Công Tôn Bất Phàm không muốn giao tiếp với Thế gia, cho nên quan hệ lui tới
của bọn họ rất ít, những người này đều biết, Liễu Tuẫn Thiên trấn thủ
Trường An nhiều năm là vô cùng rõ ràng, cho nên nói tới các Thế gia
Trường An, điều y không quan tâm nhất chính là Công Tôn Thế gia. Còn lần này, các Thế gia hoàn toàn lựa chọn nơi này làm địa điểm hội nghị của
họ.
Tuy rằng Công Tôn Bất Phàm rất ghét phải giao tiếp với Thế gia, nhưng
nhiều Thế gia liên danh muốn “ mượn phòng khách dùng một chút”, ông cũng không thể cự tuyệt. Không thích thì không thích, nếu vì không thích mà
đắc tội với tất cả các Thế gia, vậy thì Công Tôn Bất Phàm chính là còn
ngơ ngẩn hơn cả Dương Phàm rồi.
Hội nghị này tuy rất quan trọng với “Thừa Tự đường”, hơn nữa ngay cả bản thân họ cũng không dự liệu được, tất cả quyết định ngày hôm nay, không
chỉ có ảnh hưởng rất sâu sắc với họ, với triều đình, với thiên hạ, mà
đối với cả tương lai cũng ảnh hưởng sâu sắc, nhưng hội nghị này tuyệt
đối chưa nói tới sự trang nghiêm và long trọng.
Toàn bộ phòng khách là sáu lão già tóc bạc, có người khoanh chân ngồi,
có người lười biếng tựa vào giường, trước mặt bày ra cái bàn nhỏ, phía
trước có mấy thứ đồ uống, và chút đồ ăn. Cửa sổ ở sảnh mở toang, bên
ngoài cửa chính là hồ nước, trong hồ nước hoa sen không có, lá sen điêu
linh, chỉ còn sót lại một ít đài sen đang đứng thẳng.
Sáu lão già nhàn tản ngồi như việc thường ngày, không có chủ trì hội nghị, cũng không có tôn ti cao thấp, phát ngôn thứ tự.
Gia chủ Thôi thị Bác Lăng trầm giọng nói:
- Vấn đề lớn nhất, hắn không phải người của chúngta.
Gia chủ Vương thị Thái Nguyên nói:
- Vấn đề này, ta và lão Trịnh và cả Mộ Bạch đã thương lượng, nhưng chúng ta không có cách nào tốt hơn. Muốn biến hắn thành người của mình, phải
khiến hắn là con rể của Thế gia, nhưng cho dù con gái nhà ai, cũng không có đạo lý gả cho hắn làm thiếp, phải làm chính thê? Nữ hoàng đế đó sẽ
không dùng hắn, cho nên, vấn đề này không giải quyết được.
Lý Mộ Bạch vuốt râu không nói, bởi vì Thẩm Mộc là được lão nâng đỡ đã
thành người đứng đầu Ẩn Tông của “Thừa Tự Đường”, cho nên thân phận của
lão khá là mẫn cảm, không tiện nói gì.
Trịnh lão thái công Huỳnh Dương liếc mắt nhìn Lý Mộ Bạch một chút, ho khan một tiếng nói:
- Vấn đề này, theo ta thấy lại không phải vấn đề. Lão phu cho rằng,
không ai sinh ra đã là người của mình, đều là thông qua các mối quan hệ, mới trở thành người của mình. Lư Tân Mật là người của mình, rồi thì sao nào?
Dương Phàm có chung chí hướng với chúng ta: còn chính vì lý! Một khi trở thành chủ nhân của Hiển Tông, hắn lại có lợi ích tương đồng với chúng
ta, sớm muộn hắn sẽ thành thành một phần tử không thể tách rời của chúng ta. Không cần dùng một tờ hôn thú để đốc thúc hắn. Hắn muốn gia nhập
vào Hiển tông, không có thời gian mười hai mươi năm, không có cách nào
xây dựng lực lượng hoàn toàn phụ thuộc vào mình.
Sau mười hai mươi năm nữa, hắn và chúng ta đã sớm trở thành một mạch
liên kết, ta không biết có lý do gì, có thể khiến hắn lúc đó làm ra
những việc ruồng bỏ Thế gia. Hơn nữa…, nữ hoàng đế có thể sống tới lúc
đó không? Nếu có ai không yên tâm, lúc đó con nối dõi của Dương Phàm có
thể kết giao với chúng ta là được rồi.
Rất hiển nhiên, Trịnh lão thái công đã đạt được ý kiến nhất trí với Lý
Mộ Bạch, cuộc nói chuyện này rất có thể chính là lý do Lý Mộ Bạch thuyết phục ông, bây giờ chỉ là vì Lý Mộ Bạch không tiện biểu lộ, ông chỉ là
“chào hàng” cho Lý Mộ Bạch mà thôi.
