Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Cái đó và điện hạ có quan hệ gì?
- Đương nhiên là có quan hệ!
Thái Bình công chúa chất vấn:
- Hiện tại Mẫu hoàng rất tín nhiệm ngươi, ngươi có biết hay không?
- Thì sao?
- Ngươi nói thì sao là sao?
Thái Bình công chúa kích động lên:
- Ngươi có biết lúc trước Chu Hưng có bao nhiêu quyền thế như nào không? Ngươi có biết Võ Thừa Tự lúc trước tại sao phải hao tổn tâm cơ giành
đoạt binh quyền không? Bởi vì dựa vào quyền thế và địa vị của hắn, hơn
nữa thêm Chu Hưng vẽ đường cho hươu chạy, hắn ở trong triều đình đã
không có uy hiếp gì cả, cái thiếu chỉ là binh quyền thôi!
Hiện tại ngươi có cơ hội tốt như vậy, hoàn toàn có khả năng nắm giữ
quyền lực khi Chu Hưng nổi danh nhất mới có, nhưng không ngờ ngươi...Ta
mặc kệ vì sao, ngươi đường đường là Hình Bộ lang trung sao lại đi tra án tập hung! Từ sau khi vụ án Tam pháp tư kết thúc, thanh danh ngươi bùng
cháy mạnh, lúc này đúng là dịp để ngươi nên một bước cướp lấy quyền lực, ngươi sao có thể... .
Dương Phàm nói:
- Ta hiểu được ý tứ của ngươi!
Hắn chậm rãi bước đi thong thả vài bước, ngồi xuống trên bãi cỏ rụng đầy lá vàng óng, lưng dựa vào tay vịn, hai tay ôm lấy đầu gối, trầm tư một
lát, nói với Thái Bình công chúa:
-Ý nghĩ của ta và ngươi có chút không giống nhau. Cho dù mục đích của
chúng ta giống nhau, nhưng ta không thể làm Chu Hưng thứ hai, cũng không muốn làm Chu Hưng thứ hai.
Thái Bình công chúa đi tới, nói:
- Ta cũng không bảo ngươi làm Chu Hưng thứ hai, càng không muốn ngươi
mưu hại đại thần vô tội, nếu có người nào đó cần để ngươi diệt trừ,
ngươi cho là hắn nhất định trong sạch sao?
Dương Phàm hừ nói:
- Dùng biện pháp này, có thể nắm giữ đủ lực lượng hay sao?
Thái Bình công chúa nói:
- Ít nhất, đây là biện pháp bảo toàn trung thành với lực lượng Lý thị tốt nhất.
Nàng cảm thấy cúi xuống nói chuyện như này với Dương Phàm không tiện
lắm, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, còn tức giận dùng vai hẩy hắn một
cái, giành lấy gốc cây để mình dựa vào.
Dương Phàm khoanh chân ngồi vào chỗ của mình, nói:
- Bảo vệ Lý, thủ đoạn nhiều người không giống nhau. Đại tướng quân Từ
Kính Nghiệp và Lang Gia Vương Lý Xung là dùng vũ lực; Địch công muốn bảo toàn lực lương trung thành với Lý thị, để bọn họ nằm phục khởi, đợi vị
nữ hoàng đế sau trăm tuổi sẽ tiếp tục tính toán...
Thái Bình công chúa lạnh lùng cắt ngang lời hắn:
- Nhưng đây là điều kiện tiên quyết, là tình huống có thể đảo bảo hoàng tự là Lý thị.
Dương Phàm nói:
- Thì sao? Ta nghe nói, bệ hạ hiện tại có một vị tân sủng, coi như hòn ngọc quý trên tay?
Tim Thái Bình công chúa nảy lên, hỏi:
- Ngươi đã biết?
Dương Phàm giận dữ nói:
- Loại việc như này luôn đồn đại cực nhanh. Thiên gia giấu diếm cũng chỉ có thể giấu diếm được Tiết sư và hòa thượng bên cạnh ông ta thôi. Mặc
dù ta cũng là đệ tử của Tiết sư, nhưng ta thân trong quan trường, người
khác lại làm sao có thể giấu diếm được ta?
Dương Phàm nói tới đây, bỗng nhiên mỉm cười một chút, liếc nhìn Thái Bình công chúa nói:
- Trên phố còn đồn đại, vị đại mỹ nhân Trương Xương Tông này còn cùng ngươi...
