Say Mộng Giang Sơn

Chương 384: Q.1 - Chương 384: Chương 447: Mỹ nhân trong xe




- Mặc Xuyết xâm lược Linh Châu?

Dương Phàm đầu óc xoay mòng mòng một hồi rồi mới phản ứng lại, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Mặc Xuyết xâm lược Linh Châu, thì có quan hệ gì với La huynh và Tiết sư...

Dương Phàm chưa nói hết câu, bỗng nhiên nhớ đến khi Mặc Xuyết đến xâm lược lần trước, triều đình đã phong Tiết Hoài Nghĩa làm nguyên soái, tể tướng Lý Chiêu Đức làm phó soái đi chinh phạt, không lẽ lần này lại định phái Tiết Hoài Nghĩa đi?

Nghĩ đến điều này, Dương Phàm không khỏi cau mày.

Hộc Sắt La thấy hắn nhíu mày, bèn gật gật đầu, nói:

- Phải! Lần này, ý của bệ hạ là, vẫn như lần trước để Tiết sư làm thống soái!

Đối với dự định này của nữ hoàng đế, Dương Phàm hơi cười thầm trong bụng.

Bà ta vì để đăng cơ làm hoàng đế, đã tàn khốc giết hại tông thất Lí Đường, có thể nói bất luận người nào có hay là kkhông có tư cách làm hoàng đế thì đều không thể không dùng thủ đoạn.

Bà ta nâng đỡ ác quan vốn là có ý muốn đánh vào những kẻ đối địch ngăn cản mình đăng cơ, sau khi đăng cơ lại ở trong điện Cửu Trùng, bị bọn ác quan che mắt, gây nên một loạt các án oan, án giả, án sai, khiến cho phe tể tướng vốn là phú quý không kể hết trở thành bị quay như chong chóng, đến nỗi triều cục bất ổn cũng cho qua, điều này cũng có thể giải thích là do phụ nữ như bà mà trở thành hoàng đế, người trong thiên hạ đều không quá ủng hộ, vì vậy cảnh giác quá mức, có chút thần hồn nát thần tính.

Nhưng trong việc quân mà lại làm trò trẻ con như thế, còn có thể có lý do gì đây?

Vị Tiết sư này năng lực lớn bao nhiêu, ai mà không biết? Ông ta vốn là một kẻ vung thương múa gậy, bán thuốc dạo giữa phố, tuy nói rằng trong đám cỏ hoang chưa chắc đã không có anh hùng, nhưng vị Tiết sư này ngoài trừ oai phong lẫm liệt trong chuyện giường chiếu ra, thật sự có tư cách thống lĩnh đại quân sao?

Cái gì cũng đều có thể làm giả, nhưng việc cầm binh đánh trận thì không tài nào giả được, đánh trận một khi thất bại, hy sinh không chỉ là mười mấy vạn, mấy mươi vạn tính mệnh binh sĩ trên chiến trường, mà còn khiến mấy mươi vạn gia đình ly tán, nó còn ảnh hưởng đến thịnh suy của một quốc gia, ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số lê dân trăm họ.

Nhưng vị nữ hoàng bệ hạ đã nhập cung từ lúc mười bốn tuổi này lại dường như căn bản không ý thức được điều này, hoặc là trong mắt bà ta, thương vong của hàng ngàn hàng vạn người cũng vẻn vẹn chỉ là một con số không đáng kể. Bà ta lại có thể đưa ra quyết định khinh suất hết lần này đến lần khác, cho một gã trai lơ từ trước đến giờ chưa từng tham gia quân ngũ, chưa từng đánh trận đi làm thống lĩnh ba quân.

Tất nhiên, để nhằm đạt được ổn thỏa, Võ Tắc Thiên mỗi lần phái Tiết Hoài Nghĩa xuất chinh, đều sẽ phái thêm một số võ tướng thiện chiến và một số văn thần lão luyện thành thục tạo thành một đoàn phụ tá giúp đỡ Tiết Hoài Nghĩa hoàn thành công việc, nhưng với tính cách của Tiết Hoài Nghĩa, nếu ông ta cứ muốn khăng khăng cố chấp, thì những người phụ tá này căn bản chỉ là một vật trang trí mà thôi.

