Trạch viện của Tống gia thật sự là quá lớn, trên thực tế ở huyện Ba Giang
này, phủ Tống gia đã chiếm nửa thành. Người của Tống gia cũng không phải là người của địa phương, căn cơ bọn họ ở trong núi, nên người ở đây rất ít, nên trong hậu viện là một sân trống rất rộng. Nơi sân to lớn có thể phi ngựa, có thể luyện binh, mà đây chỉ là một phần của hậu viện Tống
gia mà thôi.
Bởi vì những nơi này không có tác dụng là bao nhiêu, cho nên chỉ có
tường viện bao quanh, chứ chưa làm xử lý nào khác, thậm chí mặt đất còn
chưa hề san bằng. Lâu dài, khắp mặt đất đều toàn là cỏ dại, tựa như một
mảnh thảo nguyên. Lưu Quang Nghiệp dẫn theo người giờ phút này đang đi
xuyên qua mặt cỏ.
Ngưu Nhất Lang đi bên cạnh Lưu Quang Nghiệp, cùng đi lên sườn núi, gã thở hổn hển nói:
- Tiểu nhân nghe rất rõ, sau khi đi qua sườn cỏ này, chính là nơi ở của Dương Phàm...
Còn chưa nói hết thì đột ngột dừng lại.
Cỏ sườn núi không cao lắm, chỉ là một mặt sườn núi khá lớn phập phồng,
bọn họ còn chưa hoàn toàn đi lên sườn núi, trong tầm mắt xuất hiện từng
đoàn từng đoàn màu dỏ, như thể là từng hàng ánh lửa, nhảy múa trong gió, gió trợ thế lửa, phập phồng.
Quả tim Lưu Quang Nghiệp đập mạnh, tuy trong lòng kinh nghi nhưng chân
vẫn không dừng bước mà tiếp tục bước lên hai bước, lập tức nhìn rõ dưới
hàng lửa đỏ rực bập bùng kia chính là mũ giáp hắc bạch trên đỉnh đầu,
dưới trời chiều, đồng mão trên nón trụ nhấp nháy tỏa ánh sáng.
Lại bước lên một bước nữa, lão liền nhìn thấy một ánh mắt đằng đằng sát
khí, lần lượt từng gương mặt thần sắc lạnh lùng, hộ giáp da bì dán lên
hai gò má các chiến sĩ, khiến bọn họ vô cùng uy nghiêm.
Lưu Quang Nghiệp có chút run sợ, đám thổ binh cũng sợ run, chân bọn họ
bắt đầu lưỡng lực, chậm rãi tiến lên hai bước nữa, liền thấy hiện ra
miệng thú nuốt vai, miệng thú kỳ lân bằng kim loại sáng bóng, trợn mắt
tròn xoe, khí phách nghiêm nghị.
Lại sau đó, chính là giữa ngực bụng của những binh sĩ này được bao bằng
da thú màu đỏ máu. Lưu Quang Nghiệp đứng lại, kinh ngạc nhìn đội ngũ
chỉnh tề hiện hữu như thiên binh trên tuyến cỏ bằng, đột nhiên không cần tả hữu dìu nữa, tự đi nhanh xông lên sườn núi, lần này, lão rốt cuộc đã nhìn thấy rõ toàn cảnh đối phương.
Mâu kích như rừng, đạo thuẫn như nước, chiến quần rộng choàng trên lưng
ngựa, môt con chiến mã đứng ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, ước chừng
hơn ba trăm kỵ đang xếp thành trận hình xung phong ở đằng kia, quân dung nghiêm chỉnh, không một tiếng ồn ào, quân uy mâu hách, như liệt hỏa bốc lên.
Lưu Quang Nghiệp hồn bay phách lạc đứng đó, nhìn khôi anh trên đỉnh đầu
đám kỵ sĩ rừng rực đỏ, ngọn lửa trong lòng từng tấc từng tấc rụt về.
Bên cạnh lão có thổ binh, nếu kéo tiến sâu vào rừng thẳm, có lẽ đủ đánh
một trận chiến, nhưng tại sân đất giống như một mảnh thảo nguyên này,
thì sao có thể đánh với người ta được? Cục diện rõ ràng là nghiêng về
bên kia rồi.
