Say Mộng Giang Sơn

Chương 449: Q.1 - Chương 449: Chương 542: Bị tập kích




Thị trấn Ba Giang rất nhỏ, tuy là trị sở của một Châu nhưng trong thành rách nát không hề được xây dựng tu sửa, bách tính dưới sự cai trị ở đây thì chủ yếu là Tạ Man, cũng là Miêu tộc ở hậu thế, bọn họ phần lớn phân tán tại các nơi sơn lĩnh, ít sống tại các châu huyện, cho nên đươngg nhiên khó mà phát triển thành một thành lớn.

Tuy nhiên phủ đệ của gia tộc Tống gia thì vẫn xứng với thân phận đại tộc đệ nhất tại Ba Giang, trạch viện cực kỳ rộng lớn, lầu các sảnh điện cao chót vót, vô cùng khí phái.

Tiền viện phủ đệ là Phủ thứ sử và huyện nha môn, hậu viện còn lại là nơi ở của tộc nhân Tống thị.

Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du đưa ba vị Khâm sai tiến vào tòa nhà trung tâm bố trí thỏa đáng, lại an bài tiệc rượu tiếp đãi, trong bữa tiệc nói bóng nói gió hỏi han, mới biết ý đồ của ba vị Khâm sai đến khác biệt rất lớn với vị khâm sai Lưu Quang Nghiệp kia, mơ hồ hình như là đối đầu lại với Lưu Quang Nghiệp. Thúc cháu Tống Vạn Du như gặp cứu tinh, vô cùng mừng rỡ.

Chỉ có điều cẩn thận ngẫm nghĩ, bọn họ lại cho rằng những người này đến đối nghịch lại Lưu Quang Nghiệp chỉ là giả bộ, loại chuyện quan lại bao che cho nhau dù Man Châu không phải trong quan trường nhưng cũng biết, cho nên hai người nhất thời cũng không dám nói đủ loại việc ác mà Lưu Quang Nghiệp đã làm ở Man Châu.

Tống Sở Mộng tâm tư giảo hoạt, luôn mở miệng giọng tán thưởng Lưu Quang Nghiệp đã có “công tích vĩ đại” tại Man Châu, làm ba người Tôn Vũ Hiên nghe xong giận tái mặt.

Ba người này cũng không phải là quan lại tàn khốc thành tính, Hồ Nguyên Lễ có tinh thần trọng nghĩa, Mã Kiều vốn xuất thân là thường dân, hiện tại tuy rằng làm quan quân nhưng vẫn không coi mình là giai cấp quan lại, bọn họ đều không thể chấp nhận việc lạm sát kẻ vô tội. Mà Tôn Vũ Hiên tuy rằng theo Trương Sở Kim khi còn làm Hình Bộ Thượng Thư cũng là quan viên Hình Bộ, nhưng lại không giống bọn chúng.

Tôn Vũ Hiên là tiến sĩ xuất thân Kinh Học, nói ngắn gọn chính là một con mọt sách, hơn nữa là một con mọt sách câu nệ không thay đổi, cho nên y tuy rằng trong bụng toàn sác nhưng ở Hình Bộ đảm nhiệm công việc xử lý công văn, thủy chung cảm thấy năng lực mình kém, nên mới rơi vào cái biệt hiệu “Khó hạ bút”.

Hình Bộ từ Trương Sở Kim, Chu Hưng tới nay, vẫn thịnh hành tác phong nghiêm hình khốc pháp, Tôn Vũ Hiên là một “người khờ” hiếm thấy trong lớp ác quan này, mà tác phong cũng không hợp với đám ác quan đó. Cũng may chức nghiệp của y gần như làm trong phòng hồ sơ hậu thế, quyền bính không nặng, cho nên chẳng ai ngó ngàng đến chức vị của y cả.

Hiện giờ bọn họ và Dương Phàm cùng ra kinh, lập trường đương nhiên là trái ngược với Ngự sử đài, nên khi nghe Lưu Quang Nghiệp phạm việc ác, đương nhiên là đặc biệt mâu thuẫn. Tống Sở Mộng nhìn mặt đoán lòng, xác định ba người này quả đúng là chống lại với những gì mà Lưu Quang Nghiệp đã làm, mới cùng cháu họ Tống Vạn Du cùng kể lể nỗi khổ với ba vị khâm sai.

