Nàng vừa đứng vững, chân Cố Bắc Viễn liền mềm nhũn, dưới
chân không ổn, nghiêng nghiêng như núi sắp đổ, Thi Hiểu Nhiên nhanh tay lẹ mắt,
vội vàng túm cánh tay hắn, dùng thân mình chống đỡ, mới có thể ngừa hắn ngã xuống.
Ổn định hơn, bên tai Cố Bắc Viễn miễn cưỡng giải thích với
nàng :“Không đứng vững.” Nghiêng đầu, mặt hắn tái nhợt đẫm mồ hôi, Thi Hiểu
Nhiên nào thấy qua hắn suy nhược như thế, trong lòng biết hắn bị thương không
nhẹ, cẩn thận đỡ hắn.
Cố Bắc Viễn không muốn nằm xuống, chỉ dựa vách đá ngồi.
“Chàng nghỉ ngơi trước, ta đi xem sơn động.” Sơn động ước chừng
sâu bảy tám thước, chính là từ hai khối đá nghiêng chập lại mà thành, bên ngoài
khô ráo bằng phẳng, nhưng đi vào trong lại có những cây nhỏ ngọn cao qua đầu
người, cành cây trụi lủi to cỡ bắp tay, phía tay trái vách đá phủ kín những cây
mây, rễ cây lắp đầy khe hở, phía trên một mảnh xum xuê, thân nhánh dây leo nâu
vàng mềm dẻo, đặc tính như dây thừng, phía dưới cây mây là một tầng lá vàng mỏng
manh.
Bên cạnh những cây mây có một dòng nước rất nhỏ từ vách đá
chảy xuống, cuối cùng chảy vào trong khe đá biến mất không thấy.
Nghĩ đến mấy cây mây cũng là bởi vì có dòng nước tạo ẩm mới
có thể sinh trưởng được.
Không có gì làm người ta hưng phấn hơn so với việc nhìn thấy
một dòng nước nhỏ hơn cây đũa này, Thi Hiểu Nhiên đã sớm khát, trong cổ họng
niêm mạc mỏng yếu ớt bởi vì khô khan mà dính liền một chỗ, khi hô hấp rung động
đều làm cho nàng đau đớn khó chịu.
Nàng biết Cố Bắc Viễn còn cần nước hơn, nàng cầm một cái
bình sứ nhỏ, bên trong dược trị thương lúc trước đã dùng hết, sau khi xúc rửa mấy
lần, liền hứng đầy nước đi tới chỗ Cố Bắc Viễn, đưa cho hắn:“Uống nước đi.” Cố
Bắc Viễn tiếp nhận, bình sứ quá nhỏ, nước bên trong uống một ngụm liền hết.
Thi Hiểu Nhiên vội vàng đi lại đó, tiếp tục tiếp nước, tiếp
đầy lại chạy tới cho hắn, Cố Bắc Viễn lại không nhận, ánh mắt phiêu phiêu, ý bảo
nàng uống.
Thi Hiểu Nhiên ngồi xổm xuống đem nước phóng tới bên miệng hắn,
nói:“Chàng khách khí với ta làm gì, chàng chảy nhiều máu như vậy, phải uống nhiều
nước, bằng không thì làm sao bảo hộ ta?” Nói xong liền móm nước vào miệng hắn.
Chạy đi chạy lại như thế mấy lần, Cố Bắc Viễn lắc đầu tỏ vẻ
không cần, Thi Hiểu Nhiên mới bắt đầu tự mình uống nước, nước suối thấm lạnh
làm cổ họng dễ chịu, đau đớn biến mất.
Thấy nàng cứ đứng bên dòng nước, Cố Bắc Viễn nhắc nhở:“Nước
suối đã mát, thời tiết lại lạnh, nàng đừng uống nhiều một lúc.” Bụng rỗng lại uống
một lượng lớn nước lạnh, hắn sợ nàng đợi lâu chịu không nổi.
“Ừm.” Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu, lại hứng đầy rồi cầm bình
sứ nhỏ đi tới bên người hắn,“Bắc Viễn, chàng nằm xuống trước ngủ một lúc đi.
Dù sao hiện tại chúng ta cũng có một đống thời gian.” Cố Bắc
Viễn lại lắc lắc đầu,“Không cần, ta không suy yếu như nàng nghĩ.” Thi Hiểu Nhiên
biết hắn cậy mạnh, phồng má nói:“Bảo chàng ngủ thì chàng ngủ đi, chàng chẳng
bao giờ nghe lời ta nói cả, vậy chẳng phải là ta một chút địa vị cũng không có?