Gương mặt Thái Bình công chúa đỏ bừng lên, vội vàng giải thích:
- Ta với hắn không có chút quan hệ gì, thật đó! Kẻ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ kia, ta sao có thể thích hắn?
Dương Phàm thấy nàng mặt đỏ tai hồng, vội vàng an ủi:
- Ngươi không nên nóng, coi như ta không nói gì. Ta biết đây là lời đồn, chỉ cần một nữ nhân xinh đẹp và một người nam nhân có chút liên quan,
những người đó còn có thể nghĩ đến loại quan hệ thứ hai sao? Ngươi xem
quan hệ giữa ta và ngươi cũng không có gì, chẳng phải cũng bị người ta
đồn đại lung tung ...
Thái Bình công chúa thương tâm, sâu kín nhìn hắn, sâu kín mà nói:
- Thật sự chúng ta không có quan hệ gì sao? Chúng ta chưa từng xảy ra quan hệ gì sao...
Dương Phàm ho khan hai tiếng, vội vàng chuyển đề tài ban đầu:
- Hiện giờ ngươi cần phải làm là bảo đảm hoàng tự không rơi vào tay Võ
thị, mà Trương Xương Tông chính là một nước cờ mà ngươi dự hạ, đúng
không?
Thái Bình công chúa nói:
- Đúng vậy, nhưng tác dụng của hắn trong cung, bên ngoài thì sao? Một
ngày mẫu hoàng còn trên đời, thì ta sẽ không ra mặt, chỉ cần ta không ra mặt, thì lực lượng ta đang âm thầm chiêu dụng cuối cùng cũng có hạn. Mà Hoàng đế lựa chọn tuyển Thái tử, ý kiến ngoại thần từ trước đến này đều là một phương diện rất là quan trọng...
Dương Phàm nói:
- Điểm này ta cũng nghĩ qua, tuy nhiên lo nghĩ của ta và ngươi không giống nhau.
Thái Bình công chúa nói:
- Ngươi nghĩ như thế nào?
Dương Phàm nói:
- Cách nhìn của ta với Địch công không khác nhau lắm. Đại thế không thể
nghịch, cho nên hiện tại chỉ có thể cho thuận nước đẩy thuyền. Hết thảy, vẫn là đợi sau khi nữ hoàng trăm tuổi rồi mới tiếp tục hành động thỏa
đáng.
Trừ phi... Nữ hoàng đã già nên hồ đồ rồi, hoàn toàn mất đi nắm triều đình trong tay. Hiện tại chúng ta nên làm là nghỉ ngơi lấy lại sức, bảo hộ và trung thành với đại thần hoàng tộc Lý Đường. Nhưng đi...
Dương Phàm quay đầu nhìn về phía Thái Bình công chúa, nói:
- Những đại thần này, hoàn toàn là Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự muốn diệt trừ đấy, bọn họ vừa đấm vừa xoa, uy bức lợi dụ, mời chào bách quan hiệu
dụng cho mình, một khi không chịu phục tùng, liền mượn tay ác quan khác
diệt trừ bọn họ! Ngươi cũng hiểu rõ mã, nữ hoàng đế... là thiên vị Võ
thị đấy.
Thái Bình công chúa yên lặng gật gật đầu, nói:
- Cho nên, nếu ta noi theo, có thể thành công sao? Võ Thừa Tự và Võ Tam
Tư làm như vậy, Hoàng đế có thể dễ dàng tha thứ, nếu chúng ta làm như
vậy, chỉ sợ Nữ hoàng đế kim khẩu mở ra, lực lượng mà chúng ta vất vả nắm giữ toàn bộ sẽ tan thành tro bụi rồi!
Dương Phàm hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi hơi lóe ra, lúc này trời
chiều đã ảm đạm rồi, ánh mặt trời ảm đạm chiếu vào mặt hắn, làm trong
gương mặt đang suy nghĩ kia mơ hồ toát lên thần thái chín chắn:
- Chúng ta không thể trực tiếp tỏ rõ chống đối Võ thị, ít nhất... ,
không thể để cho Hoàng đế phát hiện chúng ta là đại biểu Lý gia đối
nghịch với Võ gia.
Cho nên, nhiều nhất ta có thể làm chính là bám vào môn hạ Võ Tam Tư, lấy thân phận là môn hạ của hắn đấu với Võ Thừa Tự. Nói vậy, cho dù chúng
ta thành công, đấu thất bại cũng chỉ lực lượng một phía của Võ Thừa Tự,
đây không phải là vì Võ Tam Tư làm mai mối sao? Bây giờ còn tốt là khiến Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư giằng co, chỉ cần bọn họ tuyệt không hợp tác,
chúng ta còn có cơ hội!