Thử nghĩ một giám quân vô năng nhưng lại lộng quyền trên chiến trường, đã có thể khiến cho một vị thống soái anh minh không biết làm thế nào. Huống hồ chi Tiết Hoài Nghĩa lại chính là thống lĩnh ba quân, sinh tử của mấy chục vạn đại quân, nhân tố quan trọng của hưng suy tồn vong quốc gia, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Việc quân đại sự, lại chỉ như một trò hề! Có vị vua anh minh nào mà lại làm ra những chuyện như vậy?

Lần trước, Mặc Xuyết do e ngại binh lực Đại Đường hùng mạnh, lại thêm thế cục bất ổn trong nội bộ của Đột Quyết, nên đã lựa chọn sách lược né tránh không đánh. Tiết Hoài Nghĩa chỉ múa đao với không khí một hồi, liền đắc thắng trở về. Lần này ông ta còn may mắn được vậy nữa không?

Hộc Sắt La thấy hắn trầm ngâm không thôi, không khỏi cười khổ nói:

- Về việc giao cho Tiết sư giữ ấn soái, hoàng đế đã quyết định rồi. Nhị Lang lo lắng cho lệnh sư, đó là tình nghĩa thầy trò. Nhưng ý hoàng đế đã quyết, vốn không phải là điều mà người khác có thể thay đổi được.

Dương Phàm cười khổ một tiếng, thuận theo ý hắn nói:

- Khi có việc, đệ tử phải hết lòng phụng sự. Dương Phàm tuy không phải là danh tướng tinh thông binh thao sách lược, nhưng lại rất muốn được cùng Tiết sư xuất chinh. Chẳng qua, Dương Phàm hiện giờ là lang trung Hình bộ, triều đình không có lý gì lại phái một viên pháp quan xuất chinh cả.

Dương Phàm dừng một chút, lại nói:

- Có điều, La huynh chuyến này đến đây..., không lẽ... La huynh cũng muốn xuất chinh?

Hộc Sắt La cũng bật cười khổ, nói:

- Phải! Đây là đề nghị của Tiết sư, triều đình còn chưa trả lời. Có điều, khụ khụ, Nhị Lang chắc cũng rõ. Yêu cầu của Tiết sư, triều đình rất ít khi cự tuyệt.

Dương Phàm nhướng mày, nói:

- Vậy là, La huynh... không muốn đi?

Hộc Sắt La trở nên trầm mặc.

Tiết Hoài Nghĩa đảm nhiệm thống lĩnh ba quân, ai muốn đi theo ông chứ? Dương Phàm hỏi câu này thật thừa thãi.

Hộc Sắt La trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói:

- Mỗ tuy được phong làm Hữu vệ đại tướng quân, nhưng chỉ là một chức suông, thực ra là đứng đầu Đột Quyết, hiệu là Kiệt Trung Sự Chủ Khả Hãn. Nếu muốn La mỗ tòng quân xuất chinh, tất nhiên phải chiêu mộ tùy tùng dũng sĩ trong bộ lạc, trên thực tế thì mười thị tộc của ta đều suy yếu, đi theo La mỗ đều là phụ nữ trẻ con và những người già yếu, thực là không có binh lính nào có thể dùng được.

Những lời này của Hộc Sắt La tuy là mượn cớ, nguyên nhân căn bản nhất là theo Tiết Hoài Nghĩa đi đánh trận hoàn toàn là một canh bạc, nhưng lời y nói lại là sự thực.

Dương Phàm suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, thử thăm dò:

- La huynh vốn là thủ lĩnh của mười thị tộc của Đột Quyết, nếu nói tinh binh cũng có, hiện giờ bọn họ đang đóng quân tại Đôn Hoàng, vùng Dương Quan, rất gần Linh Châu. Tiết sư muốn dùng La huynh, có lẽ cũng là vì ý định này, nếu La huynh có thể điều động họ tới, trận này nếu thành công...

