Qua vài ngày, Thi
Hiểu Nhiên đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở Trầm Hoa điện, xác
định nghề nghiệp làm nha hoàn. Kỳ thật đây là một công việc tương đối
khá, dường như không làm gì nhiều, chủ nhân đối với nàng cũng tốt lắm,
không đưa ra yêu cầu gì quá mức. Trong tâm Thi Hiểu Nhiên rất cảm kích
Cố Bắc Viễn. Nam nhân này đã cứu nàng, cho tới nay cũng rất quan tâm
nàng, hai người ở chung cũng vui vẻ, nhưng nàng đối với hắn chỉ vẻn vẹn
là cảm kích, không có tình cảm khác. Thi Hiểu Nhiên và hắn còn có ngũ
phòng phu nhân ngăn cách, đâu dám nảy sinh ý nghĩ nào khác. Cố Bắc Viễn
đối nàng mà nói, vừa là một ông chủ tốt, vừa là cha mẹ cung cấp áo cơm,
vừa là bằng hữu.
Vì phần cảm kích này, Thi Hiểu Nhiên cố gắng làm tốt nhiệm vụ nha hoàn. Công việc này rất có tiền đồ. Bưng trà rót nước
nàng đều rất chịu khó, mỗi ngày tích cực an bài đồ ăn thức uống cho Cố
Bắc Viễn, hoa quả điểm tâm không ngừng bưng lên [ tuy rằng mấy thứ này
phần lớn vào bụng của nàng], lúc không có việc gì làm thì quét tước
phòng ở, lau chùi vật dụng trong phòng qua một lần. Nàng cho rằng việc
đó so với công việc ở hiện đại mang tính chất giống nhau. Nàng trả giá
bằng lao động, lãnh đạo cung cấp áo cơm và nơi nghỉ chân, còn rất an
toàn.
Nội dung công việc thoải mái, phúc lợi lại tốt, thời gian
làm việc mỗi ngày không vượt quá tám giờ, càng không có người tranh đua
cao thấp, buổi sáng đều là ngủ đến khi tự tỉnh, dùng cơm xong là đến
phòng Cố Bắc Viễn xem có chuyện gì làm. Cơm trưa và cơm chiều phần lớn
là cùng hắn ăn, bởi vậy Thi Hiểu Nhiên khi an bài đồ ăn thường xuyên
thêm vào rất nhiều món nàng thích .
Cố Bắc Viễn đối với nàng cũng không làm ra những cử chỉ thân mật, nói chuyện cũng tự nhiên. Trầm Hoa
điện rất ít người, bình thường không có nhiều người lui tới. Thi Hiểu
Nhiên không biết hắn vì sao lại bất hòa, không thấy hắn và các phu nhân ở cùng một chỗ, cũng không thấy các nàng đến đây tìm hắn, đoán hắn có khả năng buổi tối mới đi gặp mỹ nhân, bằng không, hắn sẽ không dùng cơm
chiều xong liền phái nàng đi — Thi Hiểu Nhiên có loại suy đoán này là vì mỗi ngày nàng đều ngủ sớm, dậy trễ, hoàn toàn không biết và cũng không
có hứng thú muốn biết trong khoảng thời gian này Cố Bắc Viễn một mình
làm cái gì.
Cố Bắc Viễn trải qua những ngày bình thản vô vị đã
rất nhiều năm. Ngày nào cũng như ngày nấy, dài đằng đẵng và cô tịch biết bao. Nay có người luôn loanh quanh, lượn qua lượn lại bên cạnh hắn,
ngày thường cũng trở nên sinh động hẳn lên. Nhưng hắn đối việc nam nữ
biết rất ít, cũng không nghĩ tới còn có thể làm gì, chỉ cảm thấy ngày
ngày đều như vậy đã rất tốt rồi.
Cố Bắc Viễn rất nhiều lúc đứng ở trong điện không có việc gì làm. Hôm nay, hắn ngắm Thi Hiểu Nhiên tay
chống đầu ngồi ngẩn người, nói: “Để ta dạy ngươi viết chữ.”
Thi
Hiểu Nhiên nghe xong thật cao hứng, liền đi tìm giấy bút, còn muốn giúp
mài mực. Cố Bắc Viễn ngồi trước bàn học, trải giấy ra, thấy nàng cho
thêm rất nhiều nước vào nghiêng,làm mực bắn tung tóe khắp nơi. Bất đắt
dĩ bắt nàng dừng lại, để tự hắn mài mực.
Thi Hiểu Nhiên có chút ngượng ngùng, “Nhị cung chủ ngài đừng để ý, để ta mài vài lần là quen thôi.”
