
này vẫn nên đợi sau khi xong xuôi mọi chuyện quay về Các, đóng cửa lại mà tính
sổ.
Tảng đá Lạc Khôn trong lòng rơi xuống đất, bước nhanh đến
trướng Thương Thần Phi, hành lễ với nam tử tuấn tú sắc mặt tái nhợt đang ở trên
giường,“Thiếu chủ đã đồng ý.” Khóe môi nam tử hơi vểnh lên một đường cong, ánh
mắt nhìn chằm chằm đỉnh trướng, giống như muốn xuyên qua lớp mạn bố thật dày nhìn
đến bầu trời cao xa kia, có chút suy yếu chậm rãi nói:“Vậy thì lập tức xuất
phát đi, đại ca không bao giờ muốn đến gặp ta nữa.” Lạc Khôn nhanh chóng chuẩn
bị, kêu vài tên thị vệ, còn dẫn theo một đại phu tùy hành, xe ngựa vội vàng, tận
lực kín khẽ, từ Thất Dương Sơn xuống núi.
Sau khi rời xa đại đội, xe ngựa tăng nhanh tốc độ, tuấn mã bốn
vó như đạp tuyết, sau xe một mảnh bụi đất bay lên.
Thương Thần Phi tuy rằng đi rất kín khẽ, trên đường xuống
núi người của Thất Dương Cung có vẻ đã bị quét sạch, kì thực không phải vậy,
tin tức hắn rời đi nhanh chóng truyền tới tai người của Cố Bắc Viễn.
Cố Bắc Viễn ngày ấy một nắng hai sương gấp rút trở về, liền
hội hợp cùng Lệ Phàm dưới chân núi, dựa theo ý tứ Cố Nam Viễn mà tạm thời án
binh bất động.
Bộ hạ đến xin chỉ thị có nên diệt trừ Thương Thần Phi hay
không, Lệ Phàm cũng chỉ khoát tay áo, thần sắc buông lỏng vài phần,“Hắn quả
nhiên quay về Đằng Vân Các.” “Thương Thần Phi cũng không phải người phụ trách Đằng
Vân Các, hắn có đi hay không thì có quan hệ gì?” Cố Bắc Viễn hỏi.
“Nhị cung chủ đã quên, lúc trước là ai dẫn ngài đi Hồng Ly
Biệt trang cứu Thi cô nương ? Tuy nói Thi cô nương bị bắt là thật, nhưng việc
Thương Dịch Dương bị giết trực tiếp làm cho Đằng Vân Các cùng Thất Dương Cung sống
mái với nhau, nghĩ đến đây, chẳng qua là Thương Thần Phi mượn đao giết người mà
thôi.” Tất Hàm ở bên cạnh bổ sung,“Mấy năm nay thuộc hạ thăm dò tin tức, Tam
công tử này lén lút, có một chút mờ ám, nhưng quá mức ẩn nấp, đến bây giờ chúng
ta cũng không thể rõ thật hư, sợ là Thương Dịch Thiên cũng không phát hiện có
gì không ổn.” “Đại ca có chỉ thị gì hay không?” Lệ Phàm trả lời:“Đại cung chủ
biết Thương Thần Phi bị thương, nói nếu hắn đi trước, cứ việc để hắn đi, chỉ cần
bất cứ khi nào bên kia có tin tức liền truyền đến là được.” Chốc sau, lại bổ
sung:“Mấy phái liên thủ, nếu họ đồng tâm hiệp lực, Thất Dương Cung chỉ có thể
liều mạng.
Tốt nhất là chúng ta có thể chia rẽ các phái liên hợp, chỉ cần
một trong hai phái Đằng Vân Các hoặc Huyền Kiếm môn rời khỏi, phần còn lại căn
bản không làm gì được Thất Dương Cung.” Cố Bắc Viễn sáng tỏ,“Đại ca luôn luôn
nhìn xa trông rộng, song trước mắt, Thất Dương Cung vẫn đang gặp nguy hiểm.
Người ở lại trên núi đều là cao thủ, bất kì lúc nào cũng phải
đề phòng bọn họ tiến công, nhất là ban đêm, rất có khả năng họ sẽ phái người
chuyên leo núi, lẻn vào Thất Dương cung quấy rầy trận tuyến.
Mấy ngày gần đây, buổi tối nhất định phải tăng cường canh
phòng.” “Thật là một trận đánh ác liệt.” Tất Hàm cũng thở dài,“Đã qua nhiều
ngày, nhất định phải chống đỡ được.” Mọi người không hề quan tâm hướng đi của
Thương Thần Phi , tiếp tục nghiên cứu phòng thủ Thất Dương Cung.
Nhiều ngày qua, thời tiết rất đẹp, lại thêm mười ngày, đêm đến
ánh trăng sáng ngời, cũng tiện trông về phía xa vào ban đêm, phòng vệ có người
lên núi tập kích bất ngờ.
Hai bên giằng co, loại cục diện này lúc nào cũng có thể bị
phá vỡ, các phái đều từ ngàn dặm xa xôi mà đến, sẽ không kéo dài thêm nhiều thời
gian.