“Cho nên, mới có chuyện ở Kim sai túy?”
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong lòng nàng, nhưng nàng không nói ra, chỉ nhíu mày nói:
- Như vậy ngươi muốn thế nào?
Dương Phàm nói:
- Ta muốn vượt qua Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư, trực tiếp đối nghịch với ác
quan này. Vài ngày trước vụ án của Tam Pháp ti vốn là việc không ngờ,
lại thành toàn cho ta, chẳng những giúp ta nhanh chóng đứng vững gót
chân ở Hình Bộ, hơn nữa để cho ta và Ngự sử đài và Đại Lý Tự có đụng
chạm, như vậy kế tiếp ta cùng bọn chúng tranh đấu cũng liền thuận lý
thành chương.
Thái Bình công chúa nghi hoặc nói:
- Ngươi muốn trực tiếp đối phó với ác quan của Tam pháp tư?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy, mất đi đám ác quan này, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư nhiều nhất
thì là bị nhóm trung thần xa lánh, hoặc là giáng chức quan, chứ không
đến mức động một chút lại rầm rộ lao ngục, một giết chính là trăm ngàn
người ta! Như vậy, chẳng phải chúng ta đã gián tiếp bảo vệ lực lượng
trung thành với Lý Đường sao?
Thái Bình công chúa nhíu mi nói:
- Ngươi cũng đã biết, ác quan tồn tại căn nguyên là ở chỗ mẫu hoàng? Mẫu hoàng cần ác quan, cho nên mới có ác quan. Nếu ngươi muốn diệt trừ ác
quan này, vậy thì làm cho mẫu hoàng cảm thấy lúc bà cần dùng đến ác
quan, mà thủ đoạn của ngươi lại không thể làm cho bà vừa lòng, bà bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục nâng đỡ một đám khác đứng lên.
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Nhưng việc này cần có thời gian, tuy rằng nữ hoàng đế thân thể khoẻ mạnh, nhưng tuổi bà cao như vậy, ngươi nói xem bà ta còn bao
nhiêu thời gian?
Hai người đàm luận là hoàng đế của bọn hắn, lại là mẫu thân của Thái
Bình công chúa, nhưng hai người cũng rất thản nhiên bàn về việc trai lơ
sau lưng bà, bọn họ ngay cả giang sơn của vị nữ hoàng này cũng muốn mưu
đoạt, còn có cái gì cần phải e dè đây.
Thái Bình công chúa suy tư một lát, dường như chấp nhận lựa chọn của Dương Phàm, phân tích theo ý của hắn:
- Như vậy...hiện tại trước tiên ngươi phải nắm giữ Hình Bộ, làm hình bộ Thị lang thậm chí Hình Bộ Thượng thư?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Ngươi có từng thấy vị Hình bộ Thị lang hoặc là Hình Bộ Thượng thư trẻ
như vậy chưa? Ta có thể làm được vị trí này, đã là quá mức rồi, hơn nữa
chức vị rất cao cũng không tiện làm việc. Hình Bộ ti chính là Hình bộ
nhỏ bé bên trong Hình Bộ, ta chỉ muốn nắm Hình Bộ ti trong tay, cũng đủ
để chi phối Hình Bộ rồi. Tuy nhiên...
Hắn nhíu nhíu mày, lại nói:
- Thôi Nguyên Tống này tuy rằng bị người châm biếm là Nê Bồ Tát, kỳ thật có chút tâm cơ, dã tâm cũng không nhỏ, hiện tại ta cùng với Trần Đông
liên kết mặc dù không sợ hắn, lại khó tránh khỏi vướng chân vướng tay,
ngươi có biện pháp nào bắt hắn đi không, còn lại mặc kệ mọi chuyện, tựa
như Đài chủ tôn thần Ngự Sử Đài múa cũng giống nhau, thế nhân chỉ biết
Lai Tuấn Thần, ai biết hắn là Tôn Đài chủ chứ.
Thái Bình công chúa suy nghĩ một chút nói:
- Ta không nắm chắc, nhưng ta có thể thử.
