Tin tức đám người Địch Nhân Kiệt vô tội được phóng thích lan truyền nhanh chóng trong triều đình.
Cho tới nay, phàm là những phạm quan bị bắt vào Ngự sử đài, chưa từng có một ai bình an ra ngoài. Tới hôm nay tuy trước đám người Địch Nhân Kiệt đã có một Dương Phàm, nhưng đó là do quan hệ đặc biệt giữa Dương Phàm
và Thái Bình công chúa. Cái chuyện này tới hôm nay đã truyền đi khắp
nơi, ai ai đều biết, cho nên mọi người coi hắn là ngoại lệ.
Cho đến khi toàn bộ đám người Địch Nhân Kiệt vô tội được phóng thích,
các quan viên mới thật sự xem trọng. Một số người có khứu giác bén nhạy
cảm nhận được, cho tới nay, Lai Tuấn Thần luôn được Hoàng đế sủng ái, có thể sẽ phải gặp đen đủi, Càng có một số sĩ tử hiểu biết đã theo chuyện
này mà nhìn thấy tương lai xa xôi. Họ cảm thấy, phương châm chấp chính
của nữ hoàng như là đã có một số thay đổi.
Võ Tắc Thiên xử lý luôn nhanh gọn. Buổi lâm triều ngày hôm sau, bà ta
chính thức ban bố kết quả xử lý việc này, và cũng tuyên bố điều chỉnh và bổ nhiệm một số chức quan lớn trong triều.
Trên thánh chỉ, Võ Tắc Thiên nói:
- Địch Nhân Kiệt, NhâmTri Cổ, Bùi Hành Bản và Đông cung đi lại thân mật, với thân phận triều thần kết giao với thái tử, có kết bè kết cánh, quá
bổn phẩn của thần tử. Lần này bị liên lụy tới chuyện Đông cung gửi thư
khiêu nại cũng là vì họ không biết kiểm điểm,. Cho nên, hôm nay tuy đã
minh oan cho họ, nhưng đám quan viên này cũng sẽ bị trừng phạt.
Hạ chỉ giáng chức Địch Nhân Kiệt là Bành Trạch lệnh, Nhâm Tri Cổ là
Giang Hạ lệnh, Bùi Tuyên Lễ là Di Lăng lệnh, Ngụy Nguyên Trung là Phù
Lăng lệnh, Lư hiến là Tây Hương lệnh. Mấy vị tể tướng và Thượng thư, thị lang này đều bị phái đến các địa phương làm huyện lệnh.
Ngoài ra, do lục soát trong phủ Tể Tướng Bùi Hành Bản và thứ sử Lý Tự
Thật có thư tín, phát hiện trào phúng tới tình hình chính trị đương
thời, ngôn ngữ phỉ báng thánh thượng, định hai người có tội bất kinh,
bãi chức quan của họ, cả nhà bị lưu đầy ở Lĩnh Nam.
Còn về Lai Tuấn Thần, vì thẩm tra vụ án mưu phản, phá án thô bạo, nghiêm hình bức cung, chấp pháp lại phạm pháp. Để có được công lao mà dung
túng thuộc hạ tạo chứng cứ giả, miễn chức Ngự sử tả thừa tướng, giáng
chức làm Tham quân ở Đồng châu.
Sau đó, Võ Tắc Thiên bổ nhiệm một số chức quan vào những vị trí trống
đó, vị trí được chú ý nhất là chức vị Tể tướng, nhưng đối với việc bổ
nhiệm Tể tướng, thực ra trước khi Hoàng đế hạ chỉ mọi người đã biết rõ
trong lòng. Lúc này vừa nghe chỉ ý quả nhiên là chọn Lý Chiêu Đức là Tể
tướng, Dương Chấp Nhu, Tô Vị Đạo là Phó tể tướng, giúp đỡ Lý Chiêu Đức
chủ trì triều chính.
Về việc bổ nhiệm các quan viên cấp dưới như Thượng Thư, Thị lang, không
do Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ trên triều. Những việc này do bộ Lại xem
xét sắp xếp, báo Hoàng đế phê chuẩn. Còn điều khiến người ta không thể
đoán trước, đó chính là những chức vị này. Sau khi bãi triều, nhiều quan viên đều đã có tính toán của riêng mình.
Có gười muốn con cháu của mình, người nhà của mình, có người muốn bản
thân thăng một bậc, có người lại muốn tự đề bạt thế lực của mình. Thế là công việc của mấy vị quan trong bộ Lại lập tức lu bù. Quyền cao chức
trọng khiến người ta nói bóng nói gió, đem danh lợi mua chuộc lòng
người. Những người có quyền thế tương đương thì bắt đầu tỏ thành ý, mời
tiệc rượu. Người có quan chức thấp hơn lại bắt đầu chuẩn bị những món
hậu lễ và bái thiệp. Nhâm Tri Cổ, Bùi Tuyên Lễ và mấy vị quan bị giáng
chức hay lưu đầy đều buồn bã không nói gì, đúng là có nhà vui còn có nhà buồn.