Lưu Quang Nghiệp ở Man Châu tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, gây nên máu chảy thành sông như nào, ba người càng nghe càng căm phẫn. Hồ Nguyên Lễ vỗ án, tức giận quát:

- Quả thật là tán tận lương tâm. Tống thứ sử, hiện Lưu Quang Nghiệp đang ở đâu?

Tống Sở Mộng thở dài:

- Lưu khâm sai sáng sớm đã dẫn theo thổ binh của bản Thứ sử đi xuống thôn xóm rồi. Chuyện của hắn, bản Thứ sử không xen vào được, cũng không biết hôm nay hắn sẽ đến thôn trại nào.

***

Dương Phàm đánh ngựa như bay, lao nhanh ở trên đường nhỏ trên núi, cỏ dại bị đùi ngựa lướt qua, kịch liệt lay động, mà chưa ngừng lay động thì bóng dáng Dương Phàm đã như một mũi tên biến mất hút.

Ngựa là ngựa tốt, hình thể cường tráng tuyệt đẹp, cơ thể no đủ phát đạt, cổ bóng loáng nhẵn nhụi, vó ngựa có lực đạp trên mặt đất chắc chắn, nhưng bộ dạng nó bây giờ rất chật vật, bốn đùi ngựa đều bám đầy bùn lầy, cả người ướt đẫm mồ hồi, ngay cả bờm ngựa cũng ướt đẫm.

- Không đi được nữa, dục tốc bất đạt, nếu cứ tiếp tục chạy như này, chỉ sợ ngựa sẽ mệt chết mất, phải nghỉ ngơi chốc lát, tìm dòng suối mát cho ngựa uống mới được.

Dương Phàm mệt mỏi nhưng vẫn muốn tiếp tục đi, lại sợ ngựa bị mệt chết nên đành phải dừng lại.

Dương Phàm ở Diêu Châu khổ đợi Huân Kỳ và Chiết Trúc, cuối cùng đã đợi được hai người, đồng thời cùng đi còn có một Đại quỷ chủ của Ô Man.

Quỷ Chủ là Vu Sư chủ tế của bộ tộc, những tiểu bộ lạc, chủ quỷ là do thủ lĩnh bộ tộc kiêm nhiệm, giống như nữ thủ lĩnh Khỏa Man từng tặng vòng cổ nanh sói của mình cho Dương Phàm cũng là kiêm nhiệm Quỷ chủ bộ tộc. Vu sư chủ tế là người được tuyển chọn đảm nhiệm những đại sự trong tộc.

Mạnh Chiết Trúc dẫn theo Quỷ chủ của bộ tộc bọn họ tới, để ông ta chủ trì lễ kết thành huynh đệ sinh tử với Dương Phàm. Dương Phàm vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Chiết Trúc, vì thế dưới sự chủ trì của Quỷ chủ, hai người cử hành một nghi thức kết bái đơn giản mà trang trọng, bẻ tên để thề, kết thành huynh đệ khác họ.

Ngay đêm đó bọn họ tổ chức tiệc tối long trọng, Dương Phàm lên tiếng hỏi Huân Kỳ về toàn bộ nội dung mật chỉ mà Võ Tắc Thiên đã gửi cho Bùi Hoài Cổ.

Rốt cuộc Dương Phàm đã biết vì sao Võ Tắc Thiên trước ngạo mạn sau cung kính rồi.

Hai tộc Ô Bạch tại Diêu châu tạo phản, Phùng thị tại Lĩnh Nam đông đạo tạo phản, rồi Lý Lão tại Lĩnh Nam tây đạo cũng ngo ngoe muốn tạo phản...

