Dương Phàm thấy nàng tập trung nói chuyện chinh sự không còn đau buồn bi thiết nữa, khe khẽ thở ra, vội hỏi:
- Muội nói đi!
Uyển Nhi nói:
- Mặc dù lang quân có lòng noi theo Địch Nhân Kiệt, Từ Hữu Công, nhưng
hiện giờ thế cục triều đình khác với năm đó, nếu theo bọn họ mà vẫn
không được thì phải biết biến báo. Kỳ thật Địch Nhân Kiệt kia vốn cũng
là người xảo quyệt, không phải người lão không thể đụng vào, thì lão
tuyệt đối sẽ không lấy trứng chọi đá.
Trên triều đình, cũng chỉ có Từ Hữu Công mới có thể mặc kệ đối phương là ai, bối cảnh thế nào, thân phận ra sao, chỉ làm theo lý, không chịu
nhường nửa bước, nghiễm nhiên đó là một điểm mạnh, nhưng hiền danh này
chỉ giữ được lão một thời, chưa hẳn đã giữ được một đời. Huynh xem hôm
nay Địch Nhân Kiệt bị giáng quan làm Huyện lệnh, ngày sau còn có cơ hội, còn có thể phong vân tái khởi. Mà tính tình của Từ Hữu Công như thế,
hoặc ngã hoặc không, một khi ngã sẽ gặp nhiều khó khăn.
Lời nói của Uyển Nhi không chỉ ở đạo lý cư xử, còn có cả trí tuệ và chức vị, Dương Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ lại có vô số quan viên trước đó còn
được Võ Tắc Thiên triều Đại Chu coi trọng đã gặt hái được nhiều nay liên tiếp bị ngã ngựa, nghĩ đến những người còn có thể tiếp tục Đông Sơn tái khởi, và một đằng không gượng dậy nổi, không khỏi gật gật đầu.
Uyển Nhi nói:
- Lang quân chấp pháp, tuyệt không chỉ dùng pháp, huynh xử lý những
người đó, còn phải để ý đến các thế lực xung quanh, trong chuyện này có
vài người năng động, có vài người không động đậy được, lấy tình hình
trước mắt mà nói, phàm là động đến người bộ tộc Võ thị, lang quân cần
phải cực kỳ thận trọng.
Dương Phàm nói:
- Võ gia chính là hoàng thân quốc thích, hiện giờ là thế lực lớn nhất, ta sẽ không tự nhiên đi trêu chọc bọn họ.
Uyển Nhi ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Dương Phàm, hỏi:
- Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự xưa nay vẫn không hợp, mà lang quân lại có
quan hệ thân thiết với Võ Tam Tư, nếu Võ Tam Tư bày mưu để lang quân đi
chọc phiền toái cho Võ Thừa Tự thì sao?
Dương Phàm hơi nhíu nhíu mày, cảnh giác hỏi:
- Uyển Nhi đã biết gì sao?
Nàng lắc đầu nói:
- Uyển Nhi không biết. Chỉ có điều, theo cách nhìn của Uyển Nhi, chỉ sợ
Hoàng đế đã có quyết định trong lòng về ứng viên Thái tử, vì vậy trước
khi chân tướng rõ ràng, lang quân chỉ cần trung thành với Hoàng đế là
đủ, không thể quá thân cận với thế lực nào, để tránh bị hãm sâu xuống
bùn không thể tự rút thân lên được.
Dương Phàm giật mình vội la lên:
- Hoàng đế đã có quyết định về việc chọn người làm Thái tử? Là Võ gia hay Lý gia?
Uyển Nhi nói:
- Đương nhiên là Võ gia. Đông cung gửi thư kháng án cho đến nay vẫn
không được cái gì, án yếm chú đương nhiên đã được chứng minh là Vi Đoàn
Nhi vu cáo. Uyển Nhi nghe được, Vi Đoàn Nhi khai là do nghe Võ Tam Tư
sai khiến, nhưng Hoàng đế thì sao? Ngài đã áp chuyện này xuống. Nếu
Hoàng đế còn băn khoăn chuyện chọn Thái tử chắc sẽ không từ bỏ ý đồ như
thế. Cho dù Hoàng đế không nghiêm trị Võ Tam Tư cũng sẽ giống như đối
với Võ Thừa Tự, ban cho một chút trừng phạt răn đe.
