Ngày này, Hoàng ngự sử cảm thấy rất nghẹn khuất.
Lúc sáng sớm thức dậy, y còn rất vui vẻ, cả một đêm triền miên trong
động đào nguyên, vừa sớm đã sảng khoái tinh thần, vốn định một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái, đùa giỡn uy phong trên người lưu nhân,
nhằm tái hiện lại cảnh đóa hoa đào nở rộ đêm qua, nào ngờ vừa chém một
kiếm xuống, lại bổ trúng một kẻ dám kháng lại nữ hoàng đế.
Cũng may y có thánh chỉ trong tay, lão La Thư Đạo nhát chết kia không
dám không khuất phục, nhưng Trương Giản Chi vừa bị đá sang một bên,
không ngờ lại nhảy ra một tên Dương Phàm cũng có thánh chỉ của Nữ hoàng
đế. Hoàng Cảnh Dung nguyền rủa, tức giận trở về phủ đô đốc, buổi chiều
vừa đun một bình trà, vẫn còn chưa hết tức giận thì lại thấy Trương Giản Chi đỡ Dương Phàm tới tìm y.
Liếc thấy Dương Phàm che kín hai mắt, Hoàng Cảnh Dung rất kỳ lạ, đợi khi y biết được Dương Phàm bất ngờ gặp thích khách, lập tức vui sướng hết
sức. Điều duy nhất khiến y nuối tiếc là đao của tên thích khách kia hơi
lệch một chút, không lấy được mạng của Dương Phàm. Nhưng thấy dáng vẻ
đen đủi của Dương Phàm, Hoàng Cảnh Dung vẫn rất vui sướng.
Đáng tiếc tâm trạng vui sướng của y cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh chóng bị những lời chất vấn của Dương Phàm và Trương Giản Chi
liên tiếp không ngừng làm gã cụt hứng.
Dương Phàm ở Hình bộ cũng khá lâu, hiểu rõ trình tự tư pháp như lòng bàn tay, tuy mắt hắn không nhìn được, nhưng lúc này lại không cần mắt, chỉ
cần mồm của hắn còn có thể nói là đủ rồi.
Dương Phàm chất vấn theo trình tự pháp luật, Hoàng Cảnh Dung căn bản là
bạo lực chấp pháp, kết án qua loa, chỉ muốn tìm bừa một lí do viên mãn
khiến Hoàng thượng hài lòng là được, đâu nghĩ có thể có người tới chất
vấn quá trình hỏi án của y, mà quá trình thẩm vấn và kết án của y lại
trăm ngàn chỗ hở, đối với chất vấn của Dương Phàm căn bản không chống
nổi.
Trương Giản Chi làm Huyện thừa nhiều năm, hôm nay thân là Thứ sử một
châu, năm giữ sự vụ hành chính, trên ti pháp cũng không phải người
thường, nhưng có những vấn đề về mặt nào đó mà Dương Phàm nghi ngờ chất
vấn, lão liền giải thích thuật lại lưu nhân ở bản địa là an phận thủ
mình thế nào, còn liệt kê nhân số, đặc biệt là tỉ lệ nam nữ, già trẻ,
dùng cái này để chứng minh họ tạo phản là hoàn toàn vô lý đến mức nào.
Dương Phàm và Trương Giản Chi bức người, La Thư Đạo trước sau lại giả bộ đánh đấm cho có khí thế, Hoàng Cảnh Dung bị Dương Phàm và Chương Giản
Chi người này một câu, người kia một câu chất vấn không chịu nổi, đáng
giận nhất là bên cạnh còn có một đám quần chúng tới xem trò cười, cũng
không biết có phải trong lòng Hoàng ngự sử có ma không mà hoàn toàn bị
lép vế không phản bác được.
Đến chiều, Hoàng Cảnh Dung liền giải tán binh lính rồi. Cuối cùng,
Trương Giản Chi đề nghị, La Thư Đạo bỏ quyền, Dương Phàm cho phép, quyết định thả lưu nhân về, chỉ phái số quan binh ít ỏi tới trấn giữ bên
ngoài, đề phòng bọn họ bỏ chạy, thẩm tra lại chứng cứ mưu phản của họ.
Hoàng Cảnh Dung hết cách đành phải nghe theo.