Nàng ngẫm nghĩ một chút, lại lo lắng nói với Dương Phàm:
- Chiếu theo tính toán của ngươi, sẽ tiếp tục đối nghịch với Ngự Sử Đài. Hiện tại tuy rằng Ngự Sử Đài không mạnh như trước, nhưng cũng không thể khinh thường. Bọn họ có được Tư pháp quyền gần như bằng ngươi, một khi
bọn họ dùng điểm này để đối phó ngươi, sẽ rất đau đầu đấy.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ta sẽ cẩn thận. Nhắc tới, ngươi cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, chỉ cần vị kia ở trong cung đêm đêm thì thầm với Hoàng đế...
Thái Bình công chúa nói:
- Trương Xương Tông vừa mới được sủng ái, lúc này vẫn không thể để hắn
ta can thiệp triều chính. Tác dụng của hắn ta dù gì cũng là ở trong hậu
cung...
Thái Bình công chúa hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt dưới ánh tà chiều khẽ lóe lên, chậm rãi nói:
- Chiêu Đức người này cực kỳ căm hận này bàn lộng thị phi, mưu hại đại
thần ác quan, hắn bây giờ là đứng đầu bách quan, càng là tử địch của đám ác quan kia, người này có thể dẫn ô dù cho ngươi đấy.
Dương Phàm do dự một chút, lắc đầu nói:
- Lý tướng nay là đệ nhất nhân đương triều, hơi tự cao tự đại rồi. Nghe
nói không chỉ ở trước mặt Cửu Khanh mà chế nhạo, răn dạy như đồng tử môn hạ, mà ngay cả Tô Vị Đạo và nhóm Tể tướng cũng bị lão hô quát. Thử hỏi, một lang trung nhỏ bé như ta sao có thể được lão ta để mắt tới chứ?
Thái Bình cười cười nói:
- Ta đâu nói ngươi phải kết minh với lão đâu, ngươi chỉ cần hiểu rõ thái độ của lão, biết đâu còn có thể lợi dụng được?
Dương Phàm hơi ngẫm nghĩ, giật mình gật đầu.
Lúc này Thái Bình công chúa mới nghiêm mặt lại, nói:
- Ngươi còn chưa nói, vì sao giúp đỡ phủ Lạc Dương tra vụ giết người đến đây?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Việc tư, có thể không nói được không?
Thái Bình công chúa liếc hắn thật sâu, đứng lên nói:
- Được, Ngươi không nói, ta sẽ không hỏi. Ta cần phải trở về.
Dương Phàm đứng lên, chắp tay nói:
- Dương Phàm tiễn điện hạ!
Thái Bình công chúa mím miệng, hạ giọng nói:
- Mẫu hoàng xử lý đại sự thiên hạ, muốn đào tạo người bên mình thuận
buồm xuôi gió cực không dễ dàng, cho nên cực kỳ nể trọng đối với Uyển
Nhi, sẽ không dễ dàng buông bỏ cô ấy đâu. Ta cũng không có cách nào để
cho cô ấy rời khỏi cung đình được, nhưng ta có thể tạo điều kiện để
ngươi và cô ấy có cơ hội gặp nhau nhiều.
Dương Phàm có chút bất ngờ nhìn nàng. Thái Bình công chúa khẽ trốn tránh ánh mắt hắn.
Dương Phàm hồ nghi nói:
- Ngươi có điều kiện gì?
Thái Bình công chúa phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Phàm, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, nàng lại mềm ra, yếu ớt đáp:
- Không cần nghĩ ta như vậy, ta thật không chịu nổi, được chứ. Ta chỉ muốn...chuộc tội....
Dương Phàm biết nàng nói đến việc cưỡng ép Uyển nhi thề, không kìm nổi khẽ thở dài:
- Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy?
Bình công chúa có chút thất thần, buồn bã một lát, mới cười sâu chán nản nói:
- Đúng vậy, sớm biết hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy?
Bóng dáng của Thái Bình công chúa dần dần biến mất trong rừng cây.
- Đêm Thất tịch đó, ngươi cùng nương tử đi chơi phố phải không?
Câu này nàng vẫn chưa hỏi hết, có những ngọt ngào giấu kín trong lòng vẫn tốt hơn. Bởi lên men càng lâu, sẽ càng ngọt ngào.
Chương 442: Xin pháp chỉ
Bóng dáng của Thái Bình công chúa dần dần biến mất trong rừng cây.
- Đêm Thất tịch đó, ngươi cùng nương tử đi chơi phố phải không?
