Say Mộng Giang Sơn

Chương 496: Q.1 - Chương 496: Chương 588: Nụ cười khuynh thành




Dương Phàm được mời đến Độc Cô thế gia, ngụy trang bằng việc do bệnh bộc phát nặng mà Độc Cô thế gia mời danh y đến khám vừa chữa trị cho hắn.

Đợi khi Dương Phàm đến Độc Cô thế gia, đương nhiên là không có danh y nào xem mạch hỏi bệnh hắn cả, cũng chẳng có ai sắc thuốc cho hắn uống, cái hắn được ăn là các món ăn mỹ vị do Độc Cô thế gia chế biến, cái hắn được uống chính là rượu ngon Tam Lặc Tương.

Tiệc rượu xong, chủ nhân còn trải chiếu trúc dài trong hoa viên, cùng hắn uống sữa, ăn pho mát, trò chuyện vui vẻ.

Độc Cô thế gia tuy lớn nhưng không phải toàn bộ tộc nhân đều ở cùng một chỗ, các chi các phòng đều ở các nơi tại Trường An, huynh muội Độc Cô bởi vì là đích tôn, cho nên cùng với mẫu thân ở tại tổ trạch lớn nhất. Đương nhiên, nguyên nhân là đích tôn cũng không phải là quan trọng nhất, nếu như y không phải là Gia chủ của Độc cô thế gia, thì vẫn phải ra ngoài an bài một nơi ở khác mà dành nơi này cho chủ nhân chân chính của Độc Cô thị.

Dương Phàm còn được gặp mẫu thân của huynh muội Độc Cô Vũ, bề ngoài của bà nhìn vẫn còn rất trẻ, như là mới chỉ hơn Dương Phàm ba bốn tuổi thôi, nhưng bởi vì cách ăn mặc, cách nói năng và khí chất của bà thể hiện của một bậc trưởng bối. Ninh Kha thật ra chỉ kém Dương Phàm khoảng bốn năm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài lại như nhỏ hơn hắn sáu bảy tuổi, hẳn là bởi nàng được di truyền khuôn mặt đẹp và thể chất trẻ lâu của mẹ nàng. Độc Cô Ninh Kha cũng không dùng cơm tiếp khách, lúc Dương Phàm và Độc Cô Vũ trò chuyện ăn uống tại hoa viên, nàng trò chuyện với mẫu thân. Hai mẹ con đứng cùng nhau, tựa như đôi tỷ muội kiều diễm. Độc Cô phu nhân ngồi cùng con gái một lúc, hàn huyên với Dương Phàm vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.

Độc Cô phu nhân vừa đi, Ninh Kha thè lưỡi, nghịch ngợm nói:

- May mà hôm nay Nhị lang tới nhà làm khách, giải vây thay tiểu muội đó.

Dương Phàm hỏi:

- Xin chỉ giáo cho?

Độc Cô Vũ hiểu ý cười:

- Sao vậy? Mẫu thân đại nhân lại nổi hứng muốn muội vẽ tranh à?

Ninh Kha khổ sở nói:

- Mẫu thân đại nhân muốn đánh đàn.

Độc Cô Vũ bật cười ha hả, thấy Dương Phàm mờ mịt không hiểu, y mới ngừng cười, nói:

- Không dối dạt Nhị Lang, gia mẫu giỏi cầm kỳ thi họa ca phú, mỗi khi ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn gẩy cầm thì luôn muốn có người phải nghe, giám thị và thưởng thức rồi sau đó đánh giá, đương nhiên là người này là tiểu muội rồi.

Ninh Kha mỉm cười nói:

- Thế nhưng gia mẫu chỉ muốn nghe ta ca ngợi, muốn phê bình bà là điều không thể được, mà hết lần này tới lần khác Ninh Kha thấy mẫu thân vẽ tranh cũng được, đánh đàn cũng thế đều là phê bình bà, không có một lời khen ngợi nào.

Ninh Kha nói:

- Hôm nay gia mẫu bỗng dưng có nhã hứng muốn đánh đàn, may là Nhị Lang ở đây, tiểu muội mới có cớ nói phải tiếp khách quý, nên mới thoát được đấy.

