Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều đồng thanh hỏi, nhất thời khiến Tôn Vũ Hiên ngẩn người, ngạc nhiên đáp:
- Ngươi... các ngươi đã biết rồi sao?
- Ha ha!
Mã Kiều vỗ tay cười lớn nói:
- Hồ Ngự sử, ta thắng rồi! Bữa tiệc rượu này, ngươi mời chắc rồi!
Hồ Nguyên Lễ lắc đầu, cười nói:
- Tôn huynh ơi là Tôn huynh! Huynh đúng là khiến ta ngạc nhiên, người
đến tuổi trung niên, sao lại không chững chạc bằng thiếu niên?
Tôn Vũ Hiên nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi đã phái người đến Kinh Châu sao? Nếu không sao biết Hồ cô nương ở cùng ta?
Dương Phàm đánh ngựa tiến lên phía trước, cười nói:
- Tôn huynh, huynh không cần để ý bọn họ, hai người bọn họ nhàn rỗi
không có việc gì làm mới đem huynh ra cá cuộc mà thôi. Tôn huynh sao lại nghênh tiếp xa như vậy, quá khách khí rồi?
Dương Phàm nhìn về phía sau Tôn Vũ Hiên, một tòa núi xanh tươi tốt um
tùm, trên quan đạo có hai ba người, mấy cái xe la, thành Kinh Châu đến
hình bóng cũng vẫn còn chưa nhìn thấy.
Dương Phàm vừa hỏi, Tôn Vũ Hiên liền căng thẳng, vội vàng nói:
- Dương Lang trung, ngươi đoán xem ta ở Kinh Châu đã nhìn thấy ai?
Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, Mã Kiều cùng nhìn nhau, vội vàng hỏi:
- Nhìn thấy ai?
Tôn Vũ Hiên gằn từng tiếng nói:
- Vương - Hoằng - Nghĩa!
- Vương Hoằng Đầu?
Hồ Nguyên Lễ kêu lên thất thanh:
- Sao lại có thể thế? Không phải ngươi nhìn nhầm chứ Vương Hoằng Nghĩa không phải đã bị đày tới Giao Chỉ rồi sao?
Tôn Vũ Hiên nói:
- Ta tuyệt đối không nhìn lầm người! Cũng bởi vì điều này, trong lòng ta mới sinh nghi. Dương Lang trung, ngươi đã từng nhận được công báo của
triều đình, nói về chuyện Vương Hoằng Nghĩa được đặc xá chưa?
Sắc mặt Dương Phàm trầm lắng, hắn lắc đầu.
Hồ Nguyên Lễ lúc này đã nghĩ thông mấu chốt trong đó, mặt biến sắc, nói:
- Ngự Sử đài lật độ ba vị Tể tướng bọn Tô Vị Đạo, Chính sự đường còn dựa vào màu sắc, lúc này mới giết Hầu Tư Chi, lưu đày Vương Hoằng Nghĩa.
Vương Hoằng Nghĩa bây giờ lại được đặc xá... Chẳng lẽ triều đình xảy ra
biến cố? Chẳng lẽ Lý Tướng y xảy ra...
Dương Phàm tin rằng nếu như Lý Chiêu Đức xảy ra chuyện, hoặc là Hoàng Đế bởi vì biến cố lớn mà có khuynh hướng trọng dụng Ngự Sử đài, hắn có thể nhận được tin tức. Bây giờ hắn và mấy bên thế lực đều có liên hệ, Thái
Bình công chúa, Lương Vương Võ Tam Tư, Lý Chiêu Đức của Tướng Quyền Phái và Hình Bộ, chùa Bạch Mã của Tiết Hoài Nghĩa, còn có Ẩn Tông của Thẩm
Mộc.
Nếu trong triều xảy ra đại biến như vậy, ít nhất một trong những phương
thế lực sẽ thông báo tin tức cho hắn, nhưng trên thực tế trên đường hắn
bày ra nghi trượng Khâm sai đường hoàng, không hề khó tìm, mà lại không
hề nghe thấy triều đình xảy ra đại biến gì cả.
Mã Kiều cũng biết chút ít chuyện của Vương Hoằng Nghĩa, nhìn ba người
bọn họ biến thanh biến sắc, bộ dạng trầm mặc, không nén nổi nghi hoặc
hỏi:
- Nếu như trong triều không xảy ra biến cố gì, Vương Hoằng Nghĩa không thể được đặc xá?
Dương Phàm nói:
- Đó là đương nhiên! Nếu không, đặc xá cho Vương Hoằng Nghĩa, Lý Tướng
chẳng lẽ lại chịu đồng ý, cả văn võ triều đình chẳng lẽ lại đồng ý?
