Dương Phàm được Độc Cô thế gia phái xe đưa về Công Tôn phủ, vừa vào cửa liền
đi vào nhà sau giao viện mà hắn ở cùng với Tiểu Man, mới qua cửa Nguyệt
Lượng, một bóng người lao đầu bay ra phía trước với tốc độ rất nhanh,
song chưởng của Dương Phàm bỗng ngưng lực, rồi lập tức nhận ra người đó
chính là Phùng Nguyên Nhất, vội rút lực về.
Mới vừa rồi Phùng Nguyên bị lời nói kia của hai tiểu nha hoàn mà xấu hổ
vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn không muốn gặp bất kì ai, cũng
không dám nhìn, bây giờ cậu chỉ muốn bỏ đi, để không ai biết được cậu là một người bị thiến.
Mặt Phùng Nguyên Nhất đẫm lệ chạy như điên ra ngoài phủ, bỗng nhiên thấy Dương Phàm, sợ đụng phải hắn nên vội xoay người lại, nhưng vì tốc độ
quá nhanh nên Phùng Nguyên Nhất đứng không vững, liền quăng người vào
trong bụi hoa.
Thân thể của cậu vừa mới nghiêng một cái, cánh tay liền được một bàn tay có lực giữ chặt, Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Nguyên Nhất, đệ làm sao vậy? Đệ... … ai ức hiếp đệ rồi?
- Dương đại ca, huynh để ta đi đi, ta không muốn đợi ở đây nữa…
Phùng Nguyên Nhất khóc không thành tiếng, ra sức giảy dụa, Dương Phàm nhướn mày nói:
- Đệ qua đây, nói với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm không nói lời nào, lôi Phùng Nguyên Nhất đến một ngôi tiểu
đình gần bìa rừng, đặt cậu ngồi lên vị trí bên cạnh hắn, nhìn cậu nói:
- Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?
Phùng Nguyên Nhất chỉ biết rơi lệ lắc đầu, hai mắt buông xuống không dám nhìn thẳng hắn, ngậm miệng không nói được một lời.
Lúc này a Nô và Công Tôn Lan Chỉ dẫn theo hai tiểu nha đầu gây họa vội vàng chạy tới.
Sau khi Dương Phàm dẫn Phùng Nguyên Nhất về phủ, đương nhiên sẽ không
gạt a Nô và Tiểu Man về thân thế của cậu và những gì cậu đã trải qua, a
Nô nghe qua thì thôi, không có nói toạc ra. Tiểu Man là một người sắp
trở thành mẹ rồi, nên tâm địa cũng mềm, rất yêu thương Phùng Nguyên
Nhất, tuy nhiên liên quan đến lai lịch và thân thế của Phùng Nguyên
Nhất, nàng có nói qua với sư tỷ đấy.
Tiểu Man và Công Tôn Lan Chỉ là sư tỷ muội, hơn nữa là tỷ muội thân như
ruột thịt, nói chính xác Công Tôn thế gia Công Tôn Lan Chỉ là đại ân
nhân của nàng. Như hiện giờ chẳng những gia đình nàng đang ở nơi này mà
Phùng Nguyên Nhất cũng muốn ở đây, nói chuyện của Phùng Nguyên Nhất cho
chủ nhân nơi đây biết cũng là việc nên làm.
Hơn nữa Tiểu Man cũng muốn để sư tỷ cảm thông với Phùng Nguyên Nhất. Tuy rằng tính tình Công Tôn Lan Chỉ hơi tuỳ tiện, nhưng vừa nghe tình hình
cụ thể và tỉ mỉ thì lại rất thông cảm với Phùng Nguyên Nhất. Nàng còn cố ý dặn dò các nô bộc và tỳ nữ chiếu cố và chăm sóc tốt cho Phùng Nguyên
Nhất, không cho ai bắt nạt cậu, không được bắt tiểu tử này làm việc nặng nhọc.
Vấn đề là Công Tôn Lan Chỉ cũng không coi chuyện Phùng Nguyên Nhất bị
thiến là bí mật gì lớn, vì muốn có được sự thông cảm của các nô bộc tôi
tớ nên chuyện này nàng cũng nói ra.