Võ Tắc Thiên cũng không phải người ngu, có lẽ bệnh đa nghi của bà khá nặng, nhưng bất luận thế nào, ba cũng sẽ không tin tưởng chỉ dựa vào chút lưu nhân kia mà có năng lực đó, mà cái giá phải trả rất có thể là khiến cho nhiều dân tộc thiểu số như Ô Man, Bạch Man, Ly Liêu, Tạ Man...cùng tạo phản.

Rất rõ ràng, những người Ngự sử đài ương ngạnh trong kinh đã quen rồi, đám quan viên này cho dù là vị Tể tướng cực nhân thần, chỉ cần bọn họ bịa đặt một tội danh mưu phản cũng có thể tùy ý bị bọn họ xâm phạm. Đám ác quan này thật sự đã dưỡng thành tâm tính không coi ai ra gì rồi, căn bản không coi Chư man vào mắt, tới các địa phương thì không kiêng nể gì.

Mà những nơi có lưu nhân phần lớn là Chư man tụ cư, kinh tế lạc hậu, dân phong dũng mãnh, thiếu một Vương đạo giáo hóa, nên đám ác quan này từ trong kinh thành tới đã lập tức thị uy cưỡng chế địa phương, chắc chắn sẽ kích giận thổ man nơi này, làm cho tình thế phản ngược trở lại.

Mưu phản là do Ngự Sử đài sở tấu, đến tận đây xem như "Xác thực" rồi, chẳng qua mưu phản này cũng không phải lưu nhân bày ra, hoàn toàn là đám ác quan này một tay thúc đẩy. Võ Tắc Thiên vừa tức vừa hận, e sợ cho thế cục càng lúc càng không thể vãn hồi, cho nên bà một mặt hạ chỉ Bùi Hoài Cổ, mệnh y cần thiết có thể chém đầu Hoàng Cảnh Dung để bình ổn náo động tại Diêu Châu.

Về phương diện khác bà lại cấp một đạo mật chỉ cho Dương Phàm, thúc giục hắn nhanh chóng chạy tới các Đạo nơi có mặt quan viên Ngự sử đài, ngăn chặn khâm sai các Đạo lạm sát kẻ vô tội làm nảy sinh dân biến, cũng trao quyền cho hắn có thể phụng chỉ giết người. Đạo thánh chỉ này chính là Tôn Vũ Hiên thay mặt hắn tiếp nhận.

Võ Tắc Thiên đồng thời còn phân chia người đưa tin đến các Đạo nơi có Ngự sử môn nghiệm từ răn dạy lệnh dừng ngay việc giết chóc, tránh cho tình thế càng lúc càng thêm khuếch trương. Chỉ có điều đám ác quan này phân chia đến các Đạo, du tẩu giữa các châu các huyện các phủ, có khi còn xâm nhập cả vào trong núi non trùng điệp để truy bắt lưu nhân, các loại dịch trạm vững chắc an toàn và đi đường rất hạn chế, chưa chắc đã truyền đạt kịp thời đến được.

Dương Phàm khi biết được chân tướng, sáng hôm sau liền cáo từ Huân Kỳ và Chiết Trúc, một đường chạy về hướng đông. Chiết Trúc cấp cho hắn hai con ngựa, thay phiên nhau cưỡi, hôm qua khi đi ngang qua một ngọn núi gặp mưa to, đường núi kỳ hiểm, lầy lội ẩm trơn, một con ngựa đã trượt chân ngã xuống khe núi, kết quả cũng chỉ còn lại con ngựa này thôi.

Nếu con ngựa này lại xảy ra vấn đề, chỉ sợ việc chạy đi ngăn cản của hắn cũng trở thành vấn đề. Mắt thấy con ngựa kia đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, Dương Phàm cũng không dám tiếp tục thúc ngựa nữa mà cho ngựa chạy chậm dần, khi lao tới sườn núi, đường hẹp lại càng khó đi, hai bên đường cây cỏ gần như đã vùi lấp con đường nhỏ lại, nhìn là biết con đường này đã rất lâu rồi không có người qua lại.

