Say Mộng Giang Sơn

Chương 134: Q.1 - Chương 134: Bạch Mã đối đầu với dân tộc Hồi Hột




Đám người Dương Phàm cẩn thận chuẩn bị, tuy rằng bọn họ đã không để thất bại trong lòng, nhưng bọn họ vẫn hi vọng có thể tận lực thể hiện chút thực lực của mình, vừa không để người Hồi Hột coi thường dân Đường, vừa tranh thủ cơ hội lớn hơn cho đội cấm quân.

Cho dù họ chưa từng ở chung với đội cấm quân, nhưng quan hệ đã rất thân thiết, một khi liên quan tới người ngoài, trái tim căm thù giặc cũng sẽ tự bộc phát.

Đánh cầu ngựa, điều kiện đầu tiên là ngựa, một con ngựa không nghe sai khiến, mã lực không bền, hành động không đủ linh hoạt, người khống chế không có bản lĩnh cũng sẽ bị ngựa hạn chế, nếu gặp một đội yếu, sẽ giống như Dương Phàm ở Lạc Thủy, thể hiện một trận đánh bóng uy phong, nhưng đụng phải đội bóng đệ nhất thiên hạ này, thì khó có thể.

Tiếp theo, là kỹ thuật điều khiển ngựa cần cao minh, bóng trên sân lát qua trái rồi qua phải, lên trước rồi ra sau, không có thuật điều khiển ngựa tốt, ngươi chỉ có thể chạy theo sau trái bóng trên sân cỏ xem náo loạn, cho dù có ngựa tốt đi chăng nữa.

Kế tiếp chính là phối hợp giữ bóng với toàn đội, môn này được truyền vào từ Thổ Phiên, lúc đầu chỉ là trò được nghĩ ra khi kỵ binh rảnh rỗi, cho nên, nó lại trở thành hoạt động có thể kiểm tra và đào tạo năng lực tác chiến giữa các kỵ binh. Bởi vậy, thực lực toàn thể đội bóng và năng lực khống chế bóng của cá nhân đều quan trọng như nhau.

Dân tộc Hồi Hột là dân tộc trên lưng ngựa, bản lĩnh bọn họ cưỡi ngựa bắn cung không thua kém gì người Thổ Phiên, mắt thấy đối phương đang chuẩn bị, Sở Cuồng Ca nắm thật chặt cương ngựa, nói nhỏ với Dương Phàm:

- Lát nữa nên cẩn thận chút, khi đánh cầu có những động tác rất hung hiểm, cẩn thận kẻo bị thương.

Dương Phàm gật gật đầu.

Ô ô ô ~~~

Mười tiếng kèn lệnh được thổi lên, đồng thời phát ra tiếng ngân dài, tiếng trống trận ấm ầm đập tới, cùng với tiếng kèn truyền tới tai mỗi người, các tướng sĩ bốn bề đều đồng loạt hoan hô.

Trận đấu bắt đầu rồi.

Các trọng tài giơ cao quả bóng đỏ thắm, hai bên các kỵ thủ chân đã chuẩn bị thúc vào bụng ngựa, trong miệng hô quát liên tục, đồng thời nhào tới.

Dân tộc Hồi Hột dù gì cũng là dân tộc trên lưng ngựa, trong khoảng cách ngắn như thế, nhanh và chậm không phân biệt được rõ ràng, nhưng từ trên đài cao nhìn xuống lại rất rõ, người Hồi Hột giục ngựa vọt tới nhanh hơn nhiều so với đội ngũ chùa Bạch Mã.

Bên chùa Bạch Mã, tốc độ của Sở Cuồng Ca không chậm hơn so với dân tộc Hồi Hột, thậm chí còn nhanh hơn một khắc, nhưng đối phương có hai gã cầu thủ đang đồng thời đuổi tới, một người vung trượng đánh bóng, người còn lại cũng làm hành động vung trượng đánh bóng, gậy đánh bóng giao với cây gậy của Sở Cuồng Ca phát ra một tiếng “Ba~” trong không trung.

