Huân Nhi đứng ở đỉnh núi, đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt hưng phấn nói với Dương Phàm:
- Dương đại ca, ngươi xem Diêu châu này sơn thủy rất đẹp đúng không?
Dương Phàm phóng tầm mắt trông về phía xa, chiếm trọng tầm nhìn là một
mảnh xanh ngắt như mặt biển không thấy điểm cuối, màu xanh đầy sức sống, mà bọn họ đang đứng chính là ở trên đỉnh sóng kia.
Trong làn sóng phập phồng ngẫu nhiên sẽ có vài cây đại thụ sinh trưởng
ngàn năm đột ngột xuất hiện từng đoạn, như thể trong màu xanh của sóng
biển lộ ra một đoạn cột buồm, mà đỉnh cột buồm này là những đóa hoa mây. Nhìn núi này, màu xanh này, Dương Phàm lại có cảm giác như lần đầu năm
đó đi thuyền vào biển rộng.
Dương Phàm hít vào một hơi thật dài, lại từ từ thở ra, vui vẻ nói:
- Rất đẹp! Núi nơi này khác biệt với núi phương Bắc. Núi phương bắc hùng hồn đại khí, tung hoành như rồng, nơi đó cũng có núi cây khắp nơi,
nhưng không phải một màu xanh mới như thế, mà là một màu xanh biếc, tựa
như choàng thêm lên người một áo giáp cự long.
Ni này cũng khác biệt với núi phía Nam. Núi phía Nam mượt mà tuyệt đẹp,
mặc dù thỉnh thoảng có một tòa núi dựng đứng như mũi kiếm, nhưng cũng
được cây cối núi đồi bao quanh giống như một đường cong dịu dàng, tựa
như một cô gái vùng sông nước xinh đẹp mặc một chiếc váy lá sen, khí
chất dịu dàng trong trẻo như nước...
Huân Nhi nghe mà lòng say mê, vui vẻ nói:
- Dương đại ca, ngươi nói thật hay, ta nghe có thể tưởng tượng núi kia
hùng vĩ thế nào hoặc dịu dàng ra sao, vậy thì...ngươi cảm thấy núi nơi
này thế nào?
- Núi ở đây...
Dương Phàm nhìn nhìn nói:
- Núi nơi này tựa như nước, giống như sóng biển tầng tầng lớp lớp, chúng ta cùng nhau đi tới trên núi này nơi chốn nào cũng đều có nước suối,
chỉ có điều dòng suối kia ẩn ở trong rừng xanh biếc. Núi không hiện,
nước ẩn giấu, đây là cảnh núi Diêu Châu, tựa như gùi nước trên lưng các
cô nương bạch y, không có đỏ tía, không có kinh diễm, nhưng đã thấy rồi
thì chỉ muôn được ngắm nhìn lần nữa...
Huân Nhi yên lặng nhìn hắn, ánh mắt si mê:
- Ngươi...ngươi nói chuyện thật là dễ nghe, trước kia cũng có quan viên
triều đình tới nơi này, còn ngâm thơ ca ngợi nơi sơn thủy nơi nay, nhưng ta nghe chẳng hiểu gì. Lời của ngươi nói đi vào tâm khảm ta, làm những
lời ta muốn nói mà không thành lời lập tức có thể nói ra, nghe lại thấy
rộng thoáng, thật thoải mái.
Nàng sôi nổi đứng đó, mấy lọn tóc đen nhánh rơi trên vầng trán sáng mượt của nàng, làm nàng càng tăng thêm vẻ quyến rũ, kết hợp với ánh mắt si
mê kia càng thêm mê người. Thật là một thiếu nữ xinh đẹp, ngay cả sơn
thủy ở đây cũng khó mà sánh bằng. Trên núi có gió, ánh mắt nàng bởi vậy
mà nheo lại, lọn tóc trước mắt nàng lay động, lại sinh ra tơ sợi quyến
rũ vài phần.
Dương Phàm chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng tức thì xao động, thiếu nữ
như thế, phong tình như thế, khiến hắn thật sự có chút xao động. Nhưng
sơn thủy này hắn có thể thưởng thức tận tình, nhưng thiếu nữ phong tình
này hắn có thể bừa bãi hưởng dụng hay sao? Bởi vì thiếu nữ phong tình đó đã đính hôn, Huân Kỳ đã gả nàng cho Mạnh Chiết Trúc, chuyện này Dương
Phàm cũng biết.
Hắn khẩn trương xoay người sang chỗ khác, nhìn dãy núi phập phồng, tự nhủ:
- Không biết khi nào thì Thổ ty Huân Kỳ và Chiết Trúc trở về, Kiếm Nam
Đạo bị Hoàng Cảnh Dung quấy đến không chịu nổi rồi, các Chư đạo khác sợ
là cũng không còn hình dạng gì rồi, thật sự là lòng người không yên mà.
Huân Nhi sâu kín nói:
- Ngươi cứ như vậy mà rời khỏi hay sao?
Dương Phàm nói:
- Dương mỗ còn có công vụ trong người...khụ!
