Mạnh Chiết Trúc sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Chúng ta phái một đội nhân mã đến trại Hà Bạch giải vây cho nàng. Chủ
lực chỉ có thể đi lấy Diêu Phó, chỉ cần chúng ta chiếm được Diêu Châu,
trại Hà Bạch tự nhiên sẽ không phải lo. Nếu như còn kéo dài thêm một
khắc, toàn tộc của chúng ta sẽ có thể... lâm vào mối nguy hiểm lớn hơn!
Mạnh Chiết Trúc quay về phía Huân Kỳ, thành khẩn nói:
- Ta rất thích Huân Nhi, vì nàng, ta có thể từ bỏ cả tính mạng bản thân. Nhưng bây giờ không phải lúc khoe võ dũng của một mình ta, ta là trưởng tộc, phải có trách nhiệm với người toàn tộc! Nếu như Huân Nhi có chuyện gì... là nam nhân của nàng,ta sẽ lấy đầu Vân Hiên và Văn Hạo để đền
mạng cho nàng!
Huân Kỳ cười lớn nói:
- Nói hay lắm! Đây mới đúng là thổ ty chân chính!
Huân Kỳ chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nhìn các thủ lĩnh, trầm giọng nói:
- Mưu đồ của Văn Hạo và Vân Hiên là lãnh thổ và con dân của chúng ta,
tên tham quan Hoàng Cảnh Dung tham hơn cả chó sói đói này, lúc ta ở Nhẫm Thũng đã từng xin ta một bức tượng Phật vàng to bằng một người thật.
Các ngươi cho rằng, nếu như bây giờ chúng ta xin hàng, sẽ được cái gì?
Các ngươi cho rằng không thỏa mãn khẩu vị của bọn chúng, bọn chúng sẽ
đồng ý đàm phán hòa bình với chúng ta sao? Nhân nhượng không thể có được hòa bình, chỉ có thể khiến dã tâm và lòng tham của bọn chúng càng khó
mà thỏa mãn. Tên tham quan như Hoàng Cảnh Dung, chúng ta không có gì để
đàm phán cả, hạng người ngông cuồng ngạo mạn như Vân Hiên và Văn Hạo,
chúng ta càng không có gì để đàm phán!
Huân Kỳ ta phải có trách nhiệm giữ gìn mảnh đất của tổ tiên và tất cả
những con dân trên mảnh đất đã nuôi dưỡng ta! Huân Nhi là đứa con gái mà ta thương yêu nhất, cũng là thê tử của Mạnh Chiết Trúc, nhưng vì lãnh
thổ và con dân của chúng ta, ta chỉ có thể bất chấp an nguy, thổ ty Mạnh Chiết Trúc cũng đã đồng ý từ bỏ cơ hội này!
Ta sẽ cùng với thổ ty Mạnh Chiết Trúc dẫn các ngươi đi đánh thành Diêu
Châu, đánh cho bọn chúng đau, đánh cho bọn chúng sợ, làm cho bọn chúng
không bao giờ dám coi chúng ta như lũ sơn dương có thể tùy ý chém giết!
Trận chiến này, chúng ta phải giống như sáng tối, biết tiến biết lui,
còn người nào sợ hãi lùi bước giảng hòa, sẽ có kết cục thế này!
Huân Kỳ rút đao chém xuống, mấy cái bàn mặt gỗ, “bịch” một tiếng, bị chặt bay một góc.
Mạnh Chiết Trúc cũng đột nhiên đứng dậy, thân hình y cao lớn uy mãnh. Y
vừa đứng dậy, đầu gần như chạm vào đỉnh trướng. Mạnh Chiết Trúc nắm chặt chuôi đao, trầm giọng nói:
- Lập tức chặt gỗ làm khí giới công thành, thu thập độc dược, rèn đầu mũi tên, gọt mũi tên trúc.
Trận chiến này, chỉ được phép thắng, không được phép thua!
Các thủ lĩnh trong trướng lũ lượt quỳ một đầu gối về hướng bắc, lấy tay đấm nhẹ lên ngực, tất cả đồng thanh nói:
- Xin tuân theo mệnh lệnh của thổ ty đại nhân, có tiến không lui, có thắng không bại!
