Lão Đậu trông cửa đi ra nhà vệ sinh, khi quay lại phát hiện áo tơi của lão
đã treo ở phòng, áo tơi ướt sũng, trên vạt áo còn dính chút bùn đất và
cành cây, một chút nước trên mặt đất, trên áo tơi còn có nước đang tích
tắc chảy xuống.
Lão Đậu không kìm nổi lại mắng một câu:
- Đồ con rùa Quảng Tứ này.
Sau đó tức giận tháo áo tơi xuống mang đi rũ.
Bữa tối của Trương thứ sử đơn giản mà phong phú, hai đĩa bánh nướng nhân trứng gà, một bát rau thơm, my vị súp ngon, một đĩa đậu rang mầm, một
đĩa cá tươi, đây là bữa tối hôm nay của lão.
Đương nhiên, còn không thiếu được rượu ngon, lão Trương mỗi tối đều phải uống một chút Kiếm Nam thiêu xuân. Lão uống rượu tuyệt không uống
nhiều, mỗi tối chỉ uống một chung, chỉ là để hoạt lạc chút huyết mạch,
không phải vì nghiện rượu.
- A lang.
Quản gia hô lên một tiếng, vội vàng đi tới. Quy định của Trương phủ rất
nghiêm, chịu sự huấn luyện của thánh nhân “ăn không nói”, khi Trương
Giản Chi vào bữa, chỉ có quản sự này mới dám tới quấy rầy, mà quản sự
chỉ cần vào lúc này, nhất định có việc lớn bẩm báo.
Quản sự quỳ trước mặt Trương Giản Chi, nghiêng người lên trước, thấp giọng nói:
- Tư Mã Bất Nghi chết rồi.
Trương Giản Chi nhấp một ngụm rượu, lông mày giương lên, nói:
- Là hắn giết?
- Vâng.
- Ha ha..
Trương Giản Chi cười:
- Tốt! tốt! Người này bất kính với vương pháp, không tuân thủ quy tắc,
chỉ cần y cho rằng là đúng, sẽ đi làm, còn không để ý dùng thủ đoạn gì,
thiếu niên như vậy, có thể làm đồng chí.
Trương Giản Chi ngước cổ lên, uống một cụng ly rượu, gỡ chòm râu ra, nâng cốc với quản sự, rất vui vẻ nói:
- Đêm nay ngoại lệ, lại cạn ly với lão phu.
Sáng sớm thức dậy, Dương Phàm cảm nhận được hỏa độc lại bị trừ đi một
chút, ánh mắt thoải mái một chút, ngoại trừ lúc con ngươi chuyển động
phạm vi khá lớn thì mới có cảm giác đau đớn ở hốc mắt, còn nhìn những
vật bình thường thì không có vấn đề gì. Dương Phàm vô cùng vui mừng, đi
dạo vài bước trong vườn, nghe được tiếng nói chuyện truyền ra trong
phòng, biết họ đã dậy, liền đi vào phòng của họ.
Buổi chiều hôm trước hắn và Trương Giản Chi đã oanh tạc với Hoàng Cảnh
Dung, cuối cùng đẩy ra được quyết định của Hoàng Cảnh Dung, nhưng trời
lúc đó đã muộn, cho nên cho tới hôm qua La Thư Đạo mới cử người đi tới
truyền lệnh, mệnh lưu nhân trở về gia viên.
Bởi vì Cố Hoán bị vôi bắn vào làm tổn thương, tạm phải phải ở lại phủ
Thứ sử dưỡng thương, cho nên tỷ đệ Cố Nguyên lúc đó không bị trở về,
nhưng Dương Phàm đã để La Thư Đạo cử người đi đưa tin nói cho cha mẹ họ
biết tung tích của tỷ đệ Cố Hoán. Cố Hoán vừa gặp Dương Phàm, liền vui
mừng tiến lên:
- Dương thúc, mắt của cháu đã khỏi rồi, mắt của thúc cũng đỡ rồi chứ?
Cố Nguyên dịu dàng im lặng đi phía sau đệ đệ, ngại ngùng chào Dương thúc thúc, mới nhỏ giọng nói:
- Dương đại thúc, hôm nay chúng cháu có thể về nhà chưa?
Dương Phàm cảm thấy hôm nay mình dậy cực sớm, vừa thấy hai tỷ đệ ánh mắt nóng bỏng của chúng mới nghĩ tới hôm qua mình từng đống ý với hai tỷ
đệ, nói hôm nay phái người đưa họ về. Dương Phàm cười nói:
- Hai cháu cứ yên tâm, người của phủ Thứ sử cũng đã dậy cả rồi, đợi dùng xong bữa sáng, ta sẽ bảo Trương công cử người đưa hai cháu về.
Nói chưa dứt lời, phía sau đã truyền lên giọng nói hồn hậu dõng dạc của Trương Giản Chi:
- Ha ha, vừa sáng đang muốn thăm hỏi bệnh tình của Nguyên Phương một chút, xem ra, mắt của Nguyên Phương đã biến chuyển tốt rồi.
- Chào Trương công.
Dương Phàm nghe thấy giọng nói, vội quay đầu lại thi lễ, Cố Nguyên cũng
hiểu chuyện kéo đệ đệ lên thi lễ với vị quan phụ mẫu này. Trương Giản
Chi gật đầu, nói:
- Buổi sáng không khí trong lành, chúng ta vào vườn đi dạo đi, lát nữa mới ăn cơm.
Vài người ra khỏi phòng, tỷ đệ Cố Nguyên vì hôm nay muốn về bên phụ mẫu, trong lòng vô cùng cao hứng, hôm qua bọn họ còn không có tâm trạng chơi đùa, hôm nay lại sắp chia tay, mới có hứng thú nghịch nước trong phủ
Thứ sử, chạy lên cầu xem cá.
