Trên sườn núi lại xuất hiện mấy người, đó là đó là Hộc Sắt La, Hoàng Phủ
Trượng Bị và một đám thủ hạ Ti Nông Tự của Lai Tuấn Thần, vài người lấy
tay làm thành loa, hô lớn về phía chân núi:
- Lai Thiếu Khanh ….Khanh…Khanh
Hai vịTi Nông Lệnh Minh Hy và Lý Quân gấp đến mức đi lại lung tung, Vệ Toại Trung khẽ vươn tay, đẩy vài tiểu quan lại xuống núi:
- Nhanh đi, mau nhìn xem Lai Thiếu Khanh thế nào rồi.
Minh Hy và Lý Quân thấy thế, dứt khoát phân chia nhau đẩy đám người của
Vệ Toại Trung đi xuống, rồi cũng vội vụng về ngồi xuống, mông nhún nhún
trượt xuống chân núi.
Dưới sơn cốc, xa xa truyền đến một tiếng thét dài thê lương như sói gào:
- Dương Phàm, ta thề không đội trời chung với ngươi…
Thái Bình công chúa mỉm cười nói:
- Có vẻ như Lai Tuấn Thần hận huynh, còn hơn cả hận huynh đệ Trương thị.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy quan hệ gì, chỉ cần huynh đệ Trương thị cảm thấy hắn đáng hận là được!
Thái Bình Công chúa nói:
- Huynh cho rằng bọn họ như vậy liền kết thù sao?
Dương Phàm nói:
- Nàng không thấy bộ dạng chật vật đó của Lai Tuấn Thần? Hai bên bọn
chúng đã bắt đầu động thủ rồi, với tính tình cuồng ngạo của huynh đệ
Trương thị cùng có thù tất báo của Lai Tuấn Thần, mối thù này kết định
rồi!
Thái Bình Công chúa nói:
- Ta thấy chưa chắc, bây giờ xem ra huynh đệ Trương thị chiếm lợi thế
trước, cho nên bọn họ chưa chắc sẽ hận Lai Tuấn Thần, mà Lai Tuấn Thần
tuy lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải kẻ ngu xuẩn, địa vị huynh đệ Trương thị trong triều lúc này như mặt trời ban trưa, Lai Tuấn Thần lúc giận
giữ sẽ động thủ nhưng sau khi hắn tỉnh táo, chưa chắc dám khiêu khích
huynh đệ Trương thị nữa.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy cũng không sao, ta chỉ cần nghĩ cách khiến huynh đệ Trương thị cảm thấy, Lai Tuấn Thần đã chấm bọn họ, vậy là được rồi!
Thái Bình Công chúa liếc mắt nhìn hắn:
- Huynh cũng đừng quên, hắn hận nhất là huynh. Đừng để hắn chưa ngã huynh đã ngã trước rồi.
Dương Phàm không có gì đáng để nói:
- Cho dù không có chuyện hôm nay, hắn cũng hận ta thấu xương, ta bây giờ là lợn chết không sợ bỏng nước sôi rồi. Dù sao, hắn lần đầu tiên không
thể chỉnh chết ta, lần tiếp theo muốn chỉnh ta cũng khó rồi!
Trên sườn núi, đám người Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Thôi Thực,
Cao Tiễn vội vàng đuổi tới. Nghe nói Lai Tuấn Thần trong lúc tức giận đã không cẩn thận trượt chân xuống núi, mấy người không khỏi ngạc nhiên
nhìn nhau, lập tức bọn họ liền mơ hồ nghe thấy trong sơn cốc dưới núi
truyền ra từng đợt chửi rủa. Biết Lai Tuấn Thần không chết, nghe hắn còn chủi người sung sức lắm, mấy người liền yên tâm, ôm bụng cười ha hả.
Mấy người Trương Đồng Hưu vừa cười vừa nghênh đón Thái Bình Công chúa, vẻ mặt đầy đắc ý.
