Dương Phàm lén lút về phủ của mình!
Kỳ thực ban ngày không dễ dàng che giấu được hành tung của mình, hành động của hắn mặc dù cẩn trọng, nhưng bị bọn thị vệ đang canh giữ ngoài phủ phát hiện.
Tuy nhiên Tông chủ đại nhân thường thường làm những hành vi lén lút đến phủ Thượng Quan Đãi chế láng giềng, thị vệ đã sớm thay nhưng không thể thấy kì lạ, nhìn thấy tông chủ đại nhân, chỉ có thể cười trừ.
Dương Phàm bưng một hộp gỗ có mùi long nhãn vào bên trong phủ, Cổ Trúc Đình nghênh đón trước rồi, vừa mới nhìn thấy hắn đem bộ xiêm y bách điểu về, không khỏi kinh ngạc.
Dương Phàm đặt hộp xuống bàn, mỉm cười nói với Cổ Trúc Đình:
- Bộ xiêm y này Uyển Nhi chuyển lại cho nàng, nói là chừng nào nàng xuất giá lấy làm áo cưới.
Ba trăm năm mươi vạn lạng, nếu mà chất lên người có thể đè người ta tắt thở. Bộ xiêm y quý giá như thế này Cổ Trúc Đình nào dám mặc, Dương Phàm nhìn thấy Cổ Trúc Đình chối từ, không nhịn được cười nói:
- Được rồi, Uyển nhi không cần, nàng cũng không cần, ta không thể trả lại hàng, mau mau gói bộ xiêm y lại.
Cổ Trúc Đình nói:
- A lang, chiếc xiêm y bách điểu này nếu Uyển Nhi tỉ tỉ không thể nhận, vậy thì chờ đại tỉ đến Trường An, tặng cho nàng ấy đi, thiếp đã nhận của chàng một con ngựa quý rồi, nếu nhận thêm bộ xiêm y bách điểu này, vậy….thiếp biết chàng thương nên che chở cho thiếp, nhưng thiếp thực tại được sủng ái nhiều thì cũng sợ…
Dương Phàm hiểu được, không nhịn được cười:
- Nàng đó, đừng có nghĩ nhiều như vậy, sợ Tiểu Man hiểu lầm ta bất công hay sao? Yên tâm đi, tính tính của Tiểu Man rất ôn hòa, không phải là một người lòng dạ hẹp hòi, đã vào nhà của ta rồi, thì là người một nhà, giữa người một nhà với nhau không cần nghi kị, về phần A Nô nàng không cần lo lắng, giữa các nàng đừng có quan hệ thầy trò mà!
Cổ Trúc Đình thầm nghĩ, “Đại tỉ ở trước mặt chàng dịu dàng như nước, hiền thục đảm đang, nhưng ở trước mặt người khác thì chưa hẳn. Nếu không thì sao tỉ ấy lại làm được Mai Hoa Nôi Vệ Đại Đô Úy, chỉ huy được nhiều cao thủ dưới trướng như vậy?”
Nói đến hào phóng, cho dù là chàng đều tán gia bại sản, đại tỉ đều không trách móc chàng, nhưng đó là đối với chàng, chàng có thể chưa nhìn thấy được hình ảnh đại tỉ quản lý sổ sách tài chính gia đình, tính đến từng li từng tí.
Nói đến A Nô thiếp cũng chẳng qua là đã từng dạy nàng cải trang giả dạng, che dấu hành tung, tình thầy trò như vậy đáng tin sao. Đại lang quân Thôi gia đã từng nạp một đôi tỉ muội, tuy nói là hơn hẳn các thê thiếp khác, nhưng hai tỉ muội bị chia rẻ nhau chỉ vì muốn có được sự sủng ái nhiều hơn của Lang quân, không phải là tính toán mọi chỗ hay sao?
Kỳ thật Dương Phàm không có nghĩ nhiều như vậy, có thứ gì tốt đều nghĩ tới nàng, cũng không phải là do nàng xuất thân hèn mọn,nguyên nhân duy nhất khiến hắn làm thế chính là hiện tại bên cạnh chỉ có nữ nhi này, có thứ tốt tự nhiên lại nghĩ đến nàng, ai trước ai sau hắn căn bản là không nghĩ đến, trong lòng hắn đây là đối xử bình đẳng.