Giọng nói trong trướng có khí thế ngất trời, các binh sĩ đi tuần xa xa
cũng mơ hồ nghe thấy gì đó, lặng im đứng nhìn về phía lều trướng. Những
con ngựa buộc ở ngoài trướng hình như cũng cảm nhận được không khí bi
tráng trong giọng nói của các thủ lĩnh, thổ ty, nhao nhao ngẩng đầu hí
vang.
Các thủ lĩnh lần lượt chui ra khỏi trướng, nhiệt huyết sôi sục quay về
doanh địa của mình, chuẩn bị phát động phản kích bất ngờ thành Diêu
Châu. Trong trướng chỉ cón lại hai người Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc.
Bộ dạng tức giận của Huân Kỳ đã biến mất, trở nên trầm lặng. Một lát sau, lão mới khẽ nói:
- Nếu như trận này thất bại, tiền vốn mà chúng ta đàm phán với triều
đình đều sẽ không còn tồn tại. Tính mạng của chúng ta có thể đem ra đánh cược, nhưng sự tồn vong của toàn tộc, không thể đem ra đánh cược!
- Ta hiểu!
Mạnh Chiết Trúc đến bên cạnh lão, sóng vai nhìn ra ngoài, trên mặt có sự bình tĩnh không giống với vẻ thô kệch của y:
- Từ ngày chúng ta trở thành thủ lĩnh trở đi, chúng ta không chỉ là lo
cho cuộc sống của người thân và bản thân chúng ta nữa. Nếu như trận này
thất bại, chúng ta chỉ có thể cầu viện Nam Chiếu và Thổ Phiên.
Huân Kỳ chau mày:
- Ta cũng có ý định như vậy, nhưng nếu như thất bại, tốt nhất chúng ta
nên cầu viện Nam Chiêu trước. Nam Chiêu Vương sẽ đòi lấy tiền của của
chúng ta, nhưng không có dã tâm với lãnh thổ của chúng ta. Còn Thổ Phiên thì không như vậy, một khi nương nhờ vào Thổ Phiên, y sẽ càng khó đối
phó hơn Đại Đường.
Mạnh Chiết Trúc gật đầu nói:
- Xem tình hình rồi tính, đầu tiên cứ đánh xong trận này đã!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
- Cẩn thận!
Dương Phàm mạnh mẽ lao tới, một tay đè Huân Nhi ngã xuống dưới đất, một
mũi tên cực lớn như một thanh trường mâu rít qua, quay sát qua người
Huân Nhi, mũi tên to như trứng ngỗng đâm trúng vào một cọc gỗ, chiếc cọc gỗ to cỡ miệng bát gãy “rầm” một tiếng, vụn gỗ bay lả tả khắp nơi.
Gió mạnh thổi qua mặt, cũng cảm thấy đau, nghĩ đến chỉ cần nhào xuống
chậm một giây thôi mình đã bị mũi tên to kia xuyên thủng, mặt Huân Nhi
sợ hãi đến trắng bệch.
Hoàng Cảnh Dung tự mình đến trại Hà Bạch, không chỉ lão đến, mà ngay cả
Văn Hạo và Vân Hiên cũng đến. Bọn chúng không đem theo quân viện trợ của triều đình từ Tây Châu, Nhung Phó đến, lại mượn nỏ sàng của bọn chúng.
Công sự phòng ngự yếu ớt của trại Hà Bạch, trước loại vũ khí sắc bén như thế này sao có thể chịu nổi một đòn.
Cũng may vũ trang thành Diêu Châu trên thực tế là quân đội tư nhân của
hai vị thổ ty Văn Hạo và Vân Hiên, triều đình gọi là Đô đốc và Thứ sử,
giống với để địa phương tự trị ở trên quân sự và chính trị. Triều đình
không phụ trách trang bị vũ khí cho bọn chúng, còn vũ khí hạng năng mà
binh mã triều đình đường xa tới cứu viện đem theo lại có hạn, nỏ sàng
tổng cộng mười hai chiếc, chỉ mượn được ba chiếc của bọn chúng, cung nỏ
của bọn chúng cũng có hạn, nếu không trại Hà Bạch sớm đã bị đánh chiếm
rồi.
