Lý Chiêu Đức thở dài nói:
- Bởi vì thủ đoạn của họ tàn khốc, thường lấy tội nhỏ mà vào tội lớn,
gặp án e là không lớn, liên lụy cũng không rộng, ai cũng không biết đao
thép giết người của hắn liệu có thể kề cổ mình ngay sau đó không. Những
người này chấp pháp vì nước, thực tế là thành kẻ phá hoại lớn nhất của
pháp luật.
Nhóm ác quan dùng nghiêm hình để giải quyết tất cả mọi vấn đề, hoàn toàn là bỏ bản lấy mạt, không nhìn vào mâu thuẫn thực tế đang tồn tại, bọn
họ không nghĩ giải quyết những vấn đề này thế nào, mà là lấy bạo lực để
cưỡng ép duy trì cục diện, có chút hiệu quả, sự bắn ngược sau đó cũng
càng nghiêm trọng gấp trăm lần.
Khi ác quan Nghiêm Diên Niên đảm nhiệm chức thái thú, vì cậy uy, tập
trung tất cả những tử tù của các huyện lại tới quận phủ hành hình, máu
chảy vài dặm, từ nay về sau ở nơi này, nhưng người có tội nhẹ cũng đều
bị xử tử, khiến cho những kẻ khác sợ tới mức không dám tái phạm, thái
bình được mấy năm. Nhưng chưa được vài năm, càng nhiều người bí quá hóa
liều, đạo tặc nổi dậy như ong, càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng rõ ràng là từ đạo tặc biến thành mưu phản tập trung rồi.
Dân chúng nói:
- Thà rằng là tham quan, không cần ác quan! Tại sao lại như vậy? Bởi vì
tham quan tuy vơ vét của cải, hoành hành khắp nơi, lại không lộ liễu như ác quan, đối với tham quan, dân chúng thậm chí còn có thể tố giác bọn
họ, đối với ác quan, dân chúng chỉ có thể nói năng thận trọng, tức giận
nhưng không dám nói, thậm chí không dám tức cũng không dám nói.
Ác quan này, so với ác quan thời cổ, càng không chịu nổi, vì để lấy lòng Hoàng đế, tạo chiến tích, bọn họ không từ bất cứ việc gì, để vơ vét của cải, đoạt quyền, cũng không từ bất cứ việc xấu nào. Từ cổ chí kim, nghĩ những ác quan thời xưa kia, so sánh với thời nay không biết cao thượng
bao nhiêu phần, vì nước vì dân vẫn có hại không có ích, ác quan ngày nay làm hại người khác vì mình. Lão phu làm Tể Tướng tới nay, cảm nhận sâu
sắc cái hại của ác quan, đả kích ác quan, còn triều chính thanh minh, là việc lão phu phải làm.
Thái Bình công chúa mỉm cười nói:
- Lời của Tể tướng rất phải, Thái bình rất đồng tình. Từ khi Chu Hưng
đền tội, Lai Tuấn Thần giáng chức tới nay, ác quan trong triều đã lặng
lẽ hơn, ra vẻ không có hại nữa, nhưng bọn chúng bất cứ lúc nào cũng đang đợi cơ hội, ý đồ tái khởi Đông Sơn. Mấy ngày trước Tam pháp ti hội thẩm một vụ án, bọn chúng đã rục rịch chính vì điều này, phải phòng ngừa bọn họ tro tàn lại cháy, trách nhiệm của Tể tướng là vô cùng lớn lao.
Lý Chiêu Đức nói:
- Lão phu luôn coi diệt trừ ác quan là nhiệm vụ của mình, chỉ là không
biết Công chúa điện hạ có cao kiến gì với việc chèn ép ác quan không?
Thái Bình công chúa cười nói:
- Bổn cung một phụ nữ có thể có cao kiến gì chứ? Nhưng Dương Lang trung
mới nhậm chức tại Hình bộ ti, từ khi quản lý Hình bộ cho tới nay, đã
bình định được những tù oan của Đại Lý tự và Ngự Sử đài, rất có công
trạng, hành vi của hắn là hợp với ý tưởng của Tể tướng.