Lòng dạ Địch Nhân Kiệt lại rất rộng lớn, tuy trong khoảnh khắc từ một Tể tướng đương triều bị giáng chức xuống thành một Huyện lệnh nhỏ nhoi,
ông ta lại không quan tâm thiệt hơn, vô cùng ung dung. Đối mặt với những lời thăm hỏi động viên của một số quan viên từng có quan hệ tốt, ông
cũng chỉ mỉm cười đáp đối, không hề uể oải.
Trong vụ án Tể Tướng, Thượng thư, thị lang mưu phản này, các quan lớn
quá nhiều, cho nên rất ít người chú ý tới “cửa trai lơ” Dương Phàm sẽ
được sắp xếp thế nào. Trên thực tế với chức quan ngũ phẩm của hắn, nếu
đặt ở địa phương đã coi như không nhỏ, đủ để ngồi bằng với Thứ sử một
phủ. Nhưng trong thành Lạc Dương, quan nhiều như mây này cũng không phải là lớn, Hoàng đế tuyên bố bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, trong danh
sách đều không có hắn. Hắn cũng phải đợi Bộ Lại bổ nhiệm.
Nhưng đám quan viên đang vắt hết óc vì các chức vị trống mà luồn cúi lại chẳng có ai ngờ, lúc này Dương Phàm đang đứng bên ngoài điện Võ Thành,
lặng lẽ đợi Hoàng đế tới.
Người thường nói:, đã trải qua nữ nhân, con trai mới có thể trở thành
đàn ông. Còn hôn nhân lại có thể khiến đàn ông nhanh chóng trưởng thành, bởi vì một mình hắn phải lo toan tất cả. Hắn phải làm những việ của cha mình trước kia, trở thành một cái cây đại thụ, che gió che mưa cho gia
đình hắn.
Trải qua sinh tử, có thể khiến một người đàn ông nhanh chóng lớn lên.
Đôi khi, có thể nói là sự thay da đổi thịt, không khác gì được sinh ra
một lần nữa.
Dương Phàm vừa thành thân đã bị vào tù, suýt nữa chịu hình phạt mất đầu. Một chuỗi những chuyện gặp phải, đã khiến thanh niên hai mươi tuổi này, có những của cải quý giá mà người khác rất khó có được, đó chính là sự
rèn luyện tâm trí, sự trưởng thành về tính cách, và sự thành thục về trí tuệ.
Trước đây Dương Phàm luôn có nụ cười tươi rói. Khi hắn đứng ở đó, giống
như một cái cây thương cao ngất, khiến cho người ta có cảm giác bộc lộ
tài năng, khiến người ta vừa nhìn đã chú ý tới tinh thần phấn chấn bồng
bột của hắn, một thanh niên tuấn tú.Còn bây giờ, trên mặt hắn vẫn luôn
mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó lại là nội liễm, đầy hàm súc, không
rạng ngời như mặt trời nữa, mà lại mềm mại giống như ánh trăng. Dáng của hắn cao ngất như trước, nhưng lại không bộc lộ tài năng, mà giống như
một lưỡi kiếm - một lưỡi kiếm sắc ẩn trong vỏ kiếm .
Uyển Nhi đang ở điện Võ Thành xử lý tấu chương, nàng đã biết Dương Phàm
đứng ngoài cửa rồi, nhưng nàng không cố ý ra nhìn một cái, cũng không cố ý gọi Dương Phàm vào trong điện nói chuyện với nàng. Tuy nàng rất muốn, rất muốn…
Dương Phàm cũng không vội vàng hỏi đám cung nga thái giám ra vào về tình hình của nàng. Bây giờ hắn đã học được sự kiên nhẫn. Có khi, sự nhẫn
lại tức thì, mới có thể có được sự tương ngộ lâu dài. Bây giờ hắn đã
hiểu đạo lý này.
Xa xa, vang lên tiếng chuông tan triều, Dương Phàm quay người, mắt nhìn
về Vạn tượng thần cung. Hắn không phải đợi quá lâu tiếng bước chân của
Hoàng đế nhanh chóng xuất hiện Dương Phàm đợi Võ Tắc Thiên đi tới trước
mặt mới hạ thấp người nói:
- Thần Dương Phàm, bái kiến Bệ hạ.
- Uyển nhi cung nghênh Thánh giá.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói uyển chuyển của Uyển nhi ở
bên cạnh làm, lòng Dương Phàm run lên bần bật. Nhưng hắn cũng không quay đầu nhìn nàng. Võ Tắc Thiên bình tĩnh nhìn Dương Phàm nói:
- Theo Trẫm vào.
Nói xong bà vươn tay ra, gọi Uyển nhi tới đỡ rồi chậm rãi bước vào điện võ Thành.
Dương Phàm đứng thẳng người lên, theo sau bà ta nhưng ánh mắt lại nhìn lên người Uyển nhi.