Dương Phàm nghe xong cũng bật cười, tuy nghe Ninh Kha cô nương nói khoa trương như thế, nhưng vừa rồi hắn thấy khí chất phong độ, cử chỉ nói năng của mẫu thân Ninh Kha rõ ràng là xuất thân tiểu thư khuê các, bản lĩnh cầm kỳ thi họa ngâm thi làm thơ hẳn là rất tài giỏi, chứ tuyệt đối không hề kém, Ninh Kha nói vậy chỉ có thể chứng minh....tài nghệ của nàng còn tài giỏi hơn mẫu thân nàng gấp bội.

Dương Phàm cười nói:

- Nói như thế, hẳn là cầm nghệ của Ninh Kha cô nương cực kỳ cao minh rồi, chẳng hay tại hạ có vinh hạnh được thưởng thức không?

Độc Cô Vũ ngẩn ra, liếc nhìn Ninh Kha, muốn nói lại thôi.

Đôi mắt đẹp của Ninh Kha lại liếc nhìn thuyền nương, thuyền nương khom người vừa lui ra vừa nghĩ: "Đánh đàn cần vận toàn bộ tinh thần, một khúc đàn phải sử dụng lực của bàn tay và ngón tay rất nhiều, tiểu thư lâu rồi không đánh đàn, hôm nay là phá lệ vì tiểu tử này, thật sự là khó mà khuyên can nàng ấy rồi."

Nghĩ đến tiểu thư cả ngày ngồi một chỗ, tĩnh tọa, nói một vài câu đã là khó khăn khổ sở lắm rồi, cảm giác luôn buồn chán đơn điệu, hôm nay khó có được hăng hái như vậy, thuyền nước thở dài phiền muộn, bỏ ý nghĩ khuyên can trong đầu.

Giây lát, thuyền nương ôm một cây đàn cổ tới, dọn dẹp hết thức ăn trên bàn đi, rồi đặt cây đàn lên trên, Ninh Kha cô nương ngồi ngay ngắn trước đàn, mười ngón tay nhỏ dài đặt lên trên dây.

"Tưng"

Tiếng đàn vang lên, một khí tức phong cách cổ xưa, trang nhã, thê lương trào dâng, giống như hơi thở cuối mùa thu, gió lặng cát bằng, mây dừng vạn dặm, chim nhạn vút lên trời cao, giai điệu cầm lúc vút lên lúc xuống trầm, ngân dài không ngừng, trong tĩnh có động, ưu mỹ êm tai, giống như chim nhạn bay lượn nhìn trước ngó sau, bướng bỉnh vút lên đáp xuống, bay liệng đậu xuống, rồi lại vút lên, đủ loại cảnh tượng như rõ ngay trước mắt.

Dương Phàm từng đi đại mạc Tây Vực, đột nhiên nghe tiếng đàn, trong lòng liền sinh cảm ứng, nghe xong chốc lát liền nhắm hai mắt lại, tiếng đàn kia vừa lên, như hồng nhạn mời khách, tận trời cao mờ mịt, như hàng nhạn hòa ca, thoắt ẩn thoắt hiện, như đến như đi như nhạn lạc đàn, quanh co nhìn quanh, xoay lướt không trung, lại tiếp tục cất tiếng nghiêng vút qua, vòng quanh, bay hót ngủ ăn, đủ trạng thái ...

Một khúc "Lạc nhạn bình sa" này được Ninh Kha gảy nằm lòng từ khi còn nhỏ, căn bản không cần nhìn dây cầm, nàng chỉ nhìn Dương Phàm, thấy Dương Phàm nhắm mắt lại, đuôi lông mày Ninh Kha hơi nhướng lên, nhìn tiếp thấy Dương Phàm ngồi ngay ngắn chỗ kia, không hề rung đùi, không hề gõ nhịp, giống như tri âm, hắn chỉ ngồi vậy, linh hồn như bay tới một nơi rất xa, mi hơi chau lại, rồi chậm rãi giãn ra, hắn nghe tiếng đàn, rồi lại hoàn toàn quên tiếng đàn, mà là tâm trạng chìm đắm trong ý cảnh do tiếng đàn dựng nên, trong đôi mắt sáng của nàng ánh lên ý tri kỷ.