Hộc Sắt La nói:

- Ô Chất Lặc hiện giờ là thủ lĩnh các bộ lạc, hay cứu giúp các bộ lạc, các bộ lạc xa gần đều quy thuận về phía hắn, thực lực đang dần lớn mạnh, quả thật là một đội quân có thể dùng được. Có điều, bộ tộc của ta vốn đóng tại vùng phụ cận An Tức Tứ Trấn, hiện giờ lại có nhà mà khó về, xem ý triều đình, là muốn để mười thị tộc của ta nghỉ ngơi lấy sức, tích tụ sức lực, để chuẩn bị sau này có thể giúp sức lúc triều đình thu phục được An Tây Tứ Trấn. Hơn nữa, họ hiện giờ đang chống lại công kích từ Thổ Phồn, đây cũng coi như là giải quyết mỗi lo về sau cho đại quân triều đình, Linh Châu bị vây khốn, vẫn không nên dùng đến họ.

Dương Phàm khẽ thở dài, mỉm cười nói:

- Những lời La huynh nói cũng có lý. Một khi đã như vậy, thế thì tiểu đệ sẽ cùng huynh đi gặp Tiết sư.

Nghe Hộc Sắt La trả lời, nỗi áy náy trong lòng Dương Phàm rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

Sau một hòi nói chuyện, Hộc Sắt La hoặc vô tình, hoặc hữu ý, đã để lộ ra tâm ý của y. Ô Chất Lặc thu mua nhân tâm, lôi kéo các bộ lạc, chuyện mười thị tộc của Tây Đột Quyết hơn phân nửa đã từ bỏ vị chủ cũ là y, y kì thực đã rõ mồn một. Cho dù ban đầu không rõ, khoảng thời gian hai năm nay, y há lại có thể không nghe thấy chút gì?

Mà phản ứng của y, là thuận theo tự nhiên.

Xem ra, từ khi còn nhỏ kế thừa tước vị Khả Hãn, lãnh đạo các bộ lạc gian nan mưu cầu sinh tồn trước sự hiệp lực của Thổ Phồn và Đông Đột Quyết , Hộc Sắt La sớm đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, đối với sự soán quyền của Ô Chất Lặc, y hoàn toàn không muốn hành động gì, cũng vốn không muốn đoạt lại đại quyền một lần nữa.

Nếu chính y đã đưa ra lựa chọn như vậy, Dương Phàm cũng không còn gì áy náy nữa. Hoặc là vẫn như cũ, quan cao cứ làm, phú quý cứ hưởng, cư ngụ nơi phồn hoa, an ổn định cư, không cần phải thống lãnh các bộ tộc chém chém giết giết, bôn ba trong gió tuyết trên các đồng hoang sa mạc. Đây chính là cuộc sống mà Hộc Sắt La muốn hướng đến nhất, không phải ai cũng là người ham mê quyền lực.

Thấy Dương Phàm nhận lời, Hộc Sắt La vô cùng mừng rỡ:

- Nhị Lang chịu giúp đỡ, tin rằng chỗ Tiết sư nhất định sẽ nhận lời. Có điều, để Nhị Lang phải vì ta mà chịu một đại ân tình, Hộc Sắt La vốn đã cảm thấy áy náy, nếu cứ thế mà theo Nhị Lang đi một chuyến đến Bạch Mã tự, không khỏi có chút cho thấy La mỗ không đủ thành ý. Chi bằng thành khẩn mời Tiết sư đến phủ ta dự tiệc, đề cập đến trong buổi yến tiệc, không phải sẽ càng hay hơn sao?

Dương Phàm cười nói:

- Lần trước cùng La huynh và Tiết sư cùng nhau uống rượu, ngỡ như mới ngày hôm qua, đệ và huynh còn có thể cùng uống với nhau lần nữa, tiểu đệ hiển nhiên cầu còn không được. Đã vậy thì, đệ sẽ đi gặp Tiết sư, mời người đến phủ huynh dự tiệc.