Dương Phàm xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi, một tay thì dùng đao chém cây mở đường. Đang đi, bỗng nhiên phát hiện phía trước có điểm khác thường, hắn vừa dừng bước, phía trước lập tức bắn lên một cái bóng thật dài. Dương Phàm giật mình, nghĩ đó là một con rắn độc, liền vung đao chém vào cái bóng dài kia.

Mọt đao chém trúng, bóng dài kia đứt đoạn, rơi xuống bụi cỏ. Dương Phàm định thần nhìn, thì ra là một sợi dây thừng.

Một nơi không có người, tại sao lại có dây thừng chắn chân ngựa?

Dương Phàm lập tức biết không ổn, hắn cong lưng, muốn lùi lại, nhưng trong nháy mắt sức lực toàn thân hắn như bị rút hết, trước mắt hoa lên, ngửa đầu ra ngã xuống đất.

Trong bụi cây chậm rãi đứng lên vài người, trên đầu quấn khăn trùm đầu màu xanh đen, mặc áo lót vải bố màu xanh kẹp vạt trước, người giấu trong cây cỏ nên khó mà nhận ra. Trên mặt bọn họ bôi trét các vệt sáng đủ màu, thoạt nhìn tựa như sơn tinh dã quái đột nhiên từ trong bụi cỏ xuất hiện.

Một người đàn ông trung niên da đen trong đó đang ngậm một ống thổi, từ miệng ống phả ra một làn khói.

Dương Phàm ngã vào trong đám cỏ bên đường, trên cổ cắm một cây châm cực nhỏ, đuôi châm có mấy sợi tơ hồng đang nhẹ nhàng lay động trong gió.

Châm thổi nhỏ như vậy lúc phá không lao đi thậm chí ngay cả không khí cũng không dậy nổi một tia dao động, dù là dã thú nhạy bén nhất trong rừng cũng không phát giác được mà cảnh giác, huống chi là Dương Phàm cả đường chạy nhanh, sức cùng lực kiệt, hơn nữa bị dây thừng chắn chân ngựa làm mất tập trung.

Vài người đàn ông vẽ vân thú trên mặt từ trong bụi cỏ đi ra, người vừa thổi châm bắn Dương Phàm cúi xuống nhìn nhìn hắn, lại thấy vật cưỡi của hắn cũng quá mệt thì khẽ cau mày, nói:

- Dường như chúng ta đã bắt nhầm người rồi, người này đường ra mà tới, không giống như thám tử của khâm sai chó chết kia.

Một người khác hung ác nói:

- Mặc kệ nó, dù sao cũng là người Hán. Nếu bắt được thì giết để đền mạng đi.

Nói xong, gã liền chậm rãi rút yêu đao từ bên hông ra, đao này không dài, chỉ có một thước lẻ hai, rất nhỏ và rất thích hợp sử dụng trong rừng. Hoành đao đến địa phương như này là không có đất dụng võ nữa. Thân đao gấp khúc hướng ra ngoài, hai bên lưỡi đao là hai rãnh máu, cùng với hai hoa văn hình móng tay, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, chuôi đao cũng không dài, dùng sừng trâu để cố định làm cán.

- Tạ Phong, không được càn quấy!

Người thổi châm trách gã một câu, rồi phân phó người bên cạnh:

- Kiểm tra thân thể hắn!

Người nọ đáp ứng một tiếng, ngồi xổm xuống lần tìm trên người Dương Phàm, lấy ra được một đống đồ vật, khi gã mở bức thánh chỉ kia ra, người thổi châm nét mặt biến đổi nói:

- Thứ màu vàng có vẽ hình con rồng này là gì? Đây chính là Thánh chỉ rồi! Ta đã thấy tên cẩu khâm sai kia mang theo thứ như này xông vào trại chúng ta giết lung tung đấy.

Tạ Phong cả giận nói:

- Ta đã nói tên này là người bọn hắn mà, quả nhiên là không giả. Người này không chừng chính là chó săn do tên khâm sai kia phái tới hại người chúng ta, để ta làm thịt hắn!

Tạ Phong nói xong, đao nhọn trong tay hung hãn đâm xuống ngực Dương Phàm, mà người thổi châm lúc này cũng không ngăn cản gã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.