Hơi thở cuối thu, gió lặng cát bằng, mây ngừng vạn dặm, có tiếng ca hót phía chân trời. Thiếu niên hùng chí lớn, ai hiểu nỗi lòng đau?

Tiếng đàn lượn lờ, đến âm thanh cuối cùng lạnh trống vắng, chinh nhạn không ở phía chân trời, chỉ thấy cát hoang vạn lý, trời xanh mây trắng, một mảnh cao vời!

Dương Phàm khẽ thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng, nói:

- Đây là tiếng đàn ưu mỹ nhất trong cuộc đời Dương mỗ được nghe.

Ninh Kha đàn một khúc xong, hơi thở dồn dập, thuyền nương đưa chiếc khăn ướt ra, nàng khẽ khàng lau trán, lúc này mới cười nói:

- Nhị Lang quá khen, xem ra Nhị Lang cũng là thử đạo hạnh của tiểu nữ rồi? Có thể đàn một khúc để Ninh Kha được thưởng thức không?

Dương Phàm vội xua tay nói:

- Không dám, không dám...Dương mỗ chỉ là lúc nhỏ từng học cầm vài ngày, nhưng sau đó....

Dương Phàm nói đến đây thì không biết nghĩ gì đó, sắc mặt buồn bã. Độc Cô Vũ và Ninh Kha nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Dương Phàm bừng tỉnh, nói:

- Thất lễ rồi, Dương mỗ bỗng nghĩ tới vong phụ. Khi còn nhỏ, gia đạo sa sút, tình cảnh khó khăn, nhưng trong nhà vẫn còn một cây đàn cổ, gia phụ mong con trai mình có thể thành rồng, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú vẫn không quên mà chỉ dạy, cầm này cũng là Dương mỗ được học từ gia phụ, nhưng ta lại quá bướng bỉnh, ham chơi trèo lên cây cao không may ngã bị gãy chân phải tìm danh y bốc thuốc, gia phụ bất đắc dĩ phải bán cây đàn cổ đi...

Nói đến đây, trong mắt Dương Phàm mơ hồ có ánh lệ, Độc Cô Vũ nghiêm nghị, Ninh Kha thì nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Nay Nhị Lang có thành tựu, không phụ sự khổ tâm giáo huấn của bá phụ, bá phụ dưới cửu tuyền cũng sẽ ngậm cười.

Dương Phàm lấy tay áo khẽ lau khóe mắt, hành lễ cảm ơn nàng, nhưng trong lòng lại đau khổ không nói nên lời. Lúc này, một tiểu tỳ thanh y cầm một chén nhỏ đi đến bên Ninh Kha nhắc nhở:

- Cô nương, dùng thuốc được rồi.

Ninh Kha gật đầu, để tiểu tỳ cầm chén thuốc tới, bưng lên uống thuốc. Độc Cô Vũ nhân cơ hội chuyển hướng câu chuyện, trò chuyện cười đùa với Dương Phàm để hắn quên đi nỗi buồn vì nhớ tới vong phụ.

Ninh Kha uống thuốc xong, tiểu tỳ cầm bát thuốc lặng lẽ lui ra ngoài, Dương Phàm không kìm nổi hỏi:

- Hễ ai uống thuốc cũng thấy đắng chát, Dương mỗ dù đã thành niên, thỉnh thoảng sinh bệnh phải uống thuốc cũng thấy cực kỳ khổ sở, nhưng vừa rồi thấy cô nương uống thuốc lại như rất ngọt, sức chịu đựng thật sự là rất cao.

Ninh Kha lấy khăn tay lau nhẹ khóe miệng, cười nói:

- Sức chịu đựng thì không dám nói, chỉ là thói quen thôi.

Thói quen, chỉ một câu nói lãnh đạm này, nhưng trong đó chất chứa bao nhiêu đau khổ?

