Lưu Quang Nghiệp bị một cước đá trúng mặt, chỉ cảm thấy chóng mặt quay một
vòng, lập tức quay lại phía sau, thình lình một tiếng, ngã xuống đất.
Tôn Vũ Hiên, Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều cùng với hàng trăm người có mặt ở
đó đều bị cảnh tượng này làm cho trợn mắt há mồm. Người kia còn chưa bỏ
qua, Lưu Quang Nghiệp vừa rơi xuống đất, người kia liền xông lên, một
phen nhấc Lưu Quang Nghiệp, liên tục tát hết cái này tới cái khác, động
tác cực nhanh, người bên cạnh xem đều cảm thấy không kịp nhìn.
Hai chấp dịch thuộc hạ của Lưu Quang Nghiệp lúc này liền phản ứng lại,
thấy người kia đầu quấn khăn vải, mặc chiếc áo vải, ăn mặc lịch sự, lập
tức dũng khí lên, song chưởng nâng đao, hung tợn vồ tới, hét lớn:
- Tặc man to gan, dám ẩu đả khâm sai, không chém ngươi thành trăm ngàn mảnh, ngươi không biết được sự lợi hại của quan gia.
Ngưu Nhất Lang vâng mệnh phải giết Miêu nữ kia, đao vốn ra khỏi vỏ, cho
nên động tác nhanh hơn đồng bọn của gã rất nhiều, cùng tiến lên một bước cướp lấy người trước mặt, “hô” một tiếng liền chém tới hắn.
Nếu ở trong Kinh thành, Ngưu Nhất Lang không dám giết người như vậy, một đao này là vì cứu người, cũng là một lưỡi đao xoay ngược, làm hôn mê
người này. Nhưng ở nơi này, khâm sai còn to hơn cả trời, giết người tàn
sát như vậy, Ngưu Nhất Lang đã quen rồi, một đao này không có nửa phần
do dự.
Nhưng người này rõ ràng là níu áo Lưu Quang Nghiệp, “bốp, bốp” một tiếng tát vào má lão, cái đầu Lưu Quang Nghiệp lắc lư sang trái sang phải như trống bỏi, Ngưu Nhất Đao chém một đao xuống, chỉ thấy đầu người bay đi, không biết tại sao, chợt thấy người kia đã trở thành mặt hướng về mình.
Cổ tay Ngưu Nhất Lang chấn động, đao bay ra khỏi tay, ngay sau đó lòng
bàn tay căng lên, lại bị nhét vào một vật. Lúc này đồng bọn của gã cũng
cướp được người phía trước mặt, vừa mới nhìn thấy người đó đang vồ lấy
cái đao thép trong tay Ngưu Nhất Lang, gã cắn răng, cũng không lên
tiếng, đao trong tay gào thét chém về phía đầu người kia.
Hai người này đều là Khâm sai, lại thích ra tay sau lưng hơn cả tên tặc
hại nước hại dân, đáng tiếc một đao này của gã bổ ra, người kia quỷ mị
vừa chuyển lại biến thành đối diện ngay trước mặt gã, ngay sau đó đao
thép cũng bị người nọ đoạt đi.
Chấp dịch này cũng có vài phần công phu, nhưng gã chưa từng gặp người
nào có tay không giết giặc cao minh như vậy, đao thép rời tay, cả người
gã đều run lẩy bẩy.
Không ngờ người kia vẫn chưa giết gã, đao thép vừa rời tay, liền bị
người kia ném ra, ngay sau đó chấp dịch này cảm thấy trong tay cũng bị
đút một vật gì đó, hình như ….là một cây đoản côn.
Lưu Quang Nghiệp đầu tiên là một cước đá trúng mặt, sau đó lại bị tát
một loạt, khiến trời đất quay cuồng, không phân biệt được đồ vật này nọ, người kia buông tay xoay người chế phục hai chấp dịch kia nhìn có vẻ
rườm rà, nhưng thực sự chỉ là việc trong phút chốc, Lưu Quang Ngiệp sau
khi bị người kia buông tay, cả người lắc lư rồi ngã xuống.
