Dương Phàm ghìm mạnh cương ngựa, gọi nói:
- Huynh nói gì? Thái Bình công chúa.. có…thai?
Hoằng Lục thấy hắn kinh ngạc không giống như giả bộ, không khỏi kinh ngạc nói:
- Sao, đệ…vẫn không biết ư?
Dương Phàm ngẫm nghĩ, trấn định lại, vung cương ngựa nói:
- Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Hoằng Lục biết gì thì nói đấy, lập tức nói ra tình hình mà gã biết.
Hôm đó, Mã Kiều, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên bảo vệ Thái Bình công chúa
trở về từ Trường An tới Lạc Dương, những người có quan hệ thân thiết với phò mã và Thái Bình công chúa đều đi nghênh đón, sau đó cùng vào cung
kiến giá.
Tin Thái Bình công chúa có thai, sau khi vào cung kiến giá đã bị truyền
ra ngoài. Theo như khi công chúa rời Trường an vừa có thai, cho nên bản
thân công chúa cũng không biết, sau khi tới Trường An mới phát hiện mang thai, lúc đó nàng đang đảm nhiệm trọng trách hiến tế, sợ lộ ra sẽ ảnh
hưởng tới đại kế của tế tổ, cho nên tạm thời giấu diếm tin này.
Sau khi tế tổ xong thì trở về Kinh, nàng cũng không vội báo tin này đã
hồi kinh rồi, giấu tin này trước, nói là muốn tạo cho phò mã một bất
ngờ. Thái Bình công chúa là người luôn dẫn tính, làm thế nào cũng không
ngạc nhiên.
Phò mã rất ngạc nhiên, tân khách của đại tiệc tới chúc mừng: Hoàng đế
cũng rất kinh ngạc, đã ban cho Phò mã và công chúa rất nhiều lễ vật,
nhưng với sự yêu thương của Võ Tắc Thiên với Thái Bình công chúa, lại
không cử thái y tới kiểm tra sức khỏe cho nàng.
Trước đây Thái bình có bệnh đau đầu, Hoàng đế không an tâm với y thuật
của các thái y trong phủ, nhất định phải cử người trong cung đi thăm
khám cho nàng, lần này sao có thể không phái thái y chứ?
Chi tiết không quá thu hút người khác luôn thích bàn tán chuyện người
khác, rất nhanh liền suy nghĩ được ra đáp án, ngày công chúa mang thai,
không đúng.
Thái Bình công chúa tới Trường An tế tổ là do Dương Phàm hộ tống, còn
quan hệ giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa ai ai cũng biết, trên
đường chỉ e là họ nằm cùng xe ngủ cùng gối? Như vậy đứa bé này rốt cuộc
là có trước khi công chúa điện hạ đi Trường An hay là sau khi đi Trường
an mới có?
Hoàng đế không phái thái y, có phải vì lòng dạ bà biết rõ, lo rằng khi thái y kiểm tra sẽ phát hiện ra thời gian không phù hợp?
Kết quả là, Dương Phàm vẫn chưa hồi kinh, những việc có liên quan tới sự phong lưu của hắn lại lần nữa truyền khắp kinh sư.
Hoằng Lục nói lại một lượt việc này, thân thiết hỏi han:
- Thập Thất, đứa bé đó…thật không phải của đệ sao?
Dương Phàm nghe nói một lần, trong lòng kinh ngạc:
- Ta và nàng ta chưa hề xảy ra chuyện gì, thật sự là con của phò mã?
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Phàm thực sự có chút không thoải mái, hơi…chua chát.
Lại nói tiếp, có chút ghen tuông, thật sự có tư cách ghen tuông, hẳn là
vị phò mã trong mắt bách tính ở Lạc Dương sớm đã bị rối tinh rối mù rồi
mới đúng, Dương Phàm thực không có lý do ghen tuông. Nhưng hắn nếu đã
chấp nhận Thái Bình, lại nghe tin như vậy sao lại thoải mái được chứ?
Hơn nữa, khi cùng du ngoạn ở Lạc Thủy cùng công chúa, nàng từng nói chưa bao giờ để Phò mã động vào, nhưng bây giờ…
Trong lòng Dương Phàm có chút cảm giác bi thương, thứ cảm giác này vừa mới dâng lên, hắn chợt cảm thấy có chút không đúng.