Có thể từ nhỏ Cổ Trúc Đình đã thấy cảnh gia đình giàu có bên trong thường tranh đấu gay gắt, cho nên tự nhiên đối với những chuyện này nàng có chút thận trọng dè dặt.
Dương Phàm cảm thấy nàng có ý không gói lại, liền nói:
-Bộ xiêm y này có giá Ba trăm năm mươi vạn lạng, ta cũng thể cho một người một cái, thêm vào đó bộ xiêm y này mấy năm chưa may ra được một cái, có tiền chưa chắc đã mua được, nếu đưa nó đi tặng Tiểu Man, thì có đến tám chin phần là bị nàng mê tiền ấy đưa vào tiệm bán đi, nàng đừng có làm khó nữa, bộ xiêm y này, đã biết thành bảo vật gia truyền của Dương gia rồi, về sau ư, người nào động phòng thì người đó mặc vào, cái này gọi là ai ai cũng đồng đều, nàng thấy thế nào?
Cổ Trúc Đình bị hắn trêu đến đỏ mặt, tim đập, xấu hổ cúi đầu xuống, nói lầm bầm:
- Mọi chuyện nghe theo lời định đoạt của chàng!
Dương Phàm nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của nàng, thân thể mềm mại của Cổ Trúc Đình run lên, Dương Phàm nhìn nàng cúi đầu xuống, làm bộ dạng xấu hổ e thẹn, thấp giọng nói:
- Vậy tối nay, nàng mặc cho ta xem đi!
Cổ Trúc Đình tim đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Dương Phàm, nàng lập tức hiểu được ý của hắn:
- Đêm nay….Đêm nay ta phải cùng chàng làm chuyện tốt kia, trở thành nữ nhân của chàng ấy sao?
Nghĩ đến đây, trống ngực của Cổ Trúc Đình thình thịch, Dương Phàm đặt hai bàn tay lên vai nàng, sức nóng từ hai bàn tay truyền vào nàng làm nàng nóng ran lên, nàng giống như tuyết bị lửa làm cho tan chảy, cả người đều tan biến rồi, hai chân nàng như không khống chế được nữa run lên, thân thể mềm yếu không thể nào đứng được nữa, trong chốc lát tựa người Dương Phàm.
Thân thể mềm yếu của Cổ Trúc Đình tựa vào người Dương Phàm, hồi hộp thở dốc:
- A lang…
Nàng không hiểu rõ tại sao nàng không khống chế được như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh cùng Dương Phàm động phòng, gân cốt nàng tự nhiên xốp giòn, tim đập loạn nhịp, không thể thở nổi.
Dương Phàm cũng không thể hiểu được, hắn và Uyển Nhi, Tiểu Man, A Nô lần đầu bên nhau, các nàng đều là tấm thân trinh nữ, phụ nữ lần đầu làm chuyện này, không tránh khỏi sợ hãi, nhưng mà các nàng ấy đều không có biểu hiện không chịu nổi như Cổ Trúc Đình, trong các nàng Cổ Trúc Đình là người có võ công cao cường nhất, hơn nữa còn là một sát thủ, lòng sẽ kiên cường hơn những người bình thường, thật không hiểu nổi nàng tại sao lại phải sợ đến như vậy.
Dương Phàm chỉ cảm thấy thân thể của nàng dường như bị người khác rút đi xương cốt rồi, mềm nhũn, không hề có chút sức lực, thân thể run lên, nhưng hai cánh tay của nàng thì đặc biệt có lực, nếu không nằm trên thì nàng đã bị bẹp dí dưới thân xác của hắn rồi.
Dục vọng của Dương Phàm bị tấm thân mảnh mai của Cổ Trúc Đình kích thích nổi lên mạnh mẽ. Hắn có chút không chờ được đến đêm rồi, Cổ Trúc Đình rất lo lắng, gọi hắn đến phát run, Dương Phàm muốn lập tức muốn “biến nàng thành một con cừu trắng”.