Chàng là nam nhân, phải nhượng bộ ta, bằng không nếu để cho bằng hữu của ta biết,
đã sớm chê cười ta rồi.
Không cho chàng phản đối ý kiến của ta.” “Ai dám chê cười
nàng?” “Người khác mặt ngoài không dám, không có nghĩa là trong lòng không dám.
Ai nha, không nói nữa, chàng ngủ trước đi, ta xem xem sơn động
này có ẩn dấu bảo vật của cao nhân kiếp trước gì không.” Nói xong Thi Hiểu
Nhiên đỡ hắn, ngang ngạnh bắt hắn nằm xuống.
Cố Bắc Viễn không hề bướng bỉnh, nằm nhắm mắt dưỡng thần, đảo
cái đã ngủ thật sự.
Thi Hiểu Nhiên bắt đầu tỉ mỉ đánh giá mỗi một tấc thạch bích
trong động, thường đưa tay khõ khõ, đẩy cây mây ra xem xét, phía dưới chỉ có đất
mỏng.
Dạo quanh nửa canh giờ, nàng không thể không thừa nhận, kỳ
thật đây chỉ là một cái sơn động bình thường, không có cơ quan, không có giáp động,
chưa có dấu vết người tới, càng khỏi nói đến tuyệt thế bí tịch, kinh thế bảo
tàng, có thể thấy tiểu thuyết võ hiệp đều là gạt người.
Động này ngoài nhất nguồn nước nhỏ cứu mạng, còn lại toàn là
cây mây, động thủ bẻ mấy cây mây, cây mây này thật cứng chắc, lôi kéo thế nào
cũng không bẻ được.
Nàng cầm chủy thủ cắt lấy một đoạn, đặt ở trong tay uốn tới
uốn lui, Thi Hiểu Nhiên bắt đầu muốn sử dụng nó, cây mây rậm rạp một mảnh, mỗi
rễ đều dài ít nhất hai ba thước, lại cứng chắc như thế.
Nếu bện thành dây thừng khẳng định có thể dùng để leo núi được.
Thi Hiểu Nhiên cắt lấy một đoạn mây xum xuê, bảy tám rễ một
sợi, hai sợi bện với nhau thành một dây hình bánh quai chèo.
Đến lúc dài một thước, nàng lại duỗi lên duỗi xuống, tin tưởng
chịu sức nặng năm trăm cân cũng không thành vấn đề.
Vì thế lại cầm chủy thủ đi cắt cây mây.
Thời điểm Cố Bắc Viễn tỉnh lại chỉ thấy nàng phân cao thấp với
một đống cây mây, nhìn nhìn thứ bên cạnh, hỏi:“Nàng đang bện dây thừng?” “Đúng
vậy.” thấy hắn tỉnh, Thi Hiểu Nhiên lấy một đoạn dây đưa qua,“Cây này rất cứng
chắc, ta mượn nó bện dây thừng, nói không chừng là dùng được.” Cố Bắc Viễn tiếp
nhận, thử độ mềm dẻo, tương đối vừa lòng:“Cây này không tệ, nhưng mà lực tay
nàng quá yếu, bện dây thừng không đủ chặt.
Đợi ta bện cho, nàng cũng đừng làm việc này, cẩn thận làm xước
tay.” “Ta sẽ cẩn thận.
Chàng không phải cũng biết có thể dùng nó để leo núi sao?”
“Chúng ta thiếu chính là công cụ, vách đá phía trên trơn nhẵn dốc đứng, ta
không thể mạo hiểm mang nàng theo.” Cố Bắc Viễn buông dây xuống, bắt tay nàng,
nhẹ nhàng vuốt ve,“Tay nàng non mịn thế này, không thích hợp làm việc đó.” Thi
Hiểu Nhiên mặc dù không yếu ớt, nhưng nghe được trong lòng vẫn ngọt ngào, lén
cười, nói:“Cái gì thích hợp hay không thích hợp, chúng ta cùng nhau sống sót mới
là quan trọng nhất.” Cố Bắc Viễn nắm tay nàng, kéo nàng tựa vào người mình, qua
hồi lâu, hỏi:“Rất đói bụng phải không?” “Chưa đâu.” Kỳ thật dạ dày nàng đã sớm
trống rỗng, ẩn một nỗi khổ riêng, bữa ăn gần nhất đã là bữa trưa ngày hôm qua.