“Không cần. Ngươi học hành nghiêm túc là được.” Mài xong, hắn viết ba chữ lên giấy,nói “Đây là tên của ngươi.”
Thi Hiểu Nhiên học viết một lần, lần lượt niệm lại một lần, tuy rằng chữ
viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng hình thể vẫn tương đối đúng. Thế giới này, văn tự tuy rằng khác trước, nhưng còn có rất nhiều chỗ tương tự. Chính
là chữ có nhiều nét hơn, khi thì nét cứng cáp khi lại nét mềm mại. Thi
Hiểu Nhiên viết hai lần liền nhớ kỹ, lại hỏi:“Vậy tên của ngài thì sao?”
Cố Bắc Viễn lại nâng tay viết ba chữ, ở giữa chữ “Bắc” Thi Hiểu Nhiên nhận ra được, hai chữ còn lại thì không biết. Nàng viết hai lần, đối chiếu
một chút, nói “Viết rất xấu!”
“Không sao, ngươi vừa mới học mà.”
Cố Bắc Viễn thấy nàng học rất nhanh. Hắn dạy nàng vài chữ thường dùng,
nghiêng đầu xem nàng cầm bút như cố hết sức, khi viết chữ thần sắc vô
cùng nghiêm túc, vài sợi tóc rơi xuống, lông mi khẽ nhúc nhích, tựa như
lần đầu tiên gặp mặt, bộ dáng nàng khi băng bó miệng vết thương cho hắn, làm tâm hắn rung động.
Học hai mươi mấy chữ, thấy nàng có chút
mệt mỏi, Cố Bắc Viễn nói:“Ngày mai lại học đi, cho ngươi tìm quyển sách
đơn giản một chút.”
Thi Hiểu Nhiên ngừng bút, nói:“Ta đi lấy chút điểm tâm hoa quả lại đây, Nhị cung chủ muốn ăn gì không?”
“Gì cũng được”, Cố Bắc Viễn bắt đầu thu thập giấy bút.“Có thể để người khác đi lấy.”
Thi Hiểu Nhiên vẫn tự mình đi, cầm một mâm nho cùng một mâm điểm tâm trở
về. Nàng thực sự thích cuộc sống như vậy. Bước vào thế giới này, ngay cả năng lực tự bảo vệ nàng cũng không có, may mắn Nhị cung chủ Thất Dương
Cung là Cố Bắc Viễn, bằng không cũng không biết nàng bây giờ còn có thể
sống sót hay không.
Sau đấy, mỗi ngày, việc học chữ đã trở thành
nội dung thiết yếu, Thi Hiểu Nhiên thoát khỏi việc thất học, càng phát
ra thần thái sáng láng, tuy nhiên trong lòng nàng còn nhớ đến một việc
khác – lời nhắn của Tống Tử Ngộ. Kỳ thật nàng không thể khẳng định Trần Y Vân nghĩ thế nào, dù sao đã gả làm vợ người ta. Cố Bắc Viễn là người
anh tuấn tiêu sái, võ nghệ cao cường, nhân phẩm vô cùng tốt. Nghĩ đến
nàng phải giúp nam nhân khác phá hoại hạnh phúc của chủ nhân, trong lòng Thi Hiểu Nhiên vẫn còn băn khoăn. Nếu Trần Y Vân thật sự không hề nhớ
tới Tống Tử Ngộ, vậy nàng cũng nên nghĩ biện pháp truyền tin cho hắn, để hắn chết tâm thì tốt hơn.
Rốt cuộc có một ngày Cố Bắc Viễn rời
cung xuống núi, Thi Hiểu Nhiên lấy ngọc bài trước kia Tống Tử Ngộ đưa,
quyết định đi tìm Trần Y Vân. Nàng đã hỏi thăm được chút ít, các phu
nhân được rước về đây đều ở tại Lạc Hà Cung, cách Trầm Hoa điện rất gần. Một đường đi tới không người qua lại, rất thuận lợi, không làm khó
nàng. Trong Lạc Hà Cung có rất nhiều viện, Thi Hiểu Nhiên không biết nên đi viện nào, lại không dám hỏi Ngô quản sự, đành phải đi lòng vòng tìm
kiếm.
Kiến trúc Lạc Hà Cung rất đẹp, đình đài lầu các, tiểu kiều lưu thủy ( có nước có cảnh). Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy một nha hoàn nhỏ
tuổi đi lại, vội chạy qua hỏi tiểu thư Trần Sơn phái mấy tháng trước Nhị cung chủ thú về đang nghỉ ngơi ở đâu.
Nha hoàn hỏi nàng có phải
là đang tìm Vân phu nhân không, Thi Hiểu Nhiên tự hỏi một chút liền gật
gật đầu. Nàng ta chỉ nàng phương hướng rồi vội vàng rời đi.