***
Vết thương ở hai mắt của Dương Phàm quả thật không nặng, hắn phản ứng đủ nhanh, trong thời khắc Liễu Quân Phan ném vôi vào, hắn nhắm mắt được,
lại có Văn tiên sinh dùng dầu cải rửa sạch kịp thời, bôi thuốc, đến buổi tối vết bỏng đã giảm nhẹ.
Sáng sớm hôm sau, Văn tiên sinh vội vàng tới phủ Thứ sử xem xét vết
thương của hắn, lại thay thuốc cho hắn một lần nữa, mắt của Dương Phàm
tuy vẫn đỏ và sưng như cũ, nhưng đã có thể miễn cưỡng nhìn mọi vật rồi.
Dương Phàm sốt ruột khi thấy hai mắt không nhìn rõ cái gì, sau khi được
Văn tiên sinh đồng ý liền cởi miếng băng che ra, chỉ là còn phải cố gắng ở trong bóng tối nhiều hơn, tránh ánh sáng quá nặng.
Lúc này, trước cửa nhà Trần Đại Vũ có mấy con ngựa đỗ ở đó, thủ lĩnh
Huân Kỳ tính định về Diêu Châu. Chuyến đi lần này, bị người khác vơ vét
tài sản, vị thổ Hoàng đế Man tộc này cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa. Trần Đại Vũ biết lão tâm trạng không tốt, cũng không dám giữ lại.
Huân Kỳ đã bước lên ngựa, Huân Nhi còn kéo tay Tuyết Liên bàn tán:
- Tiểu tẩu tử, vài ngày nữa ta lại tới thăm tỷ, đợi đến mùa xuân năm
tới, tỷ gả tới nhà ta rồi, hai chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau, lúc đó ta sẽ dẫn tỷ đi hát sơn ca, ngắm biển...
Huân Kỳ không kiên nhẫn được nữa, thúc giục nói:
- Được rồi, được rồi, phải đi rồi, nha đầu ngươi nhiều lời rồi.
Huân Nhi lè lưỡi với Tuyết Liên, nói:
- Vậy ta đi nhé.
Tiếng chuông ngựa, đoàn người Huân Kỳ dần dần biến mất ở cửa ngõ, Trần
Đại Hải nhìn bóng dáng họ ở phía xa, thở nhẹ một tiếng, nói với thê tử:
- Ta dự định xử lý việc kinh doanh bên này một chút, sau đó chúng ta
chuyển tới Diêu Châu, sống gần với tộc trưởng Huân Kỳ, cũng có thể chăm
sóc lẫn nhau.
- Ừm! Ta cũng cảm thấy Tây Châu này không có gì để lưu luyến, kinh doanh của nhà chúng ta, đại đa số tới Diêu Châu có thể làm được, hơn nữa có
sự chiếu cố của tộc trưởng, có thể làm là tốt hơn, chúng ta cứ bán mấy
cửa hàng trên đường Ngư Thị là được. Chúng ta chỉ có một đứa con gái,
đến đó còn có thể được gặp con thường xuyên.
Hai phu thê chàng một câu, thiếp một câu thương lượng quay về đại viện.
Trong phủ đô đốc, Hoàng Cảnh Dung trầm mặt, cũng dặn dò hai tiểu thiếp y mới thu nhận :
- Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi.
Hai cô nương thấy sắc mặt y âm trầm, không dám nói nhiều, vội vàng về phòng, thu dọn đồ đạc.
Hoàng Cảnh Dung bắt tay vào làm, đi mấy bước ở ngoài sảnh, trong lòng càng nghĩ càng hận, không nhịn nổi mà mắng nói:
- Lão phu thật sự là xui xẻo mà, người xuất kinh nhiều như vậy, sao ta
lại bị tên Ôn lang trung kia nhắm trúng chứ! Hừ! Lão phu không chọc vào
ngươi được, còn trốn không được sao? Có bản lĩnh ngươi đi theo lão phu
khắp Kiếm Nam đi.
Hoàng Cảnh Dung nghĩ tới đắc ý, dữ tợn cười:
- Lão phu sẽ chơi với ngươi, nếu ngươi cứ đi theo lão phu, vậy thì những đồng liêu khác của Ngự sử đài kia coi như đã đạt được mục đích, tới lúc đó Ngự sử đài Đông Sơn tái khởi, lại dành được sự tin cậy của Bệ hạ,
lúc đó sẽ từ từ trừng trị tên tiểu tử không biết thời vụ như ngươi.