Khoảnh khắc hai cây gậy giao khắc, một tên người Hồi Hột một trượng quơ bóng, hướng về phía cầu môn chùa Bạch Mã mạnh mẽ xông tới, Dương Phàm thúc ngựa, so với Sở Cuồng Ca chậm hơn nửa thân ngựa, lúc này thấy đối phương hướng về phía đội mình mà xông tới, lập tức thúc mạnh ngựa, chiến mã thoáng một bên, giơ cao gậy đánh bóng, ra trượng đoạt bóng.

Ba~ một tiếng giòn vang, hai trượng đánh vào nhau, bàn tay Dương Phàm khẽ run lên, mặc dù lòng bàn tay quấn vải nhưng vẫn có một cảm giác bị tê dại, Dương Phàm không khỏi ngạc nhiên, sức lực người này thật lớn.

Người đối diện còn có cảm giác khó chịu hơn hắn, hai trượng giao kích, tốc độc xung phong lập tức bị ngăn cản đột ngột, bóng cũng không còn trong sự khống chế của y, lăn ngay đi, bị Hoằng Nhất vừa xông lên đoạt lấy.

- Ha ha, đã thuộc về ta!

Hoằng Nhất tinh thần phấn chấn, vừa dẫn bóng vọt tới, cầu thủ đối phương đã bám sát gót, làm một đường cắt bóng. Lúc này Sở Cuồng Ca thúc ngựa chạy về, Dương Phàm cũng thúc ngựa xông lên đoạt bóng.

Ngay từ đầu, ỷ vào thân thể vô cùng tài năng của Dương Phàm và Sở Cuồng Ca, hơn nữa Hoằng Nhất và Hoằng Lục lại là đám người nhuệ khí, nên có thể đọ với đối phương một phen. Hai bên tranh tới tranh lui, trái bóng luẩn quẩn trong khu vực giữa sân, ai cũng không làm gì được ai.

Nhưng tình trạng giằng co này cũng chỉ kéo dài nửa nén hương, nhân mã của đối phương toàn lực tung ra, khu vực truyền bóng càng ngày càng rộng, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca cũng không thể chống đỡ mãi được, chỉ dựa vào hai người bọn họ, khó tránh việc đỡ trái hở phải, mà toàn bộ thực lực đối phương cao hơn nhiều so với chùa Bạch Mã, nên các tăng nhân khác chỉ có thể chạy theo sau mông ngựa đối phương.

Điểm số bắt đầu được ghi, 1-0, 2-0, 3-0…

Khi trận đấu tiến hành tới hiệp thứ tư, Dương Phàm chặt đứt một đường bóng tiến công sắc bén của đối phương, lập tức truyền lại cho Sở Cuồng Ca, Sở Cuồng Ca nhanh chóng quay đầu ngựa, hướng về phía cầu môn đối phương tấn công mạnh, Dương Phàm cũng lập tức thúc ngựa xông lên phía trước phối hợp tác chiến.

Vài tên hậu vệ Hồi Hột xông lên cản lại, Sở Cuồng Ca liên tiếp đột phá hai đạo phòng vệ chính của đối phương, chợt cảm thấy một bóng nhanh qua, thấy Dương Phàm lúc này đã theo đường biên chen vào, định truyền bóng cho hắn, y vừa mới định ra tay, cầu thủ đối phương liền nhận ra ý đồ, hai cầu thủ Hồi Hột bỗng đâm chen vào.

Ngựa của họ có tốc độ rất nhanh, vọt tới trước ngựa của Sở Cuồng Ca nhưng không ngăn được sự xung phong của chiến mã, ba chiến mã đồng thanh hí vang, mạnh mẽ đụng vào nhau, cùng lúc đó, cánh tay của hai người Hồi Hột kia tựa như hai thanh thiết chùy lớn, đánh mạnh vào xương sườn Sở Cuồng Ca.