Mã Kiều đầu mũ mặc giáp, đứng nghiêm trang trước trận. Gã vốn nhận được
tin báo, nói là Lưu Quang Nghiệp mang theo thổ binh muốn đi tàn sát nhân chứng Tạ Man đã được đưa vào Tống phú, liền lập tức triệu tập binh mã
đi cứu viện, ai ngờ vừa đuổi được một nửa, trạm canh gác phía trước lại
chạy tới hồi báo, thổ binh vẫn chưa tàn sát Tạ Man, mà là chạy tới bên
này.
Mã Kiều lập tức ngừng tam quân, bày trận ở đây. Tuy rằng hiện tại gã đã
bày ra trận hình công kích, kỳ thật đây chỉ là thói quen mà thôi, còn
đến tột cùng phải làm như nào, gã cũng không biết. Lúc này ý đồ đối
phương không rõ, dù sao đây không phải là đối địch với quân đội một
nước, gã cũng không thể ra lệnh là giết người.
Mã Kiều hơi nghiêng người, hỏi một gã tiểu giáo bên mình:
- Dương khâm sai đã đuổi lên chưa?
Tiểu giáo đáp:
- Khi ty chức đi báo tin, khâm sai vừa mới vào tắm, nghe được tin lập tức thay quần áo, nói vậy cùng sắp tới rồi.
Mã Kiều hơi gật đầu, ngồi thẳng lên ở trên lưng ngựa:
- Một khi đã vậy, vậy thì chờ chút đi!
Giây lát, chỉ thấy một vài khoái mã bảo hộ cho một xe ngựa nóc có dạng
xòe ô, hình dáng như thời kỳ Tần Hán đang từ xa chạy tới. Khi lao đến
gần, thấy người cưỡi khoái mã là thúc cháu Tống Sở Mộng, Tống Vạn Du và
vài vị bề trên Tống gia khi bọn họ vừa đến Tống phủ tham gia bữa tiệc
đón gió thì đã từng gặp.
Về phần chiếc xe ngựa có mui phong cách giống thời Tần Hán cũng là một
vị lão nhân râu tóc bạc trắng. Nhìn lão nhân này ít nhất cũng phải hơn
chín mươi tuổi, mặt dầy nếp nhăn, có nhiều vết nâu đốm. Những người này
vừa đuổi tới Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du iền vội vàng xuống ngựa đỡ lão
già bước xuống.
Hóa ra lão nhân trước mắt này là đương gia già tuổi nhất trong gia tộc
Tống thị, bối phận tôn quý nhất. Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du nghe nói
hai vị khâm sai sắp khai chiến với quý phủ của y thì sợ tới mức hồn bay
phách lạc, lúc ấy bọn họ vội vàng thỉnh an vị lão nhân tổ tông này, lão
tổ tông nghe hỏi, vội gọi bọn họ đưa mình tới đây, nghĩ với tuổi tác đã
cao của mình như này, cũng có thể khiến hai vị khâm sai nể mặt lão một
chút.
Lưu Quang Nghiệp đứng trên sườn núi, thấy người của Tống gia đuổi tới,
hơn nữa ngay cả lão tổ tông của họ cũng đều mời tới rồi, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lão già này ở đây, Dương Phàm dù thế nào cũng sẽ
không dám quá mức làm càn, mình cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.
Lưu Quang Nghiệp buông tay, ưỡn ngực, nện bước điềm đạm, thong thả đi về phía chân núi.
Thua người không thể thua trận, huống chi phen này khởi binh hỏi tội, có lão tổ tông Tống gia ra mặt, cho dù là rơi xuống hạ phong, Dương Phàm
cũng không dám chèn ép mình quá đáng. Cho dù là quan cũng phải kính lão
tôn lão. Dương Phàm còn có thể dám làm gì nữa chứ?
Tuy nhiên Lưu Quang Nghiệp vừa bước đi được vài bước, bỗng nhiên cảm
thấy có chút quái dị, liền quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa cái mũi bị
vẹo đi rồi, tuy rằng mũi của lão thật sự đã bị Dương Phàm làm cho lệch
rồi.
Những thổ binh phía sau giống như là tượng đứng tại sườn núi, không một
ai đi xuống cùng y, mà ngay cả Ngưu Nhất Lang và cả tên chấp dịch kia
thân là người Ngự sử đài cũng đứng yên ở đằng kia thần sắc đầy do dự,
ánh mắt băn khoăn không dám đi theo y xuống dưới. Lưu Quang Nghiệp trợn
trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này hai tên Ngưu Nhất Lang và Chấp dịch mới
miễn cưỡng đi xuống dưới.