Dương Phàm nghĩ đến liền làm chủ, hắn bế lấy Cổ Trúc Đình đi vào phòng, đặt nàng nhẹ nhàng trên giường, mặt nàng đều nóng rực cả lên rồi, Cổ Trúc Đình biết được sắp có chuyện gì xảy ra, nàng vừa thẹn vừa sợ, vội vã nhắm mắt lại.
Bộ dạng xinh đẹp khuôn mặt đỏ ửng kia làm cho người khác vừa thấy tội nghiệp vừa thấy đáng yêu. Dương Phàm vừa mới đặt tay lên cái eo mảnh khảnh của tiểu mỹ nhân, ngón tay vừa mới đặt lên, khách không mời mà đến đã tới rồi.
- Như thế này quá tà tính rồi đấy!?
Dương Phàm từ phòng ngủ bước ra, nghĩ chuyện này không phải lần đầu, mỗi lần hắn muốn làm vậy với Cổ Trúc Đình, đều có chuyện như thế xảy ra, một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, ba bốn lần đều như thế, một người luôn không tin vào tà ma như Dương Phàm có chút nổi cáu rồi.
Dương Phàm ảo nảo đi đến sảnh, nghe thị vệ báo cáo, nhíu mày nói:
- Ngươi nói An Lạc công chúa đến đảo rồi hả?
-Vâng!
Dương Phàm sinh nghi ngờ, lặng lẽ suy nghĩ:
- Nàng ta tới làm gì, chẳng lẽ lại muốn làm phiền ta?
Nhưng chuyện này hắn chỉ có thể nghĩ trong lòng, Dương Phàm còn khách khí nói:
- Ngươi đi, đợi nàng ấy đợi thì mở cửa ra đón, ta đi thay y phục.
Dương Phàm nghĩ đến An Lạc công chúa đến là vì hắn. Bởi vì An Lạc công chúa và Thượng Quan Uyển nhi luôn không thường lui tới chỗ nhau, cho nên hắn không hề nghĩ rằng hôm nay An Lạc công chúa đến là vì Uyển Nhi. Chờ hắn thay bộ y phục ra, thấy thị vệ đứng ở cửa, liền hỏi:
- Công chúa đến rồi ư?
Thị vệ hơi lung túng nói:
- Là ti chức nhìn nhầm, An Lạc công chúa lên đảo, đến bái kiến Thượng Quan Đãi chế!
Dương Phàm nghe xong lại sửng sờ, An Lạc đến gặp Uyển Nhi, nàng ta muốn làm gì? Dương Phàm biết Uyển nhi đang có thai, căn bản là không thể gặp An Lạc, hắn rất tò mò ý đồ của An Lạc, không lâu sau ở trước truyền lại tin tức, Uyển Nhi quả nhiên không gặp An Lạc, công chúa đã bãi giá rời khỏi đảo rồi.
Dương Phàm chắp hai tay đi bộ chậm rãi trong sảnh, nghiền ngẫm ý định đến của An Lạc, Lan Ích Thanh lại phụng chỉ Uyển nhi tới rồi, Dương Phàm nghe Lan Ích Thanh thuật lại những lo lắng của Uyển nhi, tuy nhiên không nghĩ rằng An Lạc công chúa đã biết chuyện Uyển Nhi có thai, nhưng mà thận trọng một chút vẫn tốt hơn. Hắn lập tức dặn dò thị vệ:
- Phái người theo dõi An Lạc, nàng ta có bất kì hành động kì quái nào, lập tức hồi báo ta!
An Lạc công chúa tự cho mình có kế sách hay, rời khỏi Long Khánh Phường, liền lập tức gọi Đỗ Văn Thiên đi điều tra tin tức về Uyển Nhi, cũng không biết rằng cao thủ của Kế Tự Đường đang theo dõi nàng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
]Sáng sớm hôm sau, Lý Thành Khí đến Trường Ninh Hầu phủ thăm hỏi, mời Trường Ninh Hầu Hoàng Kiếm Vũ dắt năm huynh đệ bọn họ đi chọn một nơi thích hợp để xây Ngũ Vương Phủ, Trường Ninh Hầu vui vẻ nhận lời.