Bởi vậy các nô bộc tôi tớ làm việc trong phủ rất cảm thông và đặc biệt
chiếu cố đến Phùng Nguyên Nhất, có thể sau lưng người ta nghị luận cảm
thán, khó tránh khỏi người ta nghĩ gì nói đó rồi, dù sao Phùng Nguyên
Nhất không có bên cạnh, giọng điệu và tâm tình của họ chắc chắn khác hẳn với những lúc chiếu cố cậu, kết quả lời nghị luận này vừa lúc bị Phùng
Nguyên Nhất nghe được.
Phùng Nguyên Nhất rơi lệ mà bỏ đi, hai tiểu nha hoàn biết mình đã gây
hoạ nên khẩn trương bẩm báo với tiểu thư nhà mình. Công Tôn Lan Chỉ và a Nô, Tiểu Man đang cùng nói chuyện phiếm, nghe được liền kinh hãi, Tiểu
Man đang mang thai nên hành động bất tiện, a Nô và Công Tôn Lan Chỉ liền khẩn trương đuổi theo.
Phùng Nguyên Nhất đang khóc, vừa thấy một đám người chạy qua đây, càng
thấy khó có thể gặp người, cứ bịt kín khuôn mặt, chỉ có nước mắt theo
giữa kẽ tay chảy lên trên mặt nhưng cũng không muốn người khác nhìn
thấy. Dương Phàm thấy a Nô và các cô đuổi theo tới đây, nghi ngờ đánh
ánh mắt nhìn a Nô một cái.
A Nô lải nhải miệng bảo Dương Phàm qua đó trấn an vỗ vỗ bả vai của Phùng Nguyên Nhất. A Nô thở dài nhỏ giọng nói qua những chuyện đã xảy ra, lúc này Dương Phàm mới hiểu. Khuôn mặt xinh đẹp của Công Tôn Lan Chỉ đỏ
bừng, ngượng ngùng mà nói:
- Lần này là lỗi của ta!
Dương Phàm lắc đầu lại xoay người ngồi kế bên Phùng Nguyên Nhất, cân nhắc một chút chậm rãi nói:
- Nguyên Nhất, bị ác quan hãm hại, gặp bất hạnh đây không phải là lỗi
của đệ! Có một số việc đã không có cách nào thay đổi, nhưng con đường
sau này đi như thế nào cũng đều do bản thân đệ!
Hắn nắm bả vai của Phùng Nguyên Nhất, hạ giọng nói:
- Nghĩ lại xem, lúc trước đệ lấy thạch đao ám sát khâm sai, khí phách
thế nào? Ai dám nói đệ không phải là một đại trượng phu? Tần Vũ Dương là một vị dũng sĩ được lưu danh trong sử sách, tuy nhiên mười ba tuổi hắn
ta mới dám giết người, hơn nữa chỉ là giết một lưu manh, nói khó nghe
chút đó chỉ là hai lưu manh ẩu đả ngoài đường thôi, những gì đệ đã làm
cao minh hơn hắn ta gấp trăm lần, nếu như đây thật sự không phải là nam
nhân đại trượng phu vậy thì là gì?
Phùng Nguyên nghe được, tiếng khóc nhẹ đi một tí, cậu chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi mà thôi, hơn nữa thời điểm lúc cậu bất lực nhất chỉ có Dương
Phàm trợ giúp cậu, cho nên đối với lời khuyên của Dương Phàm, cậu nghe
rất lọt lỗ tai.
Công Tôn Lan Chỉ áy náy không ngừng, thấy thế cũng bước tới khuyên nhủ:
- Nguyên Nhất, đệ nói làm gì mới là nam nhân? Người đàn ông ra sao mới
làm rạng rỡ tổ tông, không khiến tổ tông hổ thẹn? Nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu các bậc thang dũng nghĩa, có thể làm tốt một trong những thứ đó đều có thể trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!
A Nô nói:
- Những lời Dương đại ca và Lan Chi tỷ tỷ nói với đệ đều là đạo lý làm
người! So sánh tiêu chuẩn của một người, sự cao quý chính là phẩm đức,
chính là những việc cả đời đệ làm mà người khác không bì kịp. Chuyện đã
xảy ra đệ không thể thay đổi, điều có thể thay đổi là tương lai của mình ra sao, quyết định đều do chính đệ. Nguyên Nhất huynh đệ, Dương đại ca
và Lan Chi tỷ tỷ nói rất đúng, đệ có thể trở thành đại nhân vật lưu danh sử sách, trở thành nam tử hán, đại trượng phu chân chính !