Lão tổ tông Tống gia được nâng xuống xe, run rẩy khom người về phía Mã Kiều, giọng già nua khàn đục:
- Vị tướng quân này vì sao lại bày trận cử binh ở trong nhà lão hủ vậy?
Mã Kiều nào dám nhận lễ của lão nhân gia lớn tuổi như vậy chứ, mà người
nhiều tuổi như này ngay cả gặp Hoàng đế cũng không cần lạy đấy, Hoàng đế còn ban thưởng cho ngồi nữa.
Mã Kiều vội vàng xuống ngựa, thi lễ thật sâu với lão nhân gia, cũng
không tiện nói là mình nghe lầm tin tức, nghĩ đến việc Lưu Quang Nghiệp
sẽ xuống tay với Tạ Man, liền đẩy mọi việc lên người Dương Phàm, nói:
- Lão nhân gia, tiểu tướng chỉ phụng mệnh làm việc thôi. Lát nữa Dương
khâm sai đến, cứu hệ thế nào, kính xin lão nhân gia cứ hỏi Khâm sai đại
nhân chúng ta là được.
- Ta cũng là Khâm sai, ngươi thân là tướng lĩnh triều đình, mà dám bày trận giằng co với ta ư!
Lưu Quang Nghiêp nổi giận đùng đùng hét, Mã Kiều lại làm như tai điếc
không nghe thấy, chỉ lui một bước, ấn đao đứng bên cạnh ngựa.
Lưu Quang Nghiệp ngượng ngùng, quay sang vái chào lão tổ tông Tống gia để che giấu sự xấu hổ.
Chỉ chốc lát sau, Dương Phàm đánh ngựa như bay lao tới bên này. Hắn vừa
tới, lại vừa mới nhảy vào thùng tắm muốn tắm rửa một cái thì có binh
lính tới báo tin, liền vội vàng lau người mặc áo bào thượng y tử xuyên
chạy tới đây, bên trong còn chưa kịp mặc gì, tóc ẩm ướt, được dùng một
dây vải buộc qua loa ở sau đầu.
Tuấn mã lao đi vun vút, “đuôi ngựa” và đuôi ngựa nhảy múa theo gió, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng phong lưu.
Lão tổ tông Tống gia dù già nhưng mắt chưa hoa, nheo lên nhìn, khen:
- Thật là một thiếu niên tài giỏi, tư thế thật oai hùng!
Thật ra Dương Phàm đã qua cập quan không còn là thiếu niên nữa rồi, chỉ
có điều dù thế nào thì trong mắt lão nhân nhiều tuổi thì hắn vẫn là
thiếu niên, người ngoài cũng không dám nói gì.
Dương Phàm đuổi tới trước mặt mọi người xoay người xuống ngựa. Tống Sở
Mộng bước tới giới thiệu với hắn. Dương Phàm nghe nói là Lão tộc trưởng
Tống thị tới, nên cũng không dám chậm trễ bước tới hành lễ với lão nhân
gia, sau đó mới quay sang Lưu Quang Nghiệp, lạnh lùng hỏi:
- Lưu Ngự sử hưng sư động chúng, ý muốn làm gì?
Dương Phàm không đề cập tới thì thôi, hắn vừa nói đến, Lưu Quang Nghiệp
tức giận bùng cháy, phẫn nộ chỉ vào ba trăm thiết kỵ đang đứng trang
nghiêm phía sau lưng hắn, ác liệt rít lên:
- Ngươi tự ý dụng binh, là có ý gì?
Dương Phàm khẽ nhướn mày:
- Bản quan phụng chỉ ra kinh, đội quân này là hộ vệ bản quan, có người
giơ gậy cầm đuốc, đằng đằng sát khí đến đây, thị vệ của bản quan vì vậy
mà cảnh giới, sao có thể gọi là tự ý dụng binh được? Nhưng thật ra các
hạ sử dụng hơn trăm thổ binh, không phải là binh mã triều đình, nhưng
ngươi lại dẫn bọn họ lao thẳng tới chỗ bản quan ở, là muốn gì đây?