Nhưng hiện giờ thì sao? Hoàng đế cứng rắn đè án này xuống rồi, đối với
bên ngoài chỉ nói rằng Vi Đoàn Nhi mưu đồ đoạt vị trí Thái tử phi không
thành, ghen ghét sinh hận hãm hại Thái tử. Võ Tam Tư chưa bị bất kỳ
trách phạt nào, ngược lại Thái tử lại mất quyền tiếp kiến công khanh,
thuộc quan Đông cung cũng không còn, Hoàng thái tôn và bốn vị Hoàng tôn
khác đều bị phế xuống làm Quận vương, đủ loại như thế nói lên cái gì?
Dương Phàm trầm ngâm như thoáng chút suy nghĩ.
Uyển Nhi lại nói:
- Lúc này đây, rõ ràng chứng minh các Tể tướng là bị vu cáo hãm tù đấy,
nhưng Hoàng đế lại gượng ép lấy lý do bọn họ qua lại chặt chẽ với Đông
cung mà trừng phạt cảnh cáo, cách chức hết thảy làm Huyện lệnh, đuổi ra
Kinh thành. Sao nào? Huynh cho rằng, Hoàng đế thật sự vì muốn bảo vệ sĩ
diện giữ không nổi kia mới cố gắng án cho họ chút tội danh sao?
Ánh mắt Dương Phàm hơi nheo lại, chậm rãi nói:
- Là vì chuyện lập Thái tử…
Uyển Nhi nói:
- Không sai! Vì lập Thái tử. Hoàng đế tuổi tác đã cao, chuyện lập Thái
tử như lửa xém lông mày, nếu không lập, chẳng những bách quan bất an,
chính Hoàng đế cũng cảm thấy bất an. Nhưng, những quan viên bị giáng
chức này đều là người kiên định theo Lý đảng, hiện giờ Thái tử chính là
Hoàng tộc Lý Đường, nếu như Hoàng đế để ý đến đương kim Thái tử, chẳng
những ngài sẽ không giáng chức những quan viên này, còn có thể ban trọng dụng đấy.
Hoàng đế đuổi hết bọn họ ra khỏi Kinh thành chính là muốn làm suy yếu
ảnh hưởng của bọn họ trên triều đình. Uyển Nhi nghĩ, Hoàng thái tôn bị
cách chức làm Quận Vương chỉ là bước đầu tiên, ngôi Thái tử của Võ Đán
tất nhiên khó giữ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các trọng thần Lý
đảng, trong hoàn cảnh thế lực Võ thị nắm hết triều đình thế này, tuyệt
đối không có khả năng quay lại Kinh thành một bước!
Nàng nhìn Dương Phàm, gằn từng tiếng mà nói:
- Như vậy xem ra, người Hoàng đế muốn chọn cho ngôi vị Thái tử tất nhiên là trong số con cháu Võ thị. Nhưng người này là ai? Võ Thừa Tự hay Võ
Tam Tư? Hiện giờ ngài đang thiên vị Võ Tam Tư cũng không thể chứng minh
ứng viên Hoàng đế nhìn trúng là y. Hiện giờ lang quân xem như Võ đảng,
nhưng Võ đảng lại phân thành Ngụy Vương đảng và Lương Vương đảng, trước
khi tâm ý của Hoàng đế rõ ràng, lang quân tuyệt không thể quá thân cận
với Lương Vương đảng, trở mặt thành thù với Ngụy Vương đảng!
Những năm gần đây, Uyển Nhi đã thấy nhiều chuyện quyền nghiêng triều dã, ngày mai tan cửa nát nhà hơn cả hiện nay rồi. Xa không nói, nhìn từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay, có ít nhất tám vị Tể tướng dưới một người
trên vạn người, hoặc bị bãi chức miễn quan, hoặc cửa nát nhà tan, nhân
sự thay đổi thường xuyên tới mức xưa kia chưa từng có, đường đường là Tể tướng cũng nói giết là giết.