Trước đây, hắn không có kiến thức về những người phụ nữ mang thai, nhưng từ sau khi Tiểu Man mang bầu, hắn đối với việc phụ nữ mang thai bao
nhiêu cũng có chút kinh nghiệm. Nếu Thái Bình thật sự là mang thai trước khi đi Trường An, khi ở Trường An sao nàng có thể không thấy có chút
khác thường nào?
Dương Phàm đi Trường An, khi gặp mặt Thái Bình công chúa, nàng đã kéo
Dương Phàm vào khuê phòng của mình, đang mặc áo lót, ăn vận trước mặt
hắn, còn từng ôm hôn hắn, vành tai mái tóc chạm nhau, eo nhỏ nhắn mềm
mại lắc lư như rắn, thực sự không giống người mang thai ba tháng.
Trong lòng Dương Phàm có chút nghi ngờ, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, khẽ lắc đầu nói:
- Không phải.
Hoằng Lục vừa nghe thấy liền thất vọng, gã nghe xong lời đồn, cũng nhận
định đứa con mà Thái Bình công chúa mang là của sư đệ mình, sư đệ cùng
gã xuất thân bình thường giống nhau, hôm nay không những chiếm được cơ
thể của công chúa, được đội cái mũ phò mã, ngay cả đứa trẻ cũng có,
huynh đệ các gã rất là đắc ý.
Hoằng Lục không từ bỏ ý định hỏi:
- Thập Thất, đệ thật sự chắc chắn đứa bé này nhất định không phải của đệ?
Dương Phàm cười khan nói:
- Việc này…công chúa thực sự chưa từng nói với đệ, huynh biết đó, đệ rất bận.Việc này…, đệ phải hỏi nàng ta mới biết được.
Hoằng Lục mừng rỡ, nói:
- Vậy đệ nhất định phải hỏi nhanh, nhất định phải hỏi rõ, trước khi hỏi
rõ, không cần vội phủ nhận, việc này sẽ làm mất đi hãnh diện của huynh
đệ chúng ta đấy, nếu đệ phủ nhận sai rồi, sẽ mất cả hứng trí của các
huynh đệ. Ha ha, không gạt đệ, sư phụ cũng khen đệ thật bản lĩnh.
***
Chỗ phường Lý Đạo nằm ở góc đông nam của Lạc Dương, chỗ này cách xa
trung tâm thành Lạc Dương, dân cư ít, nhưng ở đây phong cảnh tươi đẹp,
giá đất giá nhà đều không cao, cho nên một số nhà bình dân học giả tao
nhã lại thích mua một tòa nhà ở đây.
Khúc thứ hai của phường Lý đạo có một cái nhà nhỏ đi vào sân, nói là nhà nhỏ, chỉ là vì phòng xá mộc mạc đơn giản, cũng không giống như phú quý, thật sự nói chiếm đất rộng, cũng không sánh bừng hào viện trung tâm
kinh thành.
Ở đây là phủ đệ của Hướng Quân Hướng học sĩ, vị nàydốc lòng cầu học, cả
đời đều không đảm nhiệm chức vụ gì quá quan trọng trong triều đình, thủy chung chỉ là một văn thần học sĩ có chức vụ nhàn nhã, thanh danh trong
quan trường vẫn không vang dội trong sĩ lâm.
Hiện giờ Hướng học sĩ vì già nua mà nghỉ, dưới gối chỉ có một đứa con,
làm Huyện lệnh ở phương bắc, trong phủ chỉ có một người lão nhân gia,
hiện giờ đã rất ít ra khỏi nhà, cũng không khỏe mạnh giống như khi còn
trai tráng nữa, cho nên ở trong phường Lý Đạo lạnh lẽo, vị học sĩ này
đặc biệt không khiến người khác chú ý.
Hướng phủ tuy trong phường là người khá lạnh lùng, nhưng trong phủ lại
không thể hiện sự lạnh lùng, trong phủ vốn cây cỏ tốt tươi, chim muông
vui hát, bừng bừng sức sống, biến sự tiêu điều của mùa cuối thu trở
thành hư không.