Trong dự liệu của Dương Phàm, hai bên tất nhiên sẽ phát sinh một trận khắc khẩu.
Chỉ cần một trận khắc khẩu là đủ rồi, cho dù Lai Tuấn Thần có thể lý trí mà nhịn xuống trận này, sẽ không trả thù huynh đệ Trương thị, hắn cũng
sẽ nghĩ cách khiến huynh đệ Trương thị cảm thấy Lai Tuấn Thần đã trở
thành uy hiếp lớn của bọn họ. Tiến tới tiên hạ thủ vi cường, bắt tay vào diệt trừ Lai Tuấn Thần.
Nhưng Dương Phàm không nghĩ tới đôi bên có thể phát triển đến mức kịch
liệt như vậy, Lai Tuấn Thần lại dám động quyền cước với huynh đệ Trương
Thị, ngay cả Dương Phàm cũng có chút khâm phục dũng khí Lai Tuấn Thần:
- Lai Tuấn Thần thật sự là hán tử!
Kỳ thực Lai Tuấn Thần rất rõ ràng, địa vị của y và huynh đệ Trương thị
trong mắt Hoàng đế là không giống nhau, một bên là sủng thiếp của Hoàng
đế, một bên là chó giữ cửa của Hoàng đế. Sự khác biệt này nào có ít, cho nên khi đám người Trương Đồng Hưu tìm tới tận cửa rồi, y cũng không hề
muốn động thủ.
Tuy rằng trước mặt Dương Phàm y đã mạnh miệng nói, nhưng thật sự y không có ý định muốn động thủ với huynh đệ Trương thị. Cho dù sau khi huynh
đệ họ Trương lên núi, lập tức đuổi bọn y như đuổi chó ra khỏi cửa, mà y
lúc ấy mới cởi áo bào, vui mừng rạo rực ngâm mình trong suối nước nóng,
ngay cả tóc cũng chưa kịp làm khô, thực sự có chút chật vật,
Y nhìn vẻ mặt khinh bỉ, thần sắc chán ghét của huynh đệ Trương thị, chỉ
tưởng tượng trong lòng một chút, ảo tưởng y hung hăng xông lên, đánh một quyền vào huynh đệ Trương gia kia, đánh cho bọn họ miệng sưng lên, đánh cho mấy huynh đệ kẻ dựa hơi vào một bà già máu mũi chảy dài, nằm giường tre mà dưỡng thương....
Chỉ tưởng tượng như vậy thôi, trong lòng y liền thích thú.
Kết quả, khi y nghĩ tới chuyện này, tay liền không khống chế được vung lên.
Từ khi Lai Tuấn Thần bị giáng chức Đồng Châu, y vốn đã ẩn tính tình này, không hiểu sao tinh thần dị thường mà bắt đầu trở nên mãnh liệt, các
loại cảm xúc vui buồn yêu ghét, y không khống chế nổi, y không cho rằng
bản thân có bệnh, tại cái thời đại này, cũng không có ai định nghĩa cái
trạng thái này là điên.
Y chỉ là cho rằng, y tận tâm trung thành với hoàng đế, chịu đãi ngộ bất
công như này, trong lòng phẫn nộ khó nén, cho nên cảm xúc có chút khác
thường. Cho dù như thế nào, lần này y phát tác không phải lúc, khi nắm
đấm vung lên, y mới phát giác không ổn. Trong lúc giật mình, nắm đấm
thấp xuống, không đánh trúng miệng Trương Xương Nghi, lại đánh trúng vào lồng ngực gã ta.
Đám người Trương Đồng Hưu không ngờ Lai Tuấn Thần càn rỡ như thế, bọn họ đã tự báo thân phận, hơn nữa là được Công chúa mời đến Long Môn, thân
phận Lai Tuấn Thần không tôn quý bằng bọn họ, hơn nữa vốn không có tư
cách hưởng dụng suối nước nóng hoàng gia, cư nhiên dám động thủ với bọn
họ.