Mỗi quyết định của lang quân đều có quan hệ với sĩ đồ của huynh thậm chí cả tính mạng thân gia. Cho nên, không đến thời điểm cuối cùng, tuyệt
đối không thể dễ dàng đưa ra quyết định cuối cùng. Một khi phạm phải sai lầm, đứng nhầm đội ngũ sẽ thất bại thảm hai, hai bàn tay trắng. Các lão thần này tuổi tác đã cao, lúc này không chọn sợ rừng sau này cũng không có cơ hội để chọn. Lang quân còn trẻ, không cần phải được ăn cả ngã về
không như bọn họ, miễn rằng còn sống sẽ còn cơ hội.
Dương Phàm trịnh trọng gật đầu, thầm nghĩ: “Uyển Nhi phụng dưỡng bên
cạnh Hoàng đế, có thể có được rất nhiền tin tức mà người ngoài không
biết. Phân tích của nàng cho dù không đúng cũng không sai lắm, nếu Hoàng đế quyết định chọn trong số con cháu Võ thị làm con nói dòng, tính toán của ta phải thay đổi một chút, chuyện này phải thương lượng với Triệu
Du một chút”.
Hắn nói với Uyển Nhi:
- Muội yên tâm đi! Ta sẽ không làm chuyện đi trên vách tường, làm chuyện ngược với đại thế.
Uyển Nhi gật gật đầu, lúc này trong viện bỗng có tiếng Phù Thanh Thanh:
- Trương Học sĩ, Đãi Chế đang tiếp khách, túc hạ có chuyện gì quan trọng sao?
Uyển Nhi nghe xong vội nói với Dương Phàm:
- Lang quân đi trước đi!
Dwong Phàm gật gật đầu, ôm nàng vào lòng, lẳng lặng ôm nhau một lát, khẽ nói bên tai nàng:
- Chỉ cần ta và muội có tâm, nhất định sẽ được ở bên nhau!
Dương Phàm buông Uyển Nhi ra, chậm chậm lùi lại ba bước, quay người lại, đi nhanh ra ngoài.
Uyển Nhi đứng đó, nhìn thân ảnh của hắn biến mất sau cánh cửa, nhìn cánh cửa kia mở ra rồi khép lại, hai nắm tay chậm chậm siết lại:
- Lang quân không buông bỏ, Uyển Nhi cũng sẽ không buông bỏ! Nếu trốn
không được thì không trốn nữa, Uyển Nhi sẽ cùng lang quân đối mặt! Từ
hôm nay trở đi, Uyển Nhi cũng phải có được thế lực của mình, giúp lang
quân một tay!
***
Trong triều đình có đủ loại trí giả, Uyển Nhi chỉ là có được lợi thế ở
gần thủy lâu đài, có thể nhìn ra được tâm ý của Võ Tắc Thiên sớm hơn
người khác một chút, gần một ngày sau, trong triều liền có thật nhiều
quan viên cũng ngửi thấy mùi, bọn họ bắt đầu cảm giác được, cuộc tranh
đoạt từ khi nữ hoàng đăng cơ dường như đã kết thúc.
Không! Cũng không phải đã kết thúc, mà là bắt đầu sang một giai đoạn mới.
Trước kia, là cuộc tranh đoạt giữa Lý thị và Võ thị, còn bây giờ là cuộc tranh đoạt giữa Ngụy Vương và Lương Vương. Lý thị đã hoàn toàn rời khỏi sân khấu, Hoàng đế Đại Chu tương lai sẽ được sinh ra từ trong Võ thị,
ngai vàng cửu ngũ chí tôn sẽ thuộc về Võ Thừa Tự hay Võ Tam Tư? Các quan viên muốn chọn phe phái gặp phải một sự lựa chọn khó khăn không thua gì trong cuộc tranh đoạt của Lý – Võ trước đó.
Ngoài những con bạc đỏ mắt này, đại bộ phận quan viên tạm thời chọn im
lặng, bọn họ muốn đợi Hoàng đế nói ra được vài câu có thể nhìn ra đầu
mối.
Nhưng tâm ân của vị Nữ hoàng này thực sự bị bách quan nhìn thấu sao?
Ít nhấn, bản thân Nữ hoàng không cho là đúng.