Xem ra, vị Hướng học sĩ này sau khi nghỉ, chuyên tâm làm một người làm
vườn, cây cỏ trong vườn đều là đích thân ông lựa chọn một cách tỉ mị,
gieo trồng, tu bổ đều rất dụng tâm, đặt mình trong đó, có một hương vị
khác.
Giờ phút này, trong hậu hoa viên của Hướng phủ, một công tử mặc áo trắng đang đi dạo, phía sau y là một người đàn ông mặc áo đen tướng mạo khỏe
mạnh đi theo.
Công tử áo trắng thả lỏng, trên người mặc một bộ thường phục màu xanh
nhạt, chòm râu ba túm, khí chất tự nhiên, phóng khoáng giống như là một
Tu trúc cao to trong cỏ cây, hoàn toàn khác với người đàn ông khí chất
tháo vát mặc áo đen phía sau.
Công tử áo trắng là Khương công tử, người đàn ông mặc áo đen kia lại là tâm phúc của y Viên Đình Vân.
Khương công tử hiện giờ đang ở một nơi không có bất cứ quan hệ nào với
“Thừa tự đường”, chủ nhân ở đây là Hướng lão học sĩ, con trai độc nhất
của Hướng lão học sĩ là Huyện lệnh ở phương bắc là người được gia tộc Lư gia bí mật nâng dỡ, quan hệ giữa họ không làm cho người ngoài biết
trước kia Khương công tử có bất cứ tiếp xúc nào với Hướng Huyện tôn,
thậm chí là cha của yn, cho nên ở đây là một nơi tuyệt đối an toàn,
không ai ngờ y lại ẩn náu ở đây.
Viên Đình Vân thấp giọng bẩm báo nói:
- Triều đình lúc mới đầu xây dựng hành cung Tam Dương cho Hoàng đế,
chúng ta đã bắt đầu nhúng tay vào hiện giờ công trình này ít nhất có một nửa công trình là do chúng ta phụ trách, sau khi hoàn công, chúng ta có thể thu lợi…
Khương công tử cắt ngang lời nói của gã:
- Công trình này là do Hiển tông phụ trách sao?
Vốn dĩ, y chính là Hiển tông, Hiển tông chính là hóa, nhưng hiện giờ đã
không phải rồi, Tông chủ Hiển tông hiện giờ là Dương Phàm, còn y lại là
một “cháu họ xa” của Hướng lão học sĩ đã nghỉ hưu, tới kinh để chuẩn bị
cho kỳ thi mùa xuân năm tới. Cho nên y hỏi ý của câu nói này, chính là
công trình này liệu có phải là bị người khác của Hiển tông biết hoặc
tham gia hay không.
Viên Đình Vận chần chừ một lát, thấp giọng nói:
- Vâng.
Khương công tử quả quyết nói:
- Vậy thì bỏ đi, người của chúng ta tuyệt không thể nhúng tay vào, để
tránh bị bọn chúng điều tra nguồn gốc, tìm thấy hành tung của chúng ta,
phải nhớ kỹ đấy.
- Vâng.
Viên Đình Vận nghĩ tới món tiền lớn kia hết sức đau lòng, lúc đầu vì
giành được công trình này, công tử đã bỏ ra bao nhiêu công sức bây giờ
lại để Dương Phàm ngồi hưởng lợi, nghĩ tới điều này, trong lòng gã không cam lòng, chịu không nỏi mà nói:
- Có muốn làm chút động tác gì? Người của chúng ta vừa mới rút khỏi bọn
họ còn chưa kịp tìm thấy dấu vết của chúng ta, bây giờ động thủ vẫn có
thể…
- Không được.
Khương công tử quả quyết bác bỏ, ngẫm nghĩ, lại thản nhiên cười, khinh thường nói:
- “Thừa tự đường” là một tay ta tạo ra, nó là tâm huyết của ta, là con
trai của ta. Ta để lại cho Dương Phàm một chút, không thể để con trai
của ta bị hắn ăn tươi nuốt sống mà đói chết được.