Cố Bắc Viễn nhíu mày, có chút khó xử :“Nếu để nàng một mình ở
nơi này, nàng có sợ hãi hay không?” “Chàng muốn đi đâu?” Thi Hiểu Nhiên mở miệng
hỏi, lại nói tiếp:“Nếu một mình chàng có thể rời đi trước, chàng đi trước cũng
tốt, ta sẽ chờ chàng tới cứu ta.” “Một mình ta hiện tại đi lên trên cũng rất
khó.” Hắn nói là lời thật,“Ta muốn đi xuống tìm chút dược liệu cùng thức ăn,
hai ngày nay chúng ta cũng chưa rời khỏi nơi này.” “Đi xuống?” Thi Hiểu Nhiên rất
là lo lắng, ngăn cản:“Phía dưới nguy hiểm như vậy, chân của chàng lại…… Vẫn đừng
nên mạo hiểm.” “Ta có nắm chắc,” Nghỉ ngơi một trận, tinh lực chuyển biến tốt,
sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng mặt đầy trấn định, rủ tầm mắt,“Chỉ là không yên
lòng về nàng.
Nhưng ta đã xem cảnh vật chung quanh, nơi này sẽ không xuất
hiện xà trùng linh tinh, hẳn là không có cái gì nguy hiểm.” “Ta thì không sao,
nhưng bình thường chàng xuống cốc lại mang thêm vết thương trở về, ta……” “Xuống
chút nữa cây cối nhiều hơn, dây leo che phủ vách núi, cũng không khó đi, một
mình ta thì không có vấn đề.” Cố Bắc Viễn chặn đứng lời nàng,“Ta cần tìm chút
dược.” Hắn nói như vậy Thi Hiểu Nhiên không tiện ngăn trở, cúi đầu đếm mấy đường
vân trên lòng bàn tay hắn, những đường vân nông sâu đan xen, tựa như hắn đang
khắc vào lòng nàng.
Chờ Thất Dương Cung cứu viện chỉ sợ phải thêm chút thời gian
nữa, hắn muốn chỉnh đốn một hai ngày, tự mình mang nàng lên nhai, hai người rốt
cuộc không thể không ăn gì, ngoại trừ đi xuống cũng không có biện pháp khác, hắn
nhìn sườn mặt nàng, hạ quyết tâm, nói:“Nàng ở trong này chờ ta, ngủ một giấc ta
liền lên đây.
Đừng đi đến vách đá.” Thi Hiểu Nhiên thấy hắn đã ra quyết định,
nghĩ đến chuyện không có nắm chắc hắn sẽ không làm, nàng đặt chủy thủ vào trong
tay hắn, dặn đi dặn lại hắn tìm chút dược ngoại thương, không cần cậy mạnh mà
phải mau chóng đi lên.
Cố Bắc Viễn từ bên cạnh lấy mấy cây mây, bện một cái dây thừng
dài hơn hai thước, cột chặt chủy thủ, một đầu khác cột vào cánh tay, nếu giữa
đường cần dùng tay leo lên cũng có thể thoải mái đổi tay, cuối cùng hướng Thi
Hiểu Nhiên cười ấm áp như gió ngày êm dịu, nói câu “An tâm chờ ta”, tựa như hồng
nhạn nhẹ nhàng đi xuống.
Đau đớn cũng không thể thay đổi cái gì, khi còn bé chịu đau
đớn dù sao cũng hơn lúc này trăm ngàn lần, chỉ là chân trái tàn nhược làm cho hắn
ở trên vách đá dốc đứng này di chuyển bất tiện, hắn ngưng khí ở ngực, cơ bụng
buộc chặt, ngực kề sát thạch bích, hoặc dùng chủy thủ cắm vào vách núi, hoặc
dùng trường liên quấn lấy cành cây, hoặc dùng bàn tay bám vào khe đá hay góc cạnh,
lướt một vòng vách đá dưới chân và trái phải, hắn có thể tìm được điểm tựa kế
tiếp, sau đó tung người hoặc thẳng xuống.
Trên người miệng vết thương bắt đầu vỡ ra, quần áo sũng nước
không biết là máu hay là mồ hôi.