Thấy Dương Phàm lộ vẻ thông cảm, Ninh Kha cười:

- Nghe mẫu thân đại nhân nói, ta vừa sinh ra thì đã phải uống hoàng liên rồi, nói là có thể thải độc, mẫu thân còn nói, trẻ con mới sinh ra chưa từng được nếm bách vị nhân gian, khi đó nếm được chút đắng khổ thì vẫn chịu được, sau này uống nhiều mới thấy đắng. Hì hì, với ta mà nói, có lẽ chính là vì hôm nay rồi.

Độc Cô Vũ cố tình thêm một câu:

- Ta cùng với muội sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng từng ăn hoàng liên, sao đến giờ ta vẫn thấy đắng không chịu nổi?

Nói đến bên miệng lại nhớ tiểu muội nhiều năm chịu khổ, trong ngực đau xót, câu trêu đùa điều hòa bầu không khí này đúng là không nên nói ra.

Một đứa trẻ mới sinh ra đã yếu ớt mà phải uống hoàng liên, đây là một phong tục của một số ít địa phương lưu truyền từ xưa tới nay, để thải độc trong thai vân...vân, sợ là lời nói vô căn cứ, nhưng truyền thống đã vậy rồi, hậu nhân đương nhiên phải tuân theo. Dương Phàm cũng không biết lúc mình mới sinh ra có uống hoàng liên không, song thân phụ mẫu cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với hắn. Chỉ là nghe những lời này của Ninh Kha, trong lòng hắn cũng cảm thấy chua xót khổ sở vô tận, ngẩng lên nhìn, thấy trên đầu mình có nhiều nhánh cây lê có quả lê chín vàng óng rũ xuống, hắn thuận tiện nói:

- Uống thuốc luôn đắng, để ta hái một quả lê xuống để Ninh Kha cô nương ăn cho mát họng.

Lê đầy cây, chỉ cần đứng lên với tay là có thể chạm tới, nhưng Dương Phàm là vì một nụ cười của Ninh Kha cô nương, sao có thể chỉ làm như vậy thôi, vậy là hắn triển khai thân mình, mượn lực thắt lưng nhảy lên đến đỉnh cây lê, thò tay hái một quả lê chín, mũi chân đạp vào ngọn cây lê lăng không bật ra, đáp nhẹ xuống trước mặt Ninh Kha cô nương.

Thân pháp này rõ ràng rất cao cường, dù Ninh Kha cô nương không phải là người tập võ, nên cũng không thấy hứng thú, hơn nữa cao thủ quyền thuật của Độc Cô thế gia không ít, người có khinh công cao tuyệt như vậy Ninh Kha cô nương cũng đã gặp rồi, cũng chẳng thấy hiếm lạ, nhưng Dương Phàm dựa thế một đạp, mũi chân điểm ở trên thân cây đã làm rất nhiều quả lê chín rơi xuống. Bàn dài của Dương Phàm và Độc Cô Vũ ngồi đặt ngay dưới gốc cây lê, quả lê rơi xuống giống như mưa đá, có hai quả rơi trúng đầu Độc Cô Vũ, Độc Cô Vũ kêu "ái" một tiếng, vội vàng ôm đầu, Ninh Kha thấy vậy buồn cười quá, liền bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của nàng chân thật trong sáng giống như một đứa trẻ, trong thánh thót có chút khàn khàn, bởi khó cất được tiếng cười to, nàng lại bị ho vài cái, mặt đỏ bừng lên, nhưng đuôi lông mày khóe mắt của nàng vẫn hiện lên ý cười.

Ở trước mặt người khác nàng luôn thể hiện là một tiểu thư khuê các cao quý ưu nhã, ôn nhu hiền thục, lúc không ai thì lại là nữ tử kiên cường chịu đựng những cơn đau dày vò và sự tịch mịch, nhưng nàng cũng là một cô gái thích vui cười. Lê rơi vào đầu rất đau, Độc Cô Vũ xoa đầu, mặt đau khổ định nói vài câu, bỗng thấy tiểu muội cười xán lạn, trong lòng chợt trào dâng một sự cảm động.

Y đã bao lâu rồi không thấy tiểu muội song sinh cười như vậy, nếu như biết cách đùa này khiến nàng vui vẻ, thì dù vài quả rơi vào đầu y cũng không vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.