Tường thành kháng đất chịu đủ mưa gió năm tháng ăn mòn, đã giống như một mặt
già nua không thể chịu nổi nữa. Cửa thành loang lổ rõ ràng còn già cỗi
hơn, chỉ cần đẩy một cái lập tức vang lên những tiếng ken ken thê thảm,
khung cửa thành đong đưa, không biết nó sẽ còn thọ bao lâu nữa.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn binh lính đứng trên tường thành. Cỏ dại trên
tường thành vươn cao đầy sức sống, nhìn còn có tinh thần hơn cả binh
lính trên đầu thành.
Theo sau, ánh mắt Dương Phàm chậm rãi rơi xuống trên người Vạn Quốc Tuấn.
Vạn Quốc Tuấn một tay đạo diễn huyết án tại Kiếm Nam, Kiềm Trung, Lĩnh
Nam và những nơi khác, bức bộ tộc ba nơi tạo phản hiện đang đứng cười
dài dưới thành, mặt mày hớn hở.
Thấy Dương Phàm ghìm ngựa đứng hồi lâu không tiến lên, Vạn Quốc Tuấn liền chậm rãi đi lên trước, chắp tay, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Dương lang trung, dọc đường vất vả rồi. Bản quan nghênh tiếp chậm trễ, xin chớ trách, ha hả...
Dương Phàm xoay người xuống ngựa, chắp tay cười nói:
- Hạ quan đi vòng qua Hoàn Châu, rồi đi Man Châu chưa hề được chào đón,
không những thế còn liên tục gặp nạn, nhiều lần bị người ta bắt, thiếu
chút nữa đã chôn vùi tính mạng. Không ngờ tới Man Châu lại được các vị
quan viên Phan Châu và Vạn Trung thừa trịnh trọng đón chào, thật sự là
vô cùng bất ngờ.
Vạn Quốc Tuấn làm như nghe không hiểu ý tứ châm chọc của hắn, thần sắc nghiêm chỉnh nói:
- Lời Dương Lang trung sai rồi, ta và ngươi đều là Khâm sai, chẳng nói
ai thấp hơn ai, nhưng nếu bàn về chức quan, bản quan là Ngự Sử Trung
Thừa, có thể cao hơn Dương Lang trung rất nhiều đấy. Lại luận tuổi, luận bối phận mà nói, ha hả, Dương lang trung ngươi là hậu bối, là vãn bối,
nhưng bản Trung thừa lại nghe nói, lần này Dương Lang trung làm việc
chính là giám sát mọi hoạt động của bản Trung thừa ở Lĩnh Nam, bởi vậy,
bản Trung vậy lại không thể không nghênh đón. Mà nghênh đón túc hạ, là
vì kính trọng Bệ hạ thôi.
Tiểu nhân đắc chí có rất nhiều loại, trong đó có một loại là giống như Vạn Trung Thừa vậy.
Văn võ bá quan Phan Châu đứng bên cạnh thấy Vạn Quốc Tuấn bề ngoài cung
kính nhưng trong lời nói lại vô cùng thô bỉ, thái độ hoàn toàn chẳng coi Dương Phàm ra gì, bởi vậy trong lòng càng thêm sợ uy phong của gã.
Dương Phàm nghe xong Vạn Quốc Tuấn nói vậy, sắc mặt cũng biến đổi trở nên vô cùng trịnh trọng thi lễ thật sâu với Vạn Quốc Tuấn.
Vạn Quốc Tuấn kinh ngạc nói:
- Dương lang trung làm vậy là có ý gì?
Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Vạn Trung thừa chẳng ngại kinh thành nghìn vạn dặm xa mà vẫn một lòng
cung kính Bệ hạ như thường, thật sự khiến vãn bối kính nể không ngừng,
Dương mỗ thật bái phục, cần phải học hỏi.
- A...
Vạn Quốc Tuấn tay vuốt chòm râu, nháy con ngươi, có vẻ như không rõ
Dương Phàm trịnh trọng như vậy rốt cuộc là có ý gì. Muốn nói Dương Phàm
bởi vậy mà hành lễ bái phục gã, học hỏi gã, có đánh chết gã cũng không
tin.
Dương Phàm thi lễ xong, vẻ mặt hổ thẹn nói với Hồ Nguyên Lễ:
- Không dối gạt Hồ huynh, mới vừa rồi từ xa thấy quan viên lớn nhỏ Phan
Châu chắp tay cung nghênh, ngay cả Vạn Trung thừa cũng trang nghiêm đứng dưới cổng thành, trong lòng Dương mỗ còn vô cùng đắc ý, giờ một lời của Vạn Trung thừa đã làm thức tỉnh Dương mỗ.