Gia chủ Thôi Thị Thanh Hà trầm ngâm một lát, nói:
- Ta vẫn cảm thấy, vấn đề này không lớn. Quan trọng là: tính tình Dương
Phàm hay kích động như vậy, có thể gánh trọng trách này không?
Gia chủ Lý thị Triệu Quận hắc một tiếng nói:
- Dựa vào việc hắn đùa nghịch với những lão già chúng ta ra, bản lĩnh
này còn chưa đủ lớn sao? Hai ngày nay lão phu đã điều tra những việc có
liên quan tới hắn. Người này can đảm, cẩn trọng, xử sự thạo đời, đa mưu
túc trí, đại dũng vô cùng.
Thôi thị Thanh Hà thản nhiên cười, nói:
- Trong thành Trường An những ngày này xảy ra nhiều chuyện, giải thích thế nào?
Lý thị Triệu Quận trừng mắt nói:
- Vội gì chứ, lão phu còn chưa nói xong. Nhưng… người này có khuyết
điểm, hoặc là nói là điểm yếu của hắn. Người này từ nhỏ dựa vào bản
thân, không cha không mẹ, không người thân thích, cho nên càng coi trọng người thân, việc gì cũng nói xong, đều không dễ khiến hắn rối loạn. Duy nhất một điểm là không thể gây hại người thân của hắn. Về điểm này, vấn đề cũng không lớn.
Lý Thị Triệu Quận kéo lưng thẳng, cười dài cầm một quả trái cây nghịch nghịch, từ từ nói:
- Một khi trở thành chủ của Hiển Tông, trừ phi Hoàng đế phái binh tới
nhà của hắn, nếu không còn có ai có thể động được tới gia quyến của hắn
chứ? Huống hồ, một người hoàn toàn không có khuyết điểm, các vị lấy gì
để an tâm?
Thái Nguyên Vương nói:
- Ta bây giờ lo lắng, Dương Phàm có thể từ bỏ ý đồ không? Còn có cả
thằng súc sinh Lư Tân Mật, cho dù nó dám không coi trọng chúng ta mà
ngang nhiên bỏ đi, nó có thể bị ép buộc giao thủ cùng Dương Phàm không?
Nếu như vậy, giao Hiển tông cho Dương Phàm, chính là hại chúng ta rồi,
hai người đều nắm chắc một phần thế lực của Hiển Tông, sức mạnh lớn như
vậy động thủ, đừng mơ giấu được Hoàng đế nhé.
Lý Mộ Bạch ho khan một tiếng nói:
- Điểm này chớ cần lo lắng, phía Dương Phàm đã có lão phu ngăn cản hắn.
Về Lư Tân Mật, trừ phi lão gia hỏa kia của Lư gia muốn ngọc nát đá tan,
nếu không lão ta cũng nhất định sẽ không dùng mọi thủ đoạn, ngăn cản đứa cháu đó của lão tiếp tục càn quấy.
Thôi thị Thanh Hà chậm rãi nhìn một lượt khắp mọi người, thản nhiên nói:
- Nói như vậy, các vị đồng ý do Dương Phàm tiếp quản Hiển tông? Ha ha,
vốn dĩ, “Thừa Tự đường” chính là “ Thừa Tự đường”, liền vì tên tiểu tử
Thẩm Mộc kia, liền một phân thành hai, trở thành Hiển tông và Ẩnn tông.
Những lão già chúng ta còn không thể không đồng ý. Tới nay, Hiển tông
đổi chủ rồi.
Thôi thị Thanh Hà thâm ý liếc nhìn Lý Mộ Bạch, mặt giãn ra cười nói:
- Trường giang sóng sau xô sóng trước, người mới thay người cũ! Thiên hạ này sớm muộn đều là thế hệ trẻ, cứ để bọn chúng xông pha một lần cũng
không sao. Nhưng…
Lão tươi cười, trầm giọng nói:
- Quan Lũng Thế gia là đang ngó chừng chúng ta, lần này… bọn họ có hai
nhược điểm, nhưng không thể gật đầu là đủ rồi, xa không đề cập, ít nhất
là việc của Nam Cương, họ chắc chắn muốn một chén canh trong đó, việc
này, giải quyết thế nào đây?
- Chuyện này, để ta giải quyết.
Dương Phàm cúi đầu trầm tư rất lâu, bỗng ngẩng đầu, nói với Lý Mộ Bạch:
- Về Khương công tử, lão yên tâm, thê tử của ta đã không bị thương tổn
gì rồi, chỉ cần hắn sau này không tới chọc ta, ta cũng sẽ không chủ động gây sự với hắn, ta biết sau lưng hắn còn có cả Lư thị Phạm Dương, không thể không biết trời cao đất dầy như vậy.
Dương Phàm nói tới đây, mỉm cười, hắn chợt nghĩ tới mình lúc còn chưa
rời khỏi kinh, lúc đó đã bắt đầu đào hố to cho Khương công tử rồi.