Thi
Hiểu Nhiên theo hướng đã được chỉ đi đến một tiểu viện, nghe bên trong
truyền đến tiếng đàn. Dù nàng không am hiểu cầm luật, nhưng cũng nghe ra tiếng đàn ai oán, không biết khúc nhạc này là vì ai mà xót thương. Nàng lập tức đi vào viện. Một nha hoàn đi ra, đánh giá nàng, hỏi:“Xin hỏi cô nương tìm ai?”
“Ta tìm Trần Sơn phái Trần Y Vân .”
Nha
hoàn thấy người tới bộ dạng hiền lành, liền dẫn nàng vào trong. Chỉ thấy ngồi bên đàn là một khuôn mặt như hoa sen, trông tựa tiên nữ, sóng mắt
long lanh như thu thủy, sở sở động lòng người, da trắng như tuyết, mười
ngón tay thon dài đặt trên huyền cầm. Thầm nghĩ: Trách không được Tống
Tử Ngộ đối với nàng ấy nhớ mãi không quên, nguyên lai nàng ấy là một đại mỹ nhân như vậy.
Trần Y Vân đứng dậy bên góc cầm, động tác ôn nhu phiêu dật,“Vị cô nương này là –”
Thi Hiểu Nhiên chân thành mỉm cười “Không biết phu nhân còn nhớ Tống Tử Ngộ hay không?”
Từng là một đôi thề non hẹn biển, nay trời nam đất bắc, mặc dù đã lập gia
đình, nhưng trong lòng Trần Y Vân không lúc nào là không vướng bận hắn.
Chợt nghe đến tên của hắn, trong lòng Trần Y Vân trầm xuống, sắc mặt
buồn bã, thanh âm cũng hơi chút run run,“Ngươi là ai?”
“Ta tên là Thi Hiểu Nhiên, lúc trước đến Thất Dương Cung tình cờ gặp Tống đại ca. Huynh ấy nhờ ta nhắn đôi lời cho phu nhân.”
“Nói cái gì? Ngươi thật sự biết huynh ấy?” nội tâm Trần Y Vân một trận co
rút đau đớn. Khi xưa để lại tin nàng gả đi đã làm huynh ấy chết tâm, bây giờ còn nói gì được nữa. Cho dù nói gì đi chăng nữa cũng thêm đau đớn
mà thôi.
“Huynh ấy nói phu nhân hãy chờ huynh ấy, nói rằng huynh ấy sẽ không để ý đến ánh mắt thế tục.”
Trần Y Vân nghe vậy nét mặt như đang kiềm nén,“Huynh ấy cần gì phải tự làm
khổ mình? Chẳng lẽ huynh ấy cho rằng ta còn có thể rời Thất Dương Cung
sao?” nói xong nước mắt lã chã chực chờ rơi.
Cẩn thận đánh giá
Thi Hiểu Nhiên,“Xem ra là ta sơ suất, vẫn để cho Thi cô nương đứng, thật sự là chậm trễ. Tiểu Lan, nhanh chút đem trà lên.”
Hai người
ngồi ở bên cạnh bàn, Tiểu Lan dâng trà, Trần Y Vân lại hỏi: “Không biết
Thi cô nương làm sao có thể gặp được huynh ấy?”
“Phu nhân cũng
đừng gọi ta là cô nương, gọi ta Hiểu Nhiên được rồi. Tống đại ca cũng
kêu ta như vậy.” Thi Hiểu Nhiên uống một ngụm trà, kể quá trình gặp được Tống Tử Ngộ, còn đem ngọc bài cho nàng ấy xem.
“Đây thật sự là
tín vật của huynh ấy.” Trần Y Vân vuốt ve ngọc bài,“Hiểu Nhiên ngươi
nhận lấy chút lòng thành, nếu có cơ hội xuống núi cũng có mà dùng.”
Thi Hiểu Nhiên nhìn ngôn ngữ biểu tình nàng ấy, liền biết nàng ấy đối với
Tống Tử Ngộ vẫn là nhớ mãi không quên, tình thâm ý trọng, hỏi “Cô cùng
Tống đại ca trước kia cảm tình tuy rằng rất sâu, bị bắt gả cho nhị cung
chủ cũng là bất đắc dĩ, nhưng giờ cô đã là phu nhân của hắn, đối với hắn không có chút cảm tình sao?”
“Trong lòng ta chỉ có duy nhất một
mình Tử Ngộ. Nhưng vì bảo toàn Trần Sơn phái, ta mới phải gả tới đây.
Hơn nữa, ta ngay cả Nhị cung chủ lớn lên trông thế nào cũng không biết,
sao có thể có cảm tình?”