Uyển Nhi vận bộ y phục màu xanh nhạt của trúc Vân Nam, dáng người cao
ráo, vô cùng tao nhã. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào eo của Uyển
nhi, lại phát hiện nó thật nhỏ. Dưới cái đai ngọc buộc ở hông của nàng,
vòng eo thon không tới một nắm tay.
Vạt áo nhỏ đi chứng tỏ Uyển Nhi gầy nhiều.
Uyển Nhi dường như phát hiện Dương Phàm đang nhìn mình chăm chú, cái
lưng của nàng hơi cứng nhắc. Nàng đỡ Võ Tắc Thiên, đi thẳng tới trước
án, buông tay lui về sau. Nhân cơ hội Võ Tắc Thiên quay người ngồi, nàng mới quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Dương Phàm luôn nhìn nàng, Uyển nhi vừa quay đầu, liền đón nhận lấy ánh mắt của hắn.
Dương Phàm nhìn cặp lông mày như lá liễu, đôi mắt phượng, hai má như mới vương lệ, cái mũi mịn màng và ánh mắt nhanh chóng né tránh kia, trong
lòng hơi đau xót.
Uyển Nhi mím nhẹ đôi môi, nhanh chóng nghiêng đầu, đứng sang một bên.
Nàng không dám nhìn nhiều, sợ Dương Phàm thấy sự bi thường của mình.
Võ Tắc Thiên khẽ ho khan một tiếng, nói với Dương Phàm:
- Dương Phàm.
Dương Phàm vội vàng lấy lại tinh thần, tiến lên trước một bước, khoanh tay nói:
- Có thần.
Võ Tắc Thiên mắt nhìn Dương Phàm, tay trái vươn ra, nhẹ nhàng bảo Uyển nhi rót một ít rượu, nhấp môi một chút, chậm rãi nói:
- Ngươi bị người vu cáo, bỏ tù hàm oan, có oán hận gì với Trẫm sao?
Dương Phàm vội vàng nói:
- Lôi đình mưa gió, đều là quân ân, thần là thần tử của Bệ hạ, không dám có sự oán hận với Bệ hạ. Sở dĩ thần bị bỏ tù oan, cũng là vì đức hạnh
của thần không đủ, đmới bị tiểu nhân áp chế. May mà nhờ Bệ hạ thánh
minh, thay thần xóa bỏ hàm oan. Hôm nay Thần nhất định tự xét lại mình,
đền đáp triều đình.
Võ Tắc Thiên mỉm cười, trầm ngâm nói:
- Cung đình cảnh giới, chỉ cần một lát lơi lỏng là có thể khiến ngươi
vào tù, chức vụ của ngươi đã có người khác thay thế. Vị Tướng này làm
việc cẩn thận, tận tâm với cương vị, hôm nay tuy đã chứng minh được
ngươi không có tội, nhưng Trẫm cũng không thể vô cớ miễn chức ông ta,
cho nên…, có một sự sắp xếp khác cho ngươi.
Ngón tay bà ta vẫn nhẹ nhàng ấn trên mặt bàn, nói xong lời này, mới mở hai mắt, nhìn Dương Phàm đang cúi đầu, mỉm cười nói:
- Phủ Thái Bình công chúa còn thiếu một vị trưởng sử, không có người thích hợp, ngươi có bằng lòng chịu thiệt không?
Khi ngón tay của bà tã khẽ chọc xuống bàn, lông mày của Thượng Quan Uyển Nhi đã không tự chủ mà nháy lên vài cái, đôi tay trong ống tay áo đột
nhiên nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay nhưng nàng không cảm
nhận được sự đau đớn. Nàng quay đầu đi định dành cho Dương Phàm một sự
cảnh cáo nghiêm khắc. Nhưng nàng dùng hết sức, cổ vẫn cừng ngắc, không
có cách nào vặn lại được.
Trước mật Võ Tắc Thiên ra ám hiệu với người khác, không phải là một việc dễ dàng.
Trưởng sử phủ công chúa?
Sao Hoàng đế lại nghĩ tới chức vị này?
Dương Phàm rất kinh ngạc, trong lòng hắn lập tức xuất hiện một dự cảm
bất thường. Ssau đó, hắn nhìn sắc mặt của Uyển nhi. Uyển nhi nghiêng
người đứng, đường cong dịu dàng trên khuôn mặt đẹp vô cùng, nhưng hắn
từng có những cử động da thịt thân thiết với Uyển nhi, nên cảm nhận được ẩn giấu sau sắc mặt bình tĩnh đó là một sự sợ hãi và căng thẳng.
Hắn lập tức cúi người, tràm giọng nói:
- Bệ hạ có lệnh Thần xin cúi đầu nghe theo. Chỉ có điều…, không phải
thần tự coi nhẹ mình, nhưng trách nhiệm Trưởng sử phủ công chúa quá nặng nề, còn thần kiến thức nông cạn, sợ không đảm nhiệm được, mà phụ thánh
vọng. Do đó…, thần không dám lĩnh mệnh.