Lý Mộ Bạch nghe nói hắn không tiếp tục giằng co với Khương công tử nữa,
không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhàng, nhưng da mặt căng ra, lại có chút
căng thẳng nói:
- Nhưng…phía Quan Lũng, ngươi giải quyết thế nào? Những người đó giống
như một bầy sói điên, không dễ có bữa tiệc lớn, bọn họ sẽ không dễ dàng
bỏ qua.
Dương Phàm cười trầm ổn nói:
- Thái công không cảm thấy mấy ngày nay ta biểu hiện ra không có đầu óc
sao, không chỉ khiến chư vị Sơn Đông đau đầu, dù là các vị trưởng bối
của Quan Lũng cũng sẽ sinh lòng khiếp sợ?
Lý Mộ Bạch ngây người, cười khổ nói:
- Nhưng đừng nha, lão đầu ta đã có đáp ứng với nha đầu Ninh Kha, sinh
nhật năm tới của nó, sẽ tặng nó “Lục khỉ”, nếu ngươi muốn tới, lão đầu
ta sẽ đưa cho nó trước.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Lý Mộ Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:
- Bởi vì lão phu liên tục bị làm cho tức giận, đã không ở nhân thế rồi,
lão phu ba mươi năm trước thì đã chuẩn bị quan tài rồi, còn lưu lại “Lục khỉ” làm gì?
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Cố nhân có câu: Nhà có nửa tấm ô mộc, còn hơn là một rương châu báu.
Quan tài của Thái công là làm bằng gỗ mun sao? Vậy thì vô giá đó nha.
Lý Mộ Bạch giận lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Làm gì? Ngươi còn muốn trộm mộ phần của lão phu sao?
Dương Phàm cười nói:
- Vậy thì không dám, bị người đuổi giết vô cùng vô tận, việc này tính không ra.
Noi xong, hắn liền thu lại nụ cười, nghiêm trang nói:
- Vẫn bối tự có chủ trương, nhưng tình hình cụ thể thế nào, cần phải xem việc mà hành sự. Thái công cũng không phải hiểu rõ, tóm lại, việc này
giao cho vãn bối làm, vãn bối có thể làm thành việc này không, còn phải
xem vãn bối liệu có thể một lần thử làm chủ của Hiển tông không, thế
nào?
Lý Mộ Bạch yên lặng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, lông mày trắng nhướn lên, nói:
- Tốt! Lúc này mới là dáng vẻ của người làm đại sự, lão phu tin ngươi, việc này giao cho ngươi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Thái công cứ yên tâm, vãn bối nhất định giải quyết việc này thỏa đáng.
Trong phòng chợt vang lên tiếng như tiếng trẻ con, tiếp theo là tiếng Tiểu Man và A Nô dỗ trẻ con.
Một là cô nương chưa lấy chồng, một là tiểu mẫu tử vừa mới sinh, hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm, tay chân luống cuống.
Lý Mộ Bạch bỏ qua việc này, tâm tình vui sướng, nghe tiếng khóc vang lên của trẻ con, không ngờ lại càng vui mừng, vui vẻ nói:
- Đứa bé này nhà ngươi, khi sinh ra đã phải chịu nhiều khổ cực, sau này
nên chỉ là hưởng sung sướng, là đứa bé có phúc, mau bế ra đây lão phu
nhìn một cái.
Lão gia nói như vậy, Dương Phàm đâu có thể không bế bảo bối của mình ra, liền gọi một tiếng, Tiểu Man liền bế đứa bé đi ra, theo sau là a Nô.
- Tới đây, tới đây, để lão phu nhìn xem.
Lão đầu vừa tiếp xúc với đứa trẻ, tã lót của nó tuột ra, mặt Tiểu Man đỏ rực, ngượng ngùng liếc nhìn Dương Phàm, ngượng ngùng giải thích nói:
- Muội…còn chưa biết..
Tã lót rơi ra, đứa bé trần truồng, Lý Mộ Bạch tám mươi tám tuổi, nhìn
thấy đứa bé mập mạp trắng trẻo, cười híp mắt khen không dứt lời nói:
- Tiểu tử ngoan, tiểu tử ngoan, nhìn đứa bé mập mạp này, ha ha, tay cũng mập…
Hai tay lão đầu dặt vào xương sườn đứa bé, giơ tay nó lên, xem xét tường tận nói:
- Nhìn này, nhìn này, đứa bé đầy đặn, tròn tròn, hai mắt sáng trong, tiền đồ cả đời, quý thọ vô phương.
Lão đầu đang xem tướng cho đứa bé này, tiểu tử kia mím môi, dùng sức tay chân, ”con ốc nhỏ” ở dưới háng trắng trẻo liền biến thành một con “ngọc tằm”. Thiên Ái Nô vừa nhìn thấy, ôi” một tiếng, phút chốc lại bịt miệng lại, đôi mắt cong lên thành vành trăng.
Một cột nước trong suốt, gần như đồng thời cong thành vầng trăng lưỡi
liềm phun mạnh ra, lão đầu đang cao hứng, vừa nói chữ “a” một cái, miệng mở lớn, vừa khéo bị phun trúng vào.