Phùng Nguyên Nhất chậm rãi buông hai tay, hai mắt đẫm lệ trong mê ly,
nhìn thấy ánh mắt chân thành đầy ân cần của họ, điều này khiến trong
lòng cậu đang rất mẫn cảm và bức thiết chợt nảy sinh một cảm giác vô
cùng ấm áp.
Dương Phàm thấy thái độ của câu có vẻ trở nên dịu đi, liền nhìn Công Tôn Lan Chỉ và a Nô, ra hiệu các nàng tạm thời rời khòi. Sau đó nói với
Phùng Nguyên Nhất:
- Bây giờ Dương đại ca cái gì cũng không nói, chỉ ngồi đây cùng đệ, đệ
suy nghĩ thật kỹ những lời Dương đại ca và hai tỷ tỷ nói với đệ, suy
nghĩ lại đạo lý làm người.
A Nô kéo Công Tôn Lan Chỉ một cái, xoay người định rời đi, đi được hai
bước có chút do dự, lại đứng lại nói với Phùng Nguyên Nhất:
- Tiểu Man tỷ tỷ nghe nói đệ bỏ đi rất sốt ruột. Nàng đang có mang nên
không thể đuổi theo, ta về trước nói với nàng một tiếng để nàng khỏi lo
lắng. A Nô tỷ tỷ và Tiểu Man tỷ tỷ chờ đệ trở về cùng ăn bữa tối!
Phùng Nguyên Nhất ngẩn người giật mình nhìn a Nô, Công Tôn Lan Chỉ dẫn
theo hai tiểu nha hoàn gây rối rời khỏi, hai nha hoàn tỷ tỷ vừa đi vừa
quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt áy náy.
Đợi đám người của a Nô đi xa, Phùng Nguyên Nhất chầm chậm cúi đầu, trầm
lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nói với Dương Phàm đang đứng chờ ở
đó:
- Nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu các thứ lễ nghĩa đó tiên sinh cũng
đã từng nói với ta như thế! Dương đại ca, huynh nói…làm được như thế thì là bậc nam nhân chân chính, là đại trượng phu sao?
Dương Phàm xoa xoa đầu của cậu, đáp trả một cách chắc chắn nói:
- Chắc chắn! Thái Sử Công “Hết sức cứu vạn người, thông cổ kim thay đổi
thành ngôn luận của một nhà” lúc người đời sau nhắc tới ông ta, bất kể
văn nhân hay sĩ tử hoặc là người buôn bán nhỏ, ai mà không sùng kính tôn trọng? Có ai quan tâm qua ông ta đã từng chịu cung hình? Có phải nam tử hán đại trượng phu hay không, chủ yếu là nhìn phẩm cách của ông ta, chứ không phải vẻ bề ngoài!
- Ừ!
Phùng Nguyên Nhất ra sức gật đầu, ánh mắt dần dần xuất thần toả sáng!
Lúc này, gia nhân của Công Tôn Phủ từ một con đường nhỏ đi tới, trong
lúc vô ý nhìn vào một ngôi đình nhỏ bên bìa rừng, một tiếng “A” dừng
chân đứng lại, vội chạy xuyên qua bụi cây tới trước ngôi đình nhỏ,
khoanh tay đứng thẳng người nói:
- Hoá ra Dương lang đang ở đây, tiểu nhân vừa mới nhận được thiệp mời là mời Dương lang đi dự tiệc đó.
Gia nhân dứt lời liền đưa tấm thiệp mời ra, lại kinh ngạc nhìn thoáng
qua vẻ mặt đầy nước mắt của Phùng Nguyên Nhất. Dương Phàm nhận thiệp mời mở ra thì thấy cũng là tấm thiệp mà Lâm Tử Hùng thay Lý Mộ Bạch mời: Lý Thái Công đãi tiệc mừng thọ!
