Núi giả quanh co khúc khuỷu, hành lang uốn khúc mái cong, đây là một lâm
viên tú lệ trang nhã, khác biệt với sự hoang dã của phủ Thái Bình công
chúa, nơi này không có dấu vết của bụi cỏ nào, bất luận một chỗ nào cũng được bố trí sáng tạo cấu tứ, an bài gọn gàng ngăn nắp.
Phòng rất rộng rộng rãi, bởi vì chỉ có một chiếc bàn nên càng trở nên
trống trải. Sau bàn ngồi một người chừng ba mươi tuổi, áo bào mềm nhẹ,
tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt lại có thần sắc bén, đầu đội cao
quan, mang đai rộng, ngồi sau bàn dài càng tăng thêm thần vận.
Ở trước mặt y được đặt đầy bàn các loại đồ ăn gia vị: Nước tương, tỏi
giã, rau cải dụ, hồ tiêu, vu thê, trực hoàng, hàng gừng đặt trong các
đĩa nhỏ, lại có nai sống, gáy dê, lưỡi gà, tôm bóc vỏ, bướu lạc đà, thịt bò, các loại nấm v..v được căt xếp đều tăm trắp, hình như cánh hoa.
Giữa bàn là một nồi lẩu bằng đồng đỏ kiểu dáng phong cách đỉnh thanh
đồng lớn cổ xưa, trong nồi nước sôi sùng sục, nóng hôi hổi.
Một thiếu nữ mặc váy trắng tay chiết hẹp, phần eo được thắt một dây lưng quyến rũ, ngồi bên bàn, đang nhướn người ra, đôi bàn tay nhỏ bé mảnh
mai như hoa đâu vào đấy đem gia vị cho vào nồi nước sôi, lại dùng đôi
đũa ngà voi gắp một miếng thịt nai, nhúng vào trong nước sôi, chấm nước
tương đặt vào đĩa hoa lan nhỏ, hai tay dâng lên trước mặt chủ nhân, động tác cực kỳ tao nhã.
Vị nam tử mang quan cao quan kia cũng không để tâm tới món ăn nàng đưa
tới, mà hơi nghiêng bả vai, một tay nâng cằm lên, đang lắng nghe một
người đang khom người ở công đường nói chuyện.
- Dương Phàm đã đến Trường An, trước tiên đến bái kiến Thái Bình công
chúa, sau đó chia tay với dại đội nhân mã, một mình đến Công Tôn phủ.
- Công Tôn phủ? Là nhà của Công Tôn Bất Phàm sao?
- Vâng!
Nam tử mang cao quan há miệng nhận lấy miếng thịt nai, chậm rãi nhai nuốt miếng thịt, sau đó mới hỏi:
- Hắn và Công Tôn thế gia có quan hệ như nào?
Người nọ đáp:
- Thê tử của Dương Phàm khi còn nhỏ từng là thị tỳ trong Công Tôn phủ,
nhưng lại được Công Tôn cô nương coi như tỷ muội, cho nên cũng được Công Tôn Bất Phàm đối xử như con ruột của mình. Hiện giờ cô ta đang mang bầu đến Trường An vào ở trong Công Tôn phủ. Dương Phàm đến đó là thăm thê
tử của hắn đấy.
Vị công tử kia cười lạnh một tiếng nói:
- Dương Phàm! Nếu hắn đã đến Trường An, vậy thì đừng mong đi rồi!
Người kia chần chừ nói:
- Chẳng phải Đại công tử sắp bí mật trở về Trường An sao, việc này có
nên thảo luận với Đại Công tử một chút không ạ? Dù sao, hắn cũng là mệnh quan triều đình!
Vị công tử kia nheo mắt liếc nhìn người nọ một cái, cười lạnh nói:
- Chỉ là một Lang trung Hình Bộ, chỉ cần để hắn chết không có chứng cứ,
thì có vấn đề gì chứ. Chẳng lẽ ta không tự làm chủ được sao?
Người nọ biến đổi sắc mặt, không dám nhiều lời, vội vàng khom người nói:
- Vâng!
- Dương Phàm!