Ba huynh đệ Trương Đồng Hưu tức giận không thôi lập tức trả đòn, ba đánh một, làm Lai Tuấn Thần chật vật không chịu nổi.
Lai Tuấn Thần này cũng là kẻ da dày, càng bị đánh, ý nghĩ càng tỉnh táo, bệnh điên ngược lại không phát tác, y không tin có sự trùng hợp như
vậy, y đến Long Môn, Thái Bình Công chúa cùng đám con cháu Trương gia
này cũng vừa đến, càng không nói đến chuyện xấu ai cũng biết giữa Thái
Bình Công chúa và Dương Phàm.
Y nhận định rằng hết thảy là tính toán của Dương Phàm, cho nên Lai Tuấn
Thần chịu nhục cũng không đánh trả, một mạch chạy ra tuyền cung y ở,
không kìm được giận dữ chửi Dương Phàm, kết quả nhất thời trượt chân,
ngã trượt xuống sườn núi.
***
Khi đám người Trương Đồng Hưu xuống nghênh đón Thái Bình Công chúa, hai
thị nữ đã trở lại bên cạnh Thái Bình Công chúa, nâng đỡ cánh tay của
nàng, đám người đi tới bên cạnh Công chúa, dương dương tự đắc nói:
- Điện hạ, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, cái kẻ đáng ghét Lai Tuấn Thần kia đã bị đuổi đi rồi, mời người lên núi.
Thái Bình Công chúa thở dài nói:
- Lai Tuấn Thần dù sao cũng là một mệnh quan triều đình, mặc dù hắn vào ở Tuyền cung không hợp quy củ, bảo hắn rời khỏi cũng được rồi, hà tất
phải náo thành bộ dạng như vậy.
Trương Xương Nghi giải thích:
- Điện hạ có điều không biết, chúng ta vốn cũng chỉ là lời ôn hòa khuyên hắn rời đi, lại không ngờ Lai Tuấn Thần kia kiêu ngạo, ngông cuồng vô
cùng, biết rõ thân phận chúng ta vậy mà còn dám động thủ, ngực tại hạ
còn trúng một quyền của hắn, là hắn động thủ trước, chúng ta còn cần
khách khí với hắn sao?
Thái Bình Công chúa lo lắng nói:
- Bổn cung tất nhiên không sợ hắn, nhưng loại người như Lai Tuấn Thần
lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, công tử hoạch tội hắn, chỉ sợ hắn sẽ
đối công tử bất lợi, công tử là ra mặt thay bổn cung, điều này làm bổn
cung yên tâm sao được?
Trương Xương Nghi ngửa mặt lên trời cười lạnh:
- Điện hạ không cần lo lắng thay Trương mỗ, người khác sợ hắn, nhưng ta không sợ!
Thôi Địch không kìm nổi vui sướng khi người gặp hoạ nói với Dương Phàm:
- Dương Thang Giám vì ngăn hắn lên núi mà bị hắn tạm ngưng chức vụ, hiện giờ hắn đang cho rằng ngươi tìm bọn ta để trút giận lên hắn đấy, ha hả, ngươi nghe xem, hắn hiện tại còn đang la to dưới chân núi, mỗi câu mỗi
chữ đều là hô tên của ngươi, ngươi phải cẩn thận chút đấy!
Dương Phàm cũng không xấu hổ, chỉ cười ha ha đáp lễ:
- Đa tạ Thôi công tử nhắc nhở, tại hại nhất định sẽ cẩn thận, không để hắn bắt được nhược điểm.
Quyền này Thôi Địch đánh vào không khí, trong lòng rất khó chịu, gã còn
muốn nói chút gì đó nữa, Thái Bình Công chúa đã khuôn mặt lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đều lên núi đi!
- Công chúa mời!