Sở Cuồng Ca kinh nghiệm phong phú, hai người đó vừa tới gần, y liền có cảm giác không ổn, lập tức hít sâu một hơi, các bộ phận cơ thể đồng loạt co rút lại, cứng lại như sắt, chỉ nghe “thình thịch” hai tiếng trầm đục, Sở Cuồng Ca thân hình khẽ lay động, nhưng không hề ngã ngựa.

Hai người Hồi Hột đứng thẳng lên lưng ngựa, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc, sự va chạm này nếu là người thường, hai bên xương sườn sớm đã bị đụng gãy, tên đàn ông người Đường này không ngờ lại bình an vô sự.

Những động tác nhỏ này tuy rằng bị tốc độ ngựa nhanh đã che mất, nhưng không giấu giếm được những người khác trên trận, Hoằng Lục, Hoằng Nhất tuy rằng kỹ thuật đánh bóng còn kém xa người Hồi Hột, nhưng cũng ra sức giáng trả, Sở Cuồng Ca dẫn bóng vọt tới trước, Dương Phàm tác chiến đường biên, khi toàn bộ người Hồi Hột đều quay về phòng ngự, thì bọn họ liền áp sát bên người Sở Cuồng Ca.

Động tác nhỏ này của hai người Hồi Hột đều bị họ nhìn thấy, Hoằng Nhất và Hoằng Lục giận tím mặt, Hoằng Nhất tức giận mắng lớn:

- Con mẹ nó, các ngươi dám giở thủ đoạn sao.

Một đám hòa thượng lưu manh hùng hùng hổ hổ kéo lên, hai bên chửi nhau không ngớt, trận đấu bị bắt ngưng hẳn. Thế nhưng đối phương một mực chắc chắn là do tuấn mã chạy quá nhanh không ngăn được nên đụng vào, quy định đánh cầu lúc bấy giờ chưa có quy định nghiêm chỉnh, thật không có đối sách nào với đối phương, nên cuối cùng tốt nhất là hiệp này bị loại, các trọng tài lại ném bóng bắt đầu lần nữa.

Dương Phàm lo lắng nói:

- Sở đại ca, huynh không sao chứ?

Sở Cuồng Ca hít vào một hơi thật sâu, xương sườn có cảm giác đau, y lắc đầu nói:

- Không có gì đáng ngại, có thể tiếp tục được.

Dương Phàm nói:

- Được, các huynh đệ, lên ngựa!

Hoằng Nhất vẫy tay một đám hòa thượng đầu trọc đằng sau, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, một đám hòa thượng lưu manh tụ hội, ai nấy đều căng thẳng gương mặt, đằng đằng sát khí lên ngựa. Người Hồi Hột thấy thần sắc của bọn họ như vậy thậm chí còn có tên nhổ nước miếng, ra vẻ khinh thường.

Trận đấu bắt đầu lại, hỗn chiến kịch liệt bắt đầu rồi.

Hoằng Lục nghiến răng nghiến lợi, thúc ngựa tiến tới, cách bóng còn có khoảng hai trượng, liền giơ cao vung trượng bóng trong tay, dồn khí xuống đan điền, hô to:

- Oanh!

Hô một tiếng, Hoằng Lục giả vờ làm tư thế cướp bóng, gậy đánh bóng trong tay dùng sức đánh xuống, một người đàn ông Hồi Hột vừa mới thúc ngựa chạy tới phía trước vội né tránh, né thân bên trong, gậy đánh bóng rít gió mà qua, quét bay mũ gã, đỉnh đầu bị đánh trócmột khối da, máu tươi chảy ra một chút, lập tức vẻ mặt tức giận.

- Con mẹ nó, ngươi không có mắt sao?