Nhưng lão mới chỉ lung lay ba cái, còn chưa kịp ngã xuống, người kia đã
xoay người lại, một tay nhéo cổ lão, lại bạt tai lão tiếp.
Lúc này, Mã Kiều mới nhìn rõ người đàn ông mặc trang phục Bạch man này là Khâm sai, huynh đệ tốt của mình - Dương Phàm.
Mã Kiều vừa mừng vừa sợ, liền thốt lên:
- Dương Phàm! Phàm ca.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên đang trừng mắt nhìn người đàn ông can đảm
này, nghe Mã Kiều vừa gọi mới nhận ra người này quả nhiên chính là Dương Phàm. Tôn Vũ Hiên và Dương Phàm là đồng nghiệp trong nha môn, coi như
là người quen biết, vừa rồi chỉ lo nhìn hắn ẩu đả với Lưu Quang Nghiệp
và thủ đoạn quỷ dị cướp đi đao thép trong tay của hai chấp dịch cướp,
bởi vì hắn mặc Man phục, lại nhận định không thể là người mình quen,
chưa chú ý tới dung mạo, nghe Mã Kiều vừa nói lúc này mới nhận ra, không khỏi có một sự hổ thẹn.
Hai chấp dịch kia bị người ta đoạt đao thép khỏi tay, thủ pháp nhanh như điện, nếu muốn giết họ cũng dễ như trở bàn tay, sớm bị người này dọa
tới ngây người, Dương Phàm quay người tóm áo Lưu Quang Nghiệp, khi dùng
sức quất lão, hai chấp dịch lại quên bảo vệ chủ, cứ ngơ ngác cúi đầu đi
nhìn đồ trong tay mình.
Một tên nhìn vào tay mình, một ấn đồng vàng óng, lật lại nhìn, đúng là
khám hợp của Khâm sai. Đồng bọn của gã cũng cúi đầu nhìn đồ trong tay,
vậy sao lại là một cây gậy, ro ràng là trục vàng lăng, vàng lăng tuy là
vòng quanh, vẫn có thể nhìn rõ phía trên có ngũ trảo long dệt bằng tơ
vàng, người này giật mình nhìn vàng lăng, rõ ràng là một đạo thánh chỉ.
- Dương lang trung, may mà lang trung tới kịp.
Vừa nhận ra thân phận của Dương Phàm, Tôn Vũ hiên và Hồ Nguyên Lễ không
khỏi vui mừng ra mặt, chạy tới trước mặt hắn, thấy sắc mặt Dương Phàm
xanh mét, vẫn hung hãn quất Lưu Quang Nghiệp không ngừng, giống như là
có thù hận lớn, như là bị điên. Hồ Nguyên Lễ chợt cảm thấy không ổn, vội vàng khuyên nhủ:
- Dương lang trung, triều đình có thể chế, như vậy…, hình như có chút không ổn.
Số thổ binh tuy là người của gia tộc Tống thị, nhưng hiện giờ lại là
binh hộ tống của Lưu Quang Nghiệp, vừa thấy Lưu Quang Nghiệp bị một tên
mọi rợ hành hung, không khỏi phát ra hung tính, giơ binh khí xông lên.
Nhưng Ngưu Nhất Lang và chấp dịch kia thấy thánh chỉ và khám hợp trong
tay, cũng hiểu rõ thân phận của Dương Phàm, đâu dám để họ tiến lên, vội
vàng ngăn lại.
Bọn họ quát đám thổ binh ngừng tay, mắt thấy Dương Phàm vẫn ẩu đả với
khâm sai như vậy, bọn họ từng chứng kiến thân thủ của Dương Phàm, không
dám tiến lên giải vây. Đúng lúc hai gã chân tay luống cuống, thì Dương
Phàm có lẽ là đã mệt, chỉ buông lỏng tay, Lưu Quang Nghiệp bị đánh ngất
giống như là “Bao tải” rầm một tiếng ngã ra đất.
Hai tên Ngưu Nhất Lang vội xông lên trước, kéo lão sang một bên cứu chữa.