Mã Kiều nói:
- Nói không chừng là do chính y không chịu đi, ỷ vào Kinh Châu không chịu đi về phía nam.
Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên nhìn y với ánh mắt ngốc nghếch, Mã Kiều chớp chớp mắt, nói:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Dương Phàm nói:
- Đi đày Giao Chỉ, đều có sai dịch trục phó áp giải đưa đi, châu này đem áp giải đưa cho châu tiếp theo, phủ phó quan tiếp lại phái người tiếp
tục đưa đi, người không đưa đi. Công sự không xong, y muốn ỷ vào Kinh
Châu không đi, làm sao có thể được? Một kẻ tù phạm, có thể tự mình làm
chủ sao?
Tôn Vũ Hiên nói thêm:
- Y chẳng những đang ung dung tự tại ở Kinh Châu, lại còn có Kinh Phó Thứ Sử Phàn Quảng tiếp đại như thượng khách.
Mã Kiều nói:
- Thật là kỳ lạ, các ngươi đã nói không thể được đặc xá, lại không thể
muốn lưu lại là lưu lại, vậy thì y sao có thể tiêu dao vui vẻ ở Kinh
Phác, còn được Kinh Phó Thứ sử tiếp đãi long trọng đến vậy? Trừ phi y
ngụy tạo một bản thánh chỉ, tự đặc xá cho mình.
Mã Kiều càng nói càng kì cục, Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên đã đến ánh mắt ngốc nghếch cũng bỏ đi, chỉ giả như không nghe thấy y nói, Dương Phàm
lắc lắc đầu, nói với Tôn Vũ Hiên:
- Tin tức liên quan đến Vương Hoằng Nghĩa, ta thật sự không biết gì cả.
Huynh không cần phải gấp gáp, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, thì cũng đã xảy ra rồi, chúng ta vội cũng chẳng có tác dụng gì, vả lại đến Kinh
Châu rồi tính!
Tôn Vũ Hiên không còn ý kiến gì khác, chỉ đành đồng ý. Đoàn người tiếp
tục đi về hướng bắc, sau nửa canh giờ, Thập Lý Đình đã có thể nhìn thấy
phía xa xa, dưới đình mơ hồ nhìn thấy một đoàn quan viên mặc áo lụa đỏ
thẫm đang đợi ở đó.
Dương Phàm nhìn thấy xa xa, trong lòng bỗng nảy ra ý kiến, chợt thốt lên:
- Các huynh nói xem... Trong bọn quan viên đang chờ kia có Vương Hoằng Nghĩa không?
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên ngơ ngác nhìn nhau, Tô Vũ Hiên chần chừ nói:
- Vương Hoằng Nghĩa và chúng ta trước nay không hợp nhau, e là sẽ không đến nghênh đón chúng ta.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không phải không phải! Nếu như người này thật sự được đặc xá, cho dù y không được phục nguyên chức, y biết ta đến, cũng nhất định sẽ đến Thập
Lý Đình gặp ta!
Hồ Nguyên Lễ làm việc lâu trong Ngự Sử đài, là người hiểu Vương Hoằng
Nghĩa, nghe Dương Phàm nói như vậy, y cũng phản ứng lại, nói:
- Không sai! Nếu như người này là Vương Hoằng Nghĩa...
Tôn Vũ Hiên ngắt lời nói:
- Không cần nếu như, đúng là y!
Hồ Nguyên Lễ nói:
- Vậy thì chỉ cần y đúng là được đặc xá, tất sẽ đến nghênh tiếp chúng ta.
Mã Kiều trừng mắt nói:
- Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bị thiệt lớn, bắt đầu học ngoan ngoãn rồi?
Tôn Vũ Hiên lúc này cũng hiểu, ánh mắt lóe sáng:
- Không sai! Nếu như y ở Kinh Châu là việc quang minh chính đại, hôm nay nhất định y sẽ đến!
Mã Kiều vội vàng vò đầu bứt tai, reo lên:
- Ba người các ngươi rốt cục là đang thừa nước đục thả câu cái gì, có thể nói rõ chút ra có được không?
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên lại dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn y một cái, không giải thích gì cả.
Dương Phàm cười nói:
- Kiều đại ca, huynh không hiểu người này, đương nhiên không hiểu nguyên do trong đó. Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, người của Ngự Sử Tả Đài
toàn là một đám lưu manh vô lại mà Lai Tuấn Thần thu nhặt lại, bọn người này đều lũ chó không coi chủ nhân ra gì, nếu như y thật sự được đặc xá
trở về, cho dù là chưa được phục hồi nguyên chức, đối với y mà nói đã là một thắng lợi lớn lao. Y không đến Thập Lý Đình khoe khoang mới lạ đấy!