Lão Hoàng ở Tây Châu thật là đã khá lâu rồi. Tin tức Nâm Châu lại xuất
hiện một vị khâm sai, hơn nữa còn không hợp với vị khâm sai trước, bách
tích không biết chút nào, nhưng số quan viên và thủ ti kia đều rất rõ,
thế là trước cửa nhà Hoàng Cảnh Dung lập tức vắng bóng xe ngựa, tất cả
mọi người đều quan sát tình hình, đợi hai vị khâm phai phân cao thấp.
Cao thấp thật sự không cần phân, lần hội hợp thứ nhất Hoàng Cảnh Dung đã rơi vào thế hạ phong. Nếu đây là kinh thành, hoặc là địa bàn do người
của Ngự sử đài khống chế, y còn có thể dùng thủ đoạn vu oan giá họachế
tạo ra một chút chứng cứ tạo phản, nhưng đây là Nâm Châu, thứ duy nhất y có thể dựa vào chính là thánh chỉ, Dương Phàm vừa tới, ưu thế duy nhất
này cũng không còn.
Người giết không được, lễ thu cũng không được, giấc mộng tập hợp tất cả
các mỹ nữ của các tộc tây nam cũng tan vỡ, y còn ở lại đây làm gì? Cho
nên, Hoàng Cảnh Dung quyết định chạy lấy người. Y biết mục tiêu của
Dương Phàm không phải là một mình y, mà là cả Ngự sử đài, nếu Dương Phàm luôn nhìn chằm chằm vào y, y sẽ lôi kéo Dương Phàm đi tuần tra khắp cả
Kiếm Nam, cuối cùng kết quả đạt được vẫn là Ngự sử đài.
Lúc này ở Nâm Châu y đã uy phong không còn, một khắc cũng không muốn ở
lại, y tính toán tiếp theo sẽ đi tới Diêu Châu, Dương Phàm bị thương ở
mắt chưa lành, e là không đuổi kịp, còn y thì có lẽ sớm đã đến nhiều nơi có thể mò vét được nhiều lợi ích cho mình rồi, hơn nữa ở Diêu Châu cũng có khá nhiều lưu nhân bị đày đến đó.
Nghĩ tới mình đường đường là khâm sai, nhưng lại bị vây vào cảnh khốn
quẫn như vậy, Hoàng Cảnh Dung trong lòng càng hận, không kìm nổi mà chửi bới hung tợn:
- Chặn đường phát tài của người ta chẳng khác gì giết cha mẹ của người đó! Dương Phàm, ta chỉ mong mắt ngươi mù hẳn.
Dương Phàm lúc này đang đi bộ trong phía lùm cây xanh um trong hậu hoa
viên của phủ Thứ sử, ánh sáng dịu dàng, hợp với tâm trạng của hắn lúc
này. Đôi mắt của hắn vẫn có chút sưng đỏ, nhưng đã không ảnh hưởng gì
tới cử động của hắn.
Nhớ lại, Dương Phàm còn thật sự sợ hãi, nếu mắt của hắn thật sự mù…, nghĩ mà thấy không rét mà run.
Trên thế giới này mãi mãi có đủ các cách chết ly kỳ, Tấn Cảnh Công rơi
vào nhà vệ sinh mà chết đuối; quan chấp chính La mã bị sặc sữa dê mà
chết, kịch gia cổ Hy Lạp Sophocles càng bi thương hơn, bị con chim ưng
cắp con rùa đen bay trên không đột nhiên rơi trúng đầu mà chết.
Một cao thủ quyền thuật không hề phòng bị, đương nhiên cũng có thể bị
người tính kế. Dương Phàm hôm nay đã làm quan, nhưng vẫn duy trì thói
quen giang hồ, làm việc thích thích độc lai độc vãng, lúc này hắn thật
sự có chút sợ hãi, bởi hắn đã có vướng bận, hắn có người phụ nữ của hắn, còn có cả đứa con sắp chào đời của hắn.
Nghĩ tới đứa con, trong lòng Dương Phàm lại có chút ấm áp, dường như cả
cơ thể đều tắm dưới ánh mặt trời, cả người ấm áp. Khi hắn vuốt ve cái
bụng đang căng phồng của thê tử, cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ bé đang dần dần lớn lên, sự kích động đó thật khó nói lên lời.