Dù là như thế, ba cỗ sàng nỏ vẫn tạo ra mối đe dọa lớn cho trại Hà Bạch, đặc biệt là Hoàng Cảnh Dung tới, hầu như đã dẫn cả chủ lực của Văn Hạo
và Vân Hiên tới. Bọn chúng tấn công sơn trại suốt ngày đêm, chỉ dựa vào
binh lính tiêu hao, lực lượng phòng thủ trong trại càng ngày càng yếu
kém.
Một ngày trước, thủ lĩnh Huân Kỳ bỗng nhiên phái tới một đội viện quân,
ước chừng có khoảng một nghìn năm trăm người. Theo lý mà nói, với số
lượng binh mã thế này đủ để giải vây cho bọn họ, ít nhất có thể phá vòng vây của quân đội vây núi, tăng cường lực lượng phòng thủ trong trại.
Thế nhưng sau khi Hoàng Cảnh Dung gặp cản trở ở thế tiến công, vừa hay
lại đón đội viện quân này, viện quân tổn thất nghiêm trọng, không thể
xông vào được.
Thật ra cũng may mà bọn họ không xông vào, nếu không bây giờ bên ngoài
nhiều binh mã bao vây như vậy, bên trong lại xông vào hơn nghìn người,
nước uống trên núi sẽ lập tức cạn kiệt. Trên thực tế bây giờ nước uống
trên núi cũng đã không đủ rồi, bây giờ đã bắt đầu giới hạn cung ứng.
May mà bọn người Hoàng Cảnh Dung và Vân Hiên không biết gì về việc thiếu nước trong trại, nếu không bọn họ cũng không cần phải công núi ác liệt, hi sinh biết bao người như vậy. Chỉ cần vây thêm hai ngày, sơn trại sẽ
không chiến mà tự bại.
Một trận tên mãnh liệt của sàng nỏ, khiến cho thủ quân trong trại áp chế không ngẩng đầu lên nổi, lập tức binh sĩ của Văn Hạo và Vân Hiên lại
tấn công lên núi như một đàn kiến.
Sau khi mũi tên, đạn đá, các vũ khí tầm xa được bắn ra, chính là đánh
giáp lá cà. Dưới ánh đao sắc kiếm không ngừng có người ngã xuống, trên
bức tường thành đã sụp lở một nửa nằm ngổn ngang bao nhiêu là thi thể,
không kịp dọn dẹp. Có thi thể đã phơi ở đó hai ba ngày rồi, bị ánh nắng
mặt trời chiếu đến bốc ra từng đợt mùi hôi khiến người ta buồn nôn.
Chiến tranh tàn khốc, đánh trận đến bây giờ, người nào cũng đã tê liệt
rồi. Bên cạnh có người mất mạng, cũng không chút động lòng. Một mũi tên
lạnh lùng bay qua, đâm thủng cổ họng của một người, Dương Phàm thậm chí
không thèm nhìn một cái, chỉ đẩy người vẫn còn chưa tắt thở đó ra, cầm
thương xông lên liều chết lấp kín cái lỗ thủng mà y để lại.
Trại Hà Bạch sắp không trụ vững rồi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Cao Thanh Sơn dùng thanh đao thép đã bị cong của mình, đập cho một tên
binh sĩ đang trèo lên tường khiến gã vỡ đầu chảy máu, thở hồng hộc nói
với Dương Phàm:
- Thổ ty đại nhân nhất định là gặp phiền phức lớn rồi, nếu không ngài
nhất định sẽ tự mình dẫn người đến giải cứu chúng ta, Huân Nhi tiểu thư ở đây, thổ ty đại nhân không thể không quan tâm!
Dương Phàm vung thương khiến hai tên binh sĩ rơi khỏi tường trại, trầm giọng nói:
- Những chuyện này không cần phải quan tâm. Đám quân địch này có lẽ vẫn
còn chống cự được, đến lúc bọn họ phái thêm một đám nữa, đường phòng
tuyến này sợ là không giữ nổi. Đường quan ải thứ hai đã gia cố xong
chưa, đánh xong trận này, chúng ta chủ động rút lui đến phòng tuyến thứ
hai, tiếp tục cố thủ!