Lý Chiêu Đức há miệng nói:
- Dương Phàm à, lão phu cũng từng chú ý tới hắn, chỉ đáng tiếc phong
cách của hắn chỉ là hơi nghiêm túc, tới nay ở trong Hình Bộ chưa bộc lộ
được hành vi gì.
Thái Bình công chúa thản nhiên nói:
- Cơ trí của Lý tể tướng cũng có lúc nhìn lầm thời điểm, chắc là quốc sự vất vả, trăm công ngàn việc, cho nên có lẽ sơ xuất rồi. Dương Phàm hiện giờ sở dĩ cạnh sắc chưa lộ, lại làm mờ mịt, chẳng qua là vì hắn chỉ là
một lang trung trong Hình Bộ, bên trên còn có người lãnh đạo trực tiếp
là Thôi Nguyên Tống. Con người Thôi Nguyên Tống này gan nhỏ sợ việc, tìm mọi cách gây cản trở cho Dương Phàm, Dương Phàm dù có bản lĩnh thế nào, cũng không thể phát triển dược.
Trong mắt Lý Chiêu Đức lộ ra nụ cười, nói:
- Dương Phàm dù sao cũng còn trẻ, cần phải có người đứng trên nắm chắc
đại cục, nếu không hắn không phải là thành ngựa non háu đá sao? Nếu gặp
phải việc không thể cứu vãn, ai đi dọn tàn cục thay cho hắn? Nhưng, con
người Thôi Nguyên Tống này quả thực là ít sự sắc bén. Thân ở Ti pháp,
lại thích nhìn trước ngó sau, rất không ổn.
Thái Bình công chúa khẽ lay roi ngựa, tự nhiên nói:
- Đúng vậy, hiện giờ vị trí Thượng thư Hình bộ đã lâu không có chủ, Thôi thị lang lại không gánh vác nổi, bổn cung cho rằng, chính đường của
Hình bộ nên đổi người rồi.
Lý Chiêu Đức khẽ nhăn mày, chậm rãi nói:
- Nhưng Thôi Nguyên Tống làm quan cũng không có sai lầm gì lớn, có thể đổi chỗ cho hắn được sao?
Thái Bình công chúa nói:
- Không sai vậy là có công rồi, với lý lịch của Thôi Nguyên Tống, thăng
thêm một chức Tể tướng cũng được chứ? Trong Chính sự Đường có Lý tể
tướng làm chủ, tin rằng Thôi Nguyên Tống nếu thăng lên làm Tể tướng, có
thể làm được nhiều việc bên cạnh Lý thừa tướng; Về phần Hình bộ, nếu có
thể đổi lại một người làm được việc, chắc chắn sẽ buông tay để thuộc hạ
đi làm việc, vì nước vì dân đều là việc tốt.
Ánh mắt Lý Chiêu Đức khẽ động đậy, hỏi nói:
- Như vậy công chúa cho rằng, người nào có thể làm Thượng thư Hình bộ?
Thái Bình công chúa nói:
- Lý tướng công phụ giúp thiên tử, bách quan dưới trướng, người được
chọn làm Thượng thư Hình Bộ này, đương nhiên nên do Lý tể tướng châm
chước mới được.
Lý Chiêu Đức vuốt chòm râu, khẽ mỉm cười, từ từ nói:
- Ừm, lão phu cảm thấy, Ti Tân khanh Đậu Lư Khâm Vọng tính tình điềm
đạm, chắc chắn, có thể được trọng dụng, nhưng tình…lý lịch của hắn e là
không đủ.
