Có một thiếu nữ xinh đẹp trong đám người đi tới, háo hức nhìn những món
hàng đầy màu sắc bày la liệt trên những sạp hàng. Những cô thôn nữ trời
sinh xinh đẹp mà tự mình cũng không biết nhìn thấy nàng cũng cảm thấy
ghen tị. Vẻ đẹp của các nàng mỗi người một vẻ, nhưng khí chất toát ra
lại phân ra cao thấp.
Nếu như nói những thôn nữ xinh đẹp kia giống như dòng suối trong mát
chảy dưới cầu thì vị thiếu nữ kia giống như một đám mây trắng rực rỡ
trên bầu trời xanh. Nếu như nói những cô thôn nữ kia là tiên nữ trên
trời thì cô gái kia là Thường Nga của Nguyệt cung.
Thiếu nữ đó ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, làn da trắng nõn, mặc một
chiếc váy trắng như tuyết của người Hồ, dây lưng xanh biếc thắt quanh
eo, dưới chân làn đôi ủng gấm thắt dây lưng. Khuôn mặt khẽ cười đáng
yêu.
Cổ nàng đeo mấy chiếc vòng thật to, trên đó còn có những chiếc chuông
nhỏ, vật trang sức trên người cũng làm bằng bạc, đi đến đâu cũng làm
phát ra những tiếng lanh lảnh êm tai.
Nhất là đôi chân của nàng, làm người ta vừa nhìn đã có ấn tượng sâu sắc. Đôi chân vừa thon vừa dài, chiếm hơn nửa người, đẹp giống như giao nhân trong truyền thuyết vậy, lúc vùng vẫy, tự nhiên sẽ có một cảm giác mê
hoặc .
Dương Phàm thấy vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng, trước mắt bừng sáng, nữ
nhân xinh đẹp luôn hấp dẫn ánh mắt nam nhân, thiếu nữ xinh đẹp đó không
chỉ hấp dẫn một mà cả đám nam nhân cũng đồng thời dõi theo nàng.
Ánh mắt của Dương Phàm chính là thưởng thức vẻ đẹp, mà mấy ánh mắt kia
lại tràn đầy vẻ tham lam dục vọng, vài ánh mắt của đám lưu vong đã lẳng
lặng nhìn nàng, những người này đích thị không dám gây sự ở chốn đông
người, mặc dù ở đây có bố trí của quan phủ nhưng ở đây cũng có những
người dân hung hãn duy trì những quy tắc của bọn chúng.
Nhưng điều đó cũng không thể hiện những tên lưu vong đó không vi phạm
pháp luật, nếu những nơi ít người bọn chúng không ngại mà bắt nàng ta
đi, tiểu mỹ nhân xinh đẹp phong tình này nếu đưa đến Dương Châu bán cho
thương nhân buôn muối lớn. Tiền đổi được đủ để cho bọn chúng sung túc cả đời sau
Bọn chúng chỉ nhìn trong chốc lát liền bỏ ngay ý đinh bắt cóc. Người
thiếu nữ này mỉm cười nhìn xung quanh. Nhìn có vẻ như đi một mình, nhưng khoảng mười bước sau lưng nàng, lại luôn có bốn nam nhân vẻ mặt nghiêm
túc mặc áo trắng, đều mang đao.
Thấy bọn họ đeo úc đao, làm những kẻ lưu vong kia như tỉnh ngộ, mới chú ý đến thiếu nữ mê hồn kia trên người đeo một đoản kiếm, thanh đoản kiếm
cũng mềm mại thướt tha như người thiếu nữ kia, đó rõ ràng là một thanh
đao.
Vì thế, ý đồ của những tên đó giống như tuyết sư tử gặp lửa, lập tức biến mất.
Cô gái này, bọn chúng không thể dây vào, sắc đẹp cũng tốt, phú quý cũng
tốt nhưng không bằng được sống tốt, bọn họ từ Trung Nguyên chạy tới đây
không phải là để được sống sao, chẳng có lí gì tự đâm đầu vào Quỷ Môn
quan.
Thiếu nữ này mặc quần áo màu trắng thì không có gì lạ, nhưng bốn người
sau lưng nàng không xa cũng mặc áo bào trắng, đây không phải là trùng
hợp, bọn họ nhất định là tộc người Bạch Man.
Bạch Man và Ô Man đều là hai tộc người lớn nhất của vùng tây nam, Ô Man
mặc hắc y, quần áo dài quá đầu gối, không biết trồng trọt, Bạch Man
thích bạch y, dài không quá đầu gối, trồng dâu dệt vải, gần giống với
người Hán.
Từ khi Thục Hán thành lập, bọn họ đều nhận chức quan của triều đình
Trung Nguyên, ngôn ngữ, chữ cái của bọn họ tương tự người Hán, đại bộ
phận người bộ tộc này là người Hán được Man hóa. Bởi vậy hùng mạnh giàu
có hơn Ô Man, nhưng vẫn duy trì tính dũng mãnh cuả người Man.