Nói được một nửa, Dương Phàm không còn dũng khí để nói thêm gì nữa, chỉ
đành dùng tiếng ho khan để thay cho lời hắn chưa nói hết.
Huân Nhi si mê nhìn gò má hắn, tóc mai như đao tước, lông mày như mặc
họa, mũi như huyền đảm, đôi mắt trong suốt giống như ngôi sao sáng nhất
trong trời đêm. Cho tới bây giờ nàng cũng không biết lại có một nam nhân đẹp như thế, làm nàng nhìn không chán mắt. Tình yêu như thủy triều, như sóng núi liên miên không ngừng từng đợt từng đợt tuôn trào ra đập thẳng vào trái tim của nàng, làm nàng không thể khống chế được.
Nữ tử Bạch Man khi yêu một người không bao giờ câu nệ, các nàng có thể
đứng trên sườn núi dùng tiếng ca vang dội để gửi gắm tình yêu của mình
cho chàng trai mình yêu, không hề ngại ngần khắp núi đồi nghe được tiếng ca của mình, tiếng lòng của mình. Các nàng có thể giáp mặt nam nhân
mình yêu mà bày tỏ tình yêu của mình. Lòng ngượng ngùng và kiêu ngạo của thiếu nữ cho tới bây giờ cũng chỉ là muốn đè nén tình yêu trong nội tâm nàng mà thôi.
- Huân Nhi cô nương, chúng ta đi khá lâu rồi, xuống núi đi...
Dương Phàm mơ hồ cảm giác được một sự nguy hiểm, tựa như một con dã thú
đang ẩn nấp ở đâu đó rình hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn
nuốt hắn vào trong bụng. Hắn bất an xoay người, vừa dứt lời thì Huân Nhi như làn gió thơm nhào vào lòng hắn, tay ôm chặt lấy hắn.
Dương Phàm ngây dại, giang hai tay ra một cách cứng ngắc, không dám có
hành động gì khác, chỉ cảm nhận được thân thể thiếu nữ thơm ngát mềm mại dán chặt vào mình, tóc của nàng mềm tơ bay trong gió, một vài sợi dính
trên mặt hắn, làm cổ họng hắn khô khốc, hơi thở trở nên dồn dập. Dương
Phàm khẩn trương nhìn mọi nơi, nuốt nước miếng, nói:
- Huân Nhi cô nương, cô...cô làm gì vậy?
Huân Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn Dương Phàm, gương mặt đỏ ửng tràn đầy vẻ chờ mong thần thánh và kính dâng:
- Ta...muốn hiến dâng mình cho huynh! Dương đại ca, huynh đi rồi, ta sợ lúc này ta không cho huynh thì ta sẽ hối hận cả đời...
Thân thể mềm mại của Huân Nhi run rẩy, thanh âm cũng run rẩy, cả người
cả tiếng nói đều run rẩy giống như cành lá cuối cùng trước cơn cuồng
phong. Nhưng nói ra lời này xong, nàng dường như lại bình tĩnh trở lại.
- Ta biết, ta không thể gả cho huynh. Ta biết, nhưng ta có thể làm nữ nhân của huynh!
Huân Nhi nghiêm túc nói xong, gương mặt càng đỏ hơn, nhưng ánh mắt dù
tràn đầy ngượng ngùng nhưng không còn né tránh nữa, nàng can đảm nhìn
thẳng vào Dương Phàm, cổ thon như thiên nga ngẩng lên, đôi môi như đóa
hoa hé ra, mong chờ hắn hôn xuống, dù có trở thành núi lửa đốt cháy nàng thành tro thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Dương Phàm cố sức nắm đầu bờ vai của Huân Nhi đẩy ra ngoài một chút, để nàng nhìn thẳng vào hai mắt mình, nghiêm túc nói:
- Huân Nhi, cô sắp lấy chồng, sắp trở thành một tộc thổ phụ, chẳng lẽ cô đã quên rồi ư?
Huân Nhi nói:
- Ta không quên! Cho nên ta sẽ không quấn lấy huynh nữa. Sau ngày hôm
nay, huynh là huynh, ta là ta, đợi ta gả đi rồi, ta sẽ toàn tâm toàn ý
làm thê tử của hắn. Nhưng hiện tại, ta chưa thuộc về hắn, ta chỉ thuộc
về ta, ta nguyện lòng trao thứ quý giá nhất của mình dâng cho người nam
nhân mà ta thích, dù là thần cũng không thể can thiệp được.
Dương Phàm nói:
- Thần đương nhiên sẽ không can thiệp, cho dù là Ô Man và Bạch Man bất
hòa, hay là từ nay về sau chiến sự không ngừng, Văn Hạo và Vân Hiên vẫn
còn dã tâm gây thêm chuyện, cũng chẳng sợ Ô Man và Bạch Man lại lần nữa
khai chiến với triều đình, cho dù đại quân triều đình đến đây trấn áp,
nghiền nát hai tộc tan xương nát thịt, nhưng hậu quả này, cô có thể gánh vác được không?
- Cái gì?