Trong Phi Hương điện, Võ Tắc Thiên đang dạy con vẹt và con mèo, khuôn
mặt vẫn mang nụ cười thần bí mà an tường, càng tôn thêm dung mạo như
tượng phật lớn được tạc từ đá lớn.
Đại phật mỉm cười nhìn chúng sinh bôn ba bận rộn dưới hồng trần, Võ Tắc
Thiên cũng mỉm cười cao cao tại thượng, ngạo nghễ nhìn người trong thiên hạ chạy tới tìm danh lợi nơi mình.
Lương Vương phủ, Ngự Sử Chu Lợi Dụng, Nhiễm Tổ Ung, Quang Lộc thừa Tống
Thái phó Thừa Lý Tuấn, Giám sát ngự sử Diêu Thiệu Chi, Tam tư ngũ khuyển đều tập trung trong một nhà, bày tiệc rượu.
Võ Tam Tư ngồi trên cùng, sắc mặt đã có sáu bảy phần men say, hơi đỏ lên. Chu Lợi Dụng cười nói:
- Từ khi Bệ hạ đăng cơ, ta đã đợi bốn năm… hiện giờ cuối cùng đại cục đã định, Thái tử nhất định là Lương Vương Điện hạ rồi. ha ha..
Ánh mắt Tống Chi Tốn lóe lên một cái, vội ho khan một tiếng:
- Càng là thời khắc mấu chốt càng không thể buông thả. Tâm ý Thánh
thượng đã rõ, ngôi Thái tử này tất nhiên phải là người Võ gia không giả, nhưng chưa chắc đã là Lương Vương Điện hạ chúng ta, chu quân không thể
qua loa!
Thái phó thừa Lý Tuấn nói:
- Không phải Vương gia nhà chúng ta còn có thể là ai? Chẳng lẽ là Ngụy
Vương sao? Ngụy Vương đã bị bãi miễn chức Tể tướng có nghĩa đã mất đi sự sủng ái của Thánh thượng. Hiện giờ Hoàng đế đã có ý trục xuất đương kim Thái tử, Thái tử Đại Chu tương lai ngoài Lương Vương ra còn có ai dám
đảm đương?
Võ Tam Tư ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chi Tốn muốn nhắc nhở bổn Vương còn chưa nhập Đông cung, ngôi Thái tử
này chưa tính là đã nắm chắc trong tay. Kế tiếp, bổn Vương còn có một
việc phải làm!
Y nhìn năm tay sai trung tâm nhất, trầm giọng nói:
- Củng cố ân sủng!
Quý phủ Ngụy Vương, Võ Thừa Tự ở trong thư phòng đi lại vòng vòng, Phượng các xá nhân Trương Gia Phúc nhắm mắt đi theo sau.
Bỗng nhiên Võ Thừa Tự dừng chân, chậm rãi lắc đầu nói:
- Không đúng! Nếu cô đã chọn Lương Vương làm Thái tử, nhất định bà sẽ
lập tức cho Thái tử rời Đông cung, cũng sẽ sắc lập Lương Vương làm Thái
tử, có vậy mới phù hợp với tính cách làm việc như lôi đình của cô.
Hiện giờ cô lại làm ra thái độ như thể để trống vị trí, có thể thấy được mặc dù bà đã quyết định phế Thái tử nhưng còn chưa quyết định ai sẽ làm Thái tử!
- Đúng vậy!
Trương Gia Phúc vỗ tay nói:
- Vương gia anh minh, hạ quan vẫn nói, lúc này nói bại vẫn còn quá sớm!
Tuy Vương gia bị bãi miễn chức Tể tướng, nhưng Lương Vương bên kia cũng
không thể vì vậy mà được làm Tể tướng. Chẳng những Vương gia là Vương
tước, hơn nữa còn là Tông Chính Khanh, lại là người có bối phận cao nhất trong Võ thị, Lương Vương chỉ là Lương Vương mà thôi, vô luận tính thế
nào phần thắng của Vương gia vẫn cao hơn một bậc!
- Ừ!
Võ Thừa Tự gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Không sai! Bổn vương không thể nói bại! Hiện giờ, bổn Vương vẫn còn có việc phải làm!
Y xoay người lại, nhìn Trương Gia Phúc, trầm giọng nói:
- Tìm kiếm ân sủng!