Chiếc lồng Thất Dương Sơn cứng cáp xanh um ngưng trọng, giết
chóc như cơn hồng thủy ngày càng dâng cao, có thể đập tan con đê vững chắc bất
kì lúc nào.
Mà ở phía tây Thất Dương Sơn, một đội ngũ khoảng bảy tám người
đang hướng về phía đông mà đi, tốc độ xe ngựa không chậm, hộ vệ trang phục
không giống người trong võ lâm, có vẻ giống thị tì võ phó của nhà giàu sang phú
quý nhiều hơn.
Người ngồi trong xe ngựa chính là Thi Hiểu Nhiên đang thấp
thỏm không yên, Cố Bắc Viễn đi rồi, tim nàng như bị mất đi một mảnh lớn, cả
ngày cả ngày đều bất an.
Thủ lĩnh đội ngũ là một đại thúc gần bốn mươi tuổi trầm ổn,
Thi Hiểu Nhiên chưa được một canh giờ lại cứ hỏi hắn, Thất Dương Cung có tin tức
gì truyền đến không.
Hộ vệ đại thúc luôn cười an ủi nàng không cần lo lắng, Thất
Dương Cung có hai vị cung chủ, tuyệt đối có thể quét đám ô hợp này về nhà.
Nhưng mà tươi cười cũng không che giấu được sầu lo trên mặt
đại thúc.
Thi Hiểu Nhiên ở trong xe vừa phiền chán vừa sầu lo, nhìn
thương tùng thúy bách, cao thấp đan xen, không kìm được mà nhớ đến Cố Bắc Viễn,
các môn phái hợp công, không biết vận mệnh Thất Dương Cung sẽ ra sao.
Nàng muốn về Trích Tinh Phong, cùng người mình yêu sinh tử
có nhau, không rời xa, không vứt bỏ nhau, ở thời điểm nguy nan nhất đứng bên cạnh
hắn, có thể khi bình tĩnh trở lại sẽ đánh mất ý niệm này trong đầu.
Cuộc sống không như tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, hạnh
phúc cũng không phải là oanh oanh liệt liệt chết đi, mà là cùng nhau tồn tại.
Nàng một không có võ công, hai không hiểu mưu lược, nàng liền
cùng những người này tới cứu viện, nếu không, không thể giúp việc gì, còn mang
theo nhân thủ vốn đang thiếu thốn để chiếu cố nàng, đây không phải là thêm phiền
phức sao? Núi lạnh sông hẹp, cây cối sàn sạt rung động, mờ mờ có điều không ổn.
Thống lĩnh đại thúc thân kinh bách chiến (kinh nghiệm lâu
năm), lập tức hạ lệnh đội ngũ xốc lại tinh thần, mọi lúc đề phòng.
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy trong rừng cây mười mấy người từ
trên trời giáng xuống, tay cầm đại đao, sát khí soàn soạt lập tức tràn đầy rừng
cây.
Người của Thất Dương Cung giơ đao rút kiếm, hai mươi mấy người
xông vào chém giết.
Đây là hỏa nhân do Thương Dịch Thiên điều động đến, sau khi
bị cắt đứt tin tức với Giang Đông lục kiếm, hắn liền dự đoán được Cố Bắc Viễn
có khả năng không chết, rút một ít người mai phục ở bên ngoài.
Nếu gặp được Cố Bắc Viễn thì mau chóng truyền tin tức về.
Nếu chỉ gặp được nữ nhân kia, bắt trước nói sau.
Khi giao chiến, đầu tiên phải dập tắt khí thế của đối
phương, nếu đặt nữ nhân này ở vách núi đen, không biết Thất Dương Cung còn có
thể bắn ả ta thành tổ ong vò vẽ hay không? Không phải lần đầu tiên trải qua việc
này, Thi Hiểu Nhiên trấn định hơn rất nhiều, chèn một cây chủy thủ nhỏ vào giữa
hai chân, cầm trên tay đoản đao dài một thước, hé cửa sổ trên xe quan sát tình
huống.
Người tới không ít, phục sức Đằng Vân Các, thế công mạnh,
chiêu thức ngoan độc, Thi Hiểu Nhiên vừa thấy liền cảm thấy tình hình không ổn.
Nàng cân nhắc xem nên trốn ở trong xe, hay là chạy trốn,
thình lình cửa xe bị đá văng, màu sắc y phục nhìn một chút liền biết không phải
người một nhà, gương mặt không thấy rõ, Thi Hiểu Nhiên tay cầm đoản đao một
phen chém tới.
“Phập”, tiếng đao đâm vào thân thể, đoản đao chém vào bả vai
người tới.
Người tới rõ ràng kinh ngạc, nhưng người tập võ phản ứng quá
nhanh, còn chưa chờ Thi Hiểu Nhiên thu đao, lập tức đánh một chưởng, ngay giữa
gáy nàng.
Đao “Loảng xoảng” rơi ở trên xe, hai mắt tối sầm, Thi Hiểu
Nhiên ngã xuống mặt đất, cái trán đập lên cạnh ghế trên xe.