*****
Dương Phàm cầm thiệp trở về, còn đặc biệt hỏi thăm Công Tôn Bất Phàm một chút, vậy mới biết được thân phận của Lý Thái Công đích thực là gia chủ của Lũng Tây Lý Thị. Lý Mộ Bạch đãi thọ lớn, đương nhiên Công Tôn Bất
Phàm sẽ đi, nhưng mà ông ta không biết Dương Phàm cũng có phần, càng
không ngờ tới Dương Phàm sẽ có thiệp mời, chuyện này khiến ông ta hoảng
sợ.
Với địa vị và thân phận của Lý lão thái gia, ông ta qua đại thọ, có thể
nhận được thiệp mời chỉ có vài người, đa số mọi người biết Lý lão thái
gia sinh nhật, vội đi tặng lễ chúc thọ, nếu có thể đường đường bước vào
cửa chính của Lý gia để uống ly rượu, tư cách và vinh quang phải rất lớn lao.
Muốn được Lý gia đưa thiệp mời ngươi? Căn bản là không có khả năng! Nhưng Dương Phàm lại có một tấm thiệp mời.
Theo lý mà nói, với thân phận của Lý lão thái gia, chỉ có cấp Tể tướng
và các quan chức khác mới có tư cách nhận tấm thiệp mời này, nếu Ngũ
Phẩm Hình Bộ Lang Trung Dương Phàm này chủ động đến nhà chúc thọ, có thể có được ly rượu uống hay không là hai vấn đề được nói đến, thật sự Công Tôn Bất Phàm đang nghĩ vì sao con rể của ông ta lại được Lý gia coi
trọng.
Đợi đến ngày chúc thọ Lý gia, Dương Phàm càng khiến cho Công Tôn Bất
Phàm hoảng sợ. Không ngờ lễ vật mừng thọ của Dương Phàm chỉ là một phần
bánh thọ, một đôi thọ nến, lễ vật cũng gói được rất đẹp, phía trên còn
có một mẫu giấy đỏ được cắt thành chữ thọ, đong đưa trên tay có chút vui mừng.
Công Tôn Bất Phàm cực kỳ hoảng sợ, đây chỉ là món lễ thọ rất dân gian và bình thường, đừng nói người được chúc thọ hôm nay là Lý lão thái gia,
cho dù là người khác, hiện giờ Dương Phàm là một Hình Bộ Lang Trung, nếu tới cửa mừng thọ mà đưa lễ mừng thọ như thế không cảm thấy keo kiệt
sao.
Công Tôn Bất Phàm khẩn trương nói;
- Nhị Lang gia ở Lạc Dương, lại vừa mới giải quyết xong công việc ở phía Nam trở về, gấp gáp quá nên không kịp chuẩn bị một phần phong hậu thọ
lễ. Chỉ có món lễ vật đơn sơ như thế thì không nên, nếu kinh tế eo hẹp
cũng nên nói với bá phụ chứ. Bá phụ lập tức gọi người chuẩn bị thêm một
phần cho con.
Dương Phàm ngắt lời ông ta cười nói:
- Bá phụ không cần khách khí, đây chính là lễ vật con đặc biệt chuẩn bị
cho Lý lão thái công! Cái gì kỳ trân dị bảo mà Lý lão thái công chưa
thấy qua, cho dù con tỉ mỉ chuẩn bị cũng không thể vào được mắt xanh của lão đâu.
Công Tôn Bất Phàm khó xử nói:
- Nhưng… Lễ mừng thọ của con thật sự rất đơn giản.
Dương Phàm cười nói:
- Con chuẩn bị thọ lễ rất phong hậu cũng khó được người khác để ý thì
tại sao không dâng lên một phần thọ lễ đơn giản chút chứ, như thế ngược
lại mọi người đều nhìn chăm chú, như vậy chẳng thật nở mặt nở mày hay
sao? Ha ha, bá phụ không cần lo cho tiểu chất, chúng ta đi thôi!
Dương Phàm không nói lời nào, kéo Công Tôn Bất Phàm đi.
Công Tôn Bất Phàm không ngừng cười khổ, nghĩ thầm trong lòng:
- Vừa đến Lý gia phải nhanh chóng tách khỏi cậu ta, ngàn vạn lần cũng
không thể đi chung, Công Tôn Bất Phàm mạnh mẽ cả đời thật sự không thể
gánh nổi người này.