Câu này nàng vẫn chưa hỏi hết, có những ngọt ngào giấu kín trong lòng vẫn tốt hơn. Bởi lên men càng lâu, sẽ càng ngọt ngào.
Giai nhân đã đi xa, Dương Phàm không hề nhận ra sự bất thường của nàng hôm nay.
Tính cách Thái Bình công chúa hay thay đổi, có lúc thoải mái, có lúc hào phóng, lúc thì dịu dàng, có lúc lại nóng nảy. Một chút thay đổi trong
tâm tình, phản ánh trong thái độ của nàng sẽ có sự khác biệt rất lớn, vì vậy Dương Phàm không thấy có gì làm lạ.
Tuy vậy, Thái Bình công chúa giữ lời hứa, khiến hắn như nhìn thấy một
tia sáng ban mai. Đã rất lâu hắn và Uyển Nhi không gặp nhau rồi, Thái
Bình công chúa đã đồng ý tạo cơ hội giúp hắn và Uyển Nhi gặp mặt, chắc
hẳn cũng sẽ đồng ý yêu cầu của hắn đêm Thất Tịch, nghĩ cách cởi bỏ khúc
mắc của Uyển Nhi.
Dương Phàm rất vui vẻ, hắn đứng một mình ở đó, đắm chìm trong tâm trạng
vui sướng. Tới khi định rời đi, nghĩ đến hôm nay, vẫn chưa tìm được A
Nô, Dương Phàm không khỏi có chút uể oải.
Lúc này, sắc trời đã trở nên ảm đạm, cánh rừng rậm đã mất đi cái màu sắc ấm áp khi đắm chìm trong nắng chiều. Thoạt nhìn giống như một bức tranh đã phai màu, mất đi vài phần nên thơ, nhiều thêm vài phần thê lương.
Dương Phàm không quay trở lại đầu cầu, mà xuyên thẳng qua rừng. Đây là
một cánh rừng trong thành, không phải lo lạc đường. Nhưng Dương Phàm đi
về phía trước một hồi mới phát hiện không dễ dàng như hắn nghĩ. Con
đường trong cánh rừng này không phải cứ thẳng phía trước, có chỗ do đầy
những bụi cây đành phải đi đường vòng. Con đường trong rừng nhỏ như ruột dê, giao nhau lộn xộn, khiến cho hắn phải đi qua bao nhiêu chặng đường
oan uổng.
Lúc này muốn quay lại đầu cầu nhưng lại ngại xa, nên Dương Phàm đành đi
về phía trước. Vòng một hồi trong rừng, bỗng nhiên hắn nghe có tiếng
nước chảy ào ào vọng lại. Dương Phàm cảm thấy vui vẻ,vội vàng bước nhanh hơn. Rồi trong cảnh chiều hôm sâm sẩm tối không ngờ lại xuất hiện một
ngôi miếu thờ màu xanh tro.
Miếu thờ không to, thấp thoáng mái cong hình sừng hiện ra từ tường trắng ngói xanh, khiến người ta nhìn thấy liền quên đi thế tục.
Mấy ngày nay Dương Phàm đều tiếp xúc với miếu đạo quán của chùa, không
ngờ rằng đường về nhà lại gặp một ngôi chùa ở chỗ này. Hắn chậm rãi bước đến phía trước miếu. Lúc đó trời đã tối, cửa chùa cũng đã đóng, Dương
Phàm ngẩng đầu nhìn lên bậu cửa chùa, chỉ thấy phía trên viết ba chữ to
long trọng: “Tịnh Tâm Am”.
Do trong mấy ngày qua, Dương Phàm thường xuyên ra vào chùa miếu cho nên
đối với chùa miếu ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Hắn biết chùa miếu ở
Lạc Dương này có quan miếu, có công miếu, có từ đường, có tư miếu. Dựa
vào quy mô và địa vị có thể phân thành “Khai kỳ miếu” và “tôn tử miếu”.
Cái gọi là “Khai kỳ miếu” chính là ngôi chùa quy mô hùng vĩ, thực lực
hùng hậu, trụ trì thì có phật pháp cao thâm. Một ngôi chùa như vậy ở nơi này có tác dụng làm gương mẫu, còn các ngôi chùa khác đều được coi như
“miếu con cháu”. Ngôi miếu trước mắt rõ ràng là một ngôi miếu “con
cháu”, nói không chừng vẫn chỉ là một nhà từ đường hoặc là miếu tư.