Mã Kiều lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Phàn Thứ Sử đang nghỉ ngơi trong đình, chợt thấy xa xa có cờ quạt phấp
phới, đội ngũ chỉnh tề, bất giác đứng dậy. Gã sai nhân được phía đến
phía trước nhìn vội vàng chạy lại, bẩm báo với y, xác thực khâm sai đã
đến. Phàn Thứ sử vội vàng chỉnh sửa áo mũ, chậm rãi đi đến bên đường
đứng đợi, các quan viên văn võ Kinh Châu cũng đều xếp theo các phẩm bậc
đứng sau y.
Long Võ Vệ tới Thập Lý Đình liền đi chậm lại , dưới sự chỉ dẫn của nha
sai Kinh Châu, phân thành hai hàng trái phải, đứng vòng quanh Thập Lý
Đình. Ba người Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên song song đi tới, Phàn Thứ Sử nhìn thấy đại kỳ Khâm sai cao sừng sững phía sau ba người,
chắp tay hành lễ, cao giọng nói:
- Thứ Sử Kinh Châu Phàn Quảng dẫn văn võ bổn phủ đến đón tiếp ba vị Khâm sai!
Ba người Dương Phàm xoay người xuống ngựa, rảo bước đi lên phía trước, chắp tay với y, cười nói:
- Sử Quân đa lễ rồi, các vị đồng liêu đa lễ rồi, làm phiền các vị đợi lâu, xin thứ tội, thứ tội!
Ba người vừa chắp tay đáp lễ vừa nhìn bốn xung quanh, Phàn Thứ Sử đứng
trước mặt bọn họ, thấy ba người vừa chắp tay nói chuyện vừa ngó đầu ra
phía sau tìm kiếm, không khỏi kỳ lạ:
- Ấy... Ba vị Khâm sai tìm cái gì vậy?
- À? Ha ha, không có gì không có gì, bọn ta đợt này chỉ đi qua đây, lại
làm phiền nhiều vị đồng liêu Kinh Châu đến đón tiếp như vậy, phát động
nhiều người, thật là có chút áy náy!
Dương Phàm thu ánh mắt lại, đáp. Phàn Thứ Sử nhìn ra hắn nghĩ một đằng
nói một nẻo, nhưng y chỉ muốn cố gắng cho tận tình chủ khách, chiếu theo lễ chế triều đình tiếp đón Khâm sai mà thôi, còn việc vị khách qua
đường này có nghĩ gì cũng không quan tâm, cho nên chỉ mỉm cười, chắp tay nhường đường:
- Phàn mỗ đã chuẩn bị tiệc rượu để mời khách tẩy trần (bày biện thết đãi người từ xa đến) cho ba vị Khâm sai, mời!
- Mời!
Ba người Dương Phàm khách sáo đáp lễ, nhân cơ hội này liếc nhau một cái, trong ánh mắt lộ ra ý tứ giống nhau:
- Không có Vương Hoằng Nghĩa!
Không có Vương Hoằng Nghĩa, vậy thì chuyện này là vấn đề lớn rồi.
Một đoàn người cùng với Dương Phàm và Phàn Thứ Sử đi về phía thành Kinh
Châu, nhìn thấy bóng dáng Mã Kiều cưỡi ngựa đeo đao ngang nhiên đi phía
trước đội ngũ Long Võ Vệ, Dương Phàm bỗng nảy ra ý nghĩ kì quái:
- Không phải đúng như lời Kiều Ca nói, Vương Hoằng Nghĩa thật ra là giả tạo thánh chỉ, tự mình miễn cho mình đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên trong đầu, Dương Phàm liền không nhịn nổi cười:
- Sao có thể chứ, ai có gan to như vậy, ai lại có thể làm chuyện ngu
xuẩn dễ bị bại lộ như vậy, lại còn dám huênh hoang ở Kinh Châu?
Phàn Quảng cười hỏi:
- Dương Lang trung hà cớ lại bật cười?
Dương Phàm thản nhiên đáp:
- À, ta nhìn cửa thành này to lớn, phong cách cổ xưa, chợt nhớ tới
chuyện xưa Lưu Bị mượn Kinh Châu, Quan Công mất Kinh Châu, bất giác bật
cười.
Phàn Quảng nghe hắn nói chuyện xưa của bản thành, có chút tự đắc, vuốt râu nói:
- Kinh Châu từ xưa đã là vùng đất binh gia giao tranh, lưu lại rất nhiều di tích lịch sử, ví dụ như Điểm Tướng Đài, Suối Mã Bào, Tào Tháo trại,
suối Điểu Lâm, đồi Tử Long, đường Hoa Dung, thành Tôn Phu Nhân vân vân,
Dương Lang trung nếu như có thể ở lại Kinh Phó thêm mấy ngày, Phàn Mỗ có thể cùng đi du lãm với Kinh Châu.