Thái Bình công chúa nói:
- Cái gọi là lý lịch kinh nghiệm đều là do con người làm ra. Ai cũng cảm thấy hắn có kinh nghiệm, vậy hắn đương nhiên là có kinh nghiệm rồi, nếu Lý tướng có ý với Đậu Lư Khâm Vọng, bổn cung tuy không ở quan trường,
lại cũng có một số tai mắt, nếu Lý tướng đưa ra đề nghị, bổn cung nguyện giúp Lý tướng cùng phất cờ hò reo.
Lý Chiêu Đức vội vàng chắp tay nói:
- Lão phu khổ tâm một phen, đều là vì dân chúng thiên hạ. Công chúa nếu
có thể thúc đẩy việc này, lão phu thật sự thay mặt thiên hạ tạ ơn ân đức của công chúa rồi.
Thái Bình công chúa mỉm cười nói:
- Không dám nhận lời cảm tạ của Lý tướng. Thái Bình cho rằng, quan lại
Hình Bộ hiện nay không đầy đủ, Lý tướng nếu muốn đứng đầu Hình Bộ,
nghiêm chỉnh kỷ cương, trong Hình Bộ này phải có một số quan viên khôn
khéo giỏi giang mới được. Thiết nghĩ, nếu Đậu Lư Khâm vọng làm Thượng
thư Hình Bộ, còn cần một vị Thị lang có thể phối hợp ăn ý với hắn, mới
có thể tránh được đi lại vết xe đổ tranh quyền lang trung trong bộ Hình. Theo bổn cung được biết, Tả Gián Nghị đại phu Đào Văn Kiệt am hiểu luật pháp, khôn khéo giỏi giang, tính tình lại trầm ổn, biết đối nhân xử
thế, nếu để hắn đảm nhiệm chức Thị lang Hình bộ, tin là sẽ cùng với Đậu
Lư Khâm Vọng càng tăng thêm sức mạnh cho Thừa tướng.
Lý Chiêu Đức khẽ “à” lên một tiếng, trầm ngâm nói:
- Tả gián nghị đại phu Đào Văn Kiệt sao? Ừm, lão phu cũng có biết một
phần về cách làm người của hắn, người này nếu làm Thị lang Hình Bộ, lão
phu cho rằng, thật sự có thể đảm nhiệm trọng trách.
Nói tới đây, hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý nhau, một sự bổ nhiệm việc và người trọng đại đã hoàn thành trên lưng ngựa.
***
Ngự Sử Trung Thừa Vạn Quốc Tuấn cưỡi một con ngựa già, lười biếng đi về phía đội ngũ quay về thành.
Hiện giờ Ngự sử đài không còn vang danh như trước, cưỡi một con ngựa già cũng có vẻ khiêm tốn một chút.
Trước đó không xa, Dương Phàm ngồi trên một con ngựa cao ngất kiên
cường, Vạn Quốc Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nói với tên thị vệ đi bên cạnh:
- Thế nào? Còn chưa nắm được nhược điểm của hắn sao?
Vệ Toại Trung vốn là một tên lưu manh trên phố, được tuệ nhãn của Lai
Tuấn Thần coi là anh tài, đề bạt trọng dụng, hiện nay tuy làm Thị Ngự
sử, nhưng vẫn vô lại như trước, vừa rồi văn võ bá quan cả triều đưa Tiết tướng quân rời kinh, gã còn có thể làm bộ, lúc này cưỡi trên lưng ngựa, thắt lưng cũng sụp, vai cũng nghiêng, toàn bộ không có vẻ quan lại.
Gã dùng roi cọ xát vào đầu, buồn rầu nói:
- Ta sắp xếp vài ngự sử hiểu luật, muốn kéo hắn vào công vụ, nhưng Dương Phàm bây giờ căn bản không làm việc, Trần Đông kia vốn làm việc cẩn
thận, hiện tại muốn tìm lỗ hổng trong các vụ án mà hắn xử lý càng không
có khả năng, người này ở nha môn Pháp Ti tới nửa đời, có thể bảo chúng
ta nắm được nhược điểm sao.