Nam tử mang cao quan ngăn đôi đũa ngà voi, trên mặt lộ vẻ phẫn hận:
- Nếu không phải là ngươi, Đại huynh ta sao dễ dàng bị thua được! Lúc
này đây, nếu ngươi đã đến đây rồi, ta sẽ khiến ngươi không đi đâu được
nữa.
Ánh mắt y chậm rãi nhướng lên, điềm nhiên nói:
- Ngươi đi an bài đi, ta muốn mau chóng nghe tin tức về cái chết của hắn!
Người nọ không nói gì nữa, chỉ cúi chào thật sâu, lặng yên lui ra ngoài.
Công tử đội cao quan đuổi người nọ rời khỏi, liền chuyên tâm ăn uống. Y
ăn uống rất từ tốn, nhai chậm rãi rồi nuốt, tựa như viết một quyển sách, vô cùng kiên nhẫn chuyên chú, hơn nữa lúc ăn không nói lời nào. Tiểu
thị nữ bên cạnh nhúng thịt tươi chấm tương đưa tới trước mặt y, người
bình thường ăn uống chậm như vậy sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng vị công tử này dường như đã sớm thành thói quen, hơn nữa tốc độ ăn uống của y
thật sự không nhanh nên quá trình thị nữ nhúng thịt, chấm tương cũng rất thong dong.
Lúc này, lại có người được dẫn đến đại sảnh, Công tử đặt đũa xuống, y có thói quen lúc nói chuyện thì không ăn.
Đây là một vị khách, nghiêm chỉnh mà nói, cũng không phải là khách, mà là một người làm ăn.
Người làm ăn này có một thương phẩm, chính là: Người!
Gã là một người buôn lậu nô lệ, là kẻ buôn lậu nô lệ lớn nhất trong thành Trường An, Long Phi.
Long Phi vóc người không quá cao, thậm chí có chút yếu ớt, trên mặt lúc
nào cũng mang theo nụ cười hèn mọn, nhưng ai cũng biết gã cực kỳ hung
ác. Có thể trở thành tay buôn lậu nô lệ số một tại thành Trường An, nếu
không có bản lĩnh thật sự, sao có thể trấn áp được một đám thủ hạ âm tàn giả dối?
Nhưng hiện tại vẻ hèn mọn trên mặt gã là xuất phát từ nội tâm, bởi vì vị Công tử trước mặt gã là họ Lư, nhà ở Phạm Dương. Đây là một con cháu
quý tộc chân chính, có lực lượng khổng lồ, Long Phi ở trước mặt vị Công
tử cao quý này thì ngay cả tư cách liếm ngón chân cũng không có.
Long Phi không dám nói cười, khiêm tốn khom lưng trước vị Lư công tử.
Nô lệ của Long Phi bán ra cực kỳ phong phú, bất kể là mã phỉ trên thảo
nguyên Tây Vực, hoặc là hải tặc Đông Hải, Nam Hải, đều có liên hệ chặt
chẽ với gã. Cho nên, tù binh Đột Quyết Thổ Phiên, quý tộc lụi bại Ba Tư, thiếu nữ Triều Tiên Tân La, người Thái và Côn Nô phương nam có thể cuồn cuộn chảy vào trong tay gã.
Nô lệ qua tay Long Phi từ trước tới nay đều không có người Đường, bởi vì buôn bán bình dân quốc nội là trái pháp luật, mạo hiểm cực lớn, mất
nhiều hơn được. Những nô lệ dị tộc này lại rất được nhưng thế gia hào
môn ưa thích, cho nên Long Phi là một thương nhân buôn bán nô lệ hợp
pháp, bởi vậy gã cũng là một thương nhân được thế gia hào môn nghênh đón nhất, cho nên gã có một vị trí nhỏ nhoi ở trước mặt Lư Công tử.
Nhưng Long Phi tự đứng ở chỗ đó, không dám nhúc nhích một bước, tựa như
sợ làm ô uế đại sảnh của người ta. Gã giữ vững tinh thần, ra sức ba hoa
trước mặt Lư công tử mang cao quan, đối mặt với vị nam tử dung mạo khác
thường nhưng là con nối dòng của Lư thị Phạm Dương, là một trong những
người mua hàng lớn nhất của gã.