Dương Phàm không tiến lên gõ cửa bởi đây là một ngôi ni am (chùa nhỏ của ni cô), bên trong chỉ có những ni cô. Trời đã tối rồi, hắn chỉ có một
mình, Do dù có là quan lại cũng không tiện vào trong. Dù sao cũng đã
biết nơi này có một ngôi ni am, ngày mai đến điều tra là được.
Chùa miếu tuy rằng luôn cố gắng rời xa nơi những người thế tục sống,
nhưng cũng không thể hoàn toàn đoạn tuyệt với đời. Đặc biệt là ngôi chùa miếu xây trong thành này. Dương Phàm chú ý nhìn một chút, phát hiện
phía trước ngôi chùa chỉ có một con đường mòn. Hắn biết chắc đi theo con đường này có thể ra khỏi rừng, liền men theo con đường này đi về phía
trước.
Đi được không xa, có tiếng suối róc rách vang lên. Căn cứ theo vị trí
thì chỗ này chỉ có thể là Y Thủy, sông Y Thủy uốn lượn qua phía sau
chùa, chảy đến nơi đây, nước sông 2 bên lấp đầy những cỏ lau và cỏ dại
cao ngút của người nước Tề. Dương Phàm bỗng phát hiện giữa mảng cỏ cây
thấp bé có một nữ ni cô mặc áo xám đang ngồi giặt quần áo trên tảng đá
xanh.
Từ góc độ này của Dương Phàm, vừa may có thể nhìn thấy gò má của vị ni
cô kia, Dương Phàm liếc mắt nhìn rõ dáng điệu của nàng, lập tức ngây
người, tim đập rất nhanh: khuôn mặt xinh đẹp không dính bụi trần kia,
chẳng phải là Thiên Ái Nô hay sao?
Dương Phàm vừa mừng vừa sợ. Đứng từ xa nhìn khuôn mặt có phần gầy gò của Thiên Ái Nô, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lúc này Thiên Ái Nô đã giặt xong quần áo, vắt khô từng cái thả vào trong chậu gỗ lớn rồi bê chậu gỗ lên để bên cạnh. Dương Phàm vội vàng ngồi
xuống, ẩn mình trong bụi cây.
Thiên Ái Nô đi theo con đường mòn, qua bụi cỏ dại cách phía trước hắn
không xa, Dương Phàm lặng lẽ đi theo sau, chỉ thấy Thiên Ái Nô đi đến
phía trước ngôi chùa miếu liền lách qua phía sau. Nơi đầu chái nhà có
một cửa nách, Thiên Ái Nô mở cửa, rồi mất hút trong Ni Am.
Dương Phàm vội bước đến phía trước cửa nách, đưa tay đẩy tay một cái,
nhưng cửa am đã bị khóa bên trong. Dương Phàm giơ tay định gõ cửa, ngón
tay vừa chạm đến cửa am, bỗng nhiên cứng đơ ở đó. Hắn đứng ở cửa nách
suy nghĩ một lúc, liền quay người lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tung dẫn theo người tới hình bộ, Dương Phàm mời y vào trong kí tên phòng, nói:
- Đường thiếu phủ, hôm qua bổn quan nhận được tin rằng việc chúng ta
điều tra các đạo quán, chùa chiền đã bị lộ rồi. Là do ta nghĩ đơn giản
quá. Các đạo quán chùa chiền, đều có mối liên hệ phức tạp. Các vị trụ
trì phương trượng và các quán chủ am chủ, sao lại không thông báo tin
tức cho nhau?
Dương Phàm sầm mặt nói:
- Một khi tin tức đã bị lộ, thích khách còn ở lại mà đợi chúng ta đến
bắt hay sao? Người có gan ám sát Lương Vương và Tiết Sư thì ngươi hẳn
cũng đoán được, nhất định không phải vừa. Bọn chúng chắc hẳn có thế lực
tương đối lớn, chỗ nào cũng có tai mắt nhúng tay vào. Với tình thế như
chúng ta hiện nay thì không bắt được thích khách rồi.
Đường Tung nói:
- Ý của Dương lang trung là…
Dương Phàm cười cười nói:
- Ta nghĩ qua rồi, chuyện này. Chuyện này căn bản không phải vụ án phủ
Lạc Dương các ngươi có thể giải quyết được. Muốn làm cho tên hung thủ
kia lộ ra sơ hở, chi bằng đầu tiên hãy làm cho bọn chúng không cảnh
giác, rồi dụ rắn ra khỏi hang. Ta định yêu cầu Lương Vương và Tiết Sư
đồng ý cho ta âm thầm điều tra việc này. Đối với vụ án phủ Lạc Dương các người không cần quản nữa.