Vạn Quốc Tuấn suy nghĩ một lát, nói:
- Như vậy phẩm hạnh của hắn thì sao? Gần đây hắn không ở cùng với Thái Bình công chúa sao?
Vệ Toại Trung buông tay nóI:
- Thật sự không có. Những ngày này hắn mang theo người ơ phủ Lạc Dương
luôn ra ra vào vào trong các ni am đạo quán, chẳng phải ngươi nói việc
này liên quan tới Ngụy vương và Lương vương sao, bảo chúng ta không cần
nhúng tay sao, ta không sao hiểu nổi, hai ngày này...nghe nói hắn thường lui tới một ni am gì đó, lại không có người của phủ Lạc Dương đi cùng.
Vạn Quốc Tuấn nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Không cần người phủ Lạc Dương đi cùng, lại một mình ra vào một tòa ni am, đây là ý gì chứ?
Vệ Toại Trung cười nói:
- Ai biết chứ, không phải những ngày này xử án, phát hiện ra một cô gái
xinh đẹp nào trong ni am, đã mê hoặc phàm tâm của hắn rồi chứ?
Vệ Toại Trung vốn nói một câu đùa, Vạn Quốc Tuấn lại hai mắt sáng ngời, nói:
- Lời của Vệ huynh, có lẽ chính là nói trúng rồi. Người này nếu có tư
tình với Thái Bình công chúa, nhất định cũng là một tên tham phú quý, mê sắc. Một mình hắn ra vào ni am làm gì? Thật quá không hợp tình hợp lý,
theo huynh lời này mới hợp tình lý…
Vệ Toại trung vừa nghe cũng thấy hứng thú, hay là trong ni am kia có
tiểu ni cô gì đó, quốc sắc thiên hương, mê được vị Dương lang trung thần hồn điên đảo thế này?
Gã lập tức bị kích động nói:
- Nếu như vậy, ta sẽ cử người theo dõi hắn, nếu rảnh, ta sẽ đích thân theo dõi hắn.
Xe ngựa của Thái Bình công chúa lúc này cũng đang lẫn trong đám hoàng
thân quốc thích, từ từ đi về phía đầu thành. Từ mười dặm dừng tới cửa
thành, còn có một khoảng cách khá xa, đội ngũ đưa tiễn ngựa xe như nước
này kéo dài vài dặm đường, từ từ đi.
Sau xe của Thiên Kim công chúa là một chiếc xe bò, hai con trâu đầu lớn, lông mọc ngăn nắp, đỉnh đầu là hai cái sừng to khỏe mạnh, vô cùng uy
vũ.
Mành xe rủ xuống, không nhìn rõ tình hình bên trong. Hôm nay những người tới đưa tiễn Tiết Hoài Nghĩa có đủ loại, muôn hình vạn trạng, nhiều
người còn không quen biết nhau, vì vậy không ai biết trên xe kia đang
chở người nào, cũng không buồn tới hỏi.
Người ngồi trong xe chính là Khương công tử, ngồi bên cạnh hắn là Tư Đồ
Lượng. Lục Bá Ngôn không đi cùng với hắn, cho dù Lục lão đầu công phu
tài giỏi, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, tinh lực chưa đủ, hơn nữa, lại
có thương tích trong người, đoạn đường từ Trường An tới đây, ngay cả
người sắt cũng có chút ăn không tiêu, lúc này lão ta đang dưỡng bệnh
trong phủ Thiên Kim công chúa.
Trên xe che bởi tấm mành trúc, từ bên trong có thể nhìn rõ người bên
ngoài, người bên ngoài lại không thể nhìn rõ hành khách bên trong.
Khương công tử lúc này ngồi trên xe, yên lặng nhìn bóng dáng Dương Phàm
đang ngồi cao ngất trên lưng ngựa, ánh mắt lành lạnh, nếu ánh mắt có thể có thể giết người, Dương Phàm lúc này sớm đã vỡ nát rồi.