Hồ Nguyên Lễ cũng không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng
biết hắn tuyệt đối không thật lòng bái phục chịu nhận sự dạy bảo của Vạn Quốc Tuấn, nhưng y cũng không biết nên nói thế nào để phối hợp với
Dương Phàm, đành phải vuốt chòm râu gật gật đầu, mỉm cười không nói. Một chiêu “Bế khẩu thiện” của Hồ Nguyên Lễ ít nhất là vô cùng hiệu quả.
Dương Phàm nói với Hồ Nguyên Lễ xong, lại lấy từ trong ống tay áo ra Thánh chỉ của Hoàng đế ban cho hắn, vô cùng kính cẩn nói:
- Lời Vạn Trung thừa chí phải, chúng ta thân là mệnh quan triều đình,
hưởng bổng lộc của triều đình, tất cả quyền lợi, tôn vinh đều là do
Thiên tử ban tặng, thì càng nên thanh tỉnh, ngàn lần không được dựa vào
quyền lực để mà kiêu ngạo, đắc ý vênh váo.
Đạo Thánh chỉ này với hắn chẳng can hệ gì, nhưng nó đã là Thánh chỉ,
triều thần cũng tốt, dân chúng cũng thế, khi thấy cũng đều phải trang
nghiêm tôn kính, bởi vì ở mức độ nào đó nó cũng đại diện cho Hoàng đế.
Huống chi Hoàng đế cấp đạo Thánh chỉ này cho Dương Phàm vốn là cho phép
hắn giám sát quan viên các Đạo, quan viên các địa phương thậm chí là còn giám sát cả Vạn Quốc Tuấn cùng các Khâm sai Ngự sử khác nữa.
Văn võ bá quan Phan Châu vừa thấy Dương Phàm lấy Thánh chỉ ra, vẻ mặt
nhất loạt nghiêm trang, đứng thẳng tắp hai bên, một lần nữa hành lễ với
Dương Phàm. Mới vừa rồi Dương Phàm tới, mọi người chỉ chắp tay thi lễ,
hiện tại thì toàn bộ đều bái lạy rồi. Chúng quan viên giơ tay lên cao,
lưng thẳng tắp rồi cúi xuống thật sâu. Chúng thủ lĩnh thì "nhìn quả bầu
mà vẽ ra chiếc gáo" "vái chào sát đất" theo. Đây là một loại lễ tiết tỏ
lòng cung kính nhất.
Không ngờ Vạn Quốc Tuấn vừa thấy Dương Phàm cầm Thánh chỉ thì choáng váng ngây ngốc.
Vì sao?
Bởi vì Lai Tuấn Thần là đại thần duy nhất của triều Võ Chu bất luận là
điển lễ quốc gia có trọng đại hay không, cho dù là trên điện Võ Thành
chỉ là kiến giá hàng ngày thì luôn luôn phải trịnh trọng như là lễ tiết
đại Chu cổ đại. Lai Tuấn Thần ngay từ lúc đầu tiên gặp Võ Tắc Thiên thì
đã hành lễ như vậy. Khi đó Võ Tắc Thiên đang là Thái hậu, đợi khi Võ Tắc Thiên chính thức trở thành Hoàng đế, tự nhận là hậu duệ Chu Võ Vương,
thì Lai Tuấn Thần lại càng hành lễ trịnh trọng như vậy.
Bởi vậy, văn võ bá quan trong triều người bình thường khác khi gặp Hoàng đế chỉ chắp tay lễ, duy có Lai Tuấn Thần là quỳ lạy lễ. Khi Vạn Quốc
Tuấn làm trung thừa, việc này liền không dễ làm rồi. Tiền nhiệm của gã
là quỳ lạy lễ đấy, nếu gã thấy Hoàng đế mà sửa lại quy củ, ai biết trong lòng Hoàng đế sẽ có cảm giác gì?
Vạn Quốc Tuấn cũng không có dũng khí phá vỡ truyền thống, vì thế đành
phải chiếu theo quy củ tiền nhiệm cũ, tiến hành quỳ lạy lễ với Võ Tắc
Thiên.
Hiện tại Dương Phàm lấy ra Thánh chỉ, chẳng khác gì như Hoàng đế thân lâm.