“A?” Thi Hiểu Nhiên kinh ngạc ,“Làm sao có thể ngay cả bộ dáng cũng không biết?”
“Nhị cung chủ cho tới bây giờ chưa từng đặt chân tới nơi này. Như vậy cũng
tốt, hắn nếu đến đây hiếp bức ta, cùng lắm thì cùng chết, ta cũng không
cho hắn thực hiện được ý đồ.”
“Cho tới bây giờ chưa từng tới?” Thật đáng nghi hoặc.
“Thật sự là không có tới. Nghe Tiểu Lan nói Nhị cung chủ không gần nữ sắc.”
Trần Y Vân thoải mái rất nhiều,“Đã từng hạnh phúc như thế, trong lòng ta nói chung vẫn có chút tưởng niệm.”
“Nguyên lai Nhị cung chủ không thích nữ nhân.” Thi Hiểu Nhiên nhỏ giọng thì thào.
“Ngươi mới đến Thất Dương Cung nên không rõ là phải. Hắn chưa bao giờ đến Lạc
Hà Cung. Chúng ta đều là vật trang trí, nghe nói Nhị cung chủ thân có
bệnh không tiện nói ra, không thể gần nữ sắc. Thú mấy nữ nhân về chỉ để
che mắt thiên hạ.” Dù sao Thi Hiểu Nhiên cũng là người truyền tin cho
Tống Tử Ngộ, Trần Y Vân rất tin cậy nàng.“Ngươi hiện tại hầu hạ ở nơi
nào?”
“Ta làm việc ngay tại Trầm Hoa điện của Nhị cung chủ. Nhị
cung chủ anh tuấn tiêu sái, không nghĩ tới lại có bệnh không tiện nói
ra.” trong lòng Thi Hiểu Nhiên thay Cố Bắc Viễn tiếc hận, không biết là
mắc bệnh gì.
“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút. Người ta đồn hắn hỉ nộ thất thường, thường xuyên giết chết người bên cạnh.”
“Nào có, tính tình Nhị cung chủ tuy có chút lạnh nhạt, nhưng kỳ thật là một người hiền hoà. Cô về sau có tính toán gì không?”
“Có thể tính cái gì chứ. Tử Ngộ đấu không lại Thất Dương Cung, ta cũng
không thể ra khỏi đây. Ta chỉ hy vọng hắn quên ta, có thể sống cả đời
hạnh phúc.”
Thi Hiểu Nhiên vừa nghe, vội la lên “Trong lòng huynh ấy chỉ có phu nhân, sao có thể buông xuôi thế được? Nếu không thì cô đi cầu Nhị cung chủ đi, nói không chừng hắn sẽ thành toàn cho hai người.”
Trần Y Vân nở nụ cười,“Đừng ngốc thế, sự tình liên quan đến mặt mũi Thất
Dương Cung, hai vị cung chủ làm sao có thể đồng ý? Ngươi cũng đừng làm
càn, bằng không dễ dàng đánh mất cái mạng nhỏ”.
Nghĩ đến bộ dáng
Đại cung chủ, Thi Hiểu Nhiên biết rằng không có khả năng. Cố Bắc Viễn
chỉ là đối với nàng khá hiền hoà, nhưng xử lý sự tình thủ đoạn không
bình thường. Khoản thời gian qua rất thoải mái, thân đang ở phương nào
cũng đã quên.
Hai người nói chuyện chút lại chuyển sang đề tài
khác, Trần Y Vân là người nhiệt tình hào phóng, giữ nàng lại cùng nhau
ăn cơm trưa. Thi Hiểu Nhiên cũng khó gặp được bạn chơi thân, huống hồ
chi Nhị cung chủ hôm nay cũng không ở trong điện, liền vui vẻ lưu lại.
Thức ăn được bưng lên, bốn mặn một canh, hương vị không tệ, nhưng so ra
rõ ràng kém thức ăn ở Trầm Hoa điện. Trần Y Vân nhìn đồ ăn nói: “Chúng
ta là người ngoài không địa vị, chi phí ăn mặc đều là Ấn quản sự an bài. Hôm nay ngươi đã đến cũng không thể chiêu đãi ngươi thật tốt.”
“Y vân, ngươi không cần khách khí như vậy” Trần Y Vân nhỏ hơn nàng ít
tuổi, Thi Hiểu Nhiên lại không thích xưng hô tỷ tỷ muội muội thêm nữa
nên hai người đều gọi thẳng tên nhau,“Ta ở trong này cũng không có bằng
hữu, có thể quen biết ngươi, khỏi phải nói là rất cao hứng .”
“Vậy đừng nói nữa, ăn cơm trước đi. Ăn xong chúng ta lại đi dạo trong viện.”