Cao Thanh Sơn cắn răng nói:
- Phụ nữ và trẻ em ở hậu phương ngày đêm gia cố cải tạo, bây giờ đã sắp hoàn thành, đánh đuổi tốp địch này, chúng ta rút lui!
Trận chém giết và giằng có quyết liệt này kéo dài hơn một canh giờ, đám
người Dương Phàm đang dần không chống đỡ nổi, bỗng nhiên dưới núi vang
lên tiếng chuông đồng “keng keng keng”, Văn Hạo gõ kẻng thu binh.
Tiếng chuông đồng chói tai trong tai của hai bên đang giao chiến quả
thực giống âm thanh tự nhiên. Binh sĩ rút lui như nước thủy triều, người trong trại cũng lập tức buông lỏng, dùng sức một lát mới cảm thấy tia
sức lực cuối cùng trên người cũng đã bị rút hết rồi.
Rất nhiều người lập tức tê liệt, ngã trên mặt đất, không quan tâm đến
dưới người mình còn đè lên bao nhiêu thi thể của bạn bè và quân địch,
không quan tâm vết thương trên người đang chảy máu, bọn họ không muốn
làm cái gì hết, chỉ muốn nằm một lúc, nằm thêm một lúc thôi. Phụ nữ,
người già và trẻ nhỏ vội vàng xông lên tường trại, cho bọn họ uống nước, giúp bọn họ băng bó vết thương, đến đứa trẻ mấy tuổi bây giờ cũng có
thể giúp người khác băng bó thành thạo.
Hình tượng bây giờ của Dương Phàm cũng chẳng hơn gì bọn họ, xem ra giống một tên ăn mày đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, bởi vì ngủ không đủ
giấc, ai mắt đầy tia máu.
Huân Nhi cô nương bây giờ cũng không còn chút gì xinh đẹp nữa rồi, đồ
trang sức trên đầu hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp không biết đã rơi đi
đâu mất, mái tóc xõa tung như một ổ gà dính đầy bụi đất; khuôn mặt ngày
trước mềm mại trắng bóc như lòng trắng trứng đã bị khói bụi hun đen
nhẻm, cái áo nhăn nhúm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, bên trên
còn dính rất nhiều vết máu màu đỏ thẫm.
Binh sĩ tấn công trại vừa rút lui, cũng giống như những nam nhân kiên
thủ trên tường trại kia, nàng ngã xuống, nằm chỏng vó, chẳng có chút
thục nữ nào.
- Ê, tư thế của cô... không được đẹp lắm, khép chân lại đi!
Dương Phàm mệt mỏi chẳng còn chút sức lực, lại còn có lòng dạ dạy Huân
Nhi làm một thục nữ thế nào, người khác đại khái sẽ không để ý xem dáng
vẻ của Huân Nhi bây giờ, nhưng Dương Phàm, người đến từ thế giới văn
minh lại không chấp nhận được.
Huân Nhi lườm hắn một cái, thở nhè nhẹ nói:
- Ngươi đúng là có thời gian rảnh!
Mặc dù nói như vậy, nàng vẫn nghe lời khép hai chân lại. Hai chân hình
như đã không còn là của nàng nữa, lúc khép lại, các gân chân đều vô cùng đau buốt. Khuôn mặt Huân Nhi bị hun giống như ông Táo quân, đây là khói độc hồi chiều đột nhiên chuyển hướng hun, cho nên đôi mắt nàng bây giờ
đỏ như mắt thỏ.
Dương Phàm trầm tư một hồi, thở dài:
- Ngươi nói xem, nếu như bây giờ ta xuống núi sẽ ra sao? Bọn họ sẽ thả người của trại chứ?
Huân Nhi uể oải nói:
- Được rồi, ngươi đi thử lại không chán sao? Có tật giật mình, tên họ
Hoàng đó sẽ không để cho bất cứ người nào trong trại sống sót, làm bại
lộ chuyện y giết hại Khâm sai! Đạo lý này ngươi không rõ sao? Ta sẽ
không đâm dao sau lưng ngươi.
Dương Phàm thở dài nói:
- Thế nhưng ta lo Thanh Sơn ca không nghĩ như vậy, cô xem huynh ấy thì
thà thì thầm với mấy người kia, có phải là có tính toán gì không?