Lúc Trước cao Tông và Võ Hậu nhị vị thánh nhân dời đô, năm đứa con của Tương Vương vẫn chưa ra đời, cho nên Trường An chỉ có phủ của Tương Vương Lý Đán. Năm an hem bọn họ không có gia trang riêng của mình. Sau khi đến Lạc Dương, bọn họ còn nhỏ chưa được phong vương, lại bị giam lỏng ở Đông cung cùng phụ thân mình, cho nên vẫn chưa có phủ đệ riêng.
Hiện giờ, nữ hoàng đang định dời đô về Trường An, bởi vì huynh đê Ngũ Thành Khí đều đã trưởng thành, hơn nữa đã được phong tước Quận vương, nên cũng cần có phủ riêng cho mình. Vì vậy, trước khi đi nữ vương đã hạ lên, cho phép bọn họ tử chọn đất để xây phủ, do công bộ ở Trường An đốc thúc
Trường Ninh hậu dẫn năm huynh đệ Lý Thành Khí đi xem sông Phàn trước. Nơi tốt nhất để xây phủ ở Trường An chỉ có hai nơi. Một trong số đó là sông Phàn, nơi này có hồ có ao, cảnh trí tuyệt đẹp, thích hợp cho các gia đình quyền quý xây dựng phủ. Phủ của Thế gia Quan Lũng, hai nhà Vi Đỗ đều được xây ở sông Phàn.
Năm đứa con của Tương Vương là mang huyết mạch hoàng thất, thân có Vương tước, nhưng tước vị và chức quan lại là hai chuyện khác nhau, Quận vương không có quyền tham dự chính sự, không cần mỗi ngày vào triều bàn luận chính sự, không cần suy xét là có nên xây xa hay gần kinh thành, cho nên Sông Phàn ở Thành nam chính là nơi lựa chọn tốt nhất cho họ.
Lý Thành Nghĩa vừa đến thành nam đã nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, lão tứ Lý Long Nghiệp và Lão ngũ Lý Thành Phạm cũng rất là vừa lòng, nhưng Lão đại Lý Thành Khí và Lão tam Lý Long Cơ tuy ngoài mặt mỉm cười, nhìn qua nhìn lại có ý chối từ, trong năm huynh đệ hai bọn họ là người có trí tuệ nhất, xưa nay năm huynh đệ đều tình nghĩa sâu đậm, nếu hai người này không có ý kiến thì chuyện này không thể quyết định được.
Trường Ninh Hầu thấy thế dẫn bọn họ đến về nội thành Trường An, đông thành và Phường Bình An là trung tâm của Trường An, xung quanh phường đều là các nàh quyền quý, Nơi này cách Đại Tam Các Nội rất gần, Trường Ninh Hầu lúc còn là công thần Đại Đường, đã chọn nơi này xây nhà, dễ dàng vào triều tiếp kiến.
Chuyện này cũng giống như nhưng trọng thần quyền quý ở Lạc Dương đa phần đều chọn xây phủ ở gần thành Lạc Dương một tí, giống như Địch Nhân Kiệt rời xa kinh thành, một chuyến đi vào triều đều phải đi ngang qua toàn bộ người ở Lạc Dương, những người như vậy rất hiếm, cho nên dần già, gần thành đông đã biến thành nơi tụ họp của các nhà quyền quý.
Trường Ninh Hầu thấy rằng năm đứa con không hướng vào sông Phàn mà hướng vào vùng gần Đông thành naye sinh hứng thú, không khỏi thầm nghĩ” Thánh thượng đã lập Lư Lăng Vương làm thái tử, Tương Vương đã mất duyên lên ngôi hoàng đế, nhưng nhìn bộ dạng này, năm đứa con của Tương Vương hầu như không chịu được cô đơn.
Thành đông là nơi tụ họp của các gia đình quyền quý, nhưng phần lớn đều là đất đã có chủ. Tuy nói rằng có thể còn nơi để xây dựng phủ, nhưng đất khá phân tán, nếu mà ở đây xây dựng phủ, năm huynh đệ phải tách rời, về điểm này năm huynh đệ không chấp nhận được. Trường Ninh Hầu nghĩ tới nghĩ lui, chỗ mà có thể làm hài lòng năm huynh đệ này chỉ có Long Khánh Phường, thế là lại đưa bọn họ đến bên hồ Long Khánh.