Vạn Quốc Tuấn mới vừa rồi luôn miệng nói gã dẫn người tới đón chào không phải vì nghênh đón Dương Phàm, mà là vì tôn kính Hoàng đế, vậy thì gã
lạy hay không lạy? Nếu không lạy, chuyện hôm nay truyền đến kinh thành,
có thể sẽ để lại một ấn tượng xấu trong lòng Hoàng đế, trước mặt Hoàng
đế là một vẻ, ra kinh lại một vẻ khác hay không?
Nhiều ý nghĩ rối loạn chuyển động trong đầu Vạn Quốc Tuấn, gã cắn răng quỳ xuống, quỳ rạp sát đất.
Quan lại Phan Châu ngơ ngác nhìn nhau, không còn cách nào khác đành phải cũng quỳ xuống theo, mấy chục người trước cửa thành đồng loạt quỳ rạp
xuống sát đất.
Dương Phàm một tay nâng cao Thánh chỉ, tay kia thì khẽ vuốt mặt gấm trơn nhẵn của Thánh chỉ, dương dương tự đắc.
Cúi đầu, lại lạy, chắp tay...
Đợi Vạn Quốc Tuấn dẫn văn võ quan lại Phan Châu lại một lần nữa đứng
dậy, ánh mắt chúng quan viên nhìn về phía Vạn Quốc Tuần, vẻ kính sợ
trước đó đã giảm đi chút ít, tăng thêm ý mỉa mai.
- Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Vạn Quốc Tuấn vô cùng ảo não.
***
Tiệc đón gió là do quan lại Phan Châu tổ chức, tuy nói Phân Châu đất bần dân nghèo, lại vừa mới trải qua một trận chiến loạn, nhưng dù có xương
chết trắng đầy đường thì đám quan viên vẫn tổ chức bữa tiệc hết sức
phong phú, dễ như trở bàn tay đấy.
Trong bữa tiệc đương nhiên còn thăm dò dụng ý của Dương Phàm tới Phan
Châu, và đương nhiên Dương Phàm cũng hỏi han tình hình hiện tại của Phan Châu.
Nhưng khi Dương Phàm hỏi Ngự sử có hành vi nào vi phạm pháp kỷ ở Phan
Châu, không đợi Vạn Quốc Tuấn mở miệng, chúng quan lại, thủ lĩnh đã
tranh nhau cướp lời khen ngợi Vạn Quốc Tuấn anh minh như nào, phá vỡ quỷ kế của Phùng Quân Ích ra sao, bình tĩnh quyết đoán bình ổn phản loạn
thế nào...Tóm lại, Vạn Trung thừa có công với nước, có công với dân,
tuyệt đối không sai lầm.
Khi Dương Phàm hỏi nguyên do và biểu hiện của Phùng Quân Ích ở Phan Châu gây loạn như nào, Vạn Quốc Tuấn chỉ quét mắt một cái, chúng quan viên,
thủ lĩnh lập tức đồng loạt tiến lên trước mặt Dương Phàm lên án Phùng
Quân Ích ở Phan Châu làm khổ bách tính thế nào, dọa nam nạt nữ ra sao,
chủ mưu tác loạn v.v....trừng phạt là đúng tội.
Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ liếc nhìn nhau cười.
Tiếc đón gió này rõ ràng là tiệc tỏ uy phong mà.
Vạn Quốc Tuấn rõ ràng là đang thị uy với Dương Phàm: Toàn bộ Phan Châu
đã nằm trong lòng bàn tay của ta, ngươi đến đây rồi thì cũng vô kế khả
thi, không đạt được gì đâu!
Sự thật có phải như thế không?
Dương Phàm cầm chén rượu lên cười híp mắt nhìn Vạn Quốc Tuấn đang giống
như chuột sợ mèo, trong đầu căn bản không hề tin tưởng các chủ trại, thủ lĩnh không có ai sợ Vạn Quốc Tuấn đến mức không dám tỏ ra phản kháng
chút nào.
- Hôm nay yến tiệc này chủ yếu là tẩy trần đón gió cho Dương Lang trung, sao có rượu mà không có nhạc chứ?
Vạn Quốc Tuấn cười dài vỗ tay ba tiếng, dưới sảnh có một người mặc trang phục quân sự đứng thẳng lên chắp tay.
Vạn Quốc Tuấn nói:
- Tuyên bọn họ đi lên ca múa chào mừng giúp vui cho Dương Lang trung!
- Vâng!
Người nọ hạ thấp người thi lễ, khom người lui ra.