Hộc Sắt La vui mừng nói:

- Đã thế, La mỗ sẽ lập tức trở về sắp xếp. Đúng giờ Mùi, La mỗ ở trước cửa phủ cung kính chờ đợi Tiết sư và Nhị Lang đại giá quang lâm!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Vì chuyến viếng thăm của Hộc Sắt La, Dương Phàm đến Hình bộ hơi muộn một chút, đợi đến lúc hắn đến được Hình bộ, các ti đã bắt đầu làm việc. Dương Phàm đến Hình bộ ti dạo qua một vòng, Trần Đông đang xử lý hồ sơ, thấy hắn đến, vội vã xếp lại, bảo người phụ việc đứng đợi bên ngoài, rồi trò chuyện cùng Dương Phàm.

Trần Đông đọ sức với Dương Phàm bị thất bại, vốn đã định trước kết cục cuốn gói ra đi, nhưng lại được Dương Phàm giữ lại. Sau khi y biết mục tiêu của Dương Phàm không chỉ dừng lại ở Hình bộ, liền phối hợp với Dương Phàm có thể nói mật thiết không chỗ hở. Hiện giờ áp lực và cản trở từ phía trên đã có Dương Phàm chống đỡ, Trần Đông chuyên tâm vào các sự vụ trong ti, hai người phối hợp có thể nói là quần anh tụ hội, hợp quần tăng sức mạnh.

Dương Phàm ngồi trong Thiêm áp phòng một hồi rồi đi, Hình bộ ti đã có Trần Đông, các loại thủ tục đều được xử lý trôi chảy trót lọt, so với việc hắn tự mình xử lý thì còn tốt hơn gấp trăm lần. Trần Đông dù sao cũng là người chuyên nghiệp, lại lăn lộn trong ti pháp nhiều năm. Thôi thị lang của Đại lý tự và Hình bộ không phải là không muốn tìm cách gây phiền toái cho Hình bộ, chỉ là chưa tìm ra mà thôi.

Lúc rời khỏi Thiêm áp phòng, người làm việc đứng đợi bên ngoài và người của bổn ti bổn nha trông thấy Dương Phàm đều hết sức khách khí, vô cùng lễ độ. Ai cũng biết vị Dương lang trung này hiện giờ tuy nhìn thì không làm gì lớn, nhưng lại là nhân vật có thực quyền số một trong Hình bộ ti, thậm chí còn là nhân vật quyền lực nhất trong toàn Hình bộ.

Dương Phàm cũng không đến chỗ Thôi thị lang trình diện, có điều lại đến chỗ của Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân ngồi một lát, cùng với Phùng chủ sự và Viên đầu mục nghe tin chạy đến chuyện trò, rồi lại rời khỏi nha môn Hình bộ.

Sau khi Dương Phàm rời khỏi Nha môn hình bộ liền đi về phía Bạch Mã tự. Lúc thúc ngựa phi lên cầu Thiên tân, bỗng thấy một chiếc xe ngựa đi đến từ phía đối diện, trái phải trước sau có bảy tám hộ vệ cường tráng đi theo, tay khẽ quất roi ngựa, suốt dọc đường xua đuổi người qua lại, quả thật là hào khí phô trương.

Cỗ xe vô cùng hoa lệ, dát vàng khảm ngọc, màn che bay bay, nhưng lại là một cỗ xe ngựa hoa lệ không mui, xuyên qua tấm vải sa mỏng vây quanh giống như tấm màn che khẽ bay bay theo gió, có thể nhìn thấy rất rõ ràng người ngồi trong xe.

Trong xe là một thiếu niên, mặc áo dài ống tay rộng theo kiểu cổ thời Hán Tấn, đầu chưa vấn khăn, chỉ buộc khăn trên đầu kiểu công tử, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp như ngọc.

Vì tấm sa mỏng kia khẽ bay lên tạo hiệu ứng mông lung, nhìn thiếu niên tuấn tú đó ngồi trong xe, nhiều người đi đường xôn xao bàn tán, không biết là thiên kim sứ tướng nhà nào cải nam trang đi ra ngoài, mà lại phô trương như vậy.

Người trong xe lúm đồng tiền mỹ lệ như hoa sen mới nở, vô cùng xinh đẹp quyến rũ, có được mấy người chịu tin giai nhân mỹ mạo thế này lại có thể là một nam tử?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.