Long Khánh Hồ một khoảng bích thủy, khói sóng phất phơ, ven hồ liễu rũ giống như bồng lai tiên cảnh, năm đứa con của Tương Vương vừa mới đến đã yêu thích phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, ngũ huynh đệ vùng Trường Ninh Hầu đi dạo một vòng, nơi này đang xây dựng rầm rộ, có một tòa nhà đã mọc lên rồi.
Tuy nói phong cảnh xung quanh hồ Long Khánh đều rất đẹp, nhưng nơi mà để xây dựng một tòa nhà lớn thì nơi này là đẹp nhất,Tương Vương Ngũ Tử đã xem trúng nơi này, nhưng mà vị trí tốt nhất để xây nhà đã bị chủ nhân của tòa nhà đang xây kia chiếm trước, không tránh khỏi tiếc nuối.
Năm huynh đệ nhìn quanh một lượt, Lý Thành Khí và Lý Long Cơ chỉ vào tòa nhà bên trái, đồng thanh nói:
- Nơi này vô cùng tốt!
Lời của hai huynh đệ vừa nói ra, nhất thời ngẩn ngơ, lập tức không kìm nổi cười. Lý Long cơ nói:
- Đại ca, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, đất đai rộng rãi, đủ để xây năm phủ đệ liê kết với nhau.
Lý Thành Khí vuốt cằm nói:
- Ta cũng thích nơi này, Nhắc tới thật là trùng hợp, chỗ này gọi là Long Khánh Phường, chỗ kia là Hồ Long Khánh, trong tên của Tam lang và tứ lang, ngũ lang đều có chữ Long, phủ của chúng ta xây ở nơi này không phải là thiên ý sao?
Lý Thành Nghiệp hai mắt sáng ngời nói:
- Woa! Long Khánh Phường, hồ Long Khánh, hơn nữa Lão Tam Lão tứ Lão ngũ đều mang một chữ Long, hợp lại chính là ngũ, lại chính là số lượng năm huynh đệ chúng ta, lúc này chúng ta xây phủ quả nhiên là hợp ý trời.
Lý Long Nghiệp và Lý Long Phạm vừa nghe xong cảm thấy chuyện này thật là khéo léo, liền gật đầu, đối với chuyện này không còn có dị nghị gì nữa. Trường Ninh Hầu cười nói:
- Ngũ vị Quận vương đúng là có mắt nhìn, bổn hầu cũng cảm thấy phong cảnh nơi đây đẹp, rất thích hợp để xây phủ, nếu đã như vậy, bổn hầu lập tức cử người đi công bộ, bảo bọn họ cử người tới đây.
Lý Thành Khí nói:
- Cũng không cần vội, chọn nơi tốt rồi, quay lại thông báo với họ, sắp tới chính ngọ rồi, làm phiền Trường Ninh Hầu bôn ba nửa ngày, chúng ta tìm nơi nào ăn chút gì đó đi.
Trường Ninh Hầu cười nói:
- Quận vương có thể không biết, từ khi nghe tin hoàng đế dời đo, các nhà quyền quý ở Lạc Dương đều đến Trường An xây nhà, nếu mà chúng ta không nhanh chóng quyết định, e rằng bị người khác nhanh chân cướp mất.
Lý Long cơ nói:
- Một khi đã như vậy, hay là nói với công bộ, bảo y chọn nơi, đỡ phải phức tạp.
Lý Long Cơ trong lòng hào hứng:
- Ta đây phải đi chọn nơi, để xây phủ của đệ, các huynh đều là anh, đừng có tranh với đệ đó!
Lý Long Phạm giơ roi ngựa lên, hưng phấn xông ra ngoài, lúc này một hàng xe ngựa chầm chậm đến. An Lạc công chúa và Võ Sùng Huấn đang ngồi ngay ngắn trong xe, Đỗ Văn Thiên cưỡi ngựa đi bên cạnh, An Lạc hôm nay tới chọn nơi xây phủ.