Tống Sở Mộng thấy vị khâm sai này vừa tới đã lập tức ra tay đánh đập tàn nhẫn một vị khâm sai khác, liền cảm giác vị khâm sai mà triều đình vừa
phái tới này còn hung hãn hơn vị khâm sai kia, sợ tới mức không dám nói
nhiều. Hiện giờ thấy Lưu Quang Nghiệp ngã trên mặt đất: Đầu lão đã bị
đánh thành đầu lợn, răng nanh đầy miệng bị bong ra, bọt máu ra khỏi
miệng, hình dáng dọa người nói không ra lời này, e là lão đi đời nhà ma
rồi, vội đi tới xe lấy ra cái hồ lô nước khoáng đưa cho Ngưu Nhất Lang.
Ngưu Nhất Lang rót mọt nửa cái hồ lô nước vẩy lên, giằng co rất lâu, Lưu Quang Nghiệp mới từ từ tỉnh lại. Lưu Quang Nghiệp mặt sưng lên, hai mắt ở giữa chen chúc thành một kẽ hở, khe hở đó vừa đúng một đường, Ngưu
Nhất Lang vẻ mặt đau khổ nois với Dương Phàm:
- Dương khâm sai, ngươi…, tuy cũng là khâm sai nhưng sao lại không có đạo lý mà ẩu đả với một khâm sai khác như vậy chứ.
Ngưu Nhất Lang này là tùy tùng của khâm sai, nhưng Khâm sai bị đánh, gã
lại chưa từng tới cứu trợ, đó chính là không làm tròn bổn phận.
Dứt bỏ việc này không nhắc tới, gã là một chấp dịch của Ngự sử đài, Lưu
Quang Nghiệp là một vị Thị ngự sử của Ngự sử đài, nếu ngậm hờn y, thì
chắc chắn sẽ trừng trị y.
Ngưu Nhất Lang xuất thân lưu manh, tâm cơ này vẫn là có, cho nên nhân cơ hội Lưu Quang Nghiệp vừa tỉnh, lập tức kháng nghị với Dương Phàm. Lưu
Quang Nghiệp vừa tỉnh không biết, còn tưởng gã vẫn luôn giành đạo lý cho mình.
Nhưng ngữ khí và ngôn ngữ trung thành của gã lại quá yếu ớt, không đủ để làm Dương Phàm tức giận, lại nghĩ tới Dương Phàm đường đường là đại
quan triều đình, cũng sẽ không vì một câu như vậy thì liền không quan
tâm tới thân phận mà động thủ với mình, đó chính là chỗ thông minh của
Ngưu Nhất Lang.
Dương Phàm quả nhiên là không động thủ, khi Ngưu Nhất Lang và đồng bạn
của gã đang cứu trị cho Lưu Quang Nghiệp, Dương Phàm đã gặp qua Hồ
Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên và Mã Kiều, đơn giản là nói qua một chút về tình
hình trải qua của mình, hỏi nguyên do giằng co của hai bên. Ngưu Nhất
Lang lại định kháng nghị tiếp, Dương Phàm chợt quay người lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.
Sự hờ hững này, không hề có chút sát khí, Ngưu Nhất Lang lại giống như
bị châm đâm, cơ thể run lên bần bật, Lưu Quang Nghiệp suýt nữa ôm ngực
mặt vùi xuống đất, lão thật sự sợ vị Dương khâm sai không bình thường
này rồi.
Dương Phàm nhìn gã một cái, ánh mắt hơi rủ xuống, lại dừng lại trên cái đầu heo của Lưu Quang Nghiệp, thản nhiên nói:
- Ta đánh Lưu Quang Nghiệp, không có liên quan gì tới việc ta và hắn có
phải là khâm sai không! Ta đánh hắn, chỉ là vì ta muốn đánh hắn, giữa
ngươi và đồng nghiệp không xảy ra tranh chấp sao ?
Ngưu Nhất Lang nghe ngữ khí ngang ngạnh kia thì nói không ra lời. Ngự sử đài chiêu mộ chấp dịch xuất thân từ lưu manh, lại kéo bè kết phái với
nhau, sao có thể không từng đánh nhau? Đánh nhau đó là chuyện cơm bữa.
Nhưng, đó là hành vi của những tiểu quan lại, đại quan triều đình đều là người có thân phận tự trọng, nhân vật ở triều đình cũng có thể động thủ để cách chức cánh tay của mình sao ?