Vạn Quốc Tuấn quay đầu sang nói với Dương Phàm:
- Phản loạn Phan châu đã được bản quan bình ổn, dẹp yên kịp lúc. Đương
nhiên trong đó Lý Thiên Lý tướng quân cũng có công lao rất lớn, bản
Trung thừa đã tấu lên triều đình, trong đó có nói rõ công lao của Lý
Thiên Lý tướng quân.
Lý Thiên Lý nghe vậy vội đặt chén rượu xuống, chắp tay với gã.
Vạn Quốc Tuấn lại nói:
- Quan viên hộ tống Phung Quân Ích đã bị đền tội hết rồi...
Dương Phàm chen lời hỏi:
- Tất cả đều đền tội?
Vạn Quốc Tuấn đảo mắt, cười nói:
- Có lẽ còn có một chút dư đảng đã trốn vào thâm sơn cùng cốc, song cũng không đáng lo ngại.
Rồi gã lại bật cười ha hả:
- Chiếu theo luật pháp triều đình, gia quyến phạm tội sung làm quan nô,
con trai, con gái của nhà phạm quan đều đã bị tước tịch, sung làm nô tỳ
chuẩn bị tiến cung làm cung nữ và nội thị. Hiện giờ còn chưa đưa đi thì
hãy để bọn họ ca mua giúp vui cho Lang trung.
Lúc đọ sức ở cửa thành, Dương Phàm từ giọng điệu của Vạn Quốc Tuấn mà
lấy ra thánh chỉ, ván đầu tiên đã thắng. Đến bữa tiệc đón gió này, chính là sân nhà của Vạn Quốc Tuấn rồi, gã đã chứng tỏ sự thuận theo và cung
kính của đám quan viên địa phương Phan Châu và chúng thủ lĩnh đối với
mình, đánh một đòn uy thế phủ đầu Dương Phàm, hiện tại lại muốn dùng
quan nô ca múa, như là muốn tiếp tục giáng một đòn cho Dương Phàm.
Ngươi tới chẳng phải là để là chỗ dựa cho bọn họ sao? Chẳng phải là muốn chu toàn cho bọn họ sao? Hiện tại kẻ đáng chết đã bị ta giết hết, có
thể dò xét gì được ta chứ, chỉ còn lại một vài kẻ, nam thì bị ta thiến
hết rồi, để bọn chúng hết là nam nhân, nữ tử thì ta đưa tất vào cung, để các nàng cô đơn đến già cả đời, rốt cuộc cũng không làm nữ nhân được.
Ngươi có thể làm gì nào?
Ngươi làm gì được ta nào!
Trong mắt Vạn Quốc Tuấn lóe ra tia sáng lạnh, khiêu khích nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm không nói gì, vẻ mặt yên lặng, mắt nhìn phía trước, thậm chí
không hề liếc gã lấy một cái, chỉ nâng chén rượu lên, chậm rãi uống một
ngụm.
Đối với kẻ sắp chết, người khác sẽ luôn khoan dung một chút, chẳng sợ tội ác hắn ta chồng chất bao nhiêu!
Cho dù Dương Phàm không đến Phan Châu, hắn cũng đã chắc chắn Vạn Quốc
Tuấn chết như thế nào rồi. Hắn đến, không phải là vì Vạn Quốc Tuấn, mà
là vì một tương lai xa hơn. Nếu như thế, hắn cần gì phải đấu võ mồm với
một kẻ sắp chết chứ? Vừa nghĩ như thế, Dương Phàm cảm thấy lúc trước
mình một bước cũng không nhường ở cửa thành đều trở nên dư thừa.
Vạn Quốc Tuấn nhìn chằm chằm Dương Phàm hồi lâu, Dương Phàm vẫn không
nhìn gã, cũng không đôi co câu nào. Vạn Quốc Tuấn thản nhiên cười, không hứng thú mà thu lại ánh mắt, hăng hái nhìn về đằng trước.
Tám thiếu nữ, tám thiếu niên, mười sáu con của phạm quan đang mặc y phục rực rỡ đi lên thượng đường.
Phùng Nguyên Nhất cao lớn nên đứng ở hàng nam đầu tiên. Cậu vừa tiến
vào, liền căm hận nhìn Vạn Quốc Tuấn. Trong mắt cậu chỉ biết có một Vạn
Quốc Tuấn mà thôi.
Mười sáu người, mười sáu đôi mắt cùng sáng rực giống như những mũi tên bắn về phía Vạn Quốc Tuấn!