- Lư công tử, lúc này trong tay tiểu nhân có món hàng mới vận chuyển
tới, ba trăm thiếu nữ Tân La, vô cùng kiều diễm xinh đẹp, tính tình dịu
dàng, hơn nữa người nào cũng giỏi ca múa, làm thị nữ bên người, hoặc làm cơ thiếp, nhạc sư vũ kỹ đều được. Ngoài ra còn có trăm Côn Luân nô,
người nào cũng chịu được vất vả, trong đó có chín người giỏi bơi lội.
Năm trước công tử nhất thời sơ suất, chẳng phải thất bại Thôi công tử ở
trò chơi tìm châu trong nước sao, ha hả, chỉ cần công tử tuyển một người trong chín người này thôi, tin rằng mấy vị công tử khác sẽ không ai
thắng được Công tử ngài đâu.
Vào nước tìm châu là một thú chơi của quý giới công tử, bọn họ đem minh
châu có giá trị ném vào trong nước sông, sau đó sai những nô bộc có kỹ
năng bơi tốt vào nước tìm châu, nô bộc của ai mò lên được trước nhất thì là thắng, nếu mò được chậm hoặc là tìm được không được, thì là thua.
Vừa mới nghe nói có ba trăm nô Tân La, tỳ Triều Tiên, Lư công tử còn
lười biếng không để ý, nhưng vừa nghe có Côn Luân Nô giỏi bơi lội, Lư
Công tử lập tức hứng trí:
- Tốt! Ta mua hết chín người này!
Long Phi ngẩn ra:
- Công tử, vào nước tìm châu...chỉ cần một hai người có kỹ năng bơi là được, cần gì phải...
Lư công tử trừng mắt nhìn gã, nói:
- Nếu chẳng may thả mấy Côn Luân nô kia ra trong đó lại có người có kỹ
năng bơi tốt bị người khác mua mất, ai có thể đảm bảo ta sẽ thắng? Ta
phải mua hết những người này! Như thế mới tuyệt đối không có sai sót
nhầm lẫn.
Lư công tử ngồi thẳng người, gắp miếng thịt nai đã được nhúng đưa lên
miệng từ từ nhai nuốt, nhấp một ngụm rượu, đợi khi nuốt xong rồi, mới
nói thêm:
- Sắp đến thọ thần Thiên Nhân của tổ mẫu ta rồi, ngươi hãy chọn một trăm nữ Tân La, Triều Tiên tốt nhất mang đến, ta muốn đưa đi hầu hạ bà nội.
Long Phi luôn miệng nói:
- Dạ dạ dạ. Công tử muốn đi xem một chút không ạ?
Lư công tử khoát tay, nói:
- Không cần, cũng không phải lần đầu giao dịch với ngươi, ta tin con mắt nhìn của ngươi. Ngoại trừ chín người có kỹ năng bơi tốt, ngươi hãy chọn mang đến năm mươi Côn Luân Nô khỏe mạnh cường tráng cho ta.
- Dạ dạ dạ!
- Ngày mai!
Lư công tử hưng trí bừng bừng nói:
- Đem chín Côn Luân nô kia đến Khúc Giang, ta muốn đích thân xem bản lĩnh của bọn họ.
Hiện giờ đã là cuối thu, lúc sáng sớm, trên lá cây còn phủ một tầng
sương trắng, lá phong trên núi đã biến thành màu đỏ thẫm. Nước Khúc
Giang cũng bắt đầu lạnh, Côn Luân Nô đến từ phía nam, cũng chưa kịp
thích ứng với nước sông lạnh rét, nhưng y muốn nhìn bản lĩnh của những
Côn Luân Nô vào mùa này, những Côn Luân nô cũng chỉ có thể nhảy vào
trong nước sông tìm kiếm viên minh châu mà y ném xuống, giúp vui cho y.
- Nếu như thủy tính của bọn họ quả nhiên là tài giỏi, thì nhất định phải tìm đám Tiểu Thôi đến, để mọi người tiếp tục so tài!