Khi hắn biết Ngự sử đài lấy việc giết chóc phụ nữ và trẻ em, hắn làm
việc nghĩa không chùn bước cho dù khó khăn tới mấy, cho dù hắn biết dõ
đây là ý muốn của Hoàng đế. Lúc này, cách nghĩ của một người làm quan
chỉ chiếm một phần mười động cơ trong hắn, khi còn nhỏ hắn cũng gặp
những chuyện tương đồng đã chiếm ba phần mười, còn lại toàn bô lý do là
vì hắn sắp trở thành một người cha.
Khi chính bản thân hắn sắp có một đứa con do hắn sinh ra, hắn mới hiểu
cảm giác đó như thế nào. Khi hắn nghe nói đám ác quan Ngự sử đài ngay cả trẻ sơ sinh cũng không tha, thì hắn thật sự phẫn nộ rồi. Hắn không thể
tưởng tượng nổi, đám ác quan này cũng có vợ con, nhưng vì sao lại lãnh
khốc ra tay tàn sát như thế.
Con côn trùng dưới chân đang nhúc nhích cố gắng tìm đường khác để đi,
Dương Phàm nhấc chân lên, bước qua nó. Cảm nhận được ánh nắng ấm áp, hít thở không khí trong lành, nghĩ đến đứa con sắp chào đời của mình, trái
tim Dương Phàm mềm đi, đến nỗi giờ khắc này, hắn từ bi giống như Phật.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên vọng đến những tiếng nói, ngay từ
đầu Dương Phàm không để ý tới, nhưng lúc cái tên "Tư Mã Bất Nghi" lọt
vào tai hắn, thì hắn không tự chủ ngừng bước.
- Tên Tư Mã Bất Nghi kia đúng là gan lớn, dám ám sát cả khâm sai.
- Hài, hắn chỉ không may thôi. Nếu như hắn sớm biết đó là khâm sai, thì đã không hạ độc thủ rồi.
- Còn chưa bắt được hắn ta sao?
- Đương nhiên là không bắt được. Nếu như muốn bắt, thì nhất định đã bắt
rồi. Vấn đề là những người đó sẽ đi bắt sao? Ngươi cũng biết hắn đang
làm gì mà, ngươi nói hắn từ Thổ Phiên vận chuyển châu bảo, thảm, Tạng
đao, mật gấu, xạ hương...mấy thứ này ai mua được chứ? Là ai cung cấp đồ
sứ, tơ lụa cho hắn mang tới Thổ Phiên? Hào môn bản địa này ai mà chả cần hắn, sao có thể bắt hắn được.
- Không thể nào, ta nghe Bạch bộ đầu nói, cái tên Tư Mã Bất Nghi kia vốn ẩn nấp tại quầy hàng họ Trần trên đường Ngư Thị đấy. Bọn họ nhận được
tin tức xong đi bắt người thì hắn lại trốn thoát mất.
- Thế là xong, đều là dọa người cả, ngươi tin sao? Không chỉ nói bọn họ
sẽ không bắt người, nếu như a Lang muốn bắt người, nhân mã còn chưa ra
khỏi cửa phủ, bọn họ là có thể chạy đi báo tin trước rồi, mà dù thật sự
bắt hắn ta, dù gì cũng sẽ bị những người đó lặng lẽ thả đi. A Lang chúng ta chỉ là người ngoại lai, vẫn bị bọn họ bài bố đấy.
Hôm nay Tư Mã Bất Nghi đang trốn ở chỗ đó, có ai tới bắt sao? Sáng nay
ta đi mua rau thì nghe người ta nói, tên Tư Mã Bất Nghi kia đã thả rồi,
nói khâm sai là người của triều đình, hắn không động tới, nhưng hắn nhất định sẽ xử lý toàn bộ gia đình của đứa trẻ đã phá chuyện tốt của hắn,
tế vong linh các huynh đệ của hắn.
Dương Phàm đứng ở phía sau cây, lẳng lặng nghe hai người nhà của phủ Thứ sử nói chuyện, chút sát khí dần di động trong mắt hắn.
Một cơn gió thổi đến, làm cành lá lay động, một con sâu dùng vô số chân
leo lên lá cây, đang mút lấy chất lỏng của lá, Dương Phàm cong ngón tay
búng một cáy, con sâu kia lên tiếng rơi xuống đất, cơ thể cuộn cong lại
còn không lật được, một cái chân to bước đi, giẫm nó nát bét.