Vừa mới bắt đầu hắn đi cực kì gian nan, đến chỗ có dây leo
phủ mới tiện hơn một ít, chung quanh độc trùng như ruồi bọ nhìn chằm chằm thịt
thối, không ngừng đánh úp về phía hắn, thân thể hắn bị thương không còn nhanh
nhẹn như mấy ngày trước nữa, đa số thời điểm hắn đều tránh không kịp, có vài
con bám vào người hắn đốt mấy phát, mới bị một chưởng chụp chết.
Đi gần hai canh giờ mới xuống tới cốc, hắn thở một hơi dài tê
liệt ngồi xuống, chân khí tan rã, quần áo dinh dính ẩm ướt.
Nghĩ ngơi hồi phục một lát, lại khởi động thân thể, kéo cái
chân gãy, dùng chủy thủ gọt một nhánh cây, tạm thời dùng như cái nạn, khập khiễng
đi trong cốc.
Một con vật trông như sói hoang, nhưng trên người có vân hổ
lủi qua, Cố Bắc Viễn liền ném nạn đi, vận khởi khinh công đuổi kịp, tung trường
liên ra, một phát làm nó ngã xuống đất, tóm gáy nó, một đao đâm vào cổ họng,
sau khi rút ra nhanh chóng phủ miệng lên hút máu.
Máu tươi nóng làm cổ họng hắn dễ chịu, lấy máu bổ máu, cũng
là cách khôi phục nhanh nhất.
Khi hắn ở trong cốc tìm kiếm dược thảo thức ăn, Thi Hiểu
Nhiên cũng không nhàn rỗi, nàng mặc dù vô kinh thế tài ( không có tài năng tuyệt
thế ), chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường sống trong thế giới đại thần tập hợp
này, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ ngồi chờ sinh tử.
Tuy rằng sự tồn tại của Cố Bắc Viễn càng tô đậm năng lực nhỏ
bé của nàng, nhưng người ở trong khốn cảnh sẽ cố lấy hết dũng khí làm tất cả để
có thể thoát cảnh ngộ.
Nàng muốn bện càng nhiều dây thừng, loại việc nhỏ này nếu
còn muốn Cố Bắc Viễn quan tâm, vậy chẳng phải nàng không được tích sự gì sao?
Nàng ngồi một chân, cầm lấy cây mây đã cắt lúc nãy, lấy ra mấy sợi bện rồi lại
thắt, lại tiếp tục bện, nàng biết bện dây quan trọng nhất là lực đạo, cho nên mỗi
một lần đều dùng sức chân đè xuống, bện dây thật chặt.
Tốc độ của nàng rất chậm, nhưng nàng vẫn kiên trì, không chỉ
vì việc lên nhai mà cố gắng, mặt khác nếu dừng lại nàng chỉ thấy thêm sợ hãi và
lo lắng, thân thể Cố Bắc Viễn đầy vết thương sắp hiện ra trước mắt, vách núi
đen ép tới thần kinh nàng căng thẳng, còn có dạ dày trống trơn đang tra tấn
nàng.
Cho nên, nàng dứt khoát không nghĩ tới gì hết, chỉ cùng cây
mây trên tay phân cao thấp, muốn biến bọn nó thành một sợi dây thừng dài, rắn
chắc.
Hai tay đỏ bừng một mảnh, mười ngón tay ẩn ẩn đau đớn, nàng
cũng không dám dừng lại.
Thẳng đến khi hai tay hơi sưng đỏ, thật sự không thể bện tiếp,
Thi Hiểu Nhiên mới dừng lại.
Nàng ngồi cách cửa sơn động hơn một trượng, ôm hai cánh tay,
nhìn núi lớn trơn trụi với những tảng đá to, cuộc sống ở hiện đại này trở nên
ngày càng xa xôi, ngược lại khi xuyên qua mà đến những lúc nàng cùng Cố Bắc Viễn
ở chung đã thành nhiều vết khắc rõ ràng ở trong lòng nàng.
Chỉ trong nháy mắt, thế giới đã thay đổi, nhưng ở đây, đã có
người mà nàng bận tâm nhất.
Chờ đến lúc Cố Bắc Viễn xuất hiện lần nữa ở sơn động, thân ảnh
hắn rạng rỡ đã trở thành tạo hình đẹp nhất trên đời, nàng vui sướng như pháo
hoa đột nhiên nở rộ trên bầu trời đêm, như thê tử đêm khuya chờ đợi trượng phu
trở về, Thi Hiểu Nhiên đứng phắt dậy,“Chàng đã trở lại!”