Lư Công tử ở trên bờ vỗ đùi kích động nói:
- Lần trước ta đã mất một Công chúa Ba Tư mà ta cực kỳ yêu thích thua
cho bon họ rồi, lúc này ta muốn thắng lại thị thiếp yêu thích nhất của
hắn, báo thù này!
Long Phi cười nịnh nọt:
- Công tử nhất định đạt được ước muốn!
Lư công tử bật cười ha hả, trong mắt y, giết chết một quan to ngũ phẩm
của triều đình dường như còn không quan trọng bằng chơi trò chơi “vào
nước tìm châu”
***
Dương Phàm ở lại Công Tôn phủ.
Công Tôn Bất Phàm cũng rất hào phóng, rất hiếu khách, chỉ ở chung trong
thời gian ngắn ngủi, Dương Phàm liền phát giác tính cách nam tính của vị Công Tôn Lan Chỉ cô nương khiến cha cô vô cùng căm ghét lại chính là di truyền từ bản thân vị Công Tôn lão tiên sinh này, nhưng tính cách này
nếu là ở trên người nam nhân thì sẽ khiến người khác rất thoải mái, cho
nên hắn và Công Tôn lão đầu vô cùng hợp nhau.
Bùi đại nương xuất thân thế gia Bùi Tự, tuy rằng một thân kiếm kỹ kinh
người, nhưng trong mắt nhiều người, bà chỉ là một phụ nhân ung dung cao
quý. “ Cư di khí, dưỡng di thể”, vị Bùi đại nương này nhiều năm không đi lại bên ngoài, nên nhìn bề ngoài bà giống một lão phụ nhân hiền lành
hơn.
(Cư di khí, dưỡng di thể: Đại ý câu này là cư trú có thể làm thay đổi
khí chất, nuôi dưỡng có thể làm thay đổi thể chất con người ta)
Hiện giờ Bùi đại nương sùng tin Phật giáo, việc thường làm nhất chính là ở trong phật đường nhà mình gõ mõ, cho nên Dương Phàm cũng chỉ gặp bà
một lần thì không có cơ hội gặp nữa.
Ngày ngày sống an bình ở Công Tôn phủ, sáng sớm, Dương Phàm cùng Tiểu
Man tản bộ trong hoa viên, Công Tôn cô nương đang ở trong rừng luyện
kiếm; sau đó Dương Phàm cùng Tiểu Man và a Nô cùng nhau dùng bữa sáng,
còn Công Tôn cô nương vẫn đang luyện kiếm, đợi khi mặt trời lên cao,
Dương Phàm chuẩn bị đi ra cửa bái vọng Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn
Thiên, Công Tôn cô nương vẫn đang luyện kiếm.
Dương Phàm suy nghĩ, nếu một người có thể chuyên tâm một việc, cho dù là người đó thiên tư bình thường, thì thành tựu cũng tuyệt đối không tầm
thường. Huống chi Công Tôn cô nương cũng không phải là người ngốc, mà sư phụ nàng cũng không phải là hạng người bình thường. Nghe Tiểu Man nói, a Nô và công Tôn cô nương liên tiếp thắng liên tiếp bại, hiện giờ nhìn
nàng luyện kiếm cổ cực như này, nếu thật sự phải động thủ, chỉ sợ mình
chưa chắc là đối thủ của cô ấy.
Sư phụ nhận vào cửa, tu hành ở cá nhân.
Việc Dương Phàm cần phải làm rất nhiều, thời gian hắn tu luyện võ công còn xa mới bằng vị Công Tôn cô nương này.
Dương Phàm vốn còn muốn tìm thời gian để đọ kiếm với Công Tôn cô nương,
dù sao cô ấy cũng là sư tỷ của Tiểu Man, cứng quá cũng không tốt, dùng
cách luận võ, không chừng có thể làm dịu đi quan hệ của nhau, hiện giờ
thấy Công Tôn cô nương tập luyện kiếm nhiệt tình như thế, ý nghĩ này sớm đã không cánh mà bay đi rồi.
Đồng thời hắn cũng lại không muốn đọ kiếm hay đọ võ công với Công Tôn cô nương, vợ hắn và người sắp thành vợ hắn đều ở bên cạnh quan sát, thắng
thì cũng không nở mặt, mà thua thì lại rất mất mặt đấy!