Dương Phàm cùng Trương Giản Chi bước đi chậm rãi bên hồ, nhìn tiểu tỷ đệ trên cầu, Trương Giản Chi mỉm cười nói:
- Nguyên Phương quan tâm đặc biệt tới hai đứa bé này.
Dương Phàm nhìn tỷ đệ Cố Nguyên, cảm khái nói:
- Khi tiểu chất còn nhỏ, cũng có một tỷ tỷ thương ta, yêu ta. Nhìn hai
đứa, tiểu chất liền nhớ tới bào tỷ đã qua đời, đến nay có thể chiếu cố
một chút cho họ, cũng là nhớ tới a tỷ.
Trương Giản Chi nói:
- Nguyên Phương ngàn dặm xa xôi lao tới Kiếm Nam, cứu vớt lê dân trong
nước lửa. Sự nhiệt tình đó, lo cho thiên hạ, lão phu khâm phục vô cùng.
Dương Phàm cười nói:
- Trương công quá khen, vãn bối làm việc, thực sự không nghĩ nhiều như vậy, nhưng chỉ cần an tâm mà thôi.
Trương Giản Chi lắc đầu nói:
- Lão phu tuyệt không quá lời. Bệ hạ lệnh cho ngươi hộ tống công chúa
tới Trường An, ngươi có thể cãi lại thánh mệnh, nửa đường chạy tới đây,
chỉ vì chút dân chúng vô tội đã bị ác quan hãm hại, chỉ cần như vậy,
thiên hạ có mấy người làm được? Cô đơn một mình, viễn hành ngàn dặm,
không sợ gian nguy, thiên hạ có mấy người làm được?
Dương Phàm mỉm cười không nói. Trương Giản Chi liếc mắt nhìn hai tỷ đệ
trên cầu một cái, hai tỷ đệ đang đùa nghịch cá trong hồ trên cầu, cá
trong nước cho rằng họ tới để bắt chúng, đều trào ra khỏi mặt nước, có
vài con cá lớn còn nhảy lên “thình” một tiếng bắn tung tóe nước vào mặt
họ, hai tỷ muội cười tiếng cười vang xa.
Trương Giản Chi cảm khái nói:
- May mà Nguyên Phương tới kịp, đây là may mắn của tỷ đệ họ, cũng là may mắn của lưu nhân Tây Châu, nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu người sẽ
gặp bất hạnh chứ? Ngự sử đài cưỡi tứ xuất, Nguyên Phương lại có thể cứu
được mấy người?
Dương Phàm bùi ngùi nói:
- Nhân sinh trên đời, đối nhân xử thế, đều có điều cầu, cầu cái gì? Đối
với tiểu chất mà nói, chỉ cầu tâm an là đủ! Nhưng cái gì gọi là tâm an?
Kỳ thật không cần hạn định ngươi làm việc lớn hay nhỏ, nhiều hay ít, chỉ cần cố gắng tới sức lớn nhất của mình là được.
- Nói rất phải.
Trương Giản Chi vỗ tay, nói:
- Đại trượng phu an thân lập thế, nên vì thế mà lo, vì quốc mà ưu, vì
dân mà ưu, vì thời mà ưu. Đại nghĩa, tuy biết mình có thể làm! Bằng
không, nếu tận lực, có thể đủ cứu một số thế nhân, giải quyết nhiều khổ
ải, Nguyên Phương có nguyện làm cùng lão phu không?
Trương Giản Chi nói tới câu này, vẻ mặt lốm đốm nốt đỏ kia trở nên
nghiêm túc lạ thường, đôi mắt nhìn Dương Phàm, nhưng lại khiến người
khác không dám nhìn. Dương Phàm ngẩn ra, thấy gương mặt già nua mà kiên
nghị của Trương Giản Chi, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề, nghiêm túc
nói:
- Trương công có thể dạy ta cái gì?
Trương Giản Chi nói:
- Hôm qua, Hoàng Cảnh Dung vì âm mưu thất bại, đã rời khỏi Nâm Châu tới Diêu châu rồi, Nguyên Phương có dự định gì?
Dương Phàm kinh ngạc, thất thanh nói:
- Gì cơ? Hoàng Cảnh Dung đã rời đi, không xong rồi! Trương công sao bây giờ mới nói, tiểu chất lập tức đuổi theo.
Trương Giản Chi nói:
- Nguyên Phương đuổi theo có thể thế nào? Tựa như ở Tây Châu như vậy lấy thánh chỉ ngăn cản thánh chỉ giết người ư? Nếu hắn “minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”, tới nơi khác, Nguyên Phương lại làm thế nào, đợi ngươi đi rồi, chẳng phải lại là mất công nhặt xác bách tính đó sao? Cho dù
ngươi có thể theo sát Hoàng Cảnh Dung, không cho phép hắn giết uổng một
người, nhưng còn nhóm ác quan hiện nay đang hoành hành ngang dọc tại các đạo Kiềm, Quế, Mân , ngươi có thể ngăn cản họ được không?
Dương Phàm có chút kỳ quái nhìn Trương Giản Chi, mơ hồ nhận ra điều gì đó, trên mặt hắn vẻ mặt điềm tĩnh, chắp tay hỏi nói:
- Không biết Trương công có diệu kế gì?
Trương Giản Chi nói:
- Lão phu có một kế, vừa có thể loại trừ tên ác quan Hoàng Cảnh Dung,
lại có thể động tới một vùng mà kinh thiên, khiến cho các ác quan không
dám hành động thiếu suy nghĩ, càng có thể diệt trừ bọn họ, chỉ có điều
kế này vô cùng hung hiểm, Nguyên Phương có thể vì hàng vạn lê dân cùng
lão phu giải quốc nạn không?