Đường Tung nghe xong mừng không kể xiết. Chuyện này rõ ràng là chuyện
“thần tiên đánh nhau”, đến người mù cũng biết bên bị hành thích không
phải tầm thường mà bên thích khách cũng tuyệt đối không thua kém gì bọn
họ. Mặc dù dưới áp lực bị Lương Vương và Tiết Hoài Nghĩa ép buộc, y cũng rất muốn phá án, nhưng cũng vẫn luôn lo lắng rằng vụ án này được phá
xong, lại gặp tình huống khó xử. Khi đó phủ Lạc Dương của y sẽ bị kẹt
giữa kết cục không tốt. Hiện nay Dương Phàm đồng ý gánh vác, y cầu còn
không được.
Đường Tung vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, suy nghĩ kĩ càng một chút, lại suy tính hơn thiệt, nói:
- Dương lang trung nói chí phải, chỉ là..
Lương Vương với Tiết Sư có chấp nhận không?
Dương Phàm đáp:
- Chẳng phải ta đang ở đây thương lượng với ngươi sao? Nếu như ngươi
cũng cảm thấy chuyện này khả thi, ta đi thuyết phục Vương gia và Tiết
sư.
- Đương nhiên khả thi, quá khả thi ấy chứ!
Đường Tung đồng ý, nhìn vị Dương lang trung ý chí sắt đá này, chắp hai tay nói:
- Như vậy xin trông cậy vào lang trung.
Dương Phàm gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Ừ, ngươi hãy dẫn người về, đợi tin tức của ta!
Sau khi Đường Tung rời đi, Dương Phàm lập tức chạy tới phủ Võ Tam Tư.
Hiện Võ Tam Tư đang gánh vác ba công trình lớn, mỗi ngày đều có rất
nhiều việc phải làm. Có điều khi Dương Phàm đến vẫn còn sớm, Võ Tam Tư
vẫn chưa ra khỏi nhà. Khi Dương Phàm chạy tới Vương phủ, Võ Tam Tư vừa
mới cho người chuẩn bị xe ngựa ra ngoài.
Trước kia Võ Tam Tư ra ngoài, hoặc là cưỡi những con ngựa khỏe mạnh,
hoặc là ngồi xe bò kiểu xưa. Từ khi gặp thích khách, ông ta liền đổi
sang xe ngựa. Một khi gặp thích khách, xe ngựa sẽ chạy được nhanh hơn.
Chiếc xe ngựa này được chế tạo một cách đặc biệt, trang bị thêm những
tấm mái hiên bằng gỗ cứng, phòng ngừa ám khí sắc nhọn xuyên vào. Võ Tam
Tư còn đích thân chọn ra mấy tên hộ vệ có thân thủ phi phàm, mặc áo
giáp, hành sự hết sức cẩn thận.
Nghe được tin Dương Phàm tới, Võ Tam Tư còn tưởng rằng hắn điều tra được đầu mối gì, lập tức mời hắn vào trong thư phòng.
Trong thư phòng Dương Phàm làm ra vẻ đắn đo suy tính, nói với Võ Tam Tư:
- Vương gia, qua việc truy nã trong thời gian qua, không hề có tăm tích
của tên thích khách. Mà việc chúng ta lục soát các đạo quan của ni am đã bị tiết lộ, thích khách và những tên thân cận chắc chắn sẽ đánh hơi
thấy điều gì đó. Theo hạ quan thấy, có tiếp tục điều tra như vậy cũng
không có tác dụng gì.
Võ Tam Tư nói:
- Đúng. Dám hành thích bổn vương và Tiết sư, mưu kế của bọn chúng chẳng
lẽ lại không bí mật? Đừng nói đến không bắt được thích khách, cứ coi như bắt được, tin rằng cũng không thể bắt được tên hung thủ cầm đầu thật
sự. Chỉ có điều nếu chuyện này không dàn xếp ổn thỏa, bổn vương thật sự
nuốt không trôi cục tức này.