Y muốn đối phó là Dương Phàm, không phải “Thừa tự đường”.
Trong lòng y, Dương Phàm là Dương Phàm. “Thừa tự đường” là “Thừa tự
đường”, “Thừa tự đường là tâm gan của y, Dương Phàm là người đoạt mất
gan của y, y phải đánh bại Dương Phàm, đoạt lại tâm gan của y, cho nên
không thể dùng phương pháp làm tổn hại “Thừa tự đường” để đối phó Dương
Phàm.
Thứ thuộc về y, y sớm muộn cũng phải lấy về tất cả những gì bây giờ y
làm đều là vì mục đích này, y đương nhiên không thể dùng thủ đoạn phá
hủy “Thừa tự đường” để đối phó Dương Phàm. Huống hồ, y không phải là chủ của “Thừa tự đường”, mọi việc của “Thừa tự đường” đối với y không thể
không có phòng bị, hà tất phải làm kẻ tiểu nhân.
Tuy nhiên, Dương Phàm một khi nắm bắt được “Thừa tự đường” cũng tức là
có được sức mạnh lớn nhất, lúc đó càng khó đối phó, ngay cả khả năng nếm thử cũng không làm, do đó cũng nhìn ra được, Khương công tử cho dù đã
bại rồi, nhưng tâm của y chưa bại, sự tự tin của y cũng không hề bị đánh tan.
Khương công tử trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Hiện giờ chúng ta còn thứ gì mà chúng ta hoàn toàn nắm giữ?
Viên Đình Vân tinh thần nổi lên, nói:
- Những việc kinh doanh kia có thể có lợi ích lâu dài, chúng ta không có cách nào để giấu được tai mắt của những người trong “Thừa tự đường”,
việc kinh doanh hoàn toàn do công tử nắm giữ đều là ngắn hạn, nhưng
trong đó cũng không phải không có nhiều lợi ích, ví như “Võ Tam Tư xây
dựng công trình “Thiên khu”, mà“Thiên khu” này lại chính là do chúng ta
gánh vác, vẻn vẹn chỉ tiêu tốn tổng sản lượng đồng thiết của hai năm gần đây của Đại Đường, càng huống hồ vẫn còn có kim loại tinh luyện đúc kim loại, rèn thi công và đủ loại công việc khác, chúng ta có thể thu lợi
trong đó.
Khương công tử đem “Thừa tự đường” một tay y tạo ra trở thành vương quốc ngầm thuộc cá nhân y, nhưng các đại thế gia lại không cho rằng như vậy, y cũng không thể điều khiển tất cả mọi người của “Thừa tự đường”, y có
tâm phúc của mình, y muốn khống chế chắc chắn những người này trong tay, phân phối tài nguyên cho họ không thể hoàn toàn đến từ “Thừa tự đường”.
Cho nên y lợi dụng phương pháp “Thừa tự đường”, giao một số việc kinh
doanh cho “người mình”. Hiện giờ y bị trục xuất, việc kinh doanh bí mật
trở thành tài nguyên duy nhất của y.
Y đương nhiên có thể yêu cầu gia tộc Lư thị gia tộc, nhưng Khương công
tử luôn cao ngạo, hiện giờ thảm bại như vậy, trước khi một lần nữa đoạt
lại vị trí tông chủ của mình, ngay cả một người của Lư gia y cũng không
muốn gặp, sao có thể không biết xấu hổ mà cầu xin gia tộc giúp đỡ chứ.
Khương công tử trầm giọng nói:
- Được! Nên vứt bỏ nhất định phải bỏ, thứnắm giữ trong tay ta, phải thật chặt chẽ, chúng ta hiện giờ… rất cần tiền.
Khương công tử thở dài, giương mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, từ từ nói:
- Nam Cương tuyển quan, là việc đầu tiên sau khi Dương Phàm trở thành
Tông chủ Hiển tông sẽ chủ trì, ta hy vọng đây cũng là việc cuối cùng mà
hắn chủ trì sau khi trở thành Tông chủ Hiển tông, vì vậy mà vui, vì việc mà chết, đối với hắn ta mà nói, cũng coi như là có nhân có quả, một sự
luân hồi..