Lưu Quang Nghiệp cố gắng mở to mắt, từ cái khe hở ở giữa hai hố mắt kia, bắn ra ánh hào quang vô cùng oán hận:
- Dương Phàm, ta và ngươi có thù có oán gì màngươi lại đánh bản quan như vậy?
Khi Lưu Quang Nghiệp nói mấy câu đó, giọng nói mơ hồ không rõ, gần như
nghe không rõ. Lão bị đánh tới sưng mồm rụng răng, ngay cả răng phía sau cũng đều gãy hết, có thể thấy Dương Phàm ra tay rất ác độc. Cái lưỡi
của lão cũng bị thương, có thể nói ra mấy câu này đã là vô cùng khó khăn rồi, nhưng lão thật sự suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu, không hỏi
nguyên do trong đó, vấn đề này có thể sẽ khiến lão phát điên rồi.
Lão cũng đoán được Dương Phàm có thể là vì số lưu nhân bị giết kia sinh
lòng oán giận, vì lão và Dương Phàm không có thù riêng, ngoài cái đó ra
thìkhông có mâu thuẫn gì, nhưng lão ngẫm lại thì thấy không thể. Dương
Phàm và những lưu nhân này không thân cũng chẳng quen, cho dù hắn nảy
sih lòng thương cảm, cùng lắm sẽ có biểu hiện như Hồ nguyên Lễ, Tôn Vũ
Hiên, bất luận thế nào cũng sẽ không động thủ đánh người?
Làm như vậy không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, ngược lại sẽ có
nhược điểm. Đường đường là đại quan ngũ phẩm, có thể phạm phải lỗi lỗ
mạng kích động như vậy sao? Đáng tiếc, lãokhông biết lai lịch xuất thân
của Dương Phàm, lão đoán đúng rồi, Dương Phàm chính là vì những lưu nhân chết thảm này mà đánh lão.
Dương Phàm từ cửa nam tới, trước khi hắn vào thành đã biết được những
hành vi phạm tội của Lưu Quang Nghiệp ở Man Châu, nhưng xanghe người ta
nói, vẫn không bằngtận mắt nhìn thấy. Dương Phàm cả đường tới Nam thành
liền giống như là đi vào trong địa ngục, xương cốt như bị ngâm vào trong nước giá lạnh.
Đánh Lưu Quang Nghiệp một trận cho hả giận?
Đó chỉ là vì trước khi hắn tới thành đã sắp xếp kế hoạch giết Lưu Quang
Nghiệp, nếu không, hắn thấy Lưu Quang Nghiệp tuyệt sẽ không tiến lên
đánh, hắn sẽ rất khách sáo gặp mặt Lưu Quang Nghiệp, giở giọng hàn
huyên, sau đó lại tới chỗ dịch trạm, thậm chí ngồi uống rượu cùng. Nửa
đêm canh ba, âm thầm lấy thủ cấp của lão.
Hiện giờ sở dĩ động thủ là vì hắn đè nén sát tâm xuống. Hắn có thể nhẫn
nhịn là vì trong mắt hắn, Lưu Quang Nghiệp đã là một người chết.
Thấy Dương Phàm không đáp, Lưu Quang Ngiệp tức giận nói:
- Ngươi nói đi! Tại sao lại đánh bản quan?
Dương Phàm lông mày nhíu lại, ung dung nói:
- Dương mỗ thấy tên đầu trâu mặt ngựa ngươi không vừa mắt, đánh ngươi một trận cho hả giận, ngươi thấy thế nào?
Lưu Quang Nghiệp giận không kiềm nổi, giãy ra khỏi dìu đỡ của hai chấp dịch, vọt tới phía Dương Phàm, hét:
- Lưu mỗ liều mạng với ngươi.
Dương Phàm vung áo bào lên, bay lên một cước, cái chưởng đó linh hoạt
tựa như bàn tay, lại là một bạt tai đánh vào má Lưu Quang Nghiệp, chẳng
qua lần này là dùng chân đá, Lưu Quang Nghiệp bị đá bay lên, bốc lên 300 độ trên không trung, mới “thịch” một tiếng rơi xuống đất.
Lão lại ngất xỉu rồi!