Mấy tên đàn ông vạm vỡ người Hồi Hột chửi ầm lên, Hoằng Lục cao giọng chửi:

- Con mẹ mày, bố đánh là đánh bóng, ai biết có con lừa mù tiến lên phía trước gậy đánh bóng của bố.

Bên này vừa động thủ, bên kia cũng thể hiện sự tức giận, Hoằng Nhất vừa mới cướp được bóng phía trước, một gã cầu thủ đối phương đã đánh tới, gậy đánh bóng vẻ ra một đường cong, không đánh trúng quả cầu đỏ mà lại đánh phải vào xương bánh chè của Hoằng Nhất, gậy đánh bóng kêu gãy răng rắc. Hoằng Nhất cũng kêu thảm một tiếng, lăn xuống yên ngựa, ôm bắp chân kêu rên lên.

Y sĩ vội vàng đuổi tới, kiểm tra một chút, thông báo xương bắp chân của Hoằng Nhất đã bị gãy, vội vàng sai hai tên lính nâng y ra ngoài. Trên trận hừng hực hỏa khí, dưới trận người xem cũng náo nhiệt hẳn. Ngay từ đầu biết Thiên Hậu và Hoàng Đế ở đây, đám binh đầu to còn biết kiềm chế bản thân mình, trên chiến trường vừa đánh huyết khí đã dâng lên, đâu còn bận tâm nhiều, nhiều người còn tiện miệng chửi ầm lên.

- Bọn chó tiểu nhân, bỉ ổi.

- Heo chó đều không bằng Quỷ Dạ Xoa.

- Bọn chó dân tộc Hồi Hột!

Nơi này là địa bàn của người Đường, quan sát trận đấu trên 90% là quan binh Đại Đường, không cần hỏi, đây đều là do quan binh Đại Đường đang mắng người Hồi Hột, trong một lúc, mà lời mắng càng nhiều, Hoàng Đế Lý Đán có chút bất an nhìn sang Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên bình yên ngồi trên đệm, thần sắc không thay đổi, nhìn sân đấu, trên mặt còn mang theo nụ cười an nhàn.

Hàng thứ ba đằng sau, vài vị đặc phái viên người Hồi Hột không được tự nhiên vặn vẹo, uốn éo thân hình, chỉ làm ra bộ không nghe thấy những tiếng chửi mắng kia. Hoằng Lục bị đưa ra, Mã Kiều đôi mắt trông mong ngồi ở ghế dự khuyết thứ nhất đứng lên, kêu lớn:

- Ta, để ta lên sân.

Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói:

- Được, ngươi lên!

Mã Kiều mừng rỡ như điên, lập tức dắt chiến mã, xoay người nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, rất nhanh cầm gậy đánh bóng, quất ngựa tiến vào sân, Dương Phàm dặn dò:

- Cẩn thận một chút, chớ để bị thương!

Mã Kiều gật mạnh đầu, y biết trình độ đánh cầu của mình hữu hạn, nhưng hôm nay y nhất định phải đánh một trận bóng, dùng hết toàn lực của y, phát huy trình độ cao nhất.

Dương Phàm giơ tay trấn an, gọi mọi người xúm lại, các huynh đệ vẻ mặt xúc động và phẫn nộ, trầm giọng nói:

- Không cần phải tranh cãi nữa, nếu chúng muốn giở trò, chúng ta cũng giở trò với chúng, tuy nhiên, không được để người khác mượn cớ, hiểu chứ?

- Hiểu!

Đám hòa thượng gật đầu, sắc mặt dữ tợn, lộ rõ hung quang, rất nhiều người đang hối hận trước đó không nhét vào tay áo mấy cục gạch, tải mấy bao vôi lên sân.

Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng thân mình, lấy tay áo che miệng, cúi đầu mà cười nói với Thái Bình công chúa:

- Lệnh Nguyệt, trận thi đấu đánh cầu Thượng Nguyên năm nay vừa xem đã thú vị rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.