Dương Phàm nói:
- Dương mỗ cầu còn không được, nhưng còn công vụ chồng chất!
Phàn Quảng khẽ mỉm cười, chỉ roi ngựa về phía trước, nói:
- Hôm nay bọn ta bày tiệc để đón Khâm sai từ xa đến chính là ở trên lầu Tân Dương.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên thành đài của cổng Dần Tân,
xây một tòa lầu thành màu rộng lớn có trên đỉnh núi, có mái hiên để nghỉ ngơi. Lầu cao ba tầng, mái ngói màu than chì, cột trụ uốn khúc, nóc nhà uốn cong, trang điểm bằng thú, cổ kính và trang nghiêm lạ thường.
Phàn Quảng xoa tay cười nói:
- Tam Quốc anh hùng, không chỉ một vị từng uống rượu đón khách ở đây.
Quan Vũ lúc đóng giữ ở Kinh Phó, đã từng nhiều lần mở tiệc rượu, bọn ta
mở tiệc ở đây, vừa có thể thưởng thức phong cảnh từ trên cao, lại có thể cảm nhận phong vị của người xưa, nhất cử lưỡng tiện, ha ha...
Phàn Thứ Sử chuẩn bị rất đầy đủ, trên lầu không chỉ có tiệc rượu, có ca
vũ, có rượu nguyên chất và mỹ nữ, còn có một bộ đồ dùng để rửa mặt. Cái
gọi là đón gió tẩy trần, không phải là một lời nói suông, lặn lội đường
xa, dầm mưa giãi nắng, khó tránh khỏi mồ hôi đầm đìa, mà con đường đó đa số là đường đất, “gió bụi” cũng trở thành chuyện bình thường. Bọn người Dương Phàm lúc này đúng là mặt mũi toàn gió bụi, không thể bộ dạng này
mà nhập tiệc uống rượu được, cho nên, bọn họ phải rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo.
Lúc bọn họ vệ sinh thân thể, Phàn Thứ Sử và các quan viên khác ngồi chơi trên lầu, hoặc là dựa vào lan can nhìn xa xa, thưởng thức phong cảnh
trong thành ngoài thành.
Một gian phòng gỗ, mấy tầng ngăn cách, trong mỗi tầng riêng biệt đều có
thùng tắm, khắn tắm và dụng cụ súc miệng. Dương Phàm nhấc một thùng
nước, dội sạch bọt của cây đậu trên người, sau đó quấn khăn tắm, cầm lấy cái bàn chải, chấm vào muối nhỏ đánh răng.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên thấy Dương Phàm tự lúc vào thành mặt mày
trầm tư, cho rằng trong lòng hắn đã có chủ ý, cho nên một mực nhẫn nại
không hỏi. Nhưng suốt cho đến bây giờ đều không thấy Dương Phàm giải
quyết chuyện này, giống như đã quên mất rồi, lại còn có thời gian chơi
đùa cùng Mã Kiều.
Dương Phàm chải một ngụm bọt, lại còn mặt mày hớn hở khen cái bàn chải
đánh răng này chất lượng tốt, khuyên Mã Kiều đang tắm bên cạnh nên đi
vào trong thành hỏi thăm một chút, học hỏi phương pháp của người ta, về
nhà hiếu kính Lão nương. Nói chuyện phiếm một hồi, lại không phải là vấn đề mà hai người quan tâm nhất, hai người cuối cùng không nén nổi tức
giận.
- Quan viên đi nghênh đón không có Vương Hoằng Nghĩa!
- Vì vậy, y xuất hiện ở nơi này, không chỉ là không có đạo lý, mà còn rất kỳ lạ.
Hai người nói rất ăn ý, nói xong, liền đồng thanh hỏi:
- Dương Lang trung có cao kiến gì không?
Dương Phàm há miệng đầy bọt, cười nói:
- Không cáo cao kiến, nhưng “thấp kiến” thì có một cái. Y không đến gặp
chúng ta, chúng ta đi tìm y là được. Bọn ta không phải là khách quý của
Phàn Thứ Sử hay sao? Lát nữa, ta trực tiếp hỏi y.
Hồ Nguyên Lễ do dự:
- Như vậy... Có phải là quá đường đột hay sao?
Dương Phàm nói:
- Cần gì phải nói dài dòng, đường đột thì làm sao? Người ác vẫn cần phải có người làm, để ta làm là được!