Không đắc tội với dân bản xứ, nhất là những đại tộc lớn, là quy định của đám người lưu vong đến từ Trung Nguyên. Hơn nữa, những trang sức mà
thiếu nữ này mang trên người giống như là vũ khí, hiển nhiên nàng ta
không phải một người Bạch Man bình thường, vậy nên bọn chúng càng không
nên động vào.
Bởi vì đoản kiếm nàng đeo là một khẩu “ Đạc sao”, đó là kiếm mà chỉ có người trong vương tộc mới có.
Đạc sao xếp thứ nhất trong ba loại vũ khí lợi hại nhất vùng tây nam.
Hình dạng của đạc sao giống như là lưỡi đao tàn, tay cầm vàng, lưỡi vô
cùng sắc bén, tuy nhìn nó mảnh khảnh như một món trang sức nhưng lại có
thể chém sắt như chém bùn, thổi tóc qua thì tóc đứt, đâm bất kì cái gì
cũng qua, là vũ khí quý báu mà chỉ có trong vương tộc vùng tây nam mới
có.
Mà bốn nam nhân theo sau nàng lại đeo úc đao, danh tiếng của nó chỉ sao
đạc sao, giống đạc sao, phương pháp chế tạo úc đao cũng là một bí ẩn
không ai biết, chỉ có những người thợ cao cấp của Man tộc mới biết. Trên lưỡi úc đao có kỳ độc, gặp máu là phát tác.
Hai loại vũ khí này không phải là người Man Tộc nào cũng có, người bình
thường nhiều lắm chỉ mang một thanh “lãng nhân kiếm”, cho nên, từ vũ khí mà mấy người này mang trên người, mấy tên lưu vong từ Trung Nguyên với
kinh nghiệm phong phú trên người có thể nhìn ra thiếu nữ này có thân
phận cực kỳ tôn quý, không phải là hạng mà bọn chúng có thể động vào.
Vài tên lưu vong đó im lặng rời đi, thiếu nữ áo trắng kia từ đầu đến
cuối không biết mình vừa bị mấy tên lưu vong định bắt đi, sau đó bán cho đám thương nhân buôn muối lớn ở Dương Châu làm thị thiếp.
Nàng nhìn xung quanh, nhìn cái gì cũng thấy thú vị, háo hức bước đến,
giống như một chú chim sẻ nhỏ đi kiếm ăn, chỉ lát sau nàng liền mua một
đống các đồ lung tung, cười hi hi ôm trên ngực.
Đi tiếp, nàng lại thấy một chỗ bán sừng trâu chế tác thành những vật
trang sức, xem ra nàng lại thích thú rồi, nàng dừng bước, cầm món đồ
chơi vô dụng mà nàng không thể không nhìn, nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng không biết tính toán cái gì, đột nhiên một giọng vui mừng kêu
lên:
- Huân Nhi tỷ tỷ! Huân Nhi tỷ tỷ!
Trên đường phía trước, có tiểu cô nương bỗng nhiên nhìn thấy nàng, lập
tức nhảy nhót chạy tới, bỏ xa lão nhân gia đang đi theo sau nàng.
-Haaa...! Tiểu Tuyết Liên.., ta đang muốn đi tìm muội!
Thiếu nữ áo trắng thấy tiểu cô nương kia chạy về phía mình, lập tức tươi cười rạng rỡ, nàng bước nhanh nghênh đón, đem tất cả đồ đang ôm đẩy cho tiểu nha đầu kia, còn không quan tâm nàng ta có giữ được không, thiếu
nữ áo trắng giơ tay không vô cùng thân thiết địa nhéo nhéo hai má tiểu
nha đầu, cười nói:
-Nhé! Lại cao rồi , xem ra, sẽ nhanh chóng làm chị dâu ta được rồi!
Tiểu cô nương nghe nàng trêu chọc, khuôn mặt nhất thời biến thành màu đỏ đáng yêu. Tiểu nha đầu khuôn mặt như tranh, vui buồn lẫn lộn, tuy chỉ
mười hai mười ba tuổi , cũng đã là đại mỹ nhân, xem ra lớn thêm vài
tuổi, thực trở thành một đại cô nương xinh đẹp.
Dương Phàm dắt ngựa, vốn định đi qua các nàng, nghe thấy các nàng nói
giỡn, tò mò liếc mắt xem các nàng , lập tức đứng lại, đôi mắt kinh ngạc
mở lớn.
Nếu không phải nghe thiếu nữ áo trắng kia kêu một tiếng “Tuyết Liên” chỉ e là hắn đối diện với nha đầu này cũng không nhận ra, nhưng mà đã nghe
được cái tên Tuyết Liên này, lại nhìn dáng vẻ của nàng, tuy nói con gái
lớn 18 thay đổi, nhưng tiểu nha đầu Tuyết Liên này mặc dù còn chưa
trưởng thành, nhưng vẫn nhìn ra vài nét quen thuộc.
Dương Phàm kinh ngạc không thôi:
- Người nhà Dương lang trung, sao lại xuất hiện ở đây?