Đám người Trương Đồng Hưu vội tản ra hai bên, hộ tống Thái Bình Công
chúa lên núi, Thôi Địch vừa thấy, không cố đấu võ mồm cùng Dương Phàm
nữa, vội vàng muốn đi làm hộ hoa sứ giả, bỗng nhiên ống tay áo bị người
dùng lực kéo một chút, Thôi Địch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt
huynh trưởng Thôi Thực xanh mét, âm trầm đáng sợ, trong lòng không khỏi
rùng mình, vội vàng bước chậm chân lại.
Thôi Thực cố ý chậm lại, dần dần kéo dãn khoảng cách với Thái Bình Công
chúa và mọi người, rồi mới thấp giọng phẫn nộ quát Thôi Địch:
- Đồ ngu! Hồ đồ ngu ngốc! Dương Phàm đứng đầu Hiển tông, thân phận địa
vị so với ngươi và ta chỉ hơn chứ không kém, quyền lực càng không thể so sánh nổi, trong triều đình chức quan này là cao hay thấp, to hay nhỏ,
hắn thèm để ý sao?
Ngươi dùng chuyện này đả kích hắn, sao có thể tổn thương hắn đây. Ngược
lại là ta và ngươi, bây giờ đang nương nhờ môn lộ, cầu nhập sĩ làm quan. Một khi thành công đặt chân vào giới quan lộ, không thiếu chỗ cần Dương Phàm giúp đỡ một chút, tự dưng đắc tội với nhân vật như hắn, cùng Thôi
gia có ích lợi gì chứ?
Quan hệ giữa Dương Phàm và hai huynh đệ Thôi Thực, nếu như giải thích
theo hiện đại ngày nay thì là Thôi, Lư, Vương, Trịnh, Lý năm dòng họ,
bảy nhà, bảy đại hào phú cùng đầu tư mở một công ty, Dương Phàm là CEO
của công ty này, mà phụ thân của hai vị công tử bột Thôi Thực, Thôi Địch này là một trong bảy thành viên trong Hội đồng quản trị.
Chỉ bằng một thành viên bất kỳ trong hội đồng quản trị cũng không động
đến Dương Phàm được, hai ông chủ nhỏ này càng không có khả năng, nhưng
bởi vì tầng quan hệ này, đôi bên được coi là có quan hệ tương đối mật
thiết. Hiện tại hai huynh đệ Thôi Địch, Thôi Thực đi ra ngoài xã hội,
nếu như Dương Phàm đồng ý giúp đỡ họ một chút, lợi dụng mạng lưới quan
hệ và quyền lợi của hắn cho hai huynh đệ này chút tiện ích, đối với tiền đồ của bọn họ đương nhiên là vô cùng có lợi.
Thế nhưng nếu Thôi Địch trở mặt với Dương Phàm, như vậy, nếu Dương Phàm
không muốn phá vỡ quan hệ thành viên Hội đồng quản trị với họ Thôi, cố
nhiên sẽ không vì lời nói vô lễ và khiêu khích của bọn họ mà làm ra hành động gì bất lợi cho bọn họ, nhưng lại có đầy đủ lý do không trợ giúp và chiếu cố cho bọn họ.
Thôi Địch cũng hiểu đạo lý trong lời huynh trưởng, chỉ có điều gã đã coi Thái Bình Công chúa trở thành con mồi của mình, vừa nhìn thấy Dương
Phàm liên không kìm được sự ghen ghét dữ dội.
Thôi Thực thấy gã ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thái Bình Công chúa, tức quá hóa cười, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Con mắt nào của Thái Bình Công chúa người ta nhìn trúng ngươi rồi? Hai người này mắt qua mày lại ngay trước mắt ngươi, ngươi cũng không nhận
ra. Cửu lang à Cửu lang, ngươi căn bản chính là một tên mù! Nếu ngươi
còn không tiến triển, hay là về Định Châu đi, nếu không, sớm muộn gì
ngươi cũng sẽ giống như Lư Khách Chi, thành tội nhân của gia tộc!
Thôi Thực nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Thôi Địch kinh ngạc đứng lại, nhìn bóng lưng huynh trưởng, vẻ mặt mờ mịt