Dương Phàm nói:
- Vương gia cao kiến, hạ quan cũng có ý này. Có điều, hiện nay nếu tiếp
tục điều tra cũng không chắc thu được kết quả. Bôn ba cả ngày ở phủ Lạc
Dương cũng chẳng được tích sự gì, hơn nữa hạ quan ở hình bộ. Sau khi Tam ti xem xét, hạ quan sẽ dựa vào uy danh của sự thắng lợi để dốc sức vì
Vương gia. Nếu như để việc không thể có kết quả này dây dưa quá lâu, chỉ e rằng…
Võ Tam Tư tỉnh ngộ, nói:
- Ừ! Ngươi nói có lý. Mấy ngày qua ngươi bôn ba cả ngày bên ngoài, ngược lại lại làm lỡ chính sự. Việc này ngươi không cần lo nữa, chỉ cần ngươi có thể nắm giữ hình bộ, đối với bổn vương chính là sự giúp đỡ vô cùng
to lớn rồi.
Dương Phàm nói:
- Hạ quan cầu kiến Vương gia chính là vì việc này. Ngoài ra, về phủ Lạc
Dương, Vương gia cũng không nên bắt ép bọn họ tiếp tục điều tra nữa.
Chuyện điều tra cũng không có kết quả, thúc ép thành quá gấp, bọn họ chỉ có thể báo cáo từng chút một, như vậy tất nhiên bệ hạ sẽ biết. Mà một
khi bệ hạ biết, kẻ thù của chúng ta nói không chừng sẽ dựa vào điều này
mà đề phòng, đối với ngài chưa hẳn đã là việc tốt.
Võ Tam Tư đáp:
- Đúng vậy!. Lúc trước khi bệ hạ gặp chuyện cũng nói năng lựa lời, không nói nhiều về chuyện này. Không bắt được hung thủ, bèn đem chuyện bị ám
thích của mình làm rối lên thành chuyện ai ai cũng biết, lời nói bịa
đặt, không có gì tốt đẹp cả. Nhưng vụ án này cũng không thể hủy bỏ, cứ
coi như đây là án chưa giải quyết để đó, nói không chừng lúc nào đó lấy
ra có thể tạo nên một áng văn chương.
Dương Phàm khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần dùng đúng thời cơ, còn có thể là một áng văn hay nữa!
Võ Tam Tư bật cười ha hả, bỗng dưng ngừng cười, hỏi một cách do dự:
- Chỗ Lệnh sư... Theo tính cách của ông ta, ông ta có đồng ý ngừng án không?
Dương Phàm cảm động mà rằng:
- Vương gia yên tâm! Gia sư đối với chúng ta vẫn có chút nể trọng. Chỗ gia sư, cứ để thần đi thuyết phục.
Võ Tam Tư mừng rỡ nói:
- Được! Nhị lang à, ngươi cứ làm thật tốt, thiên hạ này ngày nay là của
Võ gia chúng ta. Ngày sau nếu như bổn vương có thể kế thừa đại vị, vinh
hoa phú quý, chắc chắn sẽ không quên phần của ngươi.
Dương Phàm khom người nói:
- Thần nguyện vì Vương gia mà dốc sức phục vụ.
Dương Phàm rời khỏi Lương Vương phủ, thúc ngựa chạy đến chùa Bạch Mã.
Trong chùa Bạch Mã, Tiết Hoài Nghĩa đang luyện vài đường võ thuật tại
ngôi tháp trong phía sau chùa. Lão cũng vừa mới luyện xong , trên cánh
tay khoác áo cà sa, ngực trần trắng nõn rắc chắc. đi ra từ trong ngôi
tháp, lão nhìn thấy Dương Phàm đang mỉm cười đứng đó chờ đợi.
Tiết Hoài Nghĩa chỉ vào hắn nói:
- Ngươi đó... Ngươi không có chuyện thì không đến, mà đã đến thì ắt có chuyện.
Dương Phàm khổ tâm:
- Đệ tử trói mình trong việc thế tục, không được như sư phụ sống cảnh
thần tiên ung dung tự tại không màng thế giới bên ngoài, vì vậy mà không thể thường xuyên tới chùa hiếu kính được.
Tiết Hoài Nghĩa giả vờ cả giận nói:
- Ta đây không thể nhìn loại người giả vờ ăn nói đạo đức như ngươi. Hôm nay đến gặp sư phụ lại muốn làm phiền chuyện gì sao?
Dương Phàm cười hì hì:
- Làm phiền thì không phải, đồ nhi chỉ muốn đến xin sư phụ một cái pháp chỉ!