Huân Nhi nháy mắt mấy cái, ánh mắt đã hiểu, chỉ có điều vẫn không rõ vì sao Dương Phàm lại nói hậu quả đáng sợ như vậy.
Dương Phàm nói:
- Bởi vì ta rất ích kỷ! Nếu cô làm nữ nhân của ta, ta cũng sẽ không cho
phép cô lấy người khác, nằm trong vòng ôm ấp của người khác, sinh con
cho hắn. Cô cho là sau khi cô dâng hiến cho ta, ta sẽ giống như con mèo
trộm tanh thỏa mãn bỏ đi ư? Sẽ không, nếu như cô đã trở thành nữ nhân
của ta rồi, thì cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta mà thôi.
Huân Nhi bị lời tuyên bố của hắn làm cho vui mừng, mặt đỏ lên, liên thanh nói:
- Ta băng lòng, ta bằng lòng đi theo huynh! Ta...
Dương Phàm nói:
- Sau đó thì sao? Tân nương đột nhiên mất tích khó hiểu, hơn nữa còn là
đào hôn thì lại càng nhục nhã hơn, Ô Man và Bạch Man sẽ nổi lên chiến
hỏa, Văn Hạo và Vân Hiên sẽ đục nước béo cò. Mà nếu như Mạnh Chiết Trúc
biết cô bị ta đưa đi, sẽ không luyến tiếc tất cả mà khai chiến với triều đình để rửa nỗi nhục! Bởi vì đó không phải là chuyện hắn mất đi một nữ
nhân, mà là sĩ nhục lớn của toàn tộc hắn! Cuối cùng sẽ như thế nào? Cô
sẽ bởi vì gây cho người thân và tộc nhân nỗi bất hạnh mà hối hận cả đời, không vui vẻ sống cùng ta nữa.
Sắc mặt Huân Nhi trắng bệch.
Dương Phàm lại chậm rãi nói:
- Cô đã biết đây là vận mệnh mà cô không thể thay đổi được, đã từng tán
thành trượng phụ mà phụ thân cô lựa chọn cho mình, vậy vì sao hãy không
bắt đầu ngay từ lúc này trở thành một thê tử tốt của hắn? Chỉ có như
vậy, tương lai mới không hối hận!
Huân Nhi mơ màng nói:
- Như vậy ta mới không hối hận ư?
- Đúng vậy! Như vậy cô mới không hối hận!
Dương Phàm trả lời rõ ràng:
- Khi hắn đối xử tốt với cô, khi cô sinh con cho hắn, khi cô thật sự yêu hắn, nguyện ý giao cả cuộc đời cho hắn, cô mới không hối hận!
Cơ duyên bất ngờ gặp nhau, cùng trải qua sinh tử, dễ dàng nảy sinh tình
cảm giữa nam và nữ. Nếu ta không phải là ta, coi không phải là cô, có lẽ chúng ta thật sự ở bên nhau được, đáng tiếc ta phải quay về Lạc Dương,
cô nhất định phải gả cho Mạnh Chiết Trúc, hết thảy đều không thể giả
thiết, không thể lặp lại!
Huân Nhi, cô là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát linh động, là một viên
ngọc đẹp không tỳ vết, ta không thể bởi vì nhục dục nhất thời của mình
mà khiến viên ngọc này bị vấy bẩn. Đại trượng phu lập thế, ngửa mặt
không thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với người, ta sao có thể vì
niềm vui cá nhân nhất thời mà khiến cô hối hận cả đời được!
Huân Nhi lệ suối tuôn trào, từng hạt ngọc lăn trên khóe mắt nàng xuống:
- Ta sai rồi! Ngay từ đầu ta đã sai rồi! Ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy
huynh, ta lo lắng huynh bất lợi với tiểu tẩu, nhưng thật ra lúc biết
huynh làm phường đinh nơi tỷ ấy ở, thì ta biết điều đó là không thể.
Ta lo lắng, thật ra là bởi vì ngay phút đầu tiên đã bị huynh thu hút,
huynh khiến ta mê muội, cho nên ta nghĩ các cô gái khác cũng đều như
thế. Dương Phàm, huynh ta một kẻ trộm trái tim người khác, hơn nữa là
một tên trộm cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả chút hy vọng nhỏ nhoi xa vời của
ta mà huynh cũng không chịu cho ta, ta hận huynh!
Huân Nhi đột nhiên cầm tay Dương Phàm, cắn xuống thật mạnh. Dương Phàm
không cử động, cánh tay cũng không căng lên. Huân Nhi ngẩng đầu, khóe
miệng dính vết máu tươi, đôi môi như cánh hoa nở ra sắc đẹp lạnh lùng,
diễm lệ:
- Ta hận huynh! Ta thật chỉ cần nhìn thấy huynh là muốn chém huynh thành mảnh vụn!
Huân Nhi mắt ngấn nước nói xong, đẩy Dương Phàm ra, nghẹn ngào chạy xuống chân núi.
Dương Phàm giơ tay lên nhưng lại buông thõng xuống, có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất giữa hai người họ.
Thiếu nữ ôm mộng tình yêu, hãy để cho mộng này chấm dứt đi...