Lưu Quang Nghiệp chỉ vào cái mũi sắp rơi ra và khuôn mặt sưng phù của mình, hét lớn:
- Ngươi nói ta muốn gì ư? Ngươi nói ta muốn gì ư? Dương Phàm, ngươi làm
quan không biết tôn trọng người khác, ẩu đã Ngự sử, chuyện này ta tuyệt
đối không bỏ qua cho ngươi đâu.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, đang trả lời một cách mỉa mai, Tống Vạn Du chợt kêu lên the thé rợn cả da gà:
- A? ? Xảy ra chuyện gì! Thúc phụ, ngươi mau nhìn!
Y hét to chỉ về xa xa, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong một góc không trung hoàng hôn nặng nề, có một làn khói đen đặc thẳng tăp
dâng lên, bởi vì lúc này không có gió, nên cột khói kia ngưng mà không
tán, chỉ bay lên và tràn ra khắp không trung.
Tống Sở Mộng biến đổi sắc mặt, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ có người công thành sao? Tại sao lại có người công thành?
Đạo khói đặc này là Tống gia phỏng theo khói lửa của triều đình để thiết lập cho tứ thành, dùng cứt trâu phân ngựa ngâm ủ đốt lên trở thành khói đặc. Đạo khói lửa này không phải là báo tin tức cho nơi khác, mà là vì
thị trấn Ba Giang dù nghèo đơn sơ, địa phương lại không nhỏ, mõ đồng
chiêng trống gì đó khó có thể tạo ra âm thanh đưa tin hiệu quả, cho nên
mới làm ra khỏi lửa này để làm tín hiệu cảnh báo.
Thân là đương gia Tống gia, Tống Sở Mộng đương nhiên hiểu ý nghĩa của khói lửa này là gì.
Lão tổ tông Tống gia lập tức sắc mặt căng thẳng, vội vàng phân phó:
- Sở Mộng, ngươi mau mau quay về xem tại sao lại có chuyện như thế. Vạn
Du, nhanh chóng triệu tập đinh dũng trong thành, chuẩn bị bất trắc!
Thúc cháu Tống Sở Mộng liên thành đáp ứng, nhảy lên chiến mã lao đi như bay.
Dương Phàm và Lưu Quang Nghiệp vừa mới giằng co, thì dũng sĩ chín trại
hai động ba khe Tạ Man đã công thành rồi. Dưới tình huống này, hai vị
khâm sai không thể nào tiếp tục tự giết lẫn nhau, Lưu Quang Nghiệp nhân
cơ hội nhún nhường, nghĩ muốn rút thổ binh về chỗ ở của mình.
Nhưng đúng vào lúc này, Hồ Nguyên Lễ đến.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên đưa phụ nữ và trẻ nhỏ Tạ Man đến nơi khác,
Tôn Vũ Hiên ở lại chăm sóc bảo vệ bọn họ, Hồ Nguyên Lễ thì tới gặp Dương Phàm.
Trong tay y cầm một cuốn sổ ghi chép, tuy rằng vẫn chỉ là mấy khẩu cung
vô cùng ít ỏi, nhưng là bọn họ đã thuật lại Lưu Quang Nghiệp dẫn theo
thổ binh xông vào sơn trại, cướp đoạt của cải, tự ý gian dâm nữ tử như
nào...rồi khi gặp phải phản kháng thì lập tức chỉ tội nói đối phương là
phản đảng Lưu nhân mà tàn nhẫn giết chóc. Hành vi phạm tội thật khiến
người ta kinh tâm.
Hồ Nguyên Lễ đến nơi thấy song phương không có xảy ra chuyện gì, thuận
tay giao cuốn sổ ghi chép cho Dương Phàm. Dương Phàm lật lật và tờ, lập
tức sát khí xộc lên.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng những thổ binh này là phụng mệnh làm việc,
tất cả tội nghiệt sẽ đổ hết lên đầu Lưu Quang Nghiệp, hiện giờ đọc trong mấy bản ghi chép mới hiểu được dưới sự lây nhiễm bản tính ác tính của
Lưu Quang Nghiệp, những thổ binh này cũng đã thật sự biến thành ma quỷ,
cũng phạm vào tội ác rồi.
Dương Phàm lạnh lùng ngẩng đầu, quét nhìn đám thổ binh đang đứng ở sườn
núi, ánh tà dương chiều chiếu vào trong mắt hắn tràn ngập màu máu.
Lưu Quang Nghiệp và lão tổ tông Tống gia đảo mắt nhìn nhau, đang định mượn cớ rút lui, nhưng Dương Phàm điềm nhiên nói:
- Lưu Quang